Thừa Tướng Đại Nhân Sợ Ngây Người
Chương 8 : Chuyện cũ về tám trăm lượng
Dọc đường đi Tống Trường Tuyết có hơi lo sợ, sợ chạm mặt ai đó. Phù Dung càng nghĩ càng thấy không thể tin nổi, nhưng không có cách nào xoay chuyển nàng, chỉ đành tùy nàng thôi.
Tiểu trạch tử này so với phủ thừa tướng thật sự không biết nói thế nào, không có một bóng người trong cả hoa viên lớn. Mẫu thân nàng nói là sống ở nơi xa xôi nhất trong phủ nhưng bước vài bước đã tới rồi.
Cảnh vắng vẻ thê lương, chẳng có hạ nhân thông báo, Tống Trường Tuyết trực tiếp bước vào cửa, đảo mắt đã thấy mẫu thân đang ngồi bên bàn, chăm chú không biết đang chép cái gì.
Loan nương thấy có tiếng ở cửa, ngạc nhiên nhìn qua, phút chốc ánh mắt cứ nhìn trân trân tại một chỗ.
“Mẫu thân…” Tống Trường Tuyết chạy vội vào lòng bà, biết là sẽ lại khóc, đã lâu rồi nàng không làm nũng trong lòng bà.
Dường như cả người Loan nương đều không thể tin nổi, ngơ ngác nhìn nàng. Tính ra hai mẹ con xa nhau cũng không lâu lắm, nhưng là ở trong lòng Loan nương, con gái phải chịu khổ trong đại lao đến giờ mới có cơ hội giải tỏa khó chịu và vướng bận.
Lúc này đây bà mới nhìn rõ khuôn mặt nhỏ nhắn trước mắt, đem Tống Trường Tuyết gắt gao ôm vào lòng, bà khóc: “Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi…”
Tống Trường Tuyết cũng là khóc đến ruột gan đứt đoạn, đôi mắt ngập tràn nước mơ hồ ngoảnh đầu nhìn về phía bàn, thấy trên bàn đặt một quyển kinh Phật lớn, hóa ra thứ bà vừa chép chính là thứ này.
Trước kia mẫu thân không phải là người trầm lặng, nếu không phải vì mình, bà tuyệt đối sẽ không làm mấy chuyện như vậy.
Loan nương kề tai nàng mà nghẹn lời: “Trường Tuyết chớ có hận mẹ, là mẹ vô dụng, không thể cản được bọn họ… Cũng không thể cứu con ra, mẹ bán tất cả trang sức lấy tiền mặt, cũng không đủ để đưa con ra…”
“Mẫu thân đừng khóc.” Tống Trường Tuyết vươn tay lau đi nước mắt của mẫu thân, hiểu chuyện: “Trường Tuyết cho người thật nhiều thật nhiều trang sức.”
Loan nương ngẩn ra, giọng khàn khàn mắng: “Con… con lấy trang sức ở đâu, con là trốn ra sao?”
Tống Trường Tuyết lặng người, không biết nói thế nào với bà.
Phù Dung ở bên nhìn hồi lâu đột nhiên đứng dậy, cung kính nói với Loan nương: “Phu nhân yên tâm, đây là do Tướng… là do thiếu gia sai tỳ nữ mang đến làm lễ ra mắt.” Nói rồi mang đến chỗ Loan nương một cái hộp.
Tống Trường Tuyết sắc mặt kinh ngạc nhìn về phía Phù Dung. Đáp lại ánh mắt nghi hoặc của nàng, Phù Dung chỉ cười trộm.
Loan nương không vội mở hộp, chỉ hỏi lại: “Thiếu gia đây là…?
Tống Trường Tuyết đỏ mặt cúi đầu nói: “Là tướng công con ạ.”
“Tướng công con?” Gương mặt Loan nương không còn bi thương như mới nãy, chỉ ngạc nhiên hỏi: “Ta chỉ nghe nói con cự hôn Chu viên ngoại nên bị đưa vào nhà lao, sao bỗng dưng lại được gả vào nhà tốt?”
Tống Trường Tuyết vẫn đỏ mặt, ấp úng thì thào: “Mẫu thân đừng vội, sau này Trường Tuyết sẽ nó cho người. Dù sao, dù sao thì giờ con cũng rất ổn ạ.”
Tựa hồ nhớ tới một chuyện, nàng lại hỏi: “Phải rồi… Chu viên ngoại trừ bỏ tống con vào lao có còn làm khó gì không?”
“Chỉ có bắt bồi thường tám trăm vạn lượng bạc, cũng không làm khó.” Loan nương nói thẳng, trong chốc lát trầm lặng nhìn con gái của mình. Bà nghĩ gì đó rồi đột nhiên vươn tay luồn vào trong cổ nàng, lấy ra một khối ngọc tỷ.
Thứ đồ này thật sự chói mắt, thoạt nhìn không giống đồ của người bình thường.
“Sao vậy ạ?” Tống Trường Tuyết khó hiểu nhìn thứ này, nhất thời hiểu ra, “Mẹ cứ yên tâm, thứ này con sẽ không làm mất đâu.”
Loan nương ngưng mắt nhìn khối ngọc tỷ đang phát sáng, ánh mắt dần mơ hồ, tựa như nhớ lại rất nhiều chuyện xưa. Năm tháng mơ mộng dần chìm vào khoảng không vô tận, cứ vậy lãng quên.
“Không làm mất là tốt rồi, đây là cha mẹ con…” Tựa hồ ý thức được mình nói sai, Loan nương cuống quít sửa lại, “Là thứ duy nhất cha con để lại cho con, vào lúc then chốt có thể cứu con một mạng.”
Tống Trường Tuyết gật đầu đã hiểu, nhưng cũng không để vào bụng, thầm nghĩ, không phải chỉ là một miếng bảo thạch sao, không lẽ còn có thể chữa được bệnh?
Loan nương sớm đã quen bộ dáng này của con gái, cũng không nói thêm nữa.
Tống Trường Tuyết để tất cả trang sức mình vơ vét được vào một cái rương nhỏ, vui vẻ đưa cho mẫu thân: “Phủ lớn chỉ có một nữ chủ nhân, không cần tính toán tranh giành tình cảm, mấy thứ này cũng không dùng đến, nhưng mẹ thì khác. Về sau con sẽ nuôi mẹ, đảm bảo mẹ sẽ xinh đẹp như đại phu nhân và nhị phu nhân!”
Vừa mới dứt lời, một giọng nói chua ngoa lập tức truyền vào: “Ôi, ta tưởng ai mà khẩu khí lại lớn như vậy, hóa ra là nhị tiểu thư vừa bị từ hôn về nha.”
Nhị phu nhân đứng ở bên cửa, sắc mặt khinh thường.
Đáng tiếc không phải chỉ có mình bà đứng ở đó, phía sau có rất nhiều quạ đen, tất cả đều vây đến nhìn nàng. Kể cả Tống lão gia cũng đến đây. Nhìn tình cảnh này, hai mắt Tống Trường Tuyết nhất thời bốc hỏa, hận không thể ăn tươi nuốt sống Tiểu Trương.
Giữa một đống người, chỉ có ánh mắt của đại ca nàng là kinh hỉ.
“Là ta bỏ Chu viên ngoại, không phải lão bỏ ta!” Tống Trường Tuyết đứng lên, không cam lòng yếu thế trước nhị phu nhân. Hôm nay xuất môn nàng mặc một bộ áo váy thêu bàn kim vân cẩm, mặc dù người không cao nhưng cũng miễn cưỡng đứng dậy. So với thường ngày thật có vẻ trầm ổn hơn, nàng nói: “Nhưng còn bà với đại nương không nói không rằng đã đem ta gả cho lão nhân hơn năm mươi tuổi làm thiếp, các người còn mặt mũi mà châm chọc khiêu khích trước mặt ta?”
Tống Trường Tuyết từ trước đến nay là người yêu ghét rõ ràng, ở trước mặt người mình tin cậy có thể làm nũng, có thể vui cười bông đùa, hết lòng tín nhiệm. Nhưng còn đối với người nàng hận, tuyệt không chịu thừa một chút nhược thế.
“Ta đã nói là mẹ ngươi thiếu nợ không trả! Chúng ta bắt ngươi đi gán nợ cũng là chuyện thường tình!” Nhị phu nhân mồm mép kiện định không lay chuyển.
“Mẹ, người bớt tranh cãi đi.” Tống Trường Hoan ở phía sau bà bất mãn nói.
“Con muốn nói giúp cho tiểu yêu tinh này hơn là ta phải không!” Nhị phu nhân đang định đánh người, lại bị Tống lão gia giữ tay.
Ông chậm rãi bước về phía trước, đứng trước mặt Tống Trường Tuyết. Nhìn từ đầu đến chân, lòng thầm tính toán. Chỉ qua vài ngày đã mặc đến y phục đắt tiền như vậy, đi theo còn có nha hoàn, xem ra đứa con này đã khác xưa.
Yên lặng tính toán một phen, Tống lão gia ung dung mở miệng an ủi: “Trường Tuyết, con còn nhỏ, có một số việc con không hiểu đâu.”
“Chu viên ngoại là đại phú hào, chúng ta tặng con cho lão cũng là vì điều tốt, muốn con có những ngày tháng tốt hơn, vậy mà con lại phải vào nhà lao, kẻ làm phụ thân này cũng rất đau lòng.”
Nghe mấy lời này, tim Tống Trường Tuyết cũng lạnh tới đáy. Nàng bỗng cười lạnh, lớn như vậy đây là lần đầu tiên nàng đứng đối ông mà nói chuyện.
“Đau lòng? Đừng giả tạo nữa Tống lão gia, kỳ thật ông đau lòng là do bị bắt trả lại tám trăm lượng bạc kia kìa? Giờ ta nói cho ông biết, ta có thể có tám ngàn lượng, có tám vạn lượng. Ta thậm chí có khả năng đưa ông thoát khỏi cái địa vị tiểu quan bát phẩm xấu hổ này. Nhưng ta cũng muốn ông biết, vô luận ta làm điều gì, cũng không phải bởi ta là con gái của ông.”
“Ta chỉ là con gái tam phu nhân của ông mà thôi.”
Tống Bác Văn đơ cả người, xấu hổ không đáp lại.
Người phía sau đều bị lời này của nàng dọa sợ, đều không dám lên tiếng. Sắc mặt không đồng nhất, đều mang ý xấu. Đại phu nhân và con gái của bà đều từng bước thoáng lui về phía sau, có ý muốn trốn tránh trách nhiệm.
Nhưng nhị phu nhân vẫn còn muốn đấu đá, từng bước tiến lên hỏi: “Lời này ai cũng có thể nói! Có bản lĩnh thì ngươi thử chứng minh cho nhị nương ta xem.”
Loan nương lo lắng đứng dậy, nhưng không biết dàn xếp thế nào.
Tống Trường Tuyết hẵng giọng: “Vì sao phải chứng minh? Ta đâu phải đám người nhục nhã là mấy người.”
Phù Dung ở phía sau bật cười, thầm nghĩ chỉ có bị chọc phát điên mới có thể đổi tính. Mắt thấy nhị phu nhân lại muốn trình diễn màn ‘không chứng minh tức nói dối’, Phù Dung nhẹ nhàng ho khụ một tiếng: “Nhị tiểu thư, Quốc công phu nhân có dặn người sớm trở về, miễn cho ở bên ngoài dính phải mấy thứ không sạch sẽ, kiệu đã chuẩn bị chu toàn ở ngoài rồi.”
Tống Trường Tuyết nghi hoặc ngoái đầu nhìn nàng, bỗng nhiên hơi hiểu ra.
Nói với bọn họ mình là phu nhân Thừa tướng mới lấy vào cửa có chút không thật. Nếu gặp phải miệng không nghiêm, một truyền mười mười truyền trăm, lọt vào tai Hoàng thượng sợ là sẽ liên lụy đến rất nhiều người. Mặt khác ngày hôm qua Lương phu nhân cũng đã nói, nhận mình làm thứ nữ cũng không sao, vậy nên Phù Dung đơn giản mượn thân phận này giúp nàng xong việc.
Quả nhiên, ai nấy đều trầm mặc. Tuy rằng không hiểu hết đầu đuôi nguyên do, nhưng mình dáng điệu của nha hoàn kia, nhìn qua cũng biết là được luyện ra từ nhà lớn.
Nhị phu nhân á khẩu không trả lời được, ý Phù Dung nói trắng ra là muốn mắng mình không sạch sẽ, bà cũng không dám đáp trả. Trời biết đồ tiện nha đầu kia có quan hệ dính dáng thế nào với phủ Quốc công, đáy lòng chỉ xì một tiếng, coi như không nghe.
“Tiểu Đào.” Tống Trường Tuyết gọi tên người nào đó đang trốn trong đám người kia.
Phù Dung liên tục đáp: “Dạ? Tỳ nữ đây mà!” Nói một lúc mới nhớ dường như mình đã không còn dùng tên này, đành hậm hực co rụt về phía sau.
Tiểu Đào nơm nớp lo sợ chậm chạp bước ra, sắc mặt mờ mịt.
Tống Trường Tuyết nói tiếp: “Ngươi đi cùng ta.”
Tiểu Đào cả kinh, ngoảnh đầu nhìn về bên lão gia phu nhân Tống gia người đông thế mạnh, lại nhìn sang nhị tiểu thư đã thay da đổi thịt. Sau đó nàng rụt rè tiến lên một bước chân, dè dặt trốn sau lưng Tống Trường Tuyết. Đáng tiếc nàng cao hơn Tống Trường Tuyết, trốn thế nào cũng không xong, đành phải bước bước nữa đến trốn sau Phù Dung.
Phù Dung ngoái đầu, hai người kỳ lạ liếc nhìn nhau một cái.
Tống lão gia lại mở miệng: “Theo lý thì con dẫn nha hoàn đi cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa (đạo lý hiển nhiên), nhưng mà quả thật người trong phủ không đủ…”
Tống Trường Tuyết không nhìn ông cái nào, ôm mẫu thân một cái, khôi phục lại bộ dáng thường ngày điềm nhiên dặn: “Con phải đi rồi mẫu thân, không nên nhớ thương Trường Tuyết, con sẽ thường xuyên về thăm người.”
Lúc sắp đi, Tống Trường Tuyết lại giả bộ xấu tính, nói với Tống lão gia: “Chính ông cũng nói, thiên kinh địa nghĩa.”
Sau đó túm Tiểu Đào lôi đi, không để ý đến đám người phía sau.
Phù Dung đen mặt ở lại giúp nàng thu dọn chiến trường, lấy ra một xấp ngân phiếu, tùy ý nhét vào trong tay Tống lão gia, tuyên bố: “Phí chuộc thân Tiểu Đào cô nương, tám trăm lượng.”
Tám trăm lượng…
Ai nấy đều ngơ ngác nhìn nhau.
***
Lại nói đến chủ tớ ba người kia đang quay về Tướng phủ, Phù Dung và Tiểu Đào cứ như tỷ muội thất lạc nhiều năm, bắt tay bắt chân nhau nói luôn mồm.
Vậy nên Tống Trường Tuyết liền buồn bực, cảm thấy mình bị cô lập, chỉ biết cúi đầu nghịch ngón tay.
Hạ kiệu. Vừa muốn vào cửa, đột nhiên hai chân bị người ôm lại, Tống Trường Tuyết hoảng sợ hét ầm lên.
“Á… !!!”
Xoay người cúi đầu thì thấy đại ca Tống Trường Hoan của mình, lúc này mới thở nhẹ một hơi. Nhưng chỉ vừa ngưng lại, nàng đột nhiên lại thở hắt.
“Sao huynh lại theo tới đây!!!”
Tống Trường Hoan thả chân nàng ra, hai mắt đẫm lệ: “Trước kia đại ca có mắt như mù, có mắt mà không thấy Thừa tướng phu nhân, Trường Tuyết muội nhất định không được oán đại ca nha!”
Tống Trường Tuyết quả thực đến phát điên, bất đắc dĩ hỏi lại: “Huynh bám theo kiệu chỉ để muốn xem muội về đâu?”
“Ta lo lắng mà!” Tống Trường Hoan nước mắt lẫn nước mũi giải thích.
“Giờ huynh thấy rồi, yên tâm chưa?” Tống Trường Tuyết hít một hơi thật sâu, “Đại ca, giờ muội nghiêm túc dặn huynh, chuyện muội quay về Tướng phủ không được nói cho bất kỳ ai biết! Nếu huynh dám hé ra một chữ, cả nhà Tống phủ coi như xong đời!”
Tống Trường Hoan sửng sốt, khó hiểu: “Đây chẳng lẽ không phải chuyện rất vui sao? Có gì không được nói.”
“Không được nói chính là không được nói!” Tống Trường Tuyết to đầu rồi vẫn phải dặn đi dặn lại, “Muội không nói giỡn với huynh, rất nhiều chuyện sẽ giải thích với huynh sau.”
Tống Trường Hoan yên lặng nhìn nàng một lát, tựa hồ có chút khó nói, nhưng vẫn là thốt ra khỏi miệng.
“Được thôi, chỉ cần muội giúp đại ca việc quan trọng này, đại ca sẽ tuyệt đối không nói ra ngoài.”
Tống Trường Tuyết ngẩng đầu, có một loại dự cảm chẳng lành, “Chuyện quan trọng gì.”
“Trường Tuyết, đại ca muốn làm quan… Giờ muội cũng đã là Thừa tướng phu nhân rồi, có thể thổi thổi vào tai hắn, khiến hắn giúp người cậu này…”
“…”
Tống Trường Tuyết ngơ ngác nhìn đại ca, chợt mũi cay cay, xúc động muốn khóc.
Truyện khác cùng thể loại
534 chương
211 chương
229 chương
55 chương
20 chương
11 chương