Sắc trời tối dần nhưng mọi thứ vẫn nhìn rõ, Tống Trường Tuyết múc một chậu nước lạnh, bụng nổi giận đi giặt y phục. Cứ ngỡ kiểu gì nàng cũng sẽ quay về ở Tống phủ, đó là nơi nàng lớn lên không thiếu đồ dùng. Biờ thì hay rồi, đồ không mang, hầu hạ không tốt mạng nhỏ coi như xong chứ đừng nói là có đường chạy. Nghĩ đến người đang ngủ trong phòng kia, Tống Trường Tuyết nghiến răng kèn kẹt, tốt bụng cứu hắn hắn lại hạ độc nàng! Loại thủ đoạn đê tiện vô sỉ lòng dạ quá hiểm độc! Tuy nàng ở Tống phủ là phận tiểu thư nhưng ngược lại phải làm không ít việc. Cả ngày bị nha hoàn sai vặt, rất ít người coi nàng là tiểu thư. Giặt y phục rất nhanh, bởi nàng đang mặc y phục của Hứa bà bà, mà y phục của nàng giặt ra có máu khiến nàng lạnh run. Trước kia thân với Hứa bà bà như mẹ con, nhưng giờ tối rồi mà ăn mặc y phục của người chết, trong chậu giặt lại có máu, nàng nhát gan thật sự bị dọa… Tống Trường Tuyết đứng dậy, vắt kiệt y phục, rồi chuồn vội vào trong buồng. Nói gì thì nói, cái người lòng dạ hiểm độc kia ít nhất vẫn còn sống. Ngạn Khải nằm trong chăn, nghe tiếng động, cũng mở mắt. Chỉ gọi một tiếng: “Bao cô nương.” Tống Trường Tuyết ngớ ra: “… Ta họ Bao bao giờ thế?” “Không phải ngươi họ Bao sao?” “Ta họ Tống! Họ Tống!” Ngạn Khải không bật lại nàng, ỉu xìu: “Mặc vải thô thật khó chịu, ta để đồ thay ra ở đầu giường, rảnh thì giúp ta giặt đi…” “Ngày ba bữa ăn no là đủ rồi, còn muốn giặt y phục giúp ngươi?” Tống Trường Tuyết đen mặt, “Ta có lòng cứu ngươi, giờ thành nha hoàn bên người luôn hả? Tốt xấu gì nha hoàn cũng có tiền công, ta lại phải lo cho cái mạng nhỏ của mình!” “Ngươi muốn tiền công?” Năng lực lí giải của Ngạn Khải vô cùng tốt, “Được thôi, ngươi muốn cái gì ta cho ngươi cái đó.” Tống Trường Tuyết lườm hắn: “Ngươi cho rằng mình là Hoàng đế chắc, muốn cái gì có cái đó.” Ngạn Khải mỉm cười: “Ngươi muốn cái gì?” Tống Trường Tuyết ôm đồ ra ngoài, trước khi đi còn khinh bỉ nhìn hắn: “Ai hiếm vật lạ của ngươi, nếu ngươi có ý tốt đã sớm cho ta thuốc giải rồi!” Ngạn Khải gọi với theo nàng: “Mai hãng giặt, khuya lắm rồi.” Nàng cẩn trọng suy nghĩ một chút, ngày mai giặt cũng tốt, trời tối có hơi ghê người. Vậy nên đáp: “Ta đây đi ngủ.” “Ngươi ngủ ở đâu?” Rất tò mò. Tống Trường Tuyết thản nhiên: “Mấy gian phòng vẫn ở được.” “Ngủ ở đây đi.” Ngạn Khải hạ lệnh. “Hả?” Nàng khó hiểu ngoảnh đầu lại, hai mắt mở to, “Tại sao?” “Ta sợ bóng tối.” “…” Tống Trường Tuyết đối thế gian này tuyệt vọng, nhịn lại muốn sờ trán hắn: “Ngươi là đàn ông hả?” “Phải.” Ngạn Khải rất cân nhắc, “Muốn tự mình kiểm tra không?” “Không ngủ ở đây cũng được, cho thuốc giải chậm một ngày.” Được rồi, Tống Trường Tuyết hận không thể đập đống y phục này vào mặt hắn, nghĩ đến hậu quả nên lại thôi. Nàng giận đùng đùng sang phòng cách vách ôm chăn đệm, sải đệm xuống chỗ xa hắn nhất. Dưới giường mỗi một động tác của nàng Ngạn Khải đều nhìn thấy hết. Tống Trường Tuyết im lặng tắt đèn, giấu kỹ mình trong chăn. Càng nghĩ càng giận, càng giận càng chui vùi vào chăn. “Ngươi ngốc à, không biết làm vậy sẽ khiến tai bị lạnh sao?” Trái phải truyền đến tiếng nửa cười nhạo nửa quan tâm của Ngạn Khải, nơi nào đó Tống Trường Tuyết một lần nữa chết lặng. Câu này, Tướng gia từng nói với nàng. Nhưng khác nhau, Trữ Khác giọng ôn nhu lại sủng nịnh, như gió trời thu mát mẻ thổi qua, giống như chim én chao liệng, khẽ rung mặt nước, khắc sâu vào lòng nàng. Tống Trường Tuyết thò đầu từ chăn ra, không nói gì. Nhớ lại thời gian mới gặp nhau, mũi không khỏi cay lên. Nhất định giờ Tướng gia đang ở cùng Lương Chiếu Đường. Chàng thờ ơ, đối với cô nương ngốc như nàng đều vậy. Có tiểu thư Lương gia xinh đẹp ở bên, hẳn là chàng sẽ rất thích nàng? Dường như ý thức được tâm tình người phía dưới không tốt, Ngạn Khải cố ý lên tiếng: “Lâu như vậy, sao ngươi không hỏi ta tại sao bị người đuổi giết?” Tống Trường Tuyết sịt mũi một cái, cố gắng để giọng mình thật bình tĩnh, ngoan ngoãn hỏi: “À, sao ngươi lại bị người đuổi giết vậy?” Ngạn Khải không nói, nhắm mắt không trả lời nàng. Bị gợi chuyện, Tống Trường Tuyết trái lại rất hiếu kỳ truy hỏi: “Có thật ngươi bị thương rất nặng?” “Ừ.” “Thế sao nhìn ngươi chẳng có tí điểm nào đau đớn?” “Bởi vì không đau.” Giọng hắn nhe rất bình thản. “Tại sao?” Hắn không trả lời nàng. Ngạn Khải nhắm mắt, thật ra lông mi cong dài đang rung rung. Nếu sớm biết người sớm tối chung chăn chung gối sai sát thủ ám sát… Từ lâu mưu quyền soái vị, không đau nào bằng đau đớn này. Hai người ngủ chung một phòng, không khí tĩnh mặc đến tiếng hít thở cũng nghe thấy. Bóng đêm dần bao trùm, ánh trăng hiền hòa, Tống kinh hoàn toàn chìm trong đêm tối, vào lúc này rất nhiều người cũng đang ngủ. Gió lùa theo đường vá cửa sổ, thổi khí lạnh lên gò má nàng, cũng có đau lại giống như không cảm giác. *** Lúc Tống Trường Tuyết tỉnh lại đã là giữa trưa rồi. Đại khái do cuộc sống phu nhân ở Tướng phủ thành thói quen nên tầm này mới tỉnh giấc, nàng ai oán bò dậy. Hôm qua bị hắn ép ngủ chung phòng, áo ngoài cũng không cởi thế mà nàng vẫn bị cảm. Ngạn Khải tỉnh lâu rồi, nhìn nàng. Tống Trường Tuyết còn buồn ngủ, tức giận nói với hắn: “Hôm ta có kiểm tra, trong viện ngay cả một cái khăn mặt cũng không có, ta ra ngoài mua. Nhân tiện mua cơm sáng luôn.” Ngạn Khải nháy mắt một cái: “Còn cả giấy và bút mực.” Nàng muốn phản bác, nhưng nghĩ đến cả ngày hắn không thể xuống giường, cũng không chành chọe nữa. Thỏa hiệp, cãi nhau cũng chẳng được tích sự gì… Tống Trường Tuyết than phiền một lát rồi ra cửa. Người đời đều biết, Tống kinh giàu có nhất thiên hạ. Tiền trang, xe ngựa, hiệu buôn, nhà trọ, cái gì cần có đều có, mà còn có không ít. Đi trên đường cũng có thể ngửi thấy mùi rượu và thức ăn, chứng tỏ quán rượu làm ăn rất phát đạt. Tống Trường Tuyết đói bụng, liền đi đến tiệm Quỳnh Tử nức tiếng. Dưới ánh mắt khinh bỉ của bà chủ hàng, Tống Trường Tuyết dè dặt mua một viên đường… Một bên tiếc tiền, một bên đỏ mặt ra cửa. Rất nhanh tới một nơi vắng người, nàng lôi viên đường giòn kia ra, như để kiểm chứng gì đó, vội nhét vào miệng. Sau đó, nàng tuyệt vọng. Nàng đã ăn tất sẽ nhớ vị, viên đường người kia cho nàng tuy rằng rất ngọt, nhưng không phải vị này, ngược lại còn hơi đắng giống thuốc. Sau khi biết chân tướng, thiếu chút thì Tống Trường Tuyết ngửa mặt lên trời hét lớn, hóa ra hắn quả thật hạ độc. Tạm thời nàng không thoát khỏi người này rồi… Tống Trường Tuyết đang tựa đắm chìm trong số mệnh bi ai của bản thân, ngẩng đầu, chợt phát hiện một bóng người cao lớn đang bước tới, dáng người cao gầy thật giống Trữ Khác. Nàng giật mình, toàn thân đều phát lạnh, chỉ đứng im tại chỗ không động đậy. Lâu sau mới xoay người nhìn đi nơi khác, lơ đãng nhìn khuôn mặt kia, không quen, dung mạo kém Trữ Khác nửa phần. Tống Trường Tuyết thở dài, mắt không rời bóng lưng hắn, người kia vạt áo xanh đạm, ôn nhã cước bộ, dần dần khuất xa. Nàng đứng ngốc tại chỗ, chốc lát sợ run, lại cảm thấy mình quá buồn cười… Hạ quyết tâm ném chuyện này ra sau gáy, Tống Trường Tuyết đi mua giấy và bút mực cho hắn. Cũng muốn mua thêm hai phần bánh bao hành, dù nàng rất thích ăn nhưng không biết người kia có thích ăn không. Vậy là nàng cắn răng mua một ít rau dưa với thịt tươi. Trở về đã đến giờ ăn trưa, mấy khi được chăm sóc người khác, nên tự mình vào bếp! Cà Rốt đại ca, ăn có chết cũng đừng oán ta nha. Tống Trường Tuyết thở không ra hơi khiêng bọc đồ về phố Lĩnh An, về đến nơi là mệt tới nỗi muốn nằm lăn ra. Nhưng chút đó không làm giảm được hưng phấn của nàng, vặn người một cái, nàng chui luôn vào trong bếp. Trước ở Tống phủ, có thời gian nàng thường xuống bếp trộm đồ ăn, lâu dần quan hệ với đầu bếp cũng không tệ lắm, đôi khi nàng cũng được làm vài món. Vốn dĩ mệnh nàng không phải thiên kim tiểu thư, học đông học tây cũng có cơ hội luyện tập tay nghề. Tống Trường Tuyết hưng phấn nghĩ, nếu đồ mình làm ngon, sau này không cần ngồi buồn cả ngày vì không mua được đồ nữa, hơn nữa còn có thể làm cho tướng công ăn! Vừa nghĩ đến hai từ tướng công, mặt nàng liền xịu xuống, lại nghĩ bậy. Không nhiều kinh nghiệm rất mất thời gian, trong bếp Tống Trường Tuyết vừa thêm củi lửa vừa xào rau, trên mặt dính đầy nhọ, mới có vài món ra hồn. Tống Trường Tuyết vui mừng, bưng mâm dọn lên bàn, đi đi lại lại mới phát hiện người trên giường nhìn nàng có gì đó không đúng. “Ngươi sao rồi?” Nàng vui vẻ hỏi. Sắc mặt Ngạn Khải quỷ dị nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, lại nhìn sang đồ ăn trên bàn. “Sao hả? Có phải rất thơm không! Có phải rất muốn ăn không?” Tống Trường Tuyết thích thú truy hỏi. … “Chuyện này… Có thể đỡ ta đi vệ sinh không?”