Thừa tướng đại nhân còn không gả cho trẫm!

Chương 58 : thần khí chi chủ (2) sinh tồn

Ngồi ở trong xe lắc lư một hồi, Cơ Trát Dạ cuối cùng cũng đợi được Dương Ngọc Thấu thở ra một hơi, bèn hỏi: "Sao rồi?" Dương Ngọc Thấu nghiêm túc nói: "Ta chưa từng gặp ai ngoan cường như nó. Nếu không tận mắt nhìn thấy, đánh chết ta cũng không có tin. Gãy mất năm xương sườn, một chân, cùng với các thương thế to nhỏ khác, cơ thể mệt mỏi, thế mà còn có thể thanh tỉnh như thường." Cơ Trát Dạ nghe nói liền nhìn đứa bé đang ngồi trên ghế dường như không cảm thấy chút đau đớn nào, trong ánh mắt còn ung dung đến lạ, từ đầu chí cuối chỉ chăm chăm nhìn Dương Ngọc Thấu. Nàng hỏi: "Vết thương của đứa nhỏ này liệu có thể lành lại không?" Dương Ngọc Thấu lấy trong tay nải một ít thảo dược, vừa đắp vừa bôi vừa quấn vải trắng, đáp: "Đương nhiên, có thể. Có điều ...." Cơ Trát Dạ hỏi: "Có điều thế nào?" Dương Ngọc Thấu không liền trả lời, khẽ cúi xuống dịu giọng hỏi đứa bé kia: "Ngươi ... còn nhớ mình năm nay bao nhiêu tuổi?" Đứa bé nghe xong không trả lời, trước vẫn chăm chú nhìn người đối diện, sau đó trầm mặt, hồi lâu y mới khó khăn mở miệng, nhưng chung quy vẫn không nói ra câu nào, cuối cùng chọn cách lắc đầu để diễn đạt. Không thể nói chuyện sao? Dương Ngọc Thấu ánh mắt liền dời đến Cơ Trát Dạ, kéo nàng ta ra xa một chút, nhỏ giọng nói: "Ta vừa rồi bắt mạch giúp hắn phát hiện một chuyện. Bạn nhỏ này có vẻ như bị trúng phải một loại cổ độc." Cơ Trát Dạ hỏi: "Cổ độc sao? Độc gì?" Dương Ngọc Thấu nói: "Không biết." "..." Nàng nói tiếp: "Loại độc này ta chưa từng thấy bao giờ. Nhưng mà căn cứ vào mạch đập, thì hẳn phảo là cổ độc hiếm gặp, tin chắc cũng rất khó giải. Ta đã từng đọc qua ở trong sách, cơ mà lâu quá nên không nhớ rõ. Bạn nhỏ này thân thể suy nhược hẳn là do độc tính phát tác. Nếu như không có thuốc giải, chỉ sợ đến cuối cùng giống như bị rút cạn linh khí huyết nhục, đau đớn mà chết." Cơ Trát Dạ kìm lòng không đặng, lén nhìn lại đứa trẻ phía sau mình, cau mày nói: "Là ai lại ra tay tàn nhẫn như vậy?" Dương Ngọc Thấu nói: "Nhưng mà y quả thực rất kiên cường. Chống chọi lâu như vậy vẫn không buông bỏ, bị tên Tiêu Nạp Doanh kia hành hạ cũng không có lên tiếng gào khóc, thật sự rất có khí chất. Đáng cứu." "..." "À." Dương Ngọc Thấu nói: "Cái đó, chuyện lần này ta đã có cách ứng phó, không liên quan đến ngươi, cũng không liên quan đến Bắc Huyền. Yên tâm, ta nhất định sẽ thu xếp ổn thỏa mà. Với cả, này không phải là ta thừa nước đục thả câu, độc dược này quả thực khiến ta rất có hứng thú, đối với việc thần khí gì đó còn hứng thú hơn nhiều, ta mang theo y, vừa có thể chăm sóc y, vừa thuận tiện nghiên cứu cái kia độc tính, biết đâu còn có thể tìm ra cách giải độc, lúc đi tìm thần khí ta cũng không có buồn chán. Thế nào, một công ba bốn chuyện lận a." Cơ Trát Dạ lắc đầu thở ra một tiếng, không nói thêm gì nữa. Con người này, lại nói khoác rồi. Mỗi mười lăm năm, quyền thao túng Tứ đại thần khí của chủ nhân thần khí sẽ suy yếu, đến lúc đó thần khí sẽ tự bản thân nó di chuyển đến địa phận Linh sơn này. Chủ nhân thần khí, hoặc hậu nhân, miễn là đủ khả năng, đến khoảng thời gian này đều có thể tự mình ứng tuyển vào vị trí Thần khí chi chủ. Vậy nên, lần này bách nhân tề tựu, đều cùng một mục đích. Tân sinh đều phải thông qua khảo hạch, nếu là người không đủ tư cách, lập tức mời về. Bởi vì đây căn bản không phả là tranh giành, mà là sinh tồn. Cho nên có thể đến được Linh Sơn, mỗi người ở đây khẳng định bản lĩnh không tồi. Lúc bọn họ tới đại môn của Linh Sơn thì xung quanh đã có không ít xe ngựa tấp nập qua lại. Đây đều là mã xa dùng để hộ tống công tử, tiểu thư, vương tôn, quý tộc đến trường học. Đại môn Linh Sơn rộng lớn bề thế, hơn tám trăm bậc thang thông lên phía trên, đền thờ đen nhánh trước cửa, nguyên khí lưu động dày đặc, ở tiền sảnh đặt một cái lư hương lớn trên lư hương cắm duy nhất một nén nhang. Tám trăm bậc thang này, chính là cửa ải đầu tiên. "Yo~, kia có phải là Khải quốc Lê vương Thế tử? Quả nhiên là không tầm thường a." Dương Ngọc Thấu nghe đến Đại Khải, nhạy cảm liếc nhìn một chút. Từng nghe Đại Khải tài phú kinh người, lãnh thổ rộng lớn, lại là đồng bằng trù phú, phương huyện trong nước không một ngàn thì cũng tám trăm, còn chưa tính đến người đông, cao thủ cũng như mây, hơn nữa đương kim hoàng đế lại là người vô cùng gian xảo, là một nhân vật không tầm thường, là nguyên chủ nhân Thoái Dương đao. Đông con đông cháu, vinh quang vô hạn. Thực lực hiện tại có thể ví như mặt trời ban trưa. Điều này quả không sai. Thế lực như vậy, mấy mã phu xung quanh đều thức thời đem xe ngựa nhà mình kéo qua một bên, để cho đoàn xe ngựa của Khải quốc một đường thẳng tắp xông đến, kiêu ngạo dừng lại ở trước cửa Linh Sơn. Một nha hoàn trên xe ngựa vội nhảy xuống, xốc màn xe nhanh chóng đem thế tử công chúa triều mình dìu xuống. Thứ đầu tiên đập vào mắt Dương Ngọc Thấu chính là ... một bông dâm bụt đỏ lòm. Haha, nam tử này, một thân đỏ rực, trông kiêu ngạo tới cực điểm, cũng sến súa đến cực điểm. Ấy vậy mà vẫn khiến một đám nữ tử trẻ tuổi gần đó đỏ mặt gào thét. Hờ?! Cơ Trát Dạ mắt nhìn thấy Dương Ngọc Thấu biểu cảm càng lúc càng quỷ dị, biết rõ con người này thâm tâm bắt đầu gào thét rồi, bèn đi trước, với người xung quanh chào hỏi một tiếng rồi kéo nàng ta lên tám trăm bậc thang. Cơ mà tầm quan sát của Dương Ngọc Thấu không phải chỉ có vậy. Trong số những người đến từ Khải quốc kia, có một người rất khác biệt. Nam nhân đó ăn vận giản dị, hắc bào đơn thuần nhưng lại có cảm giác lãnh đạm cao quý ẩn giấu huyền cơ. Người đó âm trầm nho nhã, lễ độ nhẫn nhịn, sắc diện trông qua hơi xanh xao nhợt nhạt, nhưng trong ánh mắt lại mang ý tứ sát phạt bốn phương. Dương Ngọc Thấu nghĩ thầm: "Người này ..... nên cẩn trọng." Linh Sơn học viện, ải thứ nhất, tám trăm bậc thang trong vòng một nén hương coi như hoàn thành. Bỏ lại phía sau kia quả nhiên chỉ có vài danh môn tiểu thư đi theo bồi vương công thế tử, còn lại đại đa số đều dễ dàng vượt qua. Tứ phía học viện sớm dựng lên quốc kỳ của bốn nước, cờ màu đại diện các nước lay động phấp phới trên đài lâu. Tiếp sau đó, trưởng tử của từng nước sẽ lần lượt dẫn đầu đoàn người của mình đi đến bốn vị trí kia. Cuối cùng, người của Linh Sơn ở một nơi nào đó không biết, tiếng nói vang lên, trực tiếp đi vào thứ hai cửa ải. "Chư vị, phía sau tiền sảnh có bày một kết giới, là kết giới tứ đại thần khí sau khi hồi hoàn hội tụ mà thành. Bên trong kết giới, nguy hiểm có, cơ hội cũng có. Trong vòng ba ngày, bất kỳ ai không vượt qua được đến phía bên kia kết giới coi như mất tư cách trở thành chủ nhân thần khí. Xin nhắc lại. Đây không phải là tranh đấu. Đây là sinh tồn. Một khi bước vào sẽ không thể trở lại, các vị xin cân nhắc kỹ lưỡng." Bên dưới tiền sảnh, không một tiếng động. Nếu đã có gan đến đây, nhất định là chuẩn bị sẳn sàng cả rồi. Chém chém giết giết để tranh đoạt quyền sinh sát khắp thiên hạ, ai lại không muốn một lần liều thử. Lúc này, Dương Ngọc Thấu trên tay vẫn còn bế bế đứa trẻ kia. Cơ Trát Dạ nhìn sang phía nàng, chỉ lắc đầu trầm mặc không nói. Nhưng những người còn lại, bao gồm tùy tùng của hai vị công chúa khác cùng với hơn trăm tân tú đền nhìn nhìn nàng, nói ra nói vào, xì xầm bàn tán không thôi. Khỏi phải nói, còn ai khác ngoại trừ Tiêu Nạp Doanh. Hắn vừa bước xuống xe đã tung tin nào là Dương Ngọc Thấu luyến đồng luyến ấu phẩm vị thấp kém, nào là Dương Ngọc Thấu cậy mạnh làm càng, thực chất chỉ là dựa thế trưởng công chúa cùng với mẫu thân từng là chủ nhân thần khí, còn có Dương Ngọc Thấu bản tính vô cùng ngang ngược nói không chừng vì muốn lấy lòng chủ nhân chuyện đê tiện bỉ ổi như đâm ở sau lưng người khác cũng có thể làm. Tóm lại, đều là tai tiếng. Quá đáng nhất là Dương Ngọc Thấu cậy mình có chút ngoại hình, lẳng lơ dụ hoặc, vì muốn đạt được mục đích có thể bất chấp danh tiết nhân phẩm. Dương Ngọc Thấu coi trời bằng vung, tự cho mình một tay cũng có thể vượt qua năm cửa ải, đoạt được thần khí. Dương Ngọc Thấu bình thường đối với mấy chuyện như này, nhìn đến chán nghe đến lờn, ung dung bình thản vỗ vỗ lưng đứa bé trên tay, trấn an nó, nói: "Yên tâm, ta sẽ không để ngươi có chuyện. Ít nhất là, trừ phi ta không thể giải độc giúp ngươi." Đứa bé diện vô biểu tình, chỉ khẽ nhìn nhìn chân mình, đầu mày cau lại, sau đó lia mắt, một đường ánh mắt đâm thẳng đến Tiêu Nạp Doanh đang huyênh hoang hất hểu ngồi trên bảo tọa. Do số lượng người đông, Linh Sơn từ trước đã bố trí gọn gàng bốn cửa để tân tú bốn nước có thể ngang hàng tiến vào trong. Kết giới kia phía trong có gì, không ai đoán trước được, nhưng cũng không thể không vào, vậy nên, ai đi đầu thì lãnh đấm trước, dù không nói ra nhưng cơ hồ cũng đã thành thông lệ, những người cận huyết với tiền chủ thần khí nhất sẽ là những người tiến vào trong trước nhất. Dương Ngọc Thấu tay ôm tiểu hài tử, đứng trước cánh cổng thầm đánh giá một chút, dù sao thì cẩn tắc vô ưu mà. Đạo lý này, người đi đầu nào cũng rõ. Nhưng cây muốn lặn mà gió chẳng ngừng. Ở phía sau nhị công chúa cười khẩy nói: "Ngươi làm quá lên như thế làm gì? Chẳng lẽ là thực sự muốn cùng chúng ta tranh đoạt thần khí hay sao?" Dương Ngọc Thấu đáp: "Thần không dám." Phía xa xa đột nhiên vọng lại tràn cười: "Thật không ngờ, đường đường Tư Dung quận chúa cũng có lúc phải nhún nhường sợ sệt đến vậy a. Ngươi không phải là không sợ trời không sợ đất à?" Dương Ngọc Thấu không thèm nhìn lại. Là Tiêu Nạp Doanh, hắn đang đứng ở phía sau Tiêu Nạp Duệ, chờ đợi chán quá nên muốn kiếm chuyện. Tiêu Nạp Doanh liền bỏ hàng, đi đến gần đoàn người Bắc Huyền quốc, thi lễ với ba vị công chúa Bắc Huyền, thi lễ một cách phong lưu đáng ghét, sau đó hướng đứa trẻ Dương Ngọc Thấu ôm ở trước ngực, đưa tay ra muốn nắm đầu nó, động tác hạ lưu đến miễn chê. Dương Ngọc Thấu liền xoay người một phát, tung mạnh một cước, trực tiếp đá cái tên Tiêu Nạp Doanh ấy vào trong kết giới. Chỉ nghe hắn thất thanh kêu lên một tiếng. Tiêu Nạp Duệ đứng một bên còn chưa kịp lên tiếng, Cơ Trát Dạ cũng chưa kịp nói gì, Dương Ngọc Thấu đã vô cùng thong thả giơ chân bước vào trong.