Hai ngày sau, Thục quân trùng trùng điệp điệp tiếp tục lên đường tới thành Mộc Châu ở giang nam. Vương Thiên Mãnh cũng âm thầm ra roi thúc ngựa mang quân trở lại chỗ đại quân của hắn. Phụ tử Lý thị lòng dạ âm hiểm, chỉ chờ lần này liên minh với Vương thị, nhân lúc người đến gọi là "ngự giá thân chinh", trước hết là dồn Phong Cẩn Du vào chỗ chết, sau đó có thể dễ dàng dẫn binh bắc thượng, đánh thẳng lên vương thành, cùng Vương thị chia non sông này thành hai nửa, từ nay về sau ngươi nam ta bắc, tự mình xưng đế. "Về phần tương lai sẽ thế nào, cũng không ai có thể nói trước được." Nguyên Phong nói: "Chờ tương lai sau này căn cơ của cha con chúng ta ổn định rồi, muốn thu hồi phía nam sông Như Nguyệt, thậm chí là cả tây thành, cũng không phải là không có khả năng." Lý Hằng khẽ gật đầu. Phong Cẩn Du cùng đại quân đến thành Mộc Châu thì đã là sáng sớm vài ngày sau đó, ánh dương quang chiếu lên cửa thành xây bằng cự thạch, nhìn qua vô cùng khí thế nha. Cơ mà sau khi vào thành, cảnh tượng trước mắt bỗng chốc tiêu biến: phòng ốc thấp bé, đường xá đổ nát, cùng với dân chúng run lẩy bẩy quỳ hai bên đường đi. Phong Cẩn Du siết chặt dây cương, sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị, không nói một lời cứ thế đi về phía trước. Trước đây lúc tìm hiểu về các phủ các châu khắp đất nước, hắn cũng đã từng xem qua không ít ghi chép về thành Mộc Châu: bến cảng lớn nhất nhì Thục quốc, nhìn ra ngoài khơi xa chính là các quốc đảo lân cận, vị trí địa lý quan trọng, bởi vậy hầu hết các triều đại quân vương đều rất coi trọng thành trấn này, tấu chương báo về luôn là dân chúng cơm no áo ấm, phòng ốc cao đẹp. Đâu có hoang tàn như cảnh tượng trước mắt thế này. Mấy ngày trước lúc bọn họ ở Mộc Châu thành lại lần nữa chia ra. Dương Dạ Lan dẫn theo "công chúa Thái Vân" vào trong thành điều tra, thuận tiện báo về trong triều Hữu thừa tướng giữa đường bị mai phục, hiện không rõ tung tích. Bản thân Phong Cẩn Du trở về hội họp với đại quân của Phong Cẩn Minh, trước tiên chia quân làm ba phần. Hai phần ba theo hắn đến Mộc Châu, số còn lại cẩn trọng mai phục ven đường, phòng khi người ở vương thành có rục rịch hàng động. Mà nguồn tin phái về vương thành lúc này cũng là người của Phong Cẩn Du và Dương Dạ Lan, còn có sự giúp đỡ của Thính Tuyết giáo chủ Tuyên Cơ, vậy nên tin tức từ vương thành đến nam thành, và ngược lại đều bị bọn họ nắm đầu. Bản thân Lý thị ở nam thành phong tín mật hàm nhận được chính là hoàng thượng ngự giá thân chinh a. "Bệ hạ." Lúc trở lại phủ Lý gia, Nguyên Phong nói: "Mấy ngày gần đây đám cường đạo ở Đông Hải ồ ạt kéo tới nhiều như muối, đã vậy còn hung hăng ngang ngược hơn trước rất nhiều, dân chúng đừng nói là ra biển đánh cá, ngay cả cửa nhà cũng không có can đảm bước ra." "Lúc trước tấu chương đưa tới vương thành cũng chưa từng nói như vậy." Phong Cẩn Du buông chén trà trong tay: "Lý gia quân ở giang nam uy danh hiển hách, vậy mà ngay cả đám hải tặc cũng không thể đánh bại, ngay cả dân chúng nơi này cũng không bảo vệ được hay sao?" Nguyên Phong lãnh tĩnh nói: "Bệ hạ không biết đó thôi. Thế cục Đông Hải hiện nay không còn được như xưa nữa, nếu không phải là Đại Khải dòm ngó thì chính là Thái Vân đến kiếm chuyện, thương thuyết không đem lại kết quả trái lại còn để bản thân trúng ám tiễn. Lòng quân hoang mang không ít. Đó là chưa nói đến giặc cướp tràn lan, giống như Dương đại nhân, người còn chưa đến đã mất tích a. Lão thần cũng là thân bất do kỷ." Phong Cẩn Du gật đầu: "Ngược lại cũng phải." "Cường đạo ở xung quanh Đông Hải này tồn tại đã lâu, mấy trăm năm qua vẫn luôn thèm khát nhìn chằm chằm vào Thục quốc, giết bao nhiêu cũng không hết, nhưng cũng không cần quá lo lắng." Nguyên Phong nói: "Nhưng phía Vương thị kia lại dã tâm lang sói, nên giải quyết sớm một chút thì tốt hơn." "Tất nhiên." Phong Cẩn Du nói: "Lần này trẫm ngự giá thân chinh đến đây, chính là vì hắn." Bên trong đại doanh bấy giờ chiếm đóng ở Ức Châu, Vương Thiên Mãng hắt xì liên tiếp ba cái mới cảm thấy thoải mái hơn chút. Lạc Thất nói: "Thế tử bị cảm lạnh sao?" Vương Thiên Mãng phất phất tay: "Tới quân doanh xem tình hình chút đi, có thể mấy ngày tới là đại chiến bắt đầu rồi, không thể lơ là được.” "Dạ!" Lạc Thất cúi đầu nhận lệnh, xoay người rời khỏi phòng. Vương Thiên Mãng quay phắt người lại, nói: "Dương thừa tướng đại nhân, ngươi đến khi nào mới chịu nhận ta làm đồ đệ?" Dân chúng trong thành Ức Châu lúc vừa mới bị niêm phong cửa thành thì đều sống trong lo sợ bất an, rất sợ sẽ bị lạm sát hàng loạt. Nhưng vài ngày trôi qua lại thấy ngoại trừ đóng chặt cửa thành, nhốt Huyện lão gia vào đại lao, đổi lá cờ trên cổng thành thành lá cờ của Vương gia quân, ngoài ra không có bất kỳ động thái tàn sát nào, ngược lại thi thoảng còn tiếp tế lương thực cho dân chúng, bởi vậy mọi người cũng dần dần yên tâm, nghĩ nghĩ đây hẳn là kế thu phụ lòng dân. Chẳng qua là an ổn chưa được mấy ngày thì lại có tin tức mới truyền đến. Đương kim thánh thượng cùng Lý gia quân muốn dẫn quân tấn công thành Ức Châu. Ngày hôm đó mới vừa rạng sáng đại quân Thục quốc đã xếp hàng chỉnh tề đứng bên ngoài thành, chiến giáp màu đen, trường đao lóe ra ánh bạc, cờ hiệu tung bay. Phong Cẩn Du mang đao giục ngựa đứng trước vạn quân, lạnh lùng đối diện với Vương Thiên Mãng đứng ở trên tường thành. Phong Cẩn Du ra lệnh một tiếng, mấy trăm hắc y tướng sĩ lập tức phi thân bay lên, tốc độ nhanh như sấm xông lên tường thành, chỉ trong giây lát đã cùng với Vương gia quân đánh thành một đoàn. Bộ binh hợp sức nâng cây gỗ lớn phá cửa thành. Chiến sự diễn ra rất quyết liệt dữ dội, nhìn qua vô cùng hung hãng. Cổng thành nắt chợt rung lên một chút, hơn mười quả đạn tín hiệu đặt tại trạm canh gác xa xa lao vút lên không trung, tiếng nổ vang lên giòn giã thanh thúy. Nguyên Phong lhex phất tay, cơ hồ là chỉ trong nháy mắt cũng đã có lưỡi đao sáng loáng gác lên cổ Phong Cẩn Du. Cả đất trời chợt yên tĩnh lại. Phong Cẩn Du lạnh lùng nhìn thẳng hắn. Đáy mắt Nguyên Phong đỏ ngầu, nhe răng cười âm hiểm nói với Phong Cẩn Du: "Kể từ giờ phút này, giang sơn sẽ chia làm hai nửa, nhưng không liên quan gì đến Phong thị các ngươi!" Phong Cẩn Du diện vô biểu tình nói: "Ngươi dám mưu phản?!" Nguyên Phong nhấc tay, cười khẩy: "Đây không nên gọi là mưu phản. Bởi vì ta trước giờ chưa từng công nhận ngươi là hoàng đế." Phong Cẩn Du khóe miệng khẽ cong: "Vậy sao?" Dương Dạ Lan đứng trên tường thành giương cung Mãn Nguyệt, vài mũi tên nhọn xé gió xuyên mây mà tới, thích khách bao vây xung quanh Phong Cẩn Du đồng loạt hét lên một tiếng rồi ngã xuống đất. Vương Thiên Mãng thầm kêu lên: "Nhất định nên lĩnh giáo luôn chiêu này." Nguyên Phong thấy thế kinh hãi. Lý Hằng biết tình hình không ổn, lập tức quay đầu ngựa lại, muốn dẫn một chi bộ binh mở đường máu thoát thân thì chợt thấy Thục quân xếp thành hàng chỉnh tề dạt sang hai bên, sau một khắc, Lạc Thất giục ngựa phi nhanh ra, tiếng hô vang vọng: "Kẻ nào còn tiếp tục muốn phản, giết không tha!" Cửa thành ầm ầm mở rộng, Vương gia quân tuôn ra như thủy triều, cùng đại quân của Thục quốc tử chiến giết địch. Lý gia quân bất ngờ không kịp phòng bị, hầu như là không hề cần đến nhiều binh lực thì trận đánh này cũng đã kết thúc, nhanh đến khó tin, mặt trời còn chưa kịp lặn thìntrên chiến trường đã một mảnh tiêu điều. Phản quân tan rã thất bại thảm hại, phụ tử Lý thị bị bắt giam. Tuy rằng đồng đảng của quý tộc Lý thị đã diệt trừ nhưng cục diện rối rắm còn lại ở thành Mộc Châu cũng không hề ít, muốn thu xếp ổn thỏa mọi chuyện thì vẫn phải tổn hao rất nhiều tinh lực. Cho nên Dương Dạ Lan trước đó mới cố ý tách nhóm, tự mình ở lại trong thành thu xếp mọi việc, rút ngắn thời gian. Bận rộn hơn mười ngày liên tục mới có được chút thời gian nghỉ ngơi lại phải tức tốc thúc ngựa đến Ức Châu tiếp chiến, kỳ thực có hơi mệt. Phong Cẩn Du ngay sau đó liền ra lệnh Hoàn khải hồi triều. Lúc này Dương Dạ Lan là đang được Phong Cẩn Du đặc biệt căn dặn chỉ được ở trong đại doanh nghỉ ngơi. Đứng trước tấm binh đồ, Dương Dạ Lan trong lòng không thôi suy nghĩ. Nếu như sự thật đúng như lời "công chúa Thái Vân" đó nói, nàng ta bị người ta bắt cóc mang đến Thục quốc, vô luận thế nào không biết đến khi đầu óc tỉnh táo lại thì chính mình đã bị bắt ở trong tay Dương Dạ Lan. Mà mấy vị thích khách kia lại là người mà Hoàng đế Thái Vân sai đến tìm nàng ta. Trùng hợp bắt gặp bọn người Dương Dạ Lan đang giữ người, sợ là có ý đồ xấu nên mới ra tay bảo hộ, ai ngờ lại là bị ngộ sát hết. Chuyện này lại là gì nữa đây? Nếu như việc đó đúng là thật vậy, vậy chính là vì hiểu lầm mà mang họa rồi còn gì? Nếu bên Thái Vân mượn chuyện này truy cứu, cục diện phải nói đã rối sẽ càng thêm rối a. **** Hoàng cung Đại Khải. "Theo tin hồi báo, Lý thị mưu phản thất bại đã bị diệt. Đại quân của Phong Cẩn Du đang hoàn khải hồi triều. Ca, ngươi cái này có nên sớm hồi âm không?" Ngụy Diệp Ly uống một ngụm trà nóng, ngẩn đầu hỏi. Ngụy Vân Lan ngồi nghiên trên trường kỷ, thời tiết lạnh giá mà y phục xộc xệch mỏng toanh, chống tay nhàn hạ nói: "Không vội. Vậy ở Mộc Châu giải quyết thế nào?" Ngụy Diệp Ly nói: "Dương Ngọc kia trực tiếp giao binh quyền ở Mộc Châu nam thành cho Vương Thiên Mãng. Quân đội ở tây thành thì chuyển giao toàn bộ cho Phong Cẩn Ngôn. Ca, cái tên lần trước giả làm thái giám đứng bêm cạnh Phong Cẩn Minh chính là Vương Thiên Mãng a. Bọn họ chính là chơi chiêu giương đông kích tây đó. Ngươi còn không mau trả lời tên họ Nam kia, nếu không đợi Phong Cẩn Du trở về triều xong rồi sẽ không còn cơ hội a." Ngụy Vân Lan nói: "Ồ? Là vậy sao?" Ngụy Diệp Ly nói: "Ca?" Ngụy Vân Lan buông tay nằm xuống: "Không biết Ngọc Nhi của ta có tính tới sẽ gặp chuyện phiền phức ở trên đường hồi triều hay không?"