Đã qua giờ Sửu (2-3 giờ sáng), Phong Cẩn Du phê duyệt xong một đống tấu chương, sau đó còn coi xét toàn cục quân lực ở vương thành, quả thực là mệt rã rời. Giờ này cả vương thành chẳng được mấy ngọn đèn sáng, Dương Dạ Lan hẳn đã ngủ từ lâu rồi, Phong Cẩn Du rón rén trở vào tẩm thất, nhờ nguyệt quang ngoài cửa sổ định đưa tay kéo chăn giúp nàng, thì bỗng nhiên phát hiện Dương Dạ Lan ngủ không hề yên giấc, giống như đang gặp ác mộng. "Vẫn còn gặp ác mộng sao?" Năm xưa khi bọn họ còn ở trong hoang miếu, nàng vẫn thường xuyên bị mộng yểm quấy nhiễu, còn nghĩ nàng thời thiếu niên suy nghĩ quá nhiều quá nặng, bên trong che giấu vô số quanh quanh co co, không tài nào hiểu nổi, cũng không dám mở lời hỏi nàng. Nhưng xem ra chuyện này không có đơn giản. Phong Cẩn Du nghĩ như vậy, những ngón tay lạnh ngắt khẽ nắm cổ tay nàng. Dương Dạ Lan giật mình, hít sâu một hơi bừng tỉnh lại, vẻ lo sợ nghi hoặc trong mắt chưa tan đi, ngơ ngác nhìn chằm chằm người bên giường. Phong Cẩn Du lắc nhẹ cổ tay nàng dịu giọng hỏi: "Sao vậy?" Dương Dạ Lan mới đầu không lên tiếng, một lúc lâu, ánh mắt rời rạc mới dần dần có tiêu cự, đăm đăm nhìn đôi mắt Phong Cẩn Du trong đêm khuya như cháy hai ngọn lửa, đột nhiên ôm choàng lấy thắt lưng y. Phong Cẩn Du vài khắc đầu có hơi ngẩn người sau đó vỗ nhè nhẹ trên lưng nàng, ôn nhu nói: "Không sao. Có ta ở đây." Dương Dạ Lan thình lình lật người, theo bản năng vừa xấu hổ vừa giận dữ nói: "Ai cần ngươi! Cẩu hoàng đế!" Phong Cẩn Du nói: "Khi quân!" Dương Dạ Lan bĩu môi, nhỏ giọng hỏi: "Ngày mai có cần thiết triều không?" Phong Cẩn Du hỏi ngạc nhiên: "Có liên quan sao?" Dương Dạ Lan đẩy hắn một cái, tự thân quấn chăn ngồi xổm trên giường nói: "Ta có vài chuyện muốn làm rõ với ngươi." Nhìn quầng thâm đen bên dưới mắt kia, hẳn là có ai đó cả đêm không ngủ rồi. Phong Cẩn Du ngồi xổm xuống bên giường, chống tay đỡ đầu nói: "Bây giờ chưa phải lúc. Nhưng chí ít vẫn có thể trả lời ngươi một số chuyện." Hắn nói: "Lần đó không phải ta cố ý không từ mà biệt, mà là Nam Huyền Vũ đem người đến, đưa ta hồi cung. Như ngươi nói, có những chuyện không muốn làm nhưng vẫn phải làm, không muốn đi nhưng vẫn phải đi." Dương Dạ Lan nói: "Vậy nên là chính hắn phò tá ngươi lên làm hoàng đế Thục quốc?" Phong Cẩn Du gật đầu: "Ta bị nhốt trong thánh lăng trọn vẹn tám năm. Từng gặp qua manh thi, từng đối phó với mộ thú, cuối cùng cũng là mượn sức của nói phá mộ thoát ra ngoài." Dương Dạ Lan nói: "Thánh lăng bị hỏng, kinh động triều đình nên Nam Huyền Vũ mới đến, manh thi cũng là từ trong mộ thoát ra. Cho nên năm đó ngươi mới cùng với ta truy diệt số manh thi đó." Phong Cẩn Du gật đầu, sau liền nói: "Nhưng mà Nam Huyền Vũ không trực tiếp đưa ta về vương thành mà là đến phủ đệ của ông ta, hằng ngày dạy ta cách trị chính, luận binh pháp, quản chế tại. Cho đến hơn một năm sau mới mang theo ta nhập cung. Một tháng sau đó mộ kiếm lại động, Nam Huyền Vũ tiến cử ta, trở về triều được phong là thái tử, chưa đầy nửa tháng đã đăng cơ." Dương Dạ Lan nhíu mày: "Trùng hợp vậy sao?" Phong Cẩn Du nói: "Tất nhiên không phải trùng hợp. Bởi vì Phong Cẩn Du mà hắn mang về lúc ấy chỉ là một si nhi 13 tuổi." Dương Dạ Lan tấm tắc nói: "Lão thái phó này thực sự có vấn đề." Phong Cẩn Du nói tiếp: "Thứ Nam Huyền Vũ muốn không phải là một hoàng đế có thể trị chính, mà là một xú tiểu tử có chút hiểu biết, biết nghe lời, còn có thể thao túng Tru Tâm kiếm. Ta coi như để lão hoàn thành mục đích, cũng ngấm ngầm khiến lão phải phò trợ cho ta." Dương Dạ Lan nói: "Nhưng ta không hiểu, Nam Huyền Vũ sau đó lại đồng ý giúp ngươi trị chính sao?" Phong Cẩn Du nói: "Không. Binh quyền trong tay đa số quý tộc Thục quốc đều nằm trong tay hắn. Là ta nhân nhượng." Dương Dạ Lan nhỏ giọng: "Vậy nên ngươi mới muốn thu phục thế lực quý tộc, bình loạn dẹp phiên?" Phong Cẩn Du gật đầu. Dương Dạ Lan nói: "Vậy .... chuyện thánh sống, rồi Vĩnh An thành, còn có chiến sự với Đại Khải?" Phong Cẩn Du nói: "Là một tay hắn dựng nên." Dương Dạ Lan hỏi: "Nếu vậy sao hắn không nhân lúc ngươi chưa hồi cung lãnh chiếm hoàng vị?" Phong Cẩn Du nói: "Thứ nhất, trong triều còn có một Kính vương. Thứ hai, ngoài cung còn có một Đại Khải. Thứ ba, trong tay ta còn có một thanh kiếm Tru Tâm." Dương Dạ Lan nhìn y một chút, sau đó nói: "Vậy .... ngươi thật sự muốn lợi dụng ta để giải giới thanh kiếm đó?" Phong Cẩn Du nghe nói hơi sửng người, sau đó liền ngồi dậy, đoan chính nhìn nàng nói: "Không có. Dạ Lan ngươi có thể tin ta không? Lúc đó ta thật sự chỉ muốn nhờ ngươi giải trừ kết giới kia, vốn không nghĩ tới ngươi sẽ trở lại. Thật ra ta còn có một đồng minh thứ tư." Dương Dạ Lan khẽ cười: "Là họ Vương kia có phải không? Khuyết thủ nhân*?" *người bị khuyết tật ở tay. Phong Cẩn Du nói: "Ngươi cũng nhận ra hắn?" Dương Dạ Lan nói: "Lúc đầu ta cũng không có nhận ra, nhưng mà lần đó ở Thánh lăng, hắn giúp ta đẩy trọng môn, liền phát hiện tuy hắn không thuận tay trái nhưng lại dùng tay trái đẩy cửa, bởi vì lo sợ nếu dùng đến tay phải, sẽ làm tổn thương cánh tay giả kia. Tuy lúc đó không chắn lắm, nhưng ngươi nói vậy, xem ra là ta không có nhìn lầm." Phong Cẩn Du cười, nói: "Vậy còn ta? Ngươi làm sao nhận ra?" Dương Dạ Lan "hừ" lạnh một tiếng ôm chăn bước xuống giường: "Lần đó ở Trường Lạc đạo quán ngươi đỡ ta một chập liền cảm thấy rất quen, ngươi tin không, Dương Ngọc ta trước giờ chỉ khi ở cùng một người mới bị thế hạ phong như vậy. Sau đó chính là .... " "Là gì?" Dương Dạ Lan hung hăng ném chăn về phía hắn nói: "Ngươi ăn côn trùng a!!! Dương Ngọc ta tự nhận không sợ trời không sợ đất chỉ sợ côn trùng là bởi vì ngươi! Cái thứ đó .... ngươi cũng có thể ăn?!" Chỉ vừa mới hồi tưởng lại cảnh đó ba bốn năm trước, da gà da vịt nổi rân cả người a. Phong Cẩn Du đón lấy chăn kia, gấp lại gọn gàng rồi để ở trên giường. Dương Dạ Lan phủi phủi tay áo, sau khi cảm thấy da dẻ mịn màng trở lại rồi mới điềm tĩnh nói: "Sắc trời còn chưa sáng, ngươi nghỉ ngơi một chút đi, sớm đến ta sẽ gọi ngươi." Phong Cẩn Du khóe miệng khẽ cong lên, nói: "Ồ, vậy làm phiền ngươi rồi." Dương Dạ Lan diện vô biểu tình đi ra ngoài thư phòng, nhìn họa đồ trên long án hồi lâu sau đó mới trầm mặc thở ra: "Ngươi thật sự vì đuổi theo ánh sáng ấy mà chấp nhận lập khế ước với tà kiếm kia sao? Lẽ nào số phận đã định sẵn kẻ đuổi theo ánh sáng đều là kẻ ngốc? Nếu vậy ta làm thế nào lại có thể thua ngươi. Phong Cẩn Du, ngươi và ta đều như nhau, nhưng ngươi có thể vì thiên hạ bá tánh của ngươi, ta lại không thể vì thiên hạ bá tánh của ta, chỉ có thể vì ngươi làm một chút chuyện, hi vọng, ngươi có thể vì ta mà sống lâu hơn một chút, chí ít khi ta độc phát chết đi rồi, ngươi đã có thể nắm thứ ánh sáng đó ở trong tay, coi như giúp ta hoàn thành tâm nguyện."