Ngất xỉu tiện thể ngủ luôn, lơ mơ thức dậy Gia Băng mới nhận ra mình đã bị người ta "vận chuyển" tống về Việt Nam từ lúc nào, tâm trạng nặng nề đi do "thời kì đến" lại càng thêm bức bối khó chịu hơn ngày thường.
Cô vốn muốn nán lại Hàn Quốc thêm vài ngày, muốn thấy con người kia bình an ra khỏi phòng mổ, bình an dưỡng bệnh rồi mới thuận lòng theo lời cha ngoan ngoãn trở về nước tiếp tục công cuộc trồng người.
Nhưng ko ngờ, cha cô đến điều này cũng phẫn nộ cấm đoán, quyết cắt đứt mọi dây dưa giữa cô với người kia bằng được. Ai bảo, cả cô và Tử Thần đều đã gật đầu chấp nhận lời đề nghị ông đưa ra, ko lí nào quân tử nhất ngôn như ông lại cho bọn cô có cơ hội bòn rút thêm thời gian ở cạnh nhau, rồi theo quen thói thường tình của con người, quên bãng đi sự tồn tại của nó được.
Thế nên, Gia Băng đành bằng mặt ko bằng yên phận trở về cuộc sống trước đây, ăn-học-ngủ, với một thân phân hoàn toàn khác, là Hàn Gia Băng-đại tiểu thư Hàn Gia được mọi người quan tâm, chú ý, ko phải Hàn Tử Di-một nữ sinh trung học bình thường chỉ duy có bản tính mê trai nổi trội.
Cuộc sống này, dĩ nhiên ko có gì đổi khác so với lúc trước về mặt tinh thần. Đây là cuộc sống mà cô dù muốn hay ko vẫn phải chấp nhận trong vòng 2 năm-cuộc sống mà cái tên Lăng Tử Thần chỉ là cái tên nằm cuối trong sổ điểm của thầy cô mà thôi, ko có gì đặc biệt.
Cả Tử Thần cũng vậy, con người đó cũng chịu buông tay, chấp nhận để cô trở thành "bạn học chung lớp" với mình, ko là gì đặc biệt trong vòng 2 năm.
2 năm...liệu chừng ấy thời gian có quá dài hay ko? Liệu cô có thể vô tư đối mặt với Tử Thần như lúc trước, như những người bạn ko hơn ko kém, khi mà giữa cô và cậu đã có 8 lần môi chạm môi?
Cha cô ko độc ác, ông đã cho cô đôi cánh, giấy thông hành để con người đáng ghét kia ko thể ở bên cạnh hiếp đáp, chóc ghẹo cô. Lời đề nghị và đám cận vệ sãn sàng dẹp loạn 24/24 lẽo đẽo theo cô chính là minh chứng cho sự nghiêm túc của ông.
Nhưng thật lạ...cô hình như lại ko hề muốn điều đó thì phải. Đôi lúc, cô lại cảm thấy ko hiểu nổi cảm xúc của bản thân mình nữa.
Khi nghe tin cha cô muốn cô thu dọn hành lí ra khỏi nhà Tử Thần, cùng hai thằng em lắm chuyện chuyển đến biệt thự Hàn Gia ở ngoại thành Hà Nội sống, cô cư nhiên tỏ ra khó chịu, bất mãn mặc dù con người ham hư vinh như cô vốn nghe đến hai từ "biệt thự" mắt đã sáng bừng. Hôm ấy, cô như bị ma nhập, rứt ruột tốn tiền điện thoại gọi quốc tế, lời to tiếng nhỏ "thương thảo, bàn bạc" với cha mình một phen cho đến khi tài khoản hết tiền tự động ngắt kết nối vẫn ko cam lòng chấp nhận. Vì sợ bị đám vệ sĩ suốt ngày lẽo đẽo theo sau làm phiền, choán hết tự do của mình, cô mới nổi điên tức giận như vậy sao?
Cứ cho là thế đi, nhưng tại sao khi biết cha mình nể tình phụ tử, từ chối lời đề nghị của thầy hiệu trưởng, ình ở lại ban C tiếp tục công cuộc học tập, Gia Băng cô một lời cảm kích cha mình cũng ko có, bỗng dưng lại vui mừng vì vẫn được chung lớp với ai kia?
Mà giả định, tất cả đều do thói quen lâu ngày tạo ra nên nhất thời ko thích ứng kịp đi, vậy thì, ai sẽ giải thích cho cô, vì cớ gì, lúc cô cùng Kì Như dàn giụa nước mắt hàn gắn tình cảm tri kỉ thiếu thốn một thời gian dài, điều đầu tiên cô chia sẻ với nó lại là chuyện ko đầu ko đuôi giữa cô với Tử Thần, đã thế, mặt mũi ko biết ngượng, đỏ bừng biểu lộ tâm tình khiến nó ko ngừng cười mỉm gian xảo?
Mà nếu quy những việc tên kia làm có gì đó ko trong sáng khiến cô phải ngượng ngùng đi, vậy chuyện đầu óc cô ngu độn hễ rảnh chút liền đoán mò xem người kia đang làm gì, khoẻ chưa, sao ko gọi ình thì phải giải thích thế nào?
Thật khiến cho người khác cảm thấy sững sờ, chính cô cũng ko khỏi kinh ngạc. Hết thảy, hành động của cô rất mờ ám, rất giống như một cô nàng đang thầm yêu thầm mến một ai đó.
Chẳng nhẽ, cô đã...
-Rầm!_Đập tay lên bàn khí thế, Kì Như ném ánh mắt sáng bừng mãnh liệt đầy ý vị như đèn điện nhìn Gia Băng, khóe môi cười cười ko thể xảo trá hơn_Hàn Gia Băng, chị ngươi đây rất tiếc phải báo cho ngươi một tin ko may, ta thấy, ngươi đã YÊU Lăng Tử Thần mất rồi.
-Phụt!_Đang uống giở cốc lipovitan mát lạnh, Gia Băng dù là người lấy tiêu chí tiết kiệm làm chân lí sống vẫn bị chữ "yêu" nhấn mạnh và kéo dài kia làm cho giật mình, ko ngần ngại phun hết chỗ nước chưa nuốt kịp ra ngoài, vài giọt nghẽn lên mũi cô khiến cô ho sặc sụa_Kì Như, ngươi ko phải thù ta đến chết nên mới tính ám hại ta cướp đoạt tài sản đấy chứ! Ngươi thật độc ác!
-Thôi đi! Nếu ta muốn giết ngươi thì đã kề dao chọc tiết ngươi ngay rồi, ko cần phải vất vả nói mấy chuyện dở hơi này để ngươi đột tử chết đâu_Thấy Gia Băng lạnh lùng trừng mắt oán hận nhìn mình, Kì Như quay mặt đưa mắt nhìn bầu trời ảm đạm qua khung cửa sổ, tiếp lời như tâm sự_Ta nói thật đấy, với kinh nghiệm 10 năm chông đèn mài quần nghiền ngẫm manga, ta đảm bảo mắt nhìn đời của ta ko phải hạng tầm thường đâu. Ngươi quả bị tên oan gia kia lấy mất trái tim rồi.
-Ko có chuyện đó đâu_Lau nhanh khóe miệng tèm lem, Gia Băng bĩu môi khinh bỉ_Với cương vị là một người bạn, ta khuyên ngươi đi khám mắt lại đi, chắc có vấn đề rồi đấy, để lâu ko tốt đâu.
-Ngươi yên tâm, mắt ta rất tinh, ko sai nổi đâu. Ngươi vốn yêu Lăng Tử Thần, rất yêu là đằng khác!_Bất thình lình túm lấy cổ áo Gia Băng, ép người cô gần như nhào sát về phía mình, Kì Như tự tin khẳng định như thể đấy là định lí Pitago hay định luật Niu tơn 3 mà cả thể giới ko ai dám chối bỏ.
-Ko có, ta nói ko có rồi mà, ngươi có bằng chứng gì nói ta yêu cái tên đáng ghét luôn khiến ta khổ sở đó chứ! Ngươi thấy có người nào ngu ngốc đi yêu kẻ thù của mình ko hả?_Gia Băng chán nản giãy giụa thoát khỏi móng vuốt sắc lẻm của Kì Như, khuôn mặt đỏ bừng như gấc. Đáng ghét! Cô đâu có yêu cái tên đó chứ, sao bất luận gặp ai, người ta cũng gán cho cô cái biệt danh "Lăng phu nhân" thế ko biết. Bộ, trên mặt cô viết ba chữ đó sao?
-Vậy ta hỏi ngươi, tại sao ngươi hễ nhìn mặt ta là lại kêu ca về chuyện của tên đó hả? Còn nữa, cứ một ngày là ngươi lại nhìn màn hình điện thoại những mấy trăm lần, mỗi lần điệu thoại kêu lên là ngươi lại bừng mặt sáng mắt, mới nhìn cái số điện thoại thì lập tức xị mặt, uể oải tiếp máy, nói đi, ko phải ngươi yêu người ta thì sao biểu hiện nào trên người ngươi cũng giống mấy con bé lụy tình trên báo thế hả?_Kì Như là chuá bám dai, bất luận thế nào vẫn quyết ko buông tha cho Gia Băng.
-Làm gì đến nông nỗi thế, ta nể tình ngươi là bạn tri kỉ nên mới kể chuyện cho ngươi nghe, để ngươi cùng ta an ủi, cùng ta chưởi rủa hắn, bộ ko được à? Ta nhìn vào màn hình điện thoại là vì điện thoại ta mới mua, hàng xịn, muốn ngắm cái mặt nó cũng bị cấm sao? Còn nữa, ta uể oải là vì ta mệt, ngươi cũng biết ta đang đến "thời kì khó xử" mà, bực bội là chuyện thường tình!_Đẩy tông giọng lên cao hơn tông giọng của Kì Như nhằm chiếm ưu thế, Gia Băng sau khi tuôn một tràng liền thở hồng hộc, vuốt ngực bình ổn thần trí.
-Được rồi! Ta thua, ta thua...cứ chờ mà xem!_Đưa tay bịt lên hai tai bảo vệ màng nhĩ, Kì Như quyết định bỏ cuộc. Dù cô giờ có nói gì chắc chắn cũng bị người ta cãi chày cái cối đốp lại, thôi thì cứ yên phận mà xem kịch. Quân tử hóng hớt là quân tử dại, quân tử chậm rãi là quân tử khôn.
Cứ thế...thời gian nhanh chóng qua đi...
Gia Băng quay trở lại trường với sự rào trước đón sau nồng nhiệt của hết thảy mọi người trong trường. Có lẽ, sau khi vụ bạo lực ở trường được giải quyết rõ ràng, ko chỉ bạn bè cùng lớp, thầy cô bộ môn mà còn có cả nhiều phần tử ngoại lai như club báo chí, club sự kiện và nhân vật...đều dành hết mọi sự quan tâm ko đáng có cho cô như một sự "lấy công chuộc tội".
Chỉ là, mỗi ngày 24 giờ hễ đi trên đường thấy mặt cô là lại nhanh như bay chạy tới bắt tay hỏi han cô hàng loạt đề tài đa dạng, phong phú, khiến cô bắt đầu cảm thấy ái ngại, phiền phức, dần dà liền tránh người như tránh tà mỗi khi ra khỏi lớp học.
Ức ở chỗ, đám người trong trường, từ sau vụ phát ngôn chấn động của Lăng Tử Thần ở buổi đại tiệc, liền mặc định cho cô cái danh "Lăng phu nhân" to đùng trên trán, khi ngứa miệng lại cười tươi hỏi:
-Gia Băng, Tử Thần khi nào mới về Việt Nam vậy? Lâu rồi ko thấy cậu ta.
-Sao lại hỏi tôi?_Gia Băng bực bội nói như hét, khuôn mặt tỏ rõ biểu tình cáu bẩn, cảnh cáo mọi người ko nên đụng chạm tới.
Ấy vậy, chúng vẫn ào ào tận tình hỏi thăm như thường.
-Vì cậu là "Lăng phu nhân" của người ta mà, ko hỏi cậu thì hỏi ai!_Mấy người vô duyên hỏi cuối cùng vô duyên bật cười rồi thong thả bước đi, như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Gia Băng những lúc như vậy đau đớn cứng họng ko nói nên lời, dậm chân quay về lớp bảo toàn tâm tình, ấm ức nghĩ ngợi.
Mọi người trong trường đều gọi cô là "Lăng phu nhân" nhưng cô đâu phải chứ. Nếu thực sự tên đáng chết kia coi cô là vợ, tại sao đến giờ vẫn ko liên lạc với cô. Sợ tốn tiền, sợ lời cảnh cáo của cha cô hay vì cô ko là gì cả nên ko cần phải gọi?
Ruốt cuộc, trong lòng hắn, cô chiếm vị trí nào? Trong tim, trong dạ dày hay trong hậu môn?
Vẫn biết thắc mắc sẽ ko có giải đáp nhưng Gia Băng ko thể ko tự vấn chính mình. Bởi vì chỉ những lúc như vậy, cô mới nhận ra mình quan tâm con người đó đã nhiều lại thêm nhiều.
Và, hơn hết là, cô đã cảm nhận được nỗi khổ khi vắng bóng một người.
Những lúc như thế, Gia Băng liền tìm đến quả bóng da cam đáng chết năm lần bảy lượt "chung thủy" từ tay đám thành viên bay đến ám sát, hủy hoạt dung nhan của mình, đập nó dội mạnh xuống mặt đất xả xtreet.
Hiện tại, Gia Băng vẫn tiếp tục công việc quản lí gian truân trước đó, tận lực tân tâm chu toàn cho đội bóng. Có điều, vất vả hơn trước gấp mấy lần.
Chỉ tại, nghe nói trong lúc cô ở Hàn Quốc, đội trưởng đội bóng-Hạ Kì Thiên đã quay về với thân phận đại thiếu gia Hạ gia, bỏ bê việc "triều chính" của club, làm cho "ngân khố đại nhân" phải tự tay gánh vác mọi việc, cũng vì thế, tiêu chí "bòn rút càng nhiều càng tốt" được anh ta áp dụng lên mọi thành viên, độc tài vắt kiệt sức lực họ, ko ngoại trừ cô.
Nhiều lần lên tiếng đòi nhân quyền, nhiều lần bị đem hợp đồng kí lúc trước đe dọa bồi thường, Gia Băng đâm nản, chỉ biết đưa thân giao vào tay trời.
Cứ thế...gần 1 tháng sắp trôi qua...
Con người kia vẫn chưa chịu trở về.
Một ngày chủ nhật đẹp trời nọ cuối tháng 1, Gia Băng đang vùi đầu vào đống chăn hỗn độn ấm áp "bế quan" ngủ nướng đến khét liền bị Kì Như tàn bạo dập tắt mộng đẹp.
-Hàn Gia Băng! Dậy! Dậy mau cho ta!_Xông mạnh vào phòng Gia Băng ko thèm gõ cửa, Kì Như vừa lôi thốc đống chăn ra khỏi người cô vừa khẩn trương gọi lớn.
-Mệt! Đang ngủ!_Gia Băng trở mình, mơ màng đáp trả một tiếng trong cơn mê.
-Ngủ cái gì mà ngủ, dậy mau, có tin động trời rồi đấy!_Ko chịu từ bỏ, Kì Như túm lấy tay Gia Băng, kéo cả thân thể cô ngồi dậy như một con rối len nhũn mềm.
-Động trời gì mà động! Người rảnh quá ko phá ta ko sống được à?_Gia Băng đưa tay lên miệng ngáp đã đời, khoé mắt nhắm tít ko muốn mở ép ra một giọt nước mắt trong veo_Hôm qua ta ngủ muộn, đừng làm phiền ta tĩnh dưỡng nữa!
-Ách! Ngươi muốn ngủ thì cứ việc, nhưng trước tiên nghe chuyện này đã!_Kì Như thoáng vẻ nghĩ ngợi, bí hiểm hỏi_Gia Băng, nếu con cún con mà ngươi hết sức chăm bẵm, hết sức yêu thương, còn tốn một đống tiền ko nhỏ mua đồ cho nó nữa bỗng dưng quay mông lại với ngươi, chạy đi phẩy phẩy cái đuôi với kẻ xa lạ khác, ngươi sẽ làm gì?
-Hử?_Lần này Gia Băng hơi tỉnh ngủ, cô nheo mắt nghi hoặc nhìn Kì Như phía đối diện rồi trỏ ngón tay chỉ về 3 con cún con béo tròn đang lúc nhúc cọ quậy trong cái giỏ ấm áp nơi góc phòng_Ngươi bị làm sao à? Chúng nằm ở kia mà, đi đâu chứ?
-Trời!_Kì Như vỗ trán thương tâm than lên một tiếng, bất lực giảng giải_Ta chỉ nói là nếu như thôi, hiểu ko? Nếu là như thế, ngươi sẽ làm gì?
-Còn phải hỏi sao?_Gia Băng ném ánh mắt khinh bỉ cho Kì Như hứng trọn, dù ko hiểu gì nhưng vẫn thành thật trả lời_Ngươi biết ta là người thế nào mà. Ăn ko được đạp đổ. Nếu thế thật, ta sẽ chọc tiết nó, cạo lông nó, biến nó thành thịt cầy 7 món. Với những kẻ phản bội, nhân nhượng với chúng là tự kề dao vào cổ mình.
-Tốt lắm, bạn đẹp!_Nghe xong câu trả lời hết sức thoả đáng và vừa ý mình của Gia Băng, Kì Như hữu hảo đập một phát rõ đau lên vai bạn, miệng cười tươi như trúng số.
Ko thèm nghĩ nhiều về biểu hiện bất thường nhưng quen thuộc của Kì Như, Gia Băng ngả người xuống giường, tiếp tục ngủ.
-Này! Khoan đã! Ta còn có cái này muốn cho ngươi xem! Dậy đi!_Kì Như hung hăng lấy laptop của Gia Băng, lên mạng, nhanh chóng truy cập vào website trường rồi bưng laptop đến gần Gia Băng, ồn ào hối thúc.
-Mệt! Để sau đi!_Gia Băng khua tay, vùi đầu sâu vào chăn tìm kiếm hơi ấm.
-Hứ! Ngươi ko dậy xem sẽ hối hận đấy nhá! Con cún con nhà ngươi quẫy mông đi theo người khác rồi nè!_Hớp một ngụm nước trong, Kì Như nói với giọng thích thú đầy hàm ý.
-Mặc xác nhà ngươi, ta ko quan tâm_Gia Băng vẫn cứng đầu mặc kệ, hơi chút bực bội vì chẳng thể nào nối lại giấc mơ đẹp đẽ ban nãy.
-Hình như có nhắc tới Lăng Tử Thần nè!_Ra vẻ hết sức kinh ngạc, Kì Như reo lên một tiếng rõ to để ai kia nghe thấy, ánh mắt thâm thúy liếc nhìn người bên cạnh, khoé miệng lúc sau lẩm bẩm_1...
2...
3...
-Đâu! Cún con nhà ta đâu!
Quả nhiên, từ trong chăn có người bỗng bật dậy, từ trạng thái thờ ơ chuyển sang quan tâm sốt sắng, mắt đảo đi đảo lại liên tục. Được một lúc, hai tròng mắt ko yên phận kia dừng lại, ko động đậy và có phần đen sâu hơn trước.
Gia Băng tận lực tăng cường độ ánh nhìn lên bức ảnh to tướng trên màn hình laptop, sững sờ ko thốt nên được lời nào.
Bức ảnh to tướng kia ko phải là ảnh của một ngôi sao xinh đẹp nào đó, cũng ko phải là ảnh tự sướng của ông anh đẹp trai "hoa nhường nguyệt thẹn" nào. Đó là bức ảnh chụp lại nỗi bi thảm, khốn cùng, tồi tàn của một nữ sinh bị bóng đập vào mắt trái, khiến nó sưng vù lên như mắt ếch, đến mở to cũng ko mở nổi, nhắm tít lại như một đường chỉ thẳng tắp, và tất nhiên, dung nhan đáng yêu, xinh đẹp của cô nàng đã huỷ hoại ko thương tiếc. Cái đáng hận hơn, nữ sinh bi thảm bị chụp lại kia ko ai khác là Gia Băng cô, vị quản lí có sức hấp dẫn bóng hơn cả cái khung cầu.
-Quái! Cái này là cái gì thế hả? Từ đâu ra mà có vậy! Tên khốn nào dám nhân lúc ta ko để ý chụp lén đăng lên trang chủ của trường thế này? Tên nào thất đức thế!_Bừng nộ thiếu điều muốn nện nguyên cái laptop xuống đất, Gia Băng hét lớn chưởi rủa, vỗ cái bàn con cạnh giường rầm rầm_Hết ảnh rồi hay sao mà lấy cái này! Tên đó bị thần kinh sao?
-Bình tĩnh! Bình tĩnh...!_Kì Như bình thản vuốt lưng Gia Băng an ủi
-Bình tĩnh cái đầu ngươi! Ôi hình tượng của ta, dung mạo của ta! Chúng đã bị người ta làm nhục, chà đạp mất rồi_Gia Băng vò đầu muốn khóc, nghĩ đến phận mình sau này mà lòng chua như khế. Bỗng, cô ngừng khóc, ánh mắt sát khí trừng về phía Kì Như đang hồn nhiên đập lưng mình "an ủi", ko kìm *** nổi cơn giận, 2 tay bóp lấy cổ Kì Như lắc lắ_Ko phải ngươi tung cái ảnh này đấy chứ? Có phải ngươi ganh tị trước vẻ đẹp của ta nên mới *** hại ta ko, nói đi!
Kì Như theo nhịp điệu lắc lắc của Gia Băng cũng "xúc động" "ặc, ặc" phụ hoạ theo cho thêm phần sinh động.
-Ko...ko phải ta..._Đưa tay gỡ tay Gia Băng, Kì Như hối hả chống chế, cảnh vật trong tầm mắt cô bị ai kia làm cho chao đảo_...nếu là ta thì toàn bộ chỗ ảnh "thâm kinh bí sử" từ thuở nào của ngươi đã bị phát tán rồi kia! Bỏ tay ra coi! Nhìn xuống dưới ấy!
Lưu luyến rời tay khỏi chiếc cổ đỏ ửng của Kì Như, Gia Băng đưa mắt nhìn xuống dưới, ánh mắt bừng lửa vừa được dập tắt lại có can dầu tạt vào làm phừng lên.
-Quái!_Gia Băng hạ thủ lưu tình đập tay xuống bàn thêm lần nữa, miệng lưỡi phẫn nộ_Sao ảnh ta xấu xa đê tiện đến thế mà ảnh cái tên đáng ghét kia lại được up lên đẹp như vậy chứ? Thật ko công bằng! Rõ ràng chủ topic này là nữ, trình độ dịp hàng người cùng giới quá tà ác! Đồ trọng nam khinh nữ!!
Trừng mắt thâm thù nhìn kẻ bên trong được chụp lại trong tư thế nhảy lên ném bóng vào rổ rất mê hoặc, Gia Băng hận ko thể làm mod xóa quách cái topic sỉ nhục phụ nữ kia đi. Tất nhiên, trước khi xoá, cô ko ngu đến mức ko save nó lại để dành.
-Cái đứa thiểu não này!_Thật sự bị cô bạn tri kỉ làm cho tức điên, Kì Như nhịn ko được thốt lên một câu sỉ nhục ám mùi bất lực, những ngón tay dài ko ngừng xoa bóp vầng trán vì ai đó mà xuất hiện đường chân chim_Nhìn xuống phía dưới nữa kìa, bà nội!
Bị sai khiến như osin từ cái này sang cái khác, Gia Băng bực bực ném ánh mắt xuống bức ảnh được chụp rõ nét và ko hề có dấu hiệu chỉnh sửa photoshop cạnh đó bên dưới.
Tâm bấn loạn như có người tát nước lạnh vào mặt, Gia Băng đảo mắt nhìn lên cái tiêu đề to đùng phía trên lúc nãy mình bỏ qua, toàn thân có gì đó ép kiệt đến suy sụp.
Bức ảnh đằng dưới cùng ghi lại hình ảnh của một người con trai có dáng người và khuôn mặt góc cạnh rất giống Tử Thần, tay cậu ta tự tiện ôm lấy một cô gái xa lạ ở sân bay.
Là sân bay! Đúng là sân bay! Lăng Tử Thần, cậu ta đã trở về. Và thật kì lạ, thời gian đăng topic lại là 2 ngày trước.
Phát hiện ra những điều đáng nhẽ bản thân ko nên phát hiện, Gia Băng cảm thấy đầu óc mình chóng váng, ù ù lên hết cả, trái tim trong lòng ngực quẫy mạnh như cá mắc phải lưới.
Kẻ cô mong chờ suốt gần một tháng đã trở về 2 ngày trước cùng một cô gái xa lạ. Ko những thế, họ ở sân bay ôm nhau rất tình tứ, ko câu nệ bất cứ ai tò mò nhìn lại.
Từ lúc nào, mọi chuyện chệch sang một hướng khác, thoát khỏi tầm kiểm soát của cô như vậy?
-Thấy rõ rồi chứ! Con cún con của mày đó! Nó phe phẩy cái đuôi với một con bé khác ở chốn đông người trắng trợn như thế đấy_Như sợ Gia Băng ko giác ngộ được, Kì Như vòng tay đặt trước ngực, thẳng thừng thông báo. Giọng nói trầm ảm đảm buồn bã là thế nhưng sao thật mâu thuẫn với nụ cười rạng rỡ trên môi quá vậy_Làm thịt cầy thôi!
Truyện khác cùng thể loại
114 chương
17 chương
20 chương
54 chương
52 chương
11 chương
10 chương
220 chương
14 chương