-Mệt...hộc...muốn...hộc...chết!_Ngửa cổ lên trời phẫn uất nhìn trần nhà thưa thớt vài ổ mạng nhện, miệng há thật to đến mức cuống họng trần truồng e lệ bên trong cũng phải miễn cưỡng ộ mặt, Gia Băng uất ức đong đầy tựa nước biển Thái Bình Dương nhăn cái mặt phừng đỏ hét lớn xả xì trét, khiến mấy đôi chim làm tổ trên những tán cây rậm bán kính mấy chục mét gần đó phải nháo nhào bay túa lên trời tán loạn. Ngậm ngùi nhìn đôi chân tàn tệ bủn rủn như thể sắp nhão thành bột mì đến chuyện ưỡn ngực cong mông đứng dậy mà ko dậy nổi, thảm bại nằm la liệt thành một đống như họ hàng anh em cái bang, đôi tay nhỏ nhắn hồng lên dị thường của Gia Băng sợ hãi bám víu lấy mặt ghế đá lạnh ngắt ở buồng đợi phòng cấp cứu, cố tạo ình một điểm tựa vớt vát cái cảnh tượng bần cùng hoá này, nhưng...sự thật phũ phàng như cái càng của con cua.  Người ta nói, có chí thì nên, còn cô thì thấy ngứa da đầu thôi. Mà căn nguyên, tất cả đều do cô quá ngây thơ, quá trong trắng, quá thuần khiết và quá lương thiện...nên mới bị tiểu nhân hại bày mĩ nam kế *** hại đến tan tành thể xác, tinh thần suy sụp cực độ, sức sống lạc quan ko màng sự đời dồi dào cũng vơi đi hơn phân nửa, để lại khoảng trống cho những chuỗi cảm xúc tệ hại ồ ạt xâm lấn. Chỉ cần lơ đãng thả hồn theo mây một chút, đầu óc cô sẽ như cọng bồ công anh miên mang bay vèo về cảnh tượng đầy máu và nước mắt vài giờ trước.  Thử hỏi, trên đời này, ngoài cô ra, có đứa con gái nào ngu ngốc mới chỉ một câu "Vậy...cõng tôi đến bệnh viện đi!" đã răm rắp chìa tấm lưng yếu ớt, tồi tàn nhễ nhại mồ hôi mồ kê của thiếu nữ mới lớn, xuân sắc đương nồng chật vật cõng một con heo nặng gần gấp đôi trọng lượng khiêm tốn của mình, hùng hục xịt khói chạy ra đường như bò tót Tây Ban Nha giữa thành Hà Nội kẻ an phận thì ít, người xoi mói thì nhiều chưa? Tất nhiên là chưa rồi, vậy mà coi đi, cô lúc ấy căn bản não bộ cũng ko có vấn đề nào bất thường, cớ sao lại khùng khùng điên điên gắp lửa bỏ tay mình thế chứ. Thật nhục nhã, con cá nục cũng chẳng nhục bằng cô ấy.  Thôi thì, coi như cái chuyện tày đình kia là chuyện Hàn Gia Băng cô làm phúc làm phước để đời đi, dù sao cứu người cũng là việc làm ý nghĩa ko đáng phải ôm mặt xấu hổ. Nếu tích đức làm cái việc thiện trên trời rơi xuống này trong âm thầm, im lặng, cô còn ngậm cà phê đắng nuốt ớt cay ko ỉ ôi phàn nàn làm gì, thù dai ko phải chuyện anh hùng quân tử, nhưng cái chính khiến lòng cô đau quặn lên như bị rút từng khúc ruột, trái tim rỉ máu tan nát vỡ vụn là...tại sao...tại sao...cái hôm trời trong gió lạnh cóng này lại là cái ngày trọng đại tổ chức thế vận hội maraton quốc tế hằng năm chứ...và tại sao, cô lại... Kim đồng hồ chợt phanh cái kít, dừng hẳn, quay ngược 60 phút trước... Trên con vỉa hè dài và hẹp lát đá vàng gạch ảm đạm, người người qua lại đông và náo nhiệt hơn bình thường, đối với cái ngày lạnh thấu xương tê thịt này, quả thật rất có vấn đề. Nắng chiều cứ thế nhợt nhạt trải dài như cho có, hời hợt ám lên mọi cảnh vật xung quanh. Bởi vì nó thờ ơ như thế, nên cái lạnh kia lại càng thêm đậm nét. Ở đâu đó, lẫn trong đám người huyên náo rảnh rỗi trên lề đường, một nam một nữ, em cõng anh tình tứ thất thểu lê lết trên phố. Có lẽ, vì một sự kiện nào đó, ko ai chú ý đến họ.  Lúc ấy, hiếm hoi lắm, họ là một cái bóng lướt qua...như chính họ mong muốn... -Lăng...Tử...Thần, cậu...cậu...cậu nhất quyết ko được...được nhắm mắt, nghe ko?_Vừa ì cái lưng gầy quyến rũ với những đường cong ngầm cõng Tử Thần, Gia Băng vừa cắn răng phả hơi khó khăn nhắc nhở, đôi chân ko hẳn là ngắn đốt cháy hết sức lực mình có len lỏi qua dòng người đổ xô như hội trên lề đường đẹp đẽ vòng vèo dẫn đến bệnh viện trước mặt, lòng ác độc nguyền rủa bất cứ ai dám xô đẩy, lợi dụng chạm vào người mình. -Ừ! Yên tâm, tôi sẽ ko nhắm mắt_Ngả mái đầu lộn xộn những sợi tóc mềm đượm mùi bạc hà như đã thành thương hiệu từ lâu nặng chừng 1kg lên vai Gia Băng, Tử Thần khép hờ đôi mắt đen sâu nhìn quang cảnh lướt qua trong tầm mắt, khoé môi vô thức cười nhẹ, dịu dàng đáp trả. Cơn đau trong cậu, giờ phút ấy, tưởng chừng như chưa bao giờ hiện hữu, tan biến ko vết tích. Nếu cậu ko lầm, với kinh nghiệm xem phim ít ỏi của mình, cảnh tượng này thật giống như cảnh tưởng nhân vật chính mắc bệnh máu trắng sắp nhắm mắt xuôi tay được người yêu cõng đi ngắm cảnh thành phố lần cuối, chỉ là, cậu cảm thấy vai vế hai bên hình như hơi ngược, nhưng ko sao, càng thế này càng khiến ai đó ko thể quên được, càng ko thể quên thì càng ko thể lơ là sự hiện hữu của cậu_Cứ yên tâm chạy đi, tôi ko dễ rời xa cậu như thế đâu. -Cậu hứa rồi nhá! Ko được nhắm mắt, tôi...tôi ko thích cậu được...được an nhàn nhắm mắt ngủ trong khi tôi phải ạch mông lên chạy. Nhớ đấy, cậu mà nhắm mắt là chết với tôi_Tỏ rõ quan điểm với giọng điệu bất bình, Gia Băng thở hồng hộc thẳng thắn đe dọa. Lòng đố kí được nuôi dưỡng trong cô chưa bao giờ mất đi chỗ đứng của nó cả.  -Tôi...sẽ nhắm mắt thật nếu cậu còn phí thời gian lo những chuyện vô bổ như thế này, Hàn Gia Băng_Sắc mặt Tử Thần bỗng đột ngột đen hẳn một nửa như chìm hẳn trong bóng râm nào đó, cậu trầm giọng mê hoặc thịnh tình cảnh báo, âm lượng nhỏ dần, nhỏ dần làm ai kia ko khỏi phát hoảng, như con trâu được bồi bổ thêm cỏ trước khi vào trận chiến, mãnh lực lao nhanh về phía trước. Được một lúc ko biết đã qua bao nhiêu phút bấy nhiêu giây, Gia Băng chợt nhận ra vài điều rất mực kì lạ.  Đầu tiên, ko biết vì bất bình trước việc vỉa hè bị chiếm đóng trắng trợn làm nơi tụ tập hò hét của hầu hết con dân vô gia cư Hàn Quốc, gây ách tắc đường giao thông đi bộ, lấn chiếm lòng đường nghiêm trọng mà ko có anh chàng cảnh sát nào lảng vảng bắt về đồn hay vì muốn tìm cách thuận lợi nhất sải những sải chân dũng mãnh như chân hổ của mình lê xác đến cánh cửa chói loà rực rỡ của bệnh viện, Gia Băng từ thời khắc nào đó, đã chơi đẹp, oanh liệt liều mạng chạy xuống lòng đường rảnh rang hơn thường ngày mà đâm đầu hùng hục chạy.  Tiếp theo đó, đương lúc tinh thần Gia Băng khá lên được một chút, cảm giác mệt mỏi rã rời cùng cực cũng lằn sâu vào cơn tê dại bại liệt cảm xúc của đôi chân, bỗng thình lình, hình ảnh xập xình chạy hết sức náo nhiệt, rộn rã của một đám người mặc quần áo sặc sỡ xanh đỏ tím vàng cầu vòng bảy sắc ko thiếu một màu, sau tấm lưng to khoẻ còn đeo thêm một con số báo danh bự chảng hết sức trang trọng như thể họ là những con cừu được đánh dấu sẵn trước khi cho chúng đi spa cạo lông miễn phí choán hết mọi tầm nhìn phía trước của cô, khiến cô đường thì đến một hạt bụi ko thấy nhưng mông người thì nhìn từ góc độ nào cũng đập thẳng vào mắt. Tất nhiên, Gia Băng cô ko phải là loại người khách khí, thịt đến miệng còn giả bộ nho nhã ko xơi thế nên cô cũng dặn lòng ko nên làm trái lương tâm, cơ hội ngàn năm có một, muốn ngắm thì cứ đường hoàng giương mắt lên mà ngắm, trời cao bể rộng, ko sợ có người tố giác hành vi đồi bại của mình. Khổ ở chỗ, bản tính mê trai vừa nhen nhói đã bị cái cựa đầu nhẹ của cục nợ sau lưng ột xô nước tắt ngóm nhắc nhở, thế nên Gia Băng đành phải rũ bỏ trần tục ăn chay một hôm, lợi dụng lợi thế diện tích thân thể khiêm tốn tăng tốc len qua đám người, hùng hổ vượt mặt tên cầm đầu khoảng chừng một mét. Thế đã quá cao tay lắm rồi Những tưởng, mọi rào cản đến đây sẽ kết thúc, Gia Băng cũng đang rất hứng chí vì sắp đến bệnh viện giải quyết xong cục nợ đời tự dưng gánh phải thì một chiếc môtô cảnh sát réo chuông chí choé từ đằng sau vọt lên trước mặt cô một đoạn, giảm tốc độ chạy bằng bằng trước mặt cô và ko hề có giấu hiệu muốn rời đi ngay. Hơi trố mắt ngạc nhiên nhìn ông anh cảnh sát chốc chốc lại rời tầm quan sát phía trước, quyến luyến quay đầu ra sau nhìn mình, đôi lúc lại đưa tay nắm chặt đẩy bật ngón mạ lên ra hiệu với cô ý nói "very good". Gia Băng chưa kịp hiểu chuyện gì, một đoàn môtô cảnh sát khác cũng vọt lên chạy song song với cô, đâu đó trên vài chiếc môtô ấy, có một chiếc máy quay đen sì ko ngừng chĩa ống quay về phía cô thu hình và có một ông anh mắt kính ra sức xả calo vào mặt micro tội nghiệp thao thao bất tuyệt một tràng tiếng Hàn mà chỉ có gà Hàn Quốc mới dịch ra nổi. Ngây ngốc ngắm đi ngắm lại đoàn người bất bình thường xung quanh, Gia Băng vừa chạy vừa vặn não ngẫm ngợi. Cô đang chạy trên lồng đường và có một toán cảnh sát đến "giáp mặt hỏi thăm".  Tình hình này...ko phải là vì cô chạy băng băng giữa đường nên bị quy tội cản trở các phương tiện tham gia giao thông đấy chứ??? Nuốt ực một đóng nước bọt đắng ngắt xuống cổ họng khô khốc, Gia Băng đau đớn mường tượng cảnh mình bị người ta tống cổ bắt lên xe đem về đồn cảnh sát, sau đó ngồi viết bản kiểm điểm và nộp một mớ tiền phạt ko nhỏ, ruột non yếu đuối ko chịu nổi cú sốc lớn ấy liền quặn lên lo lắng, mọi thức ăn trong bụng như vơi sạch ko còn lại thứ gì, trống rỗng.  Thôi rồi, cô mới lên mặt báo đại hàn dân quốc chưa được bao lâu, danh thơm còn chưa gầy dựng đổ, tiếng tăm vẫn chưa được mài dũa đánh bóng, đã thế, cô cũng chưa kịp lợi dụng cái danh tiếng trời ban đó thì đã bị mời vào đồn cảnh sát xơi cốc trà cho ấm bụng ngày đông thế này, thật tổn hại thanh danh và tinh thần ghê gớm. Ko biết chừng, một ngày nào đó ko xa lắm, cô sẽ trở thành tấm gương lừng lẫy cho đám con cháu thượng lưu nói theo cũng nên. Giả dụ như, một bà mẹ dạy con ko thành, đau đầu nhức óc nghĩ trăm chiêu nghìn kế đe dọa nó cũng ko xi nhê gì, cuối cùng đành bất đắc gì chống hông, một tay chỉ lên tấm ảnh có khuôn mặt cười tươi rói của cô ẩn sau dấu chéo đỏ thói chính giữa kéo dài từ góc này sang góc đối diện, hắng giọng "Đấy! Con mà ko nghe lời mẹ, sàu này trở thành Hàn Gia Băng thứ 2 thì đừng trách nghe chưa!!!" Đúng là...một sự sỉ nhục nghệ thuật có sát thương vô cùng lớn!!! Miên mang vặn chất xám tưởng tượng, Gia Băng ko hề chú ý mấy đến đám đông đang xì xào bàn tán rộn rã hai bên đường, chỉ biết chân lên chân xuống chạy như thể đó là việc duy nhất cô có thể làm bây giờ và cũng là việc duy nhất cô được lập trình sẵn, như quả tim thứ 2 của con người, lúc nó ngừng đập là lúc mọi chuyện kết thúc, còn kết thúc thế nào, chết lâm sàn hay chết hẳn là chuyện của ông trời... Vài phút sau đó, Gia Băng quái đản nheo mắt nhìn dòng chữ tiếng Anh to tướng được in trên hầu khắp các băng rồi trải dòng hai bên lề đường cô đang chạy gần đó và phát hiện ra một bí mật ko phải nhỏ. Nguyên nhân tại sao lại có quá nhiều người kì dị xuất hiện trên lòng đường thay vì là những cuộc "diễu hành" vô tình cố ý của những chiếc xe ô tô đời mới, tại sao lại có quá nhiều người đổ xô xuống đường, đứng đầy khắp vỉa hè vào một ngày trời lạnh đến nhường này, tại sao "những con cừu được đánh số" ko ngừng trố mắt nhìn cô, miếng há to ngạc nhiên như sái quai hàm, tại sao mọi người xung quanh lại ko ngừng chỉ trỏ vào người cô...tất cả đều được giải đáp trong một câu trả lời ngắn gọn: Thế vận hội maraton quốc tế. Đúng vậy, cô còn nhớ, ngày này năm ngoái, một tuyển thủ Việt Nam đã khăn gói sang Hàn Quốc tham gia cuộc thi và trịnh trọng ãm giải nhất có thứ hạng lớn nhất trong bảng chữ số vinh quy trở về nước. Ấy thế, sao cô lại có thể lãng quên được nó thế này chứ...và giờ còn... Khi chưa kịp tỉnh táo ý thức được hành vi của mình, Gia Băng đã lẫm liệt giật phăng giải lụa đỏ thói giăng ở đích đến của thế vận hội, đem lại cho 4 ông giám khảo mang màu da đủ chủng loại một sự bất ngờ đến đứng cười, chỉ biết đưa mắt sát sao dõi theo bóng cô ko rời một phút. Ô mai chua! Cô có được tiền thưởng giật giải ko nhỉ? Ngây ngốc cười xòa một tiếng, Gia Băng dần nghĩ thực tế hơn chút. Để tránh bị tóm lại vì tội quấy phá cuộc chạy đua maraton quốc tế, cô xót xa rời xa tiền thưởng ko biết rõ số lượng nhưng ko phải nhỏ khiêu gợi kia, nhanh chân rẽ sang đường khác chạy đến bệnh viện. Và giờ, sau những nỗ lực tưởng chừng như xa vời, sau những thành quả ko mong muốn gặt hái được, phần thưởng thích đáng cho việc tích đức lập thiện là một cơn ê ẩm mình mẩy từ đầu xuống chân, từ chân lên đầu bao trọn khắp cơ thể. Đáng hận hơn, cô còn biết được một sự thật nao núng tim can, cái mặt cô, rõ ràng nằm trong mấy thước phim đen xì kia... Xong! Mẹ bảo cô bảo, ở hiền gặp lành, sao cô thấy, cô ở hiền mà toàn thấy xui xẻo nó vác thân đến ám cô thế chứ. Chắc chắn, ngày mai, cô sẽ được lên ti vi, trịnh trọng lập đô trong chuyên mục the special want của cảnh sát Seul cho coi. Ko được! Tối nay cô phải đột nhập trụ sở thế vận hội một phen! -Em gái, ko sao chứ?_Cắt ngang luồng sát khí cùng đống kế hoạch đột nhập ngút ngàn của Gia Băng, một dòng âm thanh trong vắt, thánh thiện nhẹ nhàng vang lên bên tai cô, làm cho cả thể giới tăm tối như đáy đại dương sâu thẳm của cô như được một luồng ánh sáng ngọt ngào soi rọi vào, vô thức xóa đi những âm mưu bần tiện, tiểu nhân trong cô. Thoáng chốc, Gia Băng thấy, thế giới này còn đẹp chán. Ngẩng đầu hướng đôi mắt to tròn đầy kinh ngạc lẫn mong chờ về phía âm thanh ngọt ngào phát ra, Gia Băng tâm tư như ổ bánh mì rơi xuống lòng đường bị một con cún nhe răng gặm nhấm, da gà da vịt dựng lên như chống như gai. Trước mắt cô, một cô gái mặc bộ đồ y tá hết sức khiêu gợi bó sát người với mái tóc đen dài duỗi thẳng đến mông đưa đôi mắt phượng nhìn cô, đôi môi đỏ chói nở nụ cười tươi rói 10 phần khí chất trang nhã. Điều làm Gia Băng cảm thấy hổ thẹn và não nề nhất chính là những đường cong quá ư chuẩn xác mà mọi phụ nữ trên thế giới này đều thèm khát, bao gồm cả cô đều được tôn lên trên con người quá hoàn mĩ này, khiến kẻ luôn tự tin với bản thân mình như cô ko khỏi có cảm giác hết mực tự ti.  -Này, chị đang hỏi em đấy, em ko sao chứ?_Chị y tá hoàn mĩ ko chê vào đâu được cúi người, ghé khuôn mặt hoa ghen thua thắm liễu hờn kém xanh sát vào khuôn mặt giờ đây như phong nền ảm đạm của Gia Băng, những ngón tay thon dài sặc mùi nước hoa nhẹ nâng cằm cô, có chút quan tâm hỏi_Sắc mặt em nhợt nhạt quá, như ổ bánh mì thiu vậy. -Vâng, em rất mệt!_Ko nhận ra có một mũi tên vô hình vừa găm vào trái tim non nớt của mình, Gia Băng ngu ngơ gật đầu, tầm nhìn bám trụ lên khuôn ngực đầy đặn, quyến rũ đang choán hết tầm nhìn mình của người đối diện. Chua xót. Đến bao giờ, cô mới được hoàn hảo như người ta thế này đây?? -Đừng nói với chị, em chạy từ nhà hàng đó đến đây nhé?_Bật nhẹ một nụ cười mang âm hưởng kinh ngạc là chính, chị y tá nheo mắt dò xét. -Vâng!_Thành thật trả lời, tầm hồn Gia Băng từ bao giờ đã rơi vào sự dụ hoặc của đố kị, ko khỏi vặn não so sánh xem cái eo của mình và cái eo của bà chị kia ai nhỏ hơn. -Thật sao?_Bà chị kia reo lên như ko thể tin được, tay còn lại xoa mái tóc đặc sệt mồ hôi của cô, khuôn mặt xinh đẹp nặn ra hai chữ thương tâm_Sao em ko bắt taxi mà chạy làm gì ệt, ngốc quá à. -Ngốc quá à? Đúng, sao mình ko bắt taxi mà chạy chi ệt nhỉ?_Ngẩn ngơ lẩm bẩm, Gia Băng đơ não vài phút, đến khi cô thực sự ăn nhập với những gì đang diễn ra, cô mới có phản ứng giống người bình thường_Đúng là ngu mà, ăn gì ngu thế ko biết! Sao mình ko bắt taxi chứ! Trời ơi!!! Bật người nhảy dựng lên, Gia Băng đưa tay đánh tới tấp vào đầu mình, miệng ko ngừng tự mắng chưởi bản thân ko thương tiếc. Chưởi xong, cô mới nhận ra, bà chị khuynh thành kia đã biến đi đâu mất rồi. Não nề bước đạp bước đưa mắt tìm số phòng của Tử Thần sau khi dò hỏi kĩ càng từ một nữ y tá nào đó, Gia Băng quên mất phép lịch sự tối thiểu, mạnh bạo nắm lấy ốc nắm cửa, vặn mạnh, xô cửa đi vào. Chưa kịp chào hỏi, cô bẽn lẽn đỏ mặt quên mất phép lịch sự tối thiểu, mạnh bạo nắm lấy ốc nắm cửa, vặn mạnh, đống cửa đi ra, thần trí lại tự động chưởi sự hấp tấp của bản thân. Nếu khi nãy cô ko nhanh mắt phát hiện bên trong có một cặp y tá-bệnh nhân đang tình tứ "đếm tiền" thì chắc chắn, cô sẽ bị gán mác biến thái, bệnh hoạn và bị tống cổ ra khỏi bệnh viện cho coi. Đúng là xui tận mạng, nhưng trong cái xui, cô thấy công phu bản thân cũng tăng vọt lên đáng kể, ko hẳn là ko gặt hái được cái gì. Khoan đã! Cái tên bệnh nhân đó...là...Lăng TỬ Thần mà! Khựng người 3 giây, Gia Băng đưa mắt nhìn lên tấm biển ghi số phòng, cặn kẽ đối chiếu từng con số với dãy số trong điện thoại. Ko sai!!! -Chết tiết! Tên khốn! Dám ở sau lưng bà làm điều trái luân lí, được lắm... Nhẹ nhàng cất điện thoại vào túi quần, nhẹ nhàng bẻ tay rắc rắc rồi nhẹ nhàng sàm sỡ nắm cửa, vặn nó một cách từ tốn, Gia Băng trưng nụ cười yêu kiều nhất của mình đẩy cửa phòng bước vào, ánh mắt bừng lửa sát khí xác nhận cái mặt lạnh tanh lãnh đạm của Tử Thần thoắt ẩn thoắt hiện đằng sau mái đầu đen sì nhấp nhô ko yên của một cô y tá. Thấy Gia Băng, Tử Thần mặt dày ko một lời giải thích, đưa mắt nhìn bàn tay lăng lở của người kia đang sờ soạng vùng bụng quấn băng trắng. Được! Gia Băng gật đầu đánh giá, nụ cười ko tắt lịm mà có phần đậm hơn trước. Cô uyển chuyển bước vào phòng, khẽ vỗ lên vai nữ y tá trơ trẽn kia -Xin hỏi, cô khám xong chưa vậy?_Giọng nói này, Gia Băng tự tin ngọt hơn đường. -GÌ?_Bờ vai nữ y tá thoáng run nhẹ, cô ta quay mặt lại nhìn Gia Băng, khuôn mặt phảng phất chút tức giận nhanh chóng thay vào đó là một nụ cười tươi rói quen thuộc_Ra là em! -Ra...là...chị!_Nụ cười trên môi Gia Băng thực sự ko còn động lực, ko còn tự tin để nở được nữa, tắt lịm, cứng ngắc nhìn chăm chăm vào chị y tá khuynh thành ban nãy. Người này...thực sự...cô ko thể dây vào mà! Luận về nhan sắc, khí chất, kiểu dáng, cô đều thảm bại, cực kì thảm bại...hèn gì...cái tên đáng ghét kia đổ đứ đừ Lòng bàn tay khẽ khép lại, nắm chặt, Gia Băng cắn môi dưới do dự một lúc, chốc chốc ánh mắt lại ném đến Tử Thần dò xét. Nhưng, tên kia, trối sống trối chết vẫn ko nói nửa lời, thờ ơ đến vô cảm Cũng phải, củ khoai với thịt gà cái nào ngon hơn, tất nhiên là thịt gà rồi. Nhưng...nhưng...củ khoai cũng bổ lắm chứ, có nhiều tinh bột mà, huhu Đưa đôi mắt thất vọng nhìn hai người kia lần cuối, Gia Băng quay người rời đi, tức giận xả hận vào cánh cửa vô tội vạ, đóng rầm khiến hai người bên trong thoáng giật mình. Cũng may, Gia Băng ko nhìn thấy khoe môi cong lên xảo quyệt của Tử Thần, nếu ko, cô sẽ điên lên mà làm điều dại dột, chắc chắn lắm. Bực bội lang thang một quãng dài vô định trên hành lang lắm ngõ ngách của bệnh viện Lăng Tử, chợt, cô nhìn thấy bố mẹ cô đang nắm tay nhau tình tứ lướt ngang qua trước mặt. Ko phải chứ, đừng nói cô có thêm một thằng em hay một cô em gái nữa nhé, 2 đứa đủ ********* rồi. -Gia Băng, con làm gì ở đây vậy?_Hàn phu nhân nhận ra con gái liền kéo tay chồng đến gần Gia Băng, nhíu mi hỏi -Con...con đi dạo_Gia Băng đắn đo một lúc rôi trả lời, vật cái tên chết tiệt kia đi_Còn ba mẹ làm gì ở đây? -Chuyện này..._Hàn phu nhân ra vẻ nghĩ ngợi, khẽ liếc nhìn chồng -Lăng Tử Ân, tủy của con đang phản ứng tiêu cực với cơ thể cậu ta..._Hàn lão gia nhân chóng đưa ra lời giải đáp, ko hề có ý muốn giấu Điều này, như sét đánh ngang tai Gia Băng vậy