Chờ đợi thêm chừng 1 phút nữa vẫn chỉ thấy sự sửng sốt rõ nét bủa vây lấy mẹ mình và những vị khách im hơi lặn tiếng xung quanh, Gia Lâm cơ hồ ko thể đứng yên một chỗ xem kịch được nữa, nếu cậu ko ra tay, chắc chắn mọi chuyện sẽ vượt ra khỏi tầm kiểm soát và trở nên tồi tệ.
Đại sảnh lớn sang trọng kiểu cách, tôn nghiêm và quý phái bỗng trở nên lặng lẽ đầy ám muội và chết chóc bởi sự xuất hiện đột ngột, kì lạ của đám người ko hẳn là côn đồ. Mùi máu tay hoà quyện vào mùi rượu, làm cho người ta trở nên quay cuồng đầu óc và khó chịu.
Tưởng chừng, vụ đánh đập ầm ĩ, tàn bạo ở ngay chính giữa trung tâm đại sảnh sẽ ko dừng lại mau lẹ chỉ trong 2 phút vẻn vẹn, nhưng, ai mang cái ý nghĩ bạo lực đó sẽ phải xót xa thất vọng, bởi lẽ, giữa đám đông vây quanh, cậu nhóc chừng 5, 6 tuổi non nớt nhanh chóng chạy bổ vào người đàn già cả đang bị đánh túi bụi, hai cánh tay bé nhỏ dang rộng như muốn che chở con người khúm núm đằng sau. Khuôn mặt thiên thần tuyệt mĩ khó đứa bé nào cùng trang lứa sánh nổi của cậu nhóc tràn đầy nỗi lo sợ phập phồng, đôi môi mỏng tuy nhỏ nhưng có võ, thẳng thừng, ko kiêng dè hét lớn:
-Các ngươi ko được đánh người bậy bạ như vậy!
Chứng kiến sự gan dạ của một đứa nhóc, đám khách khứa ko khỏi buông lời xì xào, bàn tán, họ nhìn về cậu bé với ánh mắt thán phục, nhưng lại thêm phần bất bình về thái độ chết đứng như Từ Hải của Hàn phu nhân. Điều này, khiến cho Gia Lâm tức muốn tát lên mặt mẹ vài cái cho tỉnh. Cả anh trai cậu, Hàn Gia Minh, lúc này rồi sao vẫn cười như thế!
-Nhóc con, đi chỗ khác chơi, chỗ này là nơi người lớn đang thảo việc, trẻ con ko nên đến_Lăng lão gia kìm nén cơn bực bội bị Gia Lâm khơi mào ngay khi ông ta chưa kịp hả hê được bao lâu, dỗ dành ngọt nhất có thể ngọt để cậu ko phá đám chuyện của ông.
-Nhưng bàn chuyện sao lại phải đánh người ạ?_Gia Lâm đưa tay chọc chọc vào thái dương của mình vờ nghĩ ngợi, ánh mắt đen long lanh lóng lánh tựa ngôi sao sáng nhất trên bầu trời đêm đầy vẻ ngây thơ ko thể vô tội hơn.
-Chuyện này..._Qủa nhiên câu hỏi của Gia Lâm làm Lăng lão gia nhất thời cứng lưỡi, im lặng vặn não tìm lí do giải thích
Đương lúc Gia Lâm đang câu giờ, Hàn phu nhân theo lời thỉnh cầu trong con tim của Gia Lâm đã giải băng hoàn toàn đống não bộ bị đông cứng, nhanh chóng hiểu rõ ngọn ngành của mọi chuyện.
Bà đảo mắt nhìn những vị khách xung quanh đang chiếu tướng về phía mình với cái nhìn thiếu thiện cảm, rồi đảo mắt dán lên bộ dạng khổ sở của ông lão họ Lăng.
Đám kí giả đang nháy máy lia lịa nơi bà đang đứng.
Ánh mắt chốc chốc lại cương nghị liếc về bà của Gia Lâm
Ra là vậy, giờ bà đã hiểu rõ mục đích thực sự ẩn chứa bên trong hành động kín kẽ của lão già dậy tiếng gian xảo một thời này rồi.
Thứ ông ta muốn, ko phải để bù đắp tổn thất tinh thần của gia đình bà, mà, điều ông ta muốn, chính là để bôi nhọ, ném đá vào danh tiếng của Hàn Gia, để người đời nghĩ rằng, Hàn gia ngoài mặt giả làm gia tộc chuộng chính sách quan hệ hoà hảo để câu kéo sự sùng bái của dư luận, nhưng thực chất bên trong lại thích đè đầu cưỡi cổ, ăn gan uống máu người khác. Đúng thật là một thông gia đáng gờm.
"Gia Lâm, con học mẹ nên thông minh quá, đến chuyện thâm hiểm này cũng rất tinh thông nha!" Hàn phu nhân ngầm tán thưởng thằng con đáng yêu của mình rồi cong bờ môi thắm màu hoa anh đào nở nụ cười nhẹ bất lực, nếu ai tinh ý hơn, như Lăng lão gia, sẽ thấy rõ trong nụ cười ấy còn phảng phất chút ranh mãnh nguy hiểm của những con sư tử cái săn mồi trên thảo nguyên.
Rình mồi...và...tướt đoạt sự sống của con mồi...
-Tôi đã chờ..._Ôn nhu lên tiếng một cách chậm rãi, đủ lớn để đám người vây quanh nghe lọt đầu đuôi, Hàn phu nhân bước đến gần ông quản lí và Gia Lâm, khẽ cúi đầu nhìn vết thương rỉ máu trên người ông ta, ra vẻ chua xót_...để ông có thể thành tâm suy nghĩ và nhận ra sự sai trái thê thảm của mình. Vậy mà, ông đã làm tôi rất thất vọng, Lăng lão gia.
-Ý bà là gì, Hàn phu nhân_Đưa đôi mắt tròng nâu tinh ranh dò xét từng cử chỉ, hành động của người đang đối thoại với mình, Lăng lão gia dường như đã ngửi thấy mùi thất bại của kế hoạch hoàn hảo mình thảo ra.
-Ông và mọi người ở đây chắc ai cũng biết người đời mệnh danh dòng họ chúng tôi là gì, đúng chứ? Đó là dòng họ "Minh anh" trong những dòng họ đế vương thời bấy giờ. Và chắc, ko ai ở đây là ko biết nguyên nhân tại sao chúng tôi có biệt danh đó.. Đặt nền tảng hoà hảo với đối tác của mình nhằm tạo nguồn lợi cho cả hai là phương châm hoạt động của chúng tôi. Vì thế, dù gặp bất cứ chuyện gì, chúng tôi tuyệt đối sẽ ko sử dụng vũ lực để giải quyết_Vừa ôn tồn giảng giải vừa chậm rãi bước từng bước xung quanh hiện trường, Hàn phu nhân nhấn mạnh những từ ngữ cần thiết, ánh mắt ko ngừng suy xét biểu hiện của đối phương.
-Ý bà là...việc tôi giúp bà dạy bảo kẻ *** hại Hàn tiểu thư là chuyện sai trái và bất hợp lí hay bà muốn tự mình ra tay cho hả cơn giận. Lời Hàn phu nhân thâm ý quá, lão già cổ hủ như tôi quả thực ko tài nào hiểu nổi._Khẽ nhíu mày, dồn lớp da ngăm đen nhăn nheo vào chính giữa vầng trán, Lăng lão gia nhún vai bất lực, tuy thế, lời lẽ khiêm nhường lại có mãnh lực bẻ cong lời nói của người khác.
-Ồ!_Thốt lên một câu cảm thán, Hàn phu nhân tỏ ra thất vọng_Lăng lão gia đây vốn là người giỏi bắt ý người khác, tại sao việc cỏn con như lời tôi nói ông lại suy diễn thành nhiều nghĩa tiêu cực như thế. Thật lợi hại. Xem ra tâm địa ông vốn khá đen tối nên mới suy ra được như vậy, nhỉ?
-Bà..._Lăng lão gia trừng mắt nhìn Hàn phu nhân, thầm khâm phục tài đấu khẩu xuất thần của bà_Đúng là người của Hàn gia, toàn những bậc anh tài xuất chúng cả. Mà thôi, nếu bà đã có ý muốn tự mình ra tay xử lí, thì tôi sẽ để lão già này lại đây, coi như lấy công chuộc tội vậy.
Thiếu suýt nữa bắn hết chỗ máu trong người ra ngoài bằng đỉnh đầu, Hàn phu nhân đúng là chưa bao giờ phải đối mặt với loại cao thủ biết nhưng giả vờ ngu ngơ này, giờ mới lĩnh giáo thì mới ngộ rằng đời quả thật có nhiều cao thủ quái dị mà. Dặn lòng bảo mình phải nén giận, hi sinh vì đại nghiệp củng có lại hình tượng cho Hàn gia, Hàn phu nhân thở dài nhẹ, lắc đầu, đồng thời tiến lại gần đối phương, nở nụ cười hoa nhường nguyệt thẹn, lay động lòng người.
-Ông ko hiểu ý tôi hay giả vờ ko hiểu thế. Mong ông hiểu ý tôi cho, hãy dẹp cái việc đánh đập người tàn nhẫn đó đi, chúng tôi ko cần_Thay đổi thái độ nhanh hơn cả lật sách, Hàn phu nhân hách mặt lên cao, đôi mắt cao ngạo lạnh lùng ko ngại tỏ rõ thái độ phiền hà, khó chịu.
-Vậy Hàn gia sẽ ko truy cứu chuyện cũ nữa, đúng chứ?_Mừng thầm trong bụng, Lăng lão gia vẫn tỏ ra e dè.
-Nếu trên đời này có chuyện dễ dàng như vậy, thì thiên hạ sẽ đại loạn mất. Chúng ta là thương nhân, chắc ông cũng biết nợ một trả 10 là như thế nào, đúng chứ? Dù ông có đánh đập người này như thế nào đi chăng nữa, chúng tôi vẫn sẽ trả cho ông cả vốn lẫn lãi_Hàn phu nhân nhỏ giọng đáp trả, trong nền nhạc du dương mềm mại, thanh âm của bà phát ra có phút qủy dị đến ghê rợn cả người.
"Đây là sự tự tin của những kẻ săn mồi luôn nắm rõ đường chạy của chúng hay sao? Thật đẹp" Lăng lão gia ko rời mắt khỏi luồng khí ngạo nghễ của người trước mặt, lòng dấy lên nỗi khâm phục thực lòng.
Nhưng, khâm phục là một chuyện, đối địch vẫn là một chuyện khác.
-Vậy thì khó cho tôi quá, tôi ko thể dừng tay theo lời bà được rồi, Hàn phu nhân_Lăng lão gia vẫn cố gắng dồn Hàn phu nhân đến đường cùng, bắt buộc bà phải từ bỏ ý nghĩ trừng phạt Lăng gia mới thôi.
-Tại sao lại ko thể?_Hàn phu nhân nhướn mày
-Dù gì, bà vẫn chỉ là Hàn phu nhân, nhất nhất ko phải là chủ của Hàn gia, thế nên, tôi ko thể tùy tiện nghe theo lời bà được. Trừ phi, Hàn lão gia ra mặt cân nhắc_Khẽ đảo đôi tròng nâu hầu khắp một lượt đại sảnh tìm kiếm tướng tá cao lớn, lãnh khốc của chủ nhân Hàn gia, đáy mắt ông ta loé lên tia nhìn ranh mãnh khi ko thấy bóng dáng khiến ai cũng phải quy phục vô điều kiện, khuôn miệng cong xảo hoạt_Mà tôi nghĩ, chắc Hàn lão gia rất thích điều này.
Hếch mặt ngầm ý cho đám người tiếp tục hành động, Lăng lão gia mạnh bạo lôi Gia Lâm, gạt cậu nhóc sang bên tránh lỡ việc.
-Dừng tay_Nhìn đám người ra tay ko chút lưu tình, Hàn phu nhân hét lớn ra lệnh, dường như bà ko thể giữ nổi sự bình tĩnh, ôn nhu thường ngày của mình được nữa. Kẻ trước mặt bà đúng là có lớp da dày đến mức đạn bắn vào cũng ko thủng nổi mà.
-
-Tiếp tục!_Lăng lão gia kiệm lời ra lệnh, thái độ hoàn toàn khinh thường Hàn phu nhân.
-Nếu ông ko dừng lại, tôi bắt buộc phải sai "chúng" đuổi ông và những vị khách ko mời ra khỏi đây để tránh ảnh hưởng đến bữa tiệc và quan khách!_Từ đằng xa, một chất giọng trong trẻo vang lên giải vây cho Hàn phu nhân.
-Grừ! GÂU! Gâu!_Cùng lúc tiếng nói ấy phát ra là tiếng gầm gừ đầy tức giận của loài động vật hạ thủ vô tình mà ai cũng biết là gì đấy!
Theo sau đóng tạp âm có công dụng ép tim người rõ rệt nhất khiến đám người dù trong cuộc hay ngoài cuộc đều vô thức toàn thân thất kinh chấn động đó là một cặp trai gái đẹp mê người, tạo nên khung cảnh nam nữ hài hòa tuyệt mĩ. Nữ mặc bộ cánh trắng xếp từng bằng vải chiết xuất từ bông mềm mại, toàn thân gợi nét mong manh, kiêu sa của một tiểu thư đài cát làm dấy lên bao ham muốn được bảo vệ của nhiều người. Nam đĩnh đạc, chững chạc, cao lớn, tuấn lãng, khí chất nam tử lịch lãm trong bộ vest đen hàng hiệu nhưng ko khỏi toát ra luồng khí lạnh bức người.
Hai người họ bước chậm rãi đến trung tâm náo loạn của đại sảnh rồi dừng lại, đồng thời đưa mắt quan sát cảnh tượng đang hiện hữu.
-Grừ! Gâu!..._Ko còn tiếng nói trong trẻo, nhưng tiếng chó sủa vẫn ngang tàn áp đảo hồn phách người khác.
Sực nhớ ra quên làm điều gì đó, cô gái vừa đến mở chiếc iphone trong tay, nhanh chóng tắt đi đoạn ghi âm đang chạy.
Ko gian xung quanh tuyệt nhiên rơi vào tĩnh lặng. Song người chơi dương cầm đúng là bậc kì tài. Sau bấy nhiêu chuyện xảy ra, tiếng đàn du dương vẫn trong trẻo mê người.
Bực bội vì bị chơi xỏ, Lăng lão gia đưa ánh mắt sắc nhọn như muốn chọc tiết người nhìn 2 kẻ dám xen ngang, biểu tình trên mặt có chút hoà hoãn.
Kẻ đến là con trai tài năng của ông, nếu thế thì ông có thêm người hỗ trợ rồi.
Đương lúc đang đắc chí cười thoả mãn, Lăng lão gia chợt căng mặt khó chịu khi đôi mắt ông lướt qua vị tiểu nữ bên cạnh con trai, tâm trạng như bị mây đen phủ kín mặt.
Nãy giờ, ông cứ tưởng con trai ông đi làm quen, chào hỏi khách khứa, ko ngờ hoá ra đi rước con ranh hồ li đã mê hoặc khiến nó suốt ngày đòi huỷ hôn ước với Liệt gia.
-Sao cô lại ở đây? Đúng là ko biết trơ trẽn, dám lợi dụng con trai ta để được đặt bàn chân hèn hạ vào đây, đúng ko?_Ko để ý đến lời lẽ của mình sẽ gây ảnh hưởng đến hình tượng của bản thân, Lăng lão gia luôn miệng mỉa mai rồi quay sang con, mắng mỏ_Tử Thần, sao con mãi ko chịu tỉnh vậy hả? Để con ranh hạ đẳng này dắt mũi con ko thấy nhục sao?
-Cha..._Tử Thần nhìn sang khuôn mặt đỏ gấc giận giữ của mẹ vợ, lướt lên vỏ bọc lạnh lùng tưởng như vô cảm của Gia Băng, nắm chặt đôi tay run rẩy của cô rồi dán mắt lên cha mình, toan đáp trả thì bị người khác cướp lượt lời.
-Người đâu, lôi con ranh này ra ngoài cho ta!_Lăng lão gia quát lớn uy quyền, lập tức toán cận vệ Lăng gia buông tha ngày cho ông quản lí tội nghiệp, hùng hổ tiến về phía Gia Băng.
-Các ngươi dám!_Trầm giọng, Tử Thần liếc nhìn đám người dưới quyền, đe doạ chúng bằng ánh mắt như được ướp lạnh.
-Lăng Tử Thần, con dám cãi lệnh cha!_Lăng lão gia cũng dùng lại chiêu bài của con mình đáp trả, tàn nhẫn cầm tay con cố lôi đi chỗ khác. Xem ai ngầu hơn nào!
-Xin lỗi! Ông vừa nói ai trơ trẽ vậy?_Nở nụ cười rất kịch, Hàn phu nhân bước đến trước mặt Gia Băng, thu hẹp khoảng cách giữa bà với Lăng lão gia.
-Hàn phu nhân, ko phải an ninh Hàn gia rất chặt chẽ sao? Cớ gì lại để cho con nhãi tiểu hồ li mạt hạng này vào đây vậy?_Lăng lão gia bực mình quở trách.
Ko thể nhịn được nữa rồi!
Hàn phu nhân, trong tức khắc, vung mạnh tay, tát một tát tựa sét đánh vào làn da dày cộp của Hàn lão gia, khiến trên đầu ông ta đom đóm bay rất mực vui nhộn.
-Bà...bà..._Lăng lão gia ôm má, run rẩy đưa ngón trỏ chỉ vào mặt Kẻ dám tát mình, mắt long lên sòng sọc.
-Có chuyện gì vậy?_Kẻ cần ra mặt cuối cùng cũng phải ra mặt, Hàn lão gia từ xó xỉnh nào giờ mới chịu ló mặt ra cứu nguy cho vợ.
-Hàn lão gia, ông dạy vớ kiểu gì vậy?_Lăng lão gia tức đến đỏ mặt, coi thằng con ông kià, thấy cha mình như thế vẫn đứng bên hồ li tinh kinh ngạc, đến hỏi thăm cũng ko thèm mở miệng thì cũng đừng mong nó sẽ giúp ông.
Để ko mất con, chắc ong phải dùng biện pháp mạnh tách hồ li tinh ra mới được.
-Bộ vợ tôi đắc tội gì với ông sao?_Nhìn bộ dạng ôm bờ má đỏ thói, mắt long lên giận dữ của đối phương, Hàn lão gia có chút rủ lòng với nạn nhân, đưa mắt liếc vợ mặt mày cũng ko tốt cho lắm.
-Vợ ông dám cả gan đưa tay đánh khách, ông thấy như thế có phải đạo ko?_Ko kiêng nể như thường, Lăng lão gia thở thắt đầy tức giận.
-Tôi nghĩ vợ tôi làm việc gì cũng phải có nguyên do của nó cả_Trấn an kẻ bóc lửa trước mặt, Hàn lão gia đưa mắt nhìn vợ_Rốt cuộc, tại sao em lại làm thế?
Trừng mắt, ném cho Lăng lão gia toàn bộ sự tức giần trào trột của mình, Hàn phu nhân cắn răng
-Ông ta dám nói con gái chúng ta là kẻ trơ trẽ, là hồ li tinh mặt dày. Em ko nhịn được sự xúc phạm đó nên đã ra tay tát ông ta. Tuy trong chuyện này, em tát ông ta, nhưng trừ phi ông ta xin lỗi Gia Băng, em sẽ ko xin lỗi ông ta_Hàn phu nhân quả quyết nói, dần dần lấy lại hình tượng đã bị sứt mẻ trong lòng mọi người.
Vì con mà tình nguyện đả thương quan khách, đúng là người mẹ mẫu mực
-Con gái, bà đang nói ai vậy?_Trố mắt nhìn Gia Băng, Lăng lão gia thực tình chưa tiêu hóa nồi những gì mình nghe thấy, quyết tâm hỏi lại trong bộ dạng ngây ngô hiếm có.
-Con ranh mà ông bảo là trơ trẽn, hồ li tinh là con gái tôi, người bị ông biến thành donor để lấy tủy!_Hàn phu nhân thành tâm nhắc lại.
-Người này...là con gái bà!_Thêm lần nữa bị dội bom xa xả, Lăng lão gia mang vẻ mặt ko thể kinh ngạc hơn chăm chăm soi lên người Gia Băng. Sao nãy giờ ông lại ko nhận ra, người này mang nhiều nét giống Hàn lão gia và Hàn phu nhân thế chứ! Thật điên mất. Cả đời ông luôn lấy cẩn trọng làm đầu, chuyện gì cũng phải có mưu tính rõ ràng, chắc thắng thì ông mới ra tay. Vậy mà, mỗi việc nhìn mặt đoán thân phận của cô gái này, ông lại ko nhìn ra được, thêm nữa, hễ bắt gặp khuôn mặt diễm lệ hút hồn của cô, ông lại ko khỏi nhớ đến ngày con ông dám trái lệnh ông đòi hủy hôn, ko những thế còn vì cô gái này mà bỏ học ở P & P, trở về Hàn Quốc quản lí tập đoàn, nhanh chóng làm doanh thu của tập đoàn ngang ngửa kỉ lục, vượt qua lời thách thức của ông mà ko cần sự trợ giúp nào từ Liệt gia, thậm chí còn bị phá đám hết lần này đến lần khác, khiến ông phải chấp thuận lời hứa huỷ hôn. Tất cả vì người này, con trai ông đã dám kháng lời ông. Nếu là một người cha, làm sao ko tức cho được.
-Nếu ông xin lỗi con gái tôi, tôi sẽ xin lỗi ông!_Thấy người kia hoàn toàn rơi vào tình trạng bại liệt săm soi con mình, Hàn phu nhân thẳng thắn đưa ra vấn đề.
-Chuyện này là do con mà ra, đã ko nói rõ với cha con, để con thay mặt cha...
Tử Thần quay sang mẹ vợ, định bụng vớt vát chút danh dự cuối cùng để cha mình khỏi tủi hổ thì tiếng cười sang sảng đầy khoái cảm của ai đó thụi mạnh vào màng nhĩ cậu, đồng thời cắt ngang lời vàng tiếng ngọc của cậu.
-Gia Phong, lâu rồi ko gặp cậu!_Chủ nhân tiếng cười nhanh chóng đi về phía trung tâm đại sảnh, hết bắt tay rồi lại ôm chầm lấy Hàn lão gia hết sức giao hảo. Nhìn bộ dạng ngạc nhiên nhưng ko giận của Hàn lão gia cũng đủ thấy người này ko phải hạng khách khứa tầm thường.
-Chấn Vũ, anh tới sớm đấy!_Lại ôm hôn, Hàn phu nhân ngứa mắt mỉa mai, tay day day thái dương hết sức sầu não. Nhờ người bạn tri âm tri kỉ này, mà suýt nữa bà bỏ chồng vì nghi ngờ giới tính của ông ko bình thường.
-HOHO, Huyễn Nhi! Ko phải em mong anh ko đến sao?_Trần Bạch lão gia đùa cợt, tia mắt chiếu xuống đám mặc vest đen đang mọc rêu bên cánh, lông mày nhíu lại trước gia huy trên người chúng_Sao cận vệ Lăng Gia cũng được vào thế?
-Chuyện đó...
-Tôi sẽ bảo họ đi ngay!_Thay đổi sắc mặt nhanh như chớp, Lăng lão gia khoát tay đuổi bọn người kia ra ngoài, mồ hôi rịn ra trên trán. Ko phải ông sợ gì kẻ mới tới này, chỉ là, Tập đoàn Lăng Tử của ông và tập đoàn Trần Bạch của ông ta đang trong giai đoạn tìm hiểu để kí hợp đồng, thế nên, tốt nhất ko gây tiếng xấu ình trước mặt đối phương.
-Ồ! Lăng lão gia!_Trần Bạch lão gia quay người, nở nụ cười tươi rói rồi bắt tay xã giao. Đương vui, bỗng đáy mắt ông ta dừng lại trên khung cảnh Tử Thần đang ân cần hỏi han Gia Băng khi thấy cô nàng thở dài, khoé mắt có chút giất giật. Rồi, ko ai thích ứng kịp, ông ta chạy đến Gia Băng, ôm chầm lấy cô, đồng thời gạt Tử Thần sang bên, miệng lau láu_Cháu là Gia Băng phải ko? Ta nghe cha cháu kể rất nhiều về cháu đấy! Cháu đúng là mang gen cha mình mà, rất đẹp, đôi mắt lanh lợi, dáng chuẩn, khí chất hơn người. Nhìn đi nhìn lại cháu đúng là rất thích hợp làm con dâu của ta.
-Dạ?_Đẩy người đàn ông đang ôm mình ra, Gia Băng ngây người ko hiểu. Có lẽ vì ông ta nói nhanh quá nên cô ko tiêu hóa hết chúng thì phải.
-Con trai ta tuy ko xứng soán ngôi thứ nhất trong hạng tuấn mĩ, nhưng nó mà đứng nhì thì khó ai đứng nhất đấy_Trần Bạch lão gia tự hào khoe khoang, hắng giọng gọi con trai mình_Chấn Hy! Trần Bạch Chấn Hy!
Ngay khi ông ta vừa cất tiếng gọi, trên ko trung, một chàng trai mang áo khoác da đen bóng áp sáng thân thể nhào lộn hai vòng. Ánh sáng đèn điện phủ lên thân hình anh ta vầng hào quang chói loá, khiến bất cứ ai ngước nhìn cảnh tượng đấy, đều ko khỏi sững sờ cả người, đầu ý niệm thốt lên
"Thật tuyệt vời
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
91 chương
16 chương
4 chương
42 chương