Thừa nhận đi, cậu yêu tôi, phải không?
Chương 45 : Chương 55-56
Từ từ hé mở hai con mắt nhát gan đang nhắm tít lại chờ chết, Tử Di lờ mờ hết nhìn chiếc mô tô đến cơ thể mình, tròn mắt kinh ngạc khi thấy "mẹ tròn con vuông", lòng vừa vui vừa hụt hẫng. Vui vì mình ko cần phải vào viện nằm lì một chỗ trương cái bụng đói lên chờ người mang cơm đến rồi khóc thút thít hậu tiễn đưa 2 cái răng cửa "may mắn tử nạn". Hụt hẫng bởi cô đã dành quá nhiều thời gian để vừa hỏi vừa trả lời cho những khúc mắc âm ỉ trong đầu, đã thế còn phải tiêu tốn hàng tá nơron nghĩ kế câu giờ, vậy mà, giờ đây, những thứ đó trở nên thật thừa thãi và cô tiếc rẻ thay cho chúng.
Từ hụt hẫng chuyển sang bực bội, Tử Di quắc mắt nhìn kẻ gây chuyện cũng đang lâm vào tình cảnh "ngây thơ nai tơ" như cô, cáu bẩn hỏi:
-Chuyện gì thế hả? Sao lại như vậy?
Lơ đi câu hỏi khiếm nhã của Tử Di, Khải Phong chuyên tâm nhìn lướt qua 1 lượt chiếc môtô của mình rồi ngự nhãn thần lên cái nút đỏ vài giờ trước được xem là bạn của diêm vương, ánh mắt xa xăm đong đầy những nghi vấn nào đó khó diễn giải thành lời.
-Này! Cậu đang giỡn với tôi đấy hả? Nói gì đi chứ!_Thở phù đầy giận giữ làm mớ calo được phóng thích dính lên mặt nhựa trong mũ bảo hiểm vì bị ọc rêu, Tử Di quát lớn, chán chường rời khỏi môtô.
-Chết tiệt!_Nối tiếp lời quát uy quyền của Tử Di bằng cú va chạm mạnh giữa mui giày thể thao với vỏ xe, Khải Phong tím mặt nhăn nhó lãnh hậu quả,nhưng ko tự bỏ ý định đả thương cái gì đó cho hả dạ, cậu đấm thật mạnh lên chiếc nút đỏ xả street, tất nhiên, lần này kẻ mang nỗi đau thể xác...vẫn là cậu.
-Chết tiệt gì chứ! Người phải nói điều đó là tôi nè! Điên mất!_Trố mắt nhìn hành động dại dột của kẻ đương tuổi 17, Tử Di tức lộn ruột, cởi bỏ chiếc mũ bảo hiểm rồi ném mạnh nó xuống đất, tay chìa về phía Khải Phong_Thôi! Coi như tôi đã hoàn thành xong nhiệm vụ, giờ thì đưa cuộn video đó đây. Hãy giải quyết mọi chuyện trong hoà bình.
Bỗng, một chiếc lá xanh lè từ đâu đó rơi xuống, nằm gỏn lọn trong lòng bàn tay Tử Di, đồng thời lôi kéo sự chú ý của cô lên bầu trời váng mây trên cao. Cô nhăn mặt khó hiểu một hồi rồi tức khắc mấy giây sau trợn tròn mắt, chiếu tướng lên 1 chiếc trực thăng đang bay tròn vòng vòng trên ko. Ko biết dùng kế gì dụ dỗ thêm 5 chiếc trực thăng khác bay đến, chưng hửng giữa trời vài phút rồi từ từ hạ cánh xuống bãi đất trống trên đường đua làm cây cối xung quanh như lung rễ bay theo gió.
Sau 6 chiếc trực thăng hừng hực khí thế, bóng khoảng chừng 10 chiếc ô tô đen ngợp ẩn hiện nối đuôi nhau rồng rắn lên mây phượt đến cạnh với vận tốc cuồng dại của những con bò điên.
May sao Tử Di ko bần cùng đến mức phải đeo răng giả, nếu ko nó đã "té" oạch xuống đấy vì sốc cùng "chủ thể trữ tình" trước cái cảnh tượng chẳng khác khủng bố là bao này rồi.Ko cho Tử Di giãn nở dây thần kinh tí chút, từ trên chiếc ôtô xém dài 3mét kiểu cách, 1người con trai với mái tóc hơi rối, áo sơ mi ko sơvin đầy nếp gấp từ từ đặt chân xuống đất, thái độ ngông cuồng đứng từ xa ném mắt về phía Tử Di và Khải Phong, mày nhíu lại.Cậu ta lấy tay che miệng ho khụ 1 tiếng nhằm ngăn chặn đám virut trong miệng mình ko bắn vào bọn tay dưới đang nheo mắt chĩa súng theo hướng chủ nhìn rồi thư thả sải bước tiến đến nơi mình đặt mắt làm dấu.
-Lăng...Tử Thần!_Tử Di thẫn thờ khi nhìn rõ gương mắt thoáng mệt mọi của kẻ trước mặt, trái tim cô lệch nhịp đập loạn xạ, mắt long lên ý vui nhưng miệng lại phủ nhận điều đó_Cậu từ chỗ nào chui ra vậy, đến đây làm gì?
Ko đáp trả câu hỏi rõ là hất hàm, rõ là khó chịu song bên trong lại vương sự quan tâm ấm áp, Tử Thần đưa hai lòng bàn tay áp vào đôi má đang ửng hồng của Tử Di rồi trượt xuống vùng eo cô, "thụi" cô ngã vào lòng mình.
Tử Thân ôm chặt Tử Di, từng hơi thở cậu phả ra gấp gáp như chính con tim đang nhảy cẫng lên của cậu. Cậu ôm cứng đến nỗi phần nhiệt nóng âm dư của cơn sốt được nước truyền qua cơ thể Tử Di, vừa làm cô giật mình lại vừa làm cô nghẹt thở.
Tử Di toan đưa tay áp lên trán Tử Thần đo nhiệt để xác nhận cái dự cảm ko hay đang bóp quặn tim cô thì tức thì, Tử Thần đẩy cô ra, ánh mắt mong manh soi 1 lượt lên người cô, lo lắng.
-Nhìn gì mà nhìn_Tử Di khó chịu.Vẫn quyết tâm diễn kịch câm cho tới cùng, Tử Thần đưa tay véo lên má Tử Di một cái khiến cô la lên như lợn chọc tiết, ko dừng lại ở đó, cậu còn bóp mũi, soi mắt, sờ soạng chân tay Tử Di, kích thích dòng máu bạo lực trong người cô trỗi dậy, lấn át hết lòng trắc ẩn thương người rồi dụ dỗ cô đá vào chân Tử Thần 1 phát, miệng oang oang mắng mỏ:
-Đồ biến thái, sao cậu dám đụng vào con gái nhà lành hả? Muốn chết sớm thì nói để tôi cho cậu thăng thiên khỏi vướng sự đời nữa.
Nói thế mà Tử Thần vẫn ko ngộ đạo, bấm tay cái tách ám thị cho 1 tên cận vệ đến làm "** em" cho Tử Di.
Tên cận vệ nom dễ thương, mặt dữ dằn nhìn vào muốn oánh nhưng hành động lại rất ngộ nghĩnh, luôn gây cho kẻ thù sự thương xót hiếm hoi "thôi, nó đã ngớ ngẩn thế rồi thì tha đi, oánh thêm đau tay". Ngay khi nhận lệnh, tên cận vệ lon ton chạy đến, giữ chặt Tử Di rồi kéo lê cô lên ôtô nhưng bị Tử Thần ngăn cản:
-Ra sau chiếc xe kia đứng!_Chỉ vào chiếc môtô đỏ, Tử Thần ra lệnh rồi mặc Tử Di vùng vẫy, la hét, cậu quay sang Khải Phong_Nói chuyện chút đi!
-Được thôi!...Ko để cho Khải Phong cười gian, Tử Thần thoắt ẩn thoắt hiện, vung đấm tay giáng một đòn vào má cậu ta, làm cậu ta loạng choạng, mất đà ngã xuống đất.
-Sao mày...Thừa thắng xông lên, Tử Thần túm lấy cổ áo Khải Phong, nâng thốc cậu ta lên, vận công ban thêm 1 vết thâm lên má khác cho cân đối, miệng thở hắt thấm mệt.
Như ý thức được tình cảnh hiện tại ko tựa như 2 con sư tử con vồ nhau mà là 1 cuộc chiến tranh giành lãnh thổ giữa 2 con sư tử đực, Khải Phong sau cú mông hôn đất lần 2 lập tức vùng dậy, vung tay toan đánh trả thì bị Tử Thần nả tiếp đòn vào vùng bụng nhạy cảm.
Lảo đảo, hoang mang chóng mặt trước những cú đấm mãnh lực liên tiếp của thằng cháu bất hiếu, Khải Phong quệt đi vũng máu ứa ra quanh khoé miệng, mắt hằn lên những vệt đỏ giận dữ.
Chưa đã tay, Tử Thần lại túm áo Khải Phong, gằn giọng khản đặc nhưng ko vì thế đánh mất đi mùi chết chóc trong những câu nói toát ra cùng hơi thở:
-Cậu có thể đấm tôi lúc nào tùy ý nhưng ko phải bây giờ!
-Thằng ********!_Lâm Khải Phong xé gió phản công lần 2 nhưng vẫn vô ích, lịch sử tái diễn, tay cậu vẫn bị Tử Thần khống chế.
-Cú thứ nhất là vì cậu dám gài bẫy Tử Di. Cú thứ 2 là vì cậu dám bắt cóc cô ấy_Tử Thần chậm rãi liệt kê danh sách phạm tội.
-Tử Di tự tìm đến tao đấy chứ, ăn nói cho đàng hoàng đi nhé!_Khải Phong cong môi cười nhạt, những ngón tay buông lỏng dần dần cong lại thành đấm.
-Cú thứ 3 là vì cậu dám bày trò nguy hiểm đến tính mạng của cô ấy còn cú thứ 4 là vì ngươi dám đụng vào vợ ta_Như dồn hết cả sức lực còn lại vào đấm tay, Tử Thần nghiến răng đả thương lần hai vào bụng Khải Phong, làm tít luôn đường tiêu hoá duy nhất của cậu ta rồi cùng cậu ta loạng choạng thụt lùi ra phía sau vài bước, miệng thở hắt.
Nổi cuồng thực sự khi bị nắm đấm sỉ nhục, Khải Phong bẻ cơ tay, nhìn thằng cháu, xem nó như bao cát rồi dùng lực trả miếng cho Tử Thần cũng vào giữa bụng.
-Phát thứ nhất là do mày dám huỷ hoại dung nhan của tao. Phát thứ 2..._Khải Phong đấm thêm cú vào bụng Tử Thần_...là do mày ngu dám phá đám cuộc vui của cậu mày.Ko cho Tử Thần ngã trọn vẹn, Khải Phong noi gương cháu, túm lấy cổ áo cậu rồi giáng đòn lên vùng má trái của ai kia:
- Phát thứ 3 này là do mày dám nhận người của tao làm người của mày_Khải Phong chụp lấy Tử Thần như chụp lấy 1 con rối_Tử Di, cô ta là của tao, trước cũng vậy và giờ cũng vậy, tao muốn làm gì cô ta là quyền của tao, mày có tư cách gì mà dám xía vào. Còn cú cuối cùng...vì mày đánh tao 4 cái nên tao đánh lại cho đủ đô.
Nhếch mép cười trước bộ dạng tả tơi xơ mướp ko kém gì mình, Khải Phong toan hoàn thàng nốt công việc dang dở thì...
-Bùm!_Tiếng nổ to tướng chọc thấu trời xanh phát ra từ chiếc xe đỏ, nơi lúc nãy Tử Di vừa được lôi đến.
Tiếp theo đó là tiếng nổ mạnh hơn khi chiếc xe đen bén lửa, hất tung mọi thứ cạnh nó bay tung toé, xé tan thành mảnh lửa tàn vung *** rã xung quanh.
Cảnh tượng ấy, chẳng khác gì 1 quả bom nổ trước mắt Tử Thần lẫn Khải Phong và Tử Di, cũng ko còn hiện hữu nữa, như đã bị vết nổ kia xé xác thành trăm mảnh.
Một mảnh vụn của chiếc điện thoại samsung galaxy s3 cháy xém rơi xuống trước mắt 2 người còn lại, báo hiệu cái kết bi thương nhất
Ánh bình minh của một buổi sớm muội khẽ khàng bao trùm lên căn nhà "nhỏ" của nhị thiếu gia họ Lăng, khó khăn lắm mới chọc tức được kẻ đang nhắm mắt ngủ li bì suốt mấy chục tiếng đồng hồ liền phải vùng vằng, nhăn mày nheo mắt thức dậy, đó nhận cái thổn thức của buổi sáng mới theo cách bình dị nhất, đánh răng rửa mặt.
Đưa đôi mắt mệt mỏi nhìn chiếc kim phút nhích đều chỉ 7.30 sáng, Tử Thần cười nhạt giễu cợt sự sa sút, càng ngày dậy càng muộn của mình rồi nhanh chóng mặc bộ đồng phục treo dài trên giá, có chút khó chịu khi thấy nếp gấp chưa được là phẳng trên áo, hoặc là vì 1 điều gì đó mà cậu chưa rõ.
Như thường lệ, Tử Thần xách cặp, bước xuống cầu thang, ánh mắt chờ đợi vô thức ném về phía cửa phòng Tử Di, như một thói quen khó bỏ, cậu cười dịu dàng.
Bước chậm rãi xuống phòng khách, Tử Thần ngả người dựa vào ghế sôfa, ánh mắt mơ dại hết nhìn đồng hồ rồi dừng hẳn trên từng bậc cầu thang đằng xa, chờ đợi những tiếng gõ gót rầm rầm, những lời kêu trời oán đất quen thuộc từ một ai đó. Và rồi, cô gái đó sẽ đưa đôi mắt to tròn đầy kinh ngạc nhìn cậu, hai gò má phụng phịu đáng yêu đến mức cậu luôn muốn hôn lên chúng, miệng cô gái ấy sẽ hằn hộc:
"Cậu rảnh thật đấy! Đừng có ngồi gần tôi đó"
Tuy nhiên, hôm nay thật lạ, đồng hồ đã điểm 9h, thế mà cô gái siêng ngủ nướng ấy vẫn chưa chịu ló mặt ra nhìn cậu cũng chẳng có lấy tiếng hét thất thanh than vãn nào cả.
Một sự tĩnh lặng đến khó chịu, như bóp nghẹt từng hơi thở của cậu. Chẳng thể tiếp tục vắt chân lên cổ chờ đợi trong cơn náo loạn dồn dập ko 1 lí do của trái tim mình nữa, Tử Thần vội vàng chạy lên gác, đến trước cửa phòng Tử Di, đáy mắt khẽ đọng 1 giọt nước trong vắt.
-Tử Di! Cậu có bên trong ko?_Tử Thần gõ nhẹ vào mặt cửa, thin lặng để tai mình có thể câu kéo chút thanh âm phảng phất đâu đó từ bên trong vọng ra.
-..._Bên trong chỉ mang 1 nỗi tĩnh mịt, bầu ko khí vắng lặng như có lực, trào ra bên ngoài dù bị 1 lớp cửa dày bao phủ, ám lên người Tử Thần.
-Này! Cậu muốn bùng học đấy à?_Tử Thần tiếp tục tìm cách đánh thức con người bên trong nhưng đáp lại cậu, một sự trở mình, cựa nhẹ cũng ko hiện hữu.Bực bội, Tử Thần ko thèm giữ lễ nữa, toan đạp cửa xông vào thì...
-Cạch!_Cánh cửa tự động mở ra sau cú đẩy nhẹ của Tử Thần, hé ra trước mắt cậu 1 chiếc giường ngay ngắn, ko còn bề bộn theo đúng nghệ thuật sống vốn có của chủ nhân nó.
Chưng hửng vì bị hố, Tử Thần soi mắt 1 một lượt vào căn phòng trống rỗng rồi lững thững bước xuống phòng khách, có chút hụt hẫng bủa vây, tràn ngập đến nghẹn trong lòng ngực cậu:
-Từ lúc nào cô ấy chăm chỉ thế nhỉ? Đi học sớm hơn cả mình_ Nhưng rồi Tử Thần lẩm bẩm cho đấy là 1 biểu hiện tốt, khoé môi nở nụ cười nhạt, tay quàng cặp lên vai, bước vội về phía cửa chính.
-Cậu chủ, ngài đã tỉnh rồi à?_Ngay khi Tử Thần vừa nắm núm cửa thì ông quản gia già đẩy cửa bước vào, khuôn mắt nhăn nheo với làn da sạm đen khẽ vui mừng rồi nhanh chóng chùn xuống, vừa ngạc nhiên vừa mang mác buồn khi nhìn thấy chiếc cặp đeo chệch trên vai người kia_Ngài định đi đâu à?
-Đi học chứ đi đâu, mà, Tử Di đi học trước rồi à? Cô ấy ăn sáng chưa mà đi thế?_Thoáng kinh ngạc khi chạm mặt hai tên cận vệ đứng hai bên cửa cúi chào mình, Tử Thần đặt mắt lên khuôn mặt biến sắc đột ngột của người đối diện, bản năng dấy lên sự hồ nghi khó gỡ.
-Ngài uống chút sữa đi!_Bỏ mặc câu hỏi của Tử Thân, để nó lớn dần lên và trở thành mối nghi vấn bao trọn lấy đôi mắt đen lạnh vẫn đeo bám lấy mình ngờ vực kia, ông quản gia bước vội đến phòng ăn, đưa cho Tử Thần 1 cốc sữa đã nguội hẳn, nét mặt bình thản là vậy nhưng đáy mắt lại chứa đựng sự thấp thỏm não nề ko yên nổi.
-Tôi đang hỏi ông đấy, sao ông ko trả lời?_Tử Thần cầm cốc sữa theo nguyện ý của ai kia, ko thôi chất vấn_Hay đã có chuyện gì xảy ra với cô ấy?
-Ngài đã quên rồi sao?_Ko còn ngạc nhiên như trước, ông quản gia thở dài 1 cách kín đáo nhất, buồn lòng nhìn vị chủ nhân của mình hồi lâu, trái tim già cỗi âm thầm cầu mong được thấy 1 biểu hiện nào đó tích cực hơn, chứ ko phải là nét xa xầm, u tối lúc này.
-Quên cái gì chứ? Nói đi, Tử Di đã gặp chuyện rồi, phải ko?_Tử Thần như chẳng thể giữ nổi vẻ điềm đạm thường ngày được nữa.
-Cô Tử Di đã ko còn sau vụ nổ 2 ngày trước rồi, cậu chủ!_Ông quản gia trầm giọng nhỏ nhẹ, ý muốn giảm đi vết thương lòng đang dần nứt vỡ ra trong trái tim người mà ông hết mực chăm sóc. Hơn ai hết, ông biết rõ cảm xúc của người đó lúc này, vừa đau đớn vừa chối bỏ hiện thực...
-Ông đùa đấy à? Đừng đem tính mạng người khác ra làm trò!_Bật cười ngán ngẩm, Tử Thần nghiến răng cảnh cáo.
-Tôi ko đùa, chính mắt ngài đã nhìn thấy cô ấy biến mất sau tiếng nổ oang trời ấy, thưa ngài!
-Vụ nổ? Vụ nổ...
-Choang!_Tiếp sau 2 từ được thốt lên với chất giọng cợt nhả là tiếng va chạm mạnh của thủy tinh, kéo đến bầu ko khí mới cho căn phòng mát lạnh u uất.Cốc sữa trên tay Tử Thần đã rơi xuống, vỡ...vụn nát...
-Ông vừa nói gì?_Thần sắc Tử Thần tái nhợt hẳn, để nói ra 1 câu hỏi cũng thật khó khăn.
-Cô Tử Di đã chết!_Ông quản gia cúi mặt che giấu khuôn mặt mếu máo của mình.-Sao có thể chứ? Chắc chắn cô ấy còn sống! Đây chỉ là 1 giấc mơ mà thôi! Ko thể nào có chuyện đó được_Lắc đầu nguầy nguậy cố rũ bỏ những gì mình vừa nghe thấy ra khỏi đầu, Tử Thần hoang mang trấn an bản thân, đôi mắt đen thường ngày sắc sảo, đậm nét như có thể xoáy sâu, bóc mẽ ý nghĩ của người khác là vậy mà giờ đang dần nhạt đi, như bị thứ dịch lỏng tựa nước làm mờ hẳn.
Nhìn thấy bộ dạng suy sụp của vị thiếu gia mình yêu qúy, ông quản gia lòng ruột như bị thiêu đốt. Ông từ từ đưa 2 bàn tay chai sạm của mình lên, áp vào má người đối diện rồi véo nhẹ, đủ để người kia giật mình nổi cáu:-Ngài đau lắm, đúng ko? Nếu đau thì đây ko phải là giấc mơ đâu, cậu chủ.
-Ngài nghĩ xem, liệu có người nào có thể sống sót nổi khi ở cạnh vụ nổ chẳng khác gì quả bom đó chứ! Xin hãy đối diện với sự thật này!_Ông quản gia cố giữ mình bình tĩnh nhất có thể.
-Cô ấy chưa chết, tôi sẽ đi tìm cô ấy!_Buông lời quả quyết, Tử Thần quay người toan bước ra cửa.
-Vô ích thôi! Ngày hôm qua, cậu Khải Phong đã cho người lục tìm hết mọi ngõ ngách trên đất Hà thành này nhưng ko tìm thấy chút manh mối gì có liên quan đến cô Tử Di. Và tại hiện trường vụ nổ, mọi thứ đã biến thành tro bụi hết cả, cháy rụi_Nhanh tay níu khuyả tay Tử Thần, ông quản gia như đã soạn thảo sẵn câu nói ấy hàng chục lần trong đầu, rành rọt kể lại cho chủ nhân mình, vẻ cầu xin cũng toát lên qua điệu bộ thảm thương_Xin ngài, đừng như thế. Hãy sống và dựa vào quá khứ mà sống.
-Ông nói dối!_Hất mạnh bàn tay đang cố ngăn cản mình, Tử Thần thẳng thừng xông ra ngoài. Song, lập tức cậu lại bị 2 tên canh cửa chặn lại.
-Cậu chủ! Ko chỉ ngài mới cảm thấy đau khổ, mới cảm thấy tuyệt vọng. Tôi cũng vậy, cũng cảm nhận được sự mất mát như cậu, bởi vì, tôi cũng yêu qúy cô Tử Di nhiều như cậu. Do đó, xin cậu đừng tự làm khổ mình nữa, cô Tử Di sẽ ko vui nếu thấy cậu như vậy.
- Ko, Tử Di sẽ vui nếu thấy tôi thế này!_Đáp lại 1 câu chắc nịt, Tử Thần lạnh lùng cương quyết ra ngoài, mắt liếc xéo 2 tên cận vệ dám chặn đường mình_Ai trả tiền cho các ngươi hả?
-Người đâu, đưa cậu chủ lên phòng, cậu ấy cần nghỉ ngơi_Vỗ tay bốp bốp ra ám hiệu, ông quản gia xoay mặt sang chỗ khác, tránh nhìn thấy bộ dạng kháng cự đầy đau khổ của chủ nhân mình. Đối với ông lúc này, Tử Thần rất quan trọng, ông ko thể vì chút thương cảm mà để cậu ấy biến mất trong tầm mắt mình được. Chỉ cần bỏ mặc, trái tim bị tổn thương của cậu ấy sẽ ngây dại đi và rất có thể làm bất cứ điều gì dại dột nhất.
***
Ngả dựa hẳn người vào bức tường trắng quanh co, chạy dài theo hành lang ám mùi thuốc khử trùng đặc trưng của bệnh viện, một chàng trai mang đôi mắt đen u buồn cùng khuôn mặt băng lạnh tuấn mĩ nhìn chăm chăm vào con chim bồ câu đang thoi thóp trong lòng bàn tay. Ko biết từ lúc nào, anh ngồi phục hẳn người xuống đất, hơi thở phả ra đứt quãng, yếu ớt hệt y con chim trong lòng bàn tay anh vậy.
Anh lặng người hẳn đi, tay vô thức đưa lên mái đen đựợc giấu nhẹm dưới chiếc mũ phớt đỏ, nhẹ nhàng nhưng lại lấy được một nhúm tóc héo tàn. Anh thất vọng nhìn mớ tóc, mồ hôi dần nhễ nhại như tắm.
Và anh chắc mẩm rằng, chỉ cần anh ở đây, thêm vài giờ nữa với bộ dạng thảm hại như lúc này, chắc chắn anh sẽ ko phải chịu nỗi đau thể xác này, cũng ko cần phải nhìn thấy cơ thể tàn tạ của mình nhưng đổi lại, anh sẽ mất đi sự sống, thứ mà anh đang cố giành giật với tử thần để có được.
Bỗng, trước mặt anh, một cô gái với mái tóc đen xõa dài, mảnh mai trong bộ váy trắng giản đơn xuất hiện. Cô đưa đôi mắt to tròn ngạc nhiên nhìn anh rồi chốc chốc lại dè chừng ngoái lại về phía sau. Khuông mặt đẹp tựa một thiên thần lo lắng áp lòng bàn tay ấm áp lên vầng trán anh, khóe môi đỏ mọng liên tục gặng hỏi:
-Anh ổn chứ? Có sao ko?......
Nhưng anh ko thể trả lời, chỉ thở mạnh, gấp gáp. Như hiểu ý, cô gái ấy nhẹ nhàng dìu anh dậy, có lúc lại nảy ý muốn cõng anh đi tìm bác sĩ. Một cô gái gầy guộc lại đi cõng một chàng trai to con vạm vỡ hơn mình, nó làm anh buồn cười, chỉ cười trong lòng thôi. Cô dìu anh đi. Một mùi hương vừa nữ tính vừa trẻ con xông vào mũi anh, thật kì lạ, anh ko hề cảm thấy khó chịu như thường, thay vào đó là sự yên lòng đến khác lạ.
Được một quãng thì người quản lí của anh tìm đến, anh ta nhanh chóng đỡ lấy anh rồi rối rít cảm ơn cô gái ấy. Cô gái ấy chỉ cười nhẹ, một nụ cười có thể làm anh xao động.
Theo sau, đám cận vệ của anh chạy đến. Trong những hình ảnh mơ hồ đôi mắt anh thu được, chúng túm lấy cô gái ấy, để cô cuồng quẫy trong tay một hồi rồi lịm đi sau khi ngửi hải mùi thuốc mê tẩm trong khăn và đưa cô đi, thật nhanh.
Cố gắng lắm, anh mới thốt nên lời:
-Cô gái đó...
-Cậu Tử Ân, đừng lo, cậu sau được sống rồi, nhờ tủy của cô gái đó.
Truyện khác cùng thể loại
114 chương
17 chương
20 chương
54 chương
52 chương
11 chương
10 chương
220 chương
14 chương