Chương 30: This is...my...wife, only one and forever... -This is...my...wife, only one and forever...   Trong lúc dầu sôi lửa bỏng ngụt ngàn khí thế bao trọn lấy đại sảnh-nơi diễn ra cuộc giới thiệu với cánh thượng lưu về đứa con thứ hai của Lăng Tử Ôn- thì ở ngoài kia, nơi hành lang nắng đổ òa, cũng có một chuyện diễn ra căng thẳng ko kém, mà kẻ gây ra chuyện đó ko phải là chàng trai họ Lăng lắm mưu nhiều trò kia, mà là kẻ đã hứa hẹn về một cuộc phá hủy theo hắn cho là đẫm máu -Cậu chủ!_Cúi chào kính cẩn cho dù đó là điều ko cần thiết, Hồ quản gia và đám tôi tớ lẽo đẽo sau lưng bà như đã chực chờ sẵn ở hành lang, nơi dẫn đến cuộc hội ngộ cha con ở đại sảnh lớn của khách sạn, đôi mắt đen già nua nghiêm nghị đổ lên bóng dáng mệt mọi cùng thân thể nhễ nhại mồ hồi của chủ nhân mình đang từ thang máy bước ra -Sao bà lại ở đây?_Kinh ngạc đáp trả, Gia Minh quệt mồ hôi, thầm nguyền rủa trời đất sao lại để cho đám tích sự trước mặt cứ chắn đường phá lối cậu, bộ não căng lên nhẩm đếm thời gian ít nhất có thể để xử gọn bọn họ trước khi quá muộn -Tôi chỉ muốn cho cậu chủ gặp một người mà thôi_Ngoái đầu ra hiệu cho đám tôi tớ sau lưng mình, Hồ quản gia lặng lẽ chiếu lên những biểu hiện đang dần thay đổi trên cơ mặt của người kế vị tương lai trước sự xuất hiện của một cô gái với mái tóc đen ngắn được tỉa tót thời thượng trong tay 2 tên vest đen bặm trợn -Kì Như?_Thốt lên vô thức tên gọi của người con gái đó, Gia Minh đưa ánh mắt dã thú điên cuồng ngấu nghiến toàn bộ thân thể già nua của lão bà quỷ quyệt, gằn từng giọng giận dữ_Bà dám... -Gia Minh, bọn họ ko phải là người tốt đâu, chạy đi!_Hét lên nhắc nhở, Kì Như vùng mạnh đôi tay đang bị bóp chặt bởi sức mạnh của hai tên đứng hai bên. Nhưng vốn dĩ, Kì Như ko phải là nữ hiệp giang hồ đi mây về gió, nên chí ít, ngoài miệng cô rộng lượng thế song trong lòng đâu muốn vậy, ý nghĩ xúi dục kẻ kia liều chết đem thân kéo mình đạp cả luân lí thường tình nhỏ thó trong người cô, thôi thu cô diễn tả những cử chỉ cực kì tột nghiệp, hòng làm mủi lòng ai đó -Tôi chỉ mời cô ấy đên Seul thăm quan một chuyến, nhưng cô ấy lại nghĩ tôi bắt cóc_Ra chiều đau khổ, Hồ quản gia tỏ rõ nỗi oan ức của mình -Thả cô ấy ra_Nhanh tay rút khẩu súng trong túi quần, Gia Minh ko ngần ngại chĩa nòng súng vào vầng trán nhăn nheo của người đối diện, thịnh tình đe dọa_Nếu bà ko làm, ngày này năm sau là ngày giỗ của bà đấy -Cậu chủ!_Há hốc mồm nhìn gà mình choảng gà mình, đám tôi tớ trịnh trọng trong bộ vest tông đen nhìn nhau chẳng biết xử sao cho phải, cuối cùng đều nhất trí đứng yên ko manh động, vừa bảo toàn được tính mạng, vừa tránh gây mất hòa khí với đôi bên -Vô dụng_Cười khẩy một cái, Gia Minh bóp còi, như một tia chớp lóe lên leo lắt trong bầu trời đen kịt, len qua đám người kia rồi một cước xử gọn làm chúng nằm ngổn ngang la lệt dưới sàn đá lạnh, giải thoát "mĩ nhân" rồi hai ta cùng chẩu, khuất bóng trước khi đám người kia lên cơn đạo náo cả Seul yên bình -Bà ko sao chứ?_Một tên tôi tớ đỡ Hồ quản gia đang ngã dựa vào tường, lo lắng hỏi thăm_Có cần cho người đuổi theo họ -Ko cần, môi lo duy nhất đã được giải quyết xong rồi_Đứng vững trên đôi chân mình, Hồ quản gia day thái dương một cách mệt mỏi -Còn cái này?_Chỉ vào vết chất lỏng đặc lăn dài từ trên trán bà quản gia, tên ban nãy ái ngại -Ko sao, nước sốt cà chua thôi_Lau nhẹ, Hồ quản gia thở dài, chút vui mừng vì mình đã có thể loại trừ một hậu họa Quay lại với câu chuyện ở đại sảnh, sau khi đi một vòng xung quanh theo hình vỏ óc làm đám kí giả cùng vô vàn khách khứa phải hoa mắt chóng mặt, Tử Thần cuối cùng cũng kết thúc chuyến đi của mình bằng cách thẳng hướng tiến về phía hai cô gái đầy xúc cảm phía dưới -Có lẽ mình phải đi rồi!_Cười nhẹ với Tử Di lấy lệ, Minh Thy vuốt tóc rồi nháy mắt với ông lão họ Lăng đang đứng trên khán đài, chuẩn bị tinh thần đón nhận món quà mấy năm qua cô luôn khát khao và chờ đợi -Cậu có thể tránh đường cho tôi qua được ko?_Dừng bước trước mặt Minh Thy, Tử Thần tàn nhẫn nêu ra yêu cầu của mình -Gì?_Tắt ngấm nụ cười hạnh phúc trên môi, Liệt Minh Thy đơ người, não bộ vẫn chưa thể tiêu hóa nổi những gì vừa thoát ra từ miệng vị hôn phu hờ của cô Né người lách sang một bên, Tử Thần trong phút chốc đã đứng thù lù trước mặt Tử Di, lặng người trìu mến nhìn cô một hồi như muốn kiểm tra điều gì đó rồi mới lên tiếng, đủ to để đám đông đang nín thở chờ đợi kia nghe thấy cũng như đủ oai nghiêm để bọn họ có thể cảm nhận được tính chân thực của lời tuyên bố -This is...my...wife, only one and forever... Tử Di, kẻ ngay từ khi đạp đổ thằng em để chiếm ngôi đứa con đứng dưới 2 người, trên cả vạn người đã được gắn với một mệnh danh đời đời ko thể phai mòn-thần đồng ngoại ngữ-bởi lẽ chữ đầu tiên cô thốt lên ko phải là "ba" hoặc "mẹ" như những đứa trẻ khác mà là "mom", vậy mà vào thời khắc sống còn này lại lú lẫn, quên báng mất nghĩa của từ chủ chốt trong câu thoại của kè thù, "wife". Vì lẽ đó, cô chỉ có thể đáp trả thiện ý của người kia bằng khuôn mặt ngây thơ vô số tội và ko thể ngu ngơ hơn được nữa Ko để cho người vợ mình tốn thêm chút thời gian vàng ngọc để huy động toàn bộ đống từ điển nhằng nhịt trong đầu tìm lời giải đáp, Tử Thần thản nhiên đưa bàn tay đang để lửng giữa ko trung của mình nắm lấy tay cô, tàn bạo kéo cô như cái giẻ lau nhà lên bục trước sự chứng kiến đầy ngờ vực của tất cả bá quan văn võ đang có mặt. Điều này đã làm dấy lên sự phản ứng trái chiều từ nhiều cổ đông có máu mặt trong tập đoàn cùng hàng loạt kí giả tham dự, bởi lẽ, theo những gì họ được biết cũng như nhiều nguồn tin đầy rẫy trên thị trường, người đã được chỉ định làm Lăng phu nhân nhiệm kì là Liệt Minh Thy, cô con gái rượu của chủ tịch Liệt Minh, một đối tác lão luyện và có thâm niên gắn bó lâu dài với tập đoàn Lăng Tử chứ ko phải là một cô gái tầm thường ko có địa vị -Khá lắm_Gật đầu nhẹ công nhận, một người đàn ông lọt vào số ít những kẻ ko mấy ngạc nhiên bởi sự lạ đang diễn ra lẩm bẩm, li rượu vang cạn quá nửa sóng sánh trên bàn tay già cỗi -Tự ý dẫn đến một người khác rồi công bố chuyện kết hôn, chuyện này có vẻ làm cha rất hài lòng_Hớp một ngụm rượu, cậu con trai bên cạnh đưa nhãn thần soi lên nét mắt đang choáng ngợp vì những câu hỏi tuôn ra lia lịa từ miệng mồm rắn độc của đám kí giả nhặng xị, đoán ý cha -Tất nhiên, nó dám gây chuyện này để tạo ra mối bất hòa giữa 2 nhà Lăng-Liệt, một tay xé rách sự phụ thuộc quá đà của Lăng gia đối với Liệt gia, từ đó xoay tập đoàn đi theo một lối đi mới, ko phải là cách làm táo bạo hay sao -Cha nghĩ nó làm vậy là có mục đích đó ư? Sao lại ko nghĩ rằng nó vốn dĩ có tình cảm với cô gái bên cạnh nên mới cãi lời ông già Lăng Tử Ôn -Kì Thiên, phụ nữ chỉ là thứ yếu mà thôi, ko có bọn họ chúng ta vẫn có thể sống, hơn nữa người nhà Lăng gia vốn hành xử thế nào con cũng biết rõ ko có chuyện chỉ vì một cô gái đâu -Nếu theo cách nghĩ của cha, Lăng Tử Thần làm như thế chẳng phải mua dây buộc mình hay à? Liệt gia là một hậu thuẫn lớn, dứt khỏi chỗ dựa đó, bọn họ sẽ chỉ như con thuyền ko buồm mà thôi -Chim non khi đủ lông đủ cánh thì sẽ vứt bỏ cha mẹ mà đi, Lăng gia cũng vậy, sự phát triển dạo gần đây có thể nói đã tạo đà khiến bọn họ lớn mạnh hơn cả Liệt gia, núp sau cái bóng cũ ko lợi lộc thì được gì chứ, càng làm suy giảm danh tiếng của bọn họ, hơn nữa, qua vụ từ chối hôn ước với Liệt Minh Thy, điều này sẽ mang lại một vết nhơ ko thể nào xóa bỏ cho Liệt gia, thử hỏi ai còn dám đặt lòng tin vào một nơi dễ khinh suất như thế chứ_Xoay mặt nhìn thằng con mình, ông già họ Hạ cười mỉa mai, ko nhân nhượng rạch một vết dao lên vết thương đang âm ỉ trong máu mủ của mình_Con còn kém xa so với nó lắm Nắm tay thành đấm, Kì Thiên ép cơn giận giữ đang sôi sục xuống lòng bàn tay, ánh mắt hằn những tia máu nhìn đôi trai gái đang chìm nghỉm trong mớ câu hỏi dồn dập kia như muốn thiêu rụi tất cả. Anh đã cố nín nhịn, cố thực hiện tất cả những tiêu chí mà cha anh đã đặt ra để mong chờ đến một ngày được công nhận như kẻ kia, nhưng tại sao, công sức anh đổ dồn từ 3 năm qua lại ko bằng công sức của Lăng Tử Thần, đứa con hoang của người đàn bà ko danh ko phận chỉ trong 1 năm vẻn vẹn. Điều đó, làm anh tức muốn điên lên... "Wife? Đúng rồi, là vợ?" Nghĩ hoài nghĩ mãi mới tìm được chiếc chìa khóa ình, Tử Di sựng người, giờ mới chịu để ý mình đang ở trên chiếc bục cao hơn một mét cùng đám người nháy máy ảnh lia lịa -Cho hỏi, cô và cậu Lăng quen nhau lúc nào?_Một tên kí giả được cô ưu ái nghe đầy đủ toàn bộ câu hỏi của hắn chĩa máy ghi âm vào miệng cô, ánh mắt sáng rực mong đợi có thể thu thập được những thông tin béo bở -Sao cậu lại nói tôi là vợ cậu hả?_Gạt câu hỏi kia sang một bên, Tử Di ngẩng mặt nhìn Tử Thân miệng mồm tươi cười trả lời phỏng vấn, mắt ko ngừng liếc xéo -Tôi chỉ là muốn giúp cậu nên mới làm thế thôi_Thì thầm bằng tiếng Việt để tránh đám chó săn trước mặt bắt mùi, Tử Thần kể công -Nghĩ cho tôi ư?_Tròn mắt ngạc nhiên, Tử Di thực sự khó hiểu khi kẻ bên cạnh cô ko những ko giúp đỡ cô gì hết mà lại còn đổ lên đầu cô một đống rắc rối, đã thế dám hắng giọng kể lể công lao -Cậu thử nghĩ xem, cậu hiện giờ là nô lệ của tôi, suất ngày sẽ phải ở bên tôi, nếu ko cho cậu một danh phận, thể nào cậu cũng bị thiên hạ dèm pha là kẻ thấy trai đẹp mờ mắt, bám dai hơn đĩa. Cách này là cách tốt nhất rồi đấy -Cậu có bị sao ko vậy, tôi mới 16 tuổi thôi, ai cho phép lập gia thật hả?_Trả treo bằng cách nêu lên pháp luật của nước mình dù cô chưa vào giờ chấp hành tốt, Tử Di vịn vào cớ này để dập tắt cơn điên loạn ngớ ngấn trong đầu người kia -Cậu có biết mấy con thú hoang thường đánh dấu lãnh thổ của mình ko, giờ tôi chỉ học theo thôi, sau này khi đủ tuổi thì cưới là được_Thản nhiên như ko, Tử Thần mặt dày ném lại cho Tử Di một quả boom đã kích nổ, khiến cô nàng nổi lửa tanh bành -Ôi trời!_Ôm đầu, Tử Di ko ngừng há hộc mồm trước mưu mô xuất chúng của Tử Thần_Điên mất -Hai người có chuyện gì thế?_Một tên kí giả để ý -Chậc, sau mấy năm quen nhau, có vẻ cô gái của tôi vẫn chưa thể tin vào những gì tôi nói_Đổi sang tiếng Anh, Tử Thần phân trần nỗi đau với cánh nhà báo, tỏ vẻ ngẫm ngợi_Xem ra tôi phải chứng minh cho cô ấy thấy tình cảm của mình là thật Dứt lời, ko để cho cánh nhà báo vây quanh đoán già đoán non về cách chứng minh mình sắp làm, Tử Thần ngay lập tức luồn một bàn tay đặt sau gáy Tử Di, tay còn lại tự tiện ngự trên eo cô, đồng thời cúi mặt thật thấp, đưa môi mình khóa chặt môi của ai kia đang định bụng vạch trần toàn bộ sự thật. Để ọi người thấy sự quyết tâm của mình, đối với Tử Thần, một nụ hôn đã đủ để minh chứng tất cả "...Tôi tự hỏi tại sao tôi lại giận Tôi tự vấn tại sao trái tim mình thắt quặn Vì em hay vì kẻ luôn ngáng bước chân tôi Dù đối với tôi em chỉ là một con rối  Nhưng thực sự ý nghĩa của em trong tôi còn hơn thế Tôi đã sai nhưng sẽ ko bao giờ tôi nói Tôi yêu em..." Bước...từng bước...nhanh dần...nhanh dần, một cánh tay từ một con người vốn ko quan tâm mọi thứ xảy ra quanh mình len lỏi vào trong đám đông đang vây lấy đôi trai gái kia, lôi mạnh nhân vật nữ chính kéo cô ra khỏi đại sảnh lập lòa ánh đèn, dù có thể, cái nắm tay đó khiến cô đau nhói -Anh cứ nghĩ là ai, hóa ra người đó là em_Dồn mạnh cô gái vào bức tường trước mặt mình, Kì Thiên cúi rạp đầu, mặc cho toàn bộ mớ tóc xịt keo ngay ngăn bị rối tung, lõa xõa -Sao anh lại ở đây?_Ngạc nhiên nhìn người mình ko hề ngờ tới, Tử Di thắc mắc -Anh... Bỗng một tấm khăn trắng, từ phía sau bịt mũi người con trai đầy cảm xúc kia, và cả cô gái ngây thơ vô số tội ấy...cũng ko tha. Sau khi đánh mê hai kẻ kia khiến họ ngã lăn xuống sàn hành lang, kẻ lạ mặt nối máy với một kẻ khác -Hàn Tử Di và Hạ Kì Thiên, xong -Lăng Tử Thần, xong_Phía bên kia đáp trả rồi nhìn chàng trai mấy giây trước bị vây kính trong đám đông kia đang lịm đi dưới sàn -Hạ Kì Như, Hàn Gia Minh, cũng xong   Chương 31: Survival Strengthening Week -Ko phải chúng ta bị bắt cóc đâu?_Thoát khỏi cơn hoảng loạn nãy giờ vây lấy toàn bộ thân thể mình, Kì Thiên nhìn 4 người còn lại, chắc chắn với những gì mình đang nói_Đây là một cuộc triệu tập Ánh nắng ban mai dịu nhẹ len lỏi trải dài hầu khắp ngõ ngách Hà Nội sau một trận mưa rào giữa khuya nặng hạt, mang lại cho toàn thủ đồ hoa lệ một mùi hương đượm chốn quê thanh bình cùng một ngày mới tốt lành sắp sửa đến. Phá tan bầu ko khí hiếm hoi khó khăn lắm mới tạo được ấy, những tiếng va chạm rầm rầm dữ dội với cánh cổng bằng gỗ cũ kĩ mục muỗng của tháp đồng hồ cổ kính với giàn dây leo dày đặc phủ kín hai bên tường nằm trên vùng đất cấm phận từ bao đời nay của P&P vẳng lên ngày càng nhiều, âm lượng ngày càng rõ và ko hề có giấu hiệu suy giảm đi, bởi lẽ, nó chỉ tỉ lệ thuận với cơn phẫn nộ quá tải đang dâng lên trong cơ thể kẻ gây ra mà thôi.  Đá thêm một phát cuối cùng khuyến mãi vào mặt cái cánh cửa trơ lì nãy giờ vẫn đóng im lìm như bị dán keo 502 dính chặt ko rời, Gia Minh đưa hai tay ôm đầu, hét lên một tiếng nhằm giải tỏa cơn ức khó chịu cứ bủa vây lấy, ko chịu nổi thì lại tự hằn lên trên đôi mắt cuồng phẫn của mình những vệt máu dài, khiến tinh thần vốn đã bấn loạn của những người còn lại càng tăng thêm nặng nề -Khốn khiếp, nó làm bằng gỗ gì mà chắc thế ko biết_Tiến lại gần đám người đang quây quần với nhau, Gia Minh đã tức lại càng thêm giận khi nhìn thấy bộ dạng thất thần như vừa chứng kiến những thước phim kinh dị đặc sắc trên TV của Kì Thiên-kẻ lớn tuổi to xác nhất trong 5 người ở đây, hét lên mắng mỏ_Anh có thôi cái bộ dạng yếu đuối đó đi ko hả? Giờ chúng ta phải nghĩ cách thoát ra khỏi nơi dơ dáy này chứ ko phải có rúm người lại như một tên hèn hạ thế đâu? -Gia Minh, cậu ồn ào thật đấy?_Quắc mắt nhìn kẻ đang lớn tiếng với anh mình, Kì Như tình anh em lại nổi dậy, ko ngần ngại vất bỏ nét hoảng sợ trên mặt vốn luôn ngự trị từ khi thuốc mê tan đến giờ mà đe dọa_Cậu muốn chết sớm trước khi chuồn ra khỏi đây phải ko? -Xem ra chúng ta đang ở một nơi rất quen thuộc_Đi một vòng quan sát kiểu kiến trúc thô sơ đơn giản của căn phòng mình đang ở, Tử Thần nhìn ra khung cảnh bên ngoài từ cánh cửa sổ nhỏ nhoi, nêu lên phán đoán_Nếu tôi ko nhầm, đây là tháp đồng hồ P&P, khu cấm phận bí ẩn nhất -Thế ư?_Nhảy dựng lên, Kì Như đưa mắt thả ra bên ngoài theo hành động của Tử Thần, có chút hoảng hốt_Gay rồi, dám chắc có kẻ nào muốn chơi với chúng ta, đánh thuốc mê khiến chúng ta ngất xỉu rồi giam vào nơi điên rồ này, đến khi đội kỉ luật phát hiện thì hết đời, gì gì cũng phải viết mấy cái biên bản dài ngoằng với cồng lưng dọn vệ sinh cho coi -Ở đây có tờ báo nè_Ko chú ý đến quãng tương lai mù mịt được vẽ lên qua lời văn diễn cảm pha trộn sự kinh hãi của Kì Như, Tử Di như sầu đời quá trở nên bất cần, ngồi xổm xuống cạnh tờ báo ở góc tường, mắt lướt từng hàng từng hàng đọc vài dòng tin nhạt nhẽo bằng tiếng Anh trên trờ báo News World rồi bỗng khựng lại, tay cô bắt đầu run rẩy, môi lắp ba lắp bắt ko thành tiếng_Cái...cái...này... -Chỉ là vài tin tức đăng về chuyện của chúng ta thôi mà, đầu cần phải sốc thế_Ko biết từ bao giờ đã đứng thù lù bên cạnh Tử Di, Tử Thần thì thầm, vô tình làm người kia giật mình, 16 tinh linh đang cụm đầu đọc tin dở cũng phải vất bỏ thể xác co rúm chạy đi mất -Cậu muốn hù chết tôi hả?_Đay nghiến trong từng lời nói, Tử Di vày vò tờ báo, loạn lên xé nát nó thành vụn_Sao lại thế được chứ? -Giờ thì cả thế giới đều biết cậu là vợ tương lai của tôi, đỡ thật đấy, sau này khỏi phải lí do lí trấu với mọi người trong trường về thân phận của cậu khi tôi lỡ làm chuyện ko nên nữa, ko ngờ cánh nhà báo lại được việc thế_Vươn vai bá cổ cho đỡ mỏi, Tử Thần xoi mói, ánh mắt ma mãnh liếc nhìn cô vợ tương lai nổi giận lôi đình sau lưng, dường như đang chuẩn bị một thế võ nào đó đại loại như ếch vồ mồi hay cá vượt thác để xử gọn cậu -Ko phải chúng ta bị bắt cóc đâu?_Thoát khỏi cơn hoảng loạn nãy giờ vây lấy toàn bộ thân thể mình, Kì Thiên nhìn 4 người còn lại, chắc chắn với những gì mình đang nói_Đây là một cuộc triệu tập -Là sao?_Hoàn toàn ko hiểu hết những gì anh mình vừa nói, Kì Như thắc mắc, lòng chợt dâng trào một nỗi bất an xâm lấn -Lịch sử P&P ghi lại rằng vào mùa thu lá rơi rụng nhiều như bị nhiễm thuốc dioxin loại nặng năm P&P được 20 tuổi, ông thầy hiệu trưởng lúc bấy giờ cũng chính là người sáng lập ra trường vì tức cảnh buồn chán sinh tình cộng với niềm đam mê cuồng nhiệt phim cổ trang Trung Quốc đặc biệt là Tam Quốc diễn nghĩa đã sáng tạo ra một trò chơi bắt buộc cho tất cả học sinh cấp 3 của P&P. Miệng thì nói đây là cơ hội để rèn luyện cho học sinh khả năng sống sót nếu lỡ rơi vào hố đen vũ trụ xuyên ko về thế giới khác hay lạc vào hoang đảo như Robinxơn nhưng thực chất, trò chơi này được tạo ra chỉ để làm cho ông thầy có thể nhìn tận mắt, nghe tận tai những hình ảnh, âm thanh sôi động của một thời tàn cục lẫn lội, người người dày xéo lên nhau để bảo vệ cuộc sống của mình mà thôi. Vì trò chơi này mang quy mô lớn và chiếm thời gian khá nhiều nên nó thường được tổ chức vào những dịp rảnh rỗi, đó cũng chính là lí do nó mang tên Survival Strengthening Week. Tuần lễ này bắt buộc toàn thể học sinh cấp 3 trong trường dù ban A, ban B hay ban C, dù muốn hay ko muốn đều phải tham gia, còn nếu chống cự hoặc tỏ ý phản đối sẽ được đưa vào phòng sám hối cho đến hết tuần lễ. Trò chơi được diễn ra trên bối cảnh một đất nước bị 3 đại quốc tấn công, theo đó tất cả học sinh của 129 club được chia thành 4 phe, trong đó có 1 phe làm nhiệm vụ canh giữa giữ 3 lá cờ hiệu được giấu kĩ trong 3 cứ điểm khác nhau trong trường gọi là phe trấn thủ, 3 phe còn lại mang nhiệm vụ công phá lớp bảo vệ của 3 cứ điểm để cướp cờ hiệu, phe nào giành nhiều cờ hiệu ình sẽ là phe chiến thắng và được nhận những phần thưởng cực kì đặc biệt pha thêm chút kì dị từ thầy hiệu trưởng đương nhiệm. Bởi những luật lệ tàn khốc như các học sinh ko được mang theo các thiết bị tối tân thời hiện đại hay phải cầm cự sự sống của mình bằng cơm cà tại trường cho đến hết tuần nên Survival Strengthening Week dần trở thành nỗi ác mộng dạt dào của hầu hết học sinh cấp 3 P&P mỗi năm học lại đến...Đây chính là điểm tạo nên sự khác biệt giữa P&P và các ngôi trường quốc tế dành cho giới thượng lưu khác -Đừng nói với em, chúng ta bị thầy hiệu trưởng triệu hồi về để tham gia cái tuần lễ gì gì đó nhé_Tử Di kinh hãi phán đoán, dù chưa trải qua "nỗi ác mông" kể trên nhưng cô đã có ấn tượng ko mấy tốt đẹp gì với nó qua mấy món ăn mắm, cà -Thầy hiệu trưởng ko làm chuyện dở hơi thế đâu_Chêm vào một câu cho đội trưởng tiếp thêm clo sau một hồi lải nhải, Tử Thần đưa mắt nhìn những bóng người lấp ló ngoài kia, ánh lên chút tò mò_nếu mỗi club có quá 3 người cáo ốm ở nhà thì toàn club sẽ phải đến phòng sám hối nên chắc chắn, người đưa chúng ta đến đây, ko ai khác là người trong club của chúng ta, kẻ mang trong mình dã tâm rất lớn -Vậy thì chỉ có Lương Tuấn Vĩnh mới to gan..._Vuốt vuốt chiếc cằm ko một cọng râu của mình, Gia Minh vờ ngẫm ngợi, gian tà ngắm Hạ Kì Thiên ẩn ý_...lôi cổ "đại ca" về đây chứ? -Xem ra mấy người cũng thông minh đấy_Đẩy nhẹ cánh cửa gỗ, Lương Tuẫn Vĩnh cùng các thành viên còn lại của club bóng rổ ban C bước vào căn phòng to nhất của tòa tháp, nở nụ cười hiền giả tạo để che đậy mọi tội lỗi_...nhưng kẻ sai người bắt các cậu về ko phải là tôi... -Cái tên đáng chém nghìn lần đó là ai?_Túm lấy cổ áo của đàn anh với vẻ căm giận tràn lan khắp cơ mặt, Gia Minh hỏi như thét_Tên nào dám để bổn thiếu gia nằm dưới đám rêu xanh loang lổ kia đến nỗi cổ cũng muốn gãy thế hả? Tên nào -Nếu các ngươi thành tâm muốn biết Thì bọn ta xin sẳn lòng trả lời Để đề phòng thế giới hắc ám bị phá hoại, để bảo vệ chiến tranh thế giới Bọn ta đại diện cho những nhân vật phản diện Đầy khả ái và ngây ngất lòng người Black King - Ugly Witch Bọn ta là The Death bảo vệ dải ngân hà 1 tương lai mịt mờ đang chờ đợi các người Hahaha_Nhảy vào choán một diện tích lớn trong căn phòng ko mấy to lắm, một nhóm người mặt mũi trùm kín mịt bằng vải đen, sau một hồi múa máy chân tay phụ họa cho lời giới thiệu đặc sắc nghe đến chai cả lỗ tai trong loạt phim hoạt hình Pokemon liền ngửa mặt lên trần nhà cười thô thiển, làm cho tất cả mọi người trong căn phòng phải người nhìn bằng nhiều ánh mắt ko mấy thiện cảm -Ko lẽ, người bắt tụi này về...là...là..._Ấp úng, người Kì Như run lên bần bật, nhanh chóng chạy lại phía anh trai tìm sự che chắn ko cần thiết. Cô đã từng nghe về danh tiếng lẫy lừng và những câu bùa chú độc địa của The Death-club tà thuật duy nhất với số lượng thành viên khủng- nhưng ko ngờ giờ đây lại có thể tận mắt chứng kiến, lại còn cảm nhận được luồng tà khí ngùn ngụt bốc lên như khói từ họ nữa chứ, nhất thời sự hoảng sợ che lấp mất niềm vui được diện kiến, khiến cô phải e ngại ko dám đứng gần -Ko phải họ, là tôi_Nở một nụ cười rực rỡ tỏa đầy ánh hòa quang, phá tan màn đêm u tối đang lan tỏa từ đám người kì dị của The Death, một chàng trai với đôi mắt đen mưu mô và mái tóc màu nâu sậm len qua dòng người đang dần đổ về căn phòng nhỏ nhẹ giọng, tuy ko có đủ sức để khiến những kẻ bị bắt cóc phải ngước nhìn nhưng lại đủ để làm tăng thêm cơn loạn đang bủa vây lấy họ -Lâm Khải Phong?_Bất giác rùng mình, Tử Di ko thể tin nổi vào đôi mắt vốn tinh tường thường ngày nữa, giờ đây, trên chiếc cổ dài của kẻ đã làm cô bị tổn thương ngày nào lại đeo trên nó chiếc dây chuyền cô đã tặng, điều đó, thực sự làm trái tim cô lỗi nhịp