Thú

Chương 39

Lúc trước Tiger biến người, trên thân tuy rằng cũng có lông tóc, nhưng trên mặt thật bóng loáng sạch sẽ, lông tóc cũng không dài, hơn nữa Tô Từ cũng quan sát được những dã thú khác biến thành người xâm nhập lãnh địa của Tiger trên mặt của bọn hắn cũng không có râu mép, trong tâm Tô Từ ám ám phán đoán có phải hay không râu của bọn họ không dài, nghĩ vậy Tô Từ có điểm vui mừng. Tuy rằng nàng không chán ghét râu mép, nhưng tuyệt đối sẽ không thích. Nhưng mà… khuôn mặt bóng loáng của Tiger bắt đầu lún phún mọc râu mép trên đường bọn họ chạy tới đây, sau khi đến nơi này râu mép càng lan tràn, bây giờ đã đầy mặt râu mép dài khoảng nửa ngón tay. Ở chỗ này được khoảng 20 ngày, Tô Từ cũng nhìn thấy vài thú nhân, râu mép của bọn hắn lúc biến thành nhân hình nhiều hơn Tiger rất nhiều, nhưng Tô Từ lại không tìm thấy một con thú nhân nào có râu mép. Bất quá nguyên nhân có lẽ bởi vì Tiger có lông màu trắng, nên màu sắc râu mép rất đậm, cũng không có loại cảm giác bẩn thiu dơ dáy. Nhưng mà mỗi lần Tiger chà tới đây, nàng bị cái mặt đầy râu mép của hắn cọ đến phát đau, Tô Từ liền có tâm muốn cạo trụi chúng nó, nhưng nghĩ đi nghĩ lại lại sợ hãi có thể hay không nếu nàng cạo râu của Tiger, khi hắn biến thành thú hình cũng bị trụi lông luôn. Nhưng da lông thú nhân rõ ràng dày hơn nhiều so với dã thú thông thường, cái đao này là do Tiger làm, mỗi ngày hắn cũng chịu khó mài, tuy nói vẫn là không sắc bén bằng chủy thủ bằng thép tinh luyện, nhưng ngày qua ngày mài cùng một chỗ, nên cũng rất sắc bén, nhưng lúc này, da lông trên thi thể thú nhân này chỉ là cái không đau không ngứa, hoàn toàn không cắt đến mạch máu. Tô Từ có chút nôn nóng, nếu cứ tiếp tục trì hoãn như vậy, thi thể lạnh, sẽ không thể lấy được máu. Kỳ thật ngay cả lúc này cũng đã trễ, bằng không Tô Từ cũng sẽ không chỉ lấy cái chậu rửa mặt, mà là cái thạch vại. “Ừng ực.” Tiger ở bên cạnh không ngừng ừng ực, lại giống là đang cười. Tô Từ ntrừng hắn, lại phát hiện hắn ngồi xếp bằng bên cạnh, da thú Tô Từ vây quanh người hắn bị vén lên, ‘cái kia’ phía dưới đại lạt lạt đâm vào mắt Tô Từ. Mặt Tô Từ liền ngay đơ, lại gặp Tiger đi tới ngồi xổm xuống, đuôi ngón dùng lực một tróc khẽ vạch, máu liền chảy ra. Cho dù Tiger xem như ngồi xổm, cũng muốn cao hơn so với Tô Từ. Đuôi mắt Tô Từ vô ý, cố ý liếc xuống ‘cái kia’. Vì cố kị điểm này, Tô Từ cũng không dám động thủ, chỉ có thể nhịn. Cũng là trong khổ có vui, vì trên khuôn mặt đầy râu mép này nổi lên một đôi mắt màu vàng càng lúc càng khả ái. Thời tiết càng lúc càng lạnh, tuy rằng làm thạch vại (*bồn chứa bằng đá) có thể tắm rửa, nhưng huyệt động cách nguồn nước hơi xa, nàng cần Tiger cầm thạch vại đi ra ngoài sông múc nước trở về, cũng may mắn Tiger có khí lực lớn, cái thạch vại lớn trong tay hắn giống như cầm món đồ chơi vậy. Tô Từ không thể đợi hứng nước mưa vào thạch vại mới tắm, vì như vậy thật sự phiền phức a, nàng làm sao chịu nổi thân thể dính ngấy dơ bẩn trong thời gian dài được. Không thể nhóm lửa trong sơn động, nên Tô Từ ra ngoài động nhấc những tảng đá làm bộ đỡ thạch vại nấu nước, sau đó lại dùng da thú che chắn xung quanh, như vậy là nàng đã có một nhà tắm sơ sài rồi. Mấy ngày trước nàng vừa bị hành kinh không thể tắm rửa, chỉ có thể qua loa chà lau thân mình, sau khi hết kinh nguyệt, Tô Từ lập tức muốn Tiger đi múc nước trở về, thống thống khoái khoái ngâm mình trong nước nóng tắm rửa một phen. Hiện tại Tô Từ mặc là da thú, làm công rất thô ráp, mỗi lần Tô Từ tắm rửa xong run run mặc quần áo da thú nàng lại vô cùng nhớ tới quần áo bằng vải vóc của nàng a. Lần này cũng vậy, hiện tại là đầu tháng 11, gió lạnh vèo vèo, cho dù bên ngoài có da thú cản gió, nàng cũng lạnh đến hàm răng run lên cầm cập, quần áo mặc đến một nửa, Tô Từ đột nhiên phát hiện có gì đó không đúng, vừa ngẩng đầu lên nhìn, liền phát hiện cái người đáng lẽ đang bị nàng ra lệnh cường che không chuẩn tiếp cận nơi này, lại đang đứng bên ngoài nhà tắm nhìn xem nàng, cũng không biết rõ đã xem bao lâu. Bởi vì không có nhiều da thú, da thú vây quanh nhà tắm của nàng cũng không được cao, chỉ cao tới vai Tiger mà thôi, Tiger đứng ở bên ngoài hoàn toàn không cần kiễng chân, chỉ cần đi tới gần cúi đầu liền có thể thấy rõ mồn một tình cảnh bên trong nhà tắm. Tiger không có ý thức hành động lúc này của hắn là rình coi, hắn thấy Tô Từ nhìn qua liền đối với Tô Từ nhếch miệng cười, một đám râu mép lúc trước nhìn có chút thuận mắt tự dưng bây giờ lại làm nàng có ý nghĩ muốn đạp hắn một cước. Tô Từ cắn răng, âm thanh ròng ròng kéo dài ra kêu lên, “T..i..g..e.. rrrrrrrrrrr!!” Tiger gãi gãi giật giật một chút tóc, lập tức liền đem một đầu tóc Tô Từ đã giúp hắn chải gọn gàng rối thành một nùi, tiến lên một bước dường như muốn lấy lòng kêu ‘Tô Tô’, lại nhếch miệng cười với Tô Từ, hắn tiến lên làm cái giá đỡ da thú vây quanh nhà tắp lung lay sắp đổ. Tô Từ lập tức khẩn trương trừng hắn, Tiger chớp chớp mắt, xoay người đi ra. Lúc xoay người rời đi biểu tình của hắn muốn có bao nhiêu vô tội liền có bấy nhiêu vô tội, muốn có bao nhiêu ủy khuất liền có bấy nhiêu ủy khuất. Tô Từ trừng hắn phương hướng rời khỏi, cũng chỉ có thể oán hận tốn hơi thừa lời, cúi đầu tiếp tục mặc quần áo. Kỳ thật cũng không phải Tô Từ chưa hề trần truồng trước mặt Tiger, lúc trước vào mùa hè mỗi ngày nàng đều cùng Tiger ra sông tắm rửa. Nhưng lúc đó Tiger là thú hình a, hiện tại hắn lại là một nam nhân thành niên cao tráng, Tô Từ không có biện pháp xử sự giống như trước kia được. Nhưng Tiger lại không hiểu điều đó, đối với những yêu cầu của Tô Từ, hắn chỉ xem như là một trò chơi, là nàng đang cùng hắn nói đùa giỡn. Kinh nguyệt qua đi, Tô Từ lại tiếp tục giống như trước kia, ngồi trên lưng Tiger cùng nhau đi ra ngoài. Nguyên nhân có lẽ là ngọn núi này có thú nhân, nên Tiger cũng không giống trước kia có một khu săn bắt riêng, mà hắn chỉ đem phạm vi trăm dặm xung quanh huyệt động cho là lãnh địa của hắn. Các thú nhân còn lại có thể đi qua khu săn bắt này, cũng có thể ngẫu nhiên săn bắt, nhưng tuyệt đối không thể thường xuyên tới. Tô Từ quan sát một chút, điều này giống như một nguyên tắc không cần phải đặt ra, mà theo bản năng bọn họ tự động thực hiện nguyên tắc này. Lúc đi săn Tiger cũng tuyệt đối không xâm phạm lãnh địa của thú nhân khác, nhưng hắn cũng không đi săn trong lãnh địa của chính mình. Bất quá đỉnh ngọn núi này cũng rất lớn, mặc dù các thú nhân đánh dấu lãnh địa nhiều, cũng chỉ là những góc trong một khu rừng rộng lớn, vẫn còn một số lớn không gian săn bắt mà bọn hắn không xâm phạm lẫn nhau. Cây hồ tiêu cũng nằm trong khu vực săn bắt. Tuy rằng đã qua mấy ngày, nhưng tại nơi mà Tô Từ ngã sấp xuống cách đó khoảng 10 thước có một lùm cây bị đè ngã rạp xuống, đây là tác phẩm của con gấu đen. Dường như Tiger đối với cái phương hướng kia bảo trì trạng thái sẵn sàng tấn công rất lâu, trừ ra trong lãnh địa của mình Tiger mới thả lỏng một chút, một khi ra khỏi lãnh địa hắn liền luôn trong tình trạng báo động, Tô Từ cũng đã quen với việc này rồi, đặc biệt là qua không bao lâu không có chuyện gì xảy ra Tiger cũng sẽ nằm xuống ở một bên. Hiện tại nhớ lại, hẳn là trước khi bọn họ tới đây, con gấu đen đã nằm ở đằng kia, hơn nữa đối với bọn hắn đến, con gấu đen lại không hề tỏ ra bất mãn, cũng không có ý định tấn công, cho nên Tiger mới không có hùng hổ doạ người, cũng không có tiến lên đuổi người. Tô Từ nghĩ, có thể nguyên nhân chủ yếu là Tiger nắm chắc bức lui được con gấu đen kia. Dù sao nàng tại trong mắt bọn hắn là giống cái, bọn hắn cho dù có đánh vỡ trời cùng sẽ không liên lụy nàng. Trong lúc Tô Từ đi tra xét, Tiger ở bên cạnh mọi cách nhàm chán đi lòng vòng, không thì lại dùng chi trước bắt lôi kéo một chút Tô Từ, thúc giục nàng, Tô Từ quay người lại ra sức nhu nhu đầu hắn, mới đi hái hồ tiêu. Trải qua mấy ngày, hồ tiêu trên cây đã chín khoảng 90%, suy nghĩ một chút, Tô Từ quyết định vẫn là đem tất cả những quả chín hái xuống mang về phơi khô, miễn cho lần sau tới đây lại phát hiện chúng đã rơi xuống đất vì quá chín. Kỳ thật nếu như có muối ăn, cầm muối trộn vào thức ăn không chỉ hương vị tốt hơn, cũng có thể giữ đồ ăn được lâu hơn. Muối a… Tô Từ than thở. Nàng sở dĩ không nghe lời Tiger cản trở vẫn muốn cùng hắn đi ra ngoài, nguyên nhân trong đó là tìm xem xung quanh đây có nguồn muối hay không, dù sao phần lớn muối là được làm ra từ biển, nhưng hồ muối vẫn là có tồn tại. Nhưng rất đáng tiếc, cho tới bây giờ nàng vẫn tìm không thấy tung tích của muối. Tô Từ ghé vào trên lưng Tiger, trong tâm lại nghĩ có lẽ nên kêu Tiger đi về phía trước xa hơn một chút nữa. Tô Từ nghĩ như vậy, đột nhiên phát hiện tốc độ Tiger chậm lại, thân thể hắn cũng hơi hơi nghiêng tới trước làm thành trạng thái công kích, Tô Từ vội ngẩng đầu nhìn lên, cự ly có điểm xa, nhưng rất nhanh Tô Từ liền phát hiện trước mặt có một đám cỏ ngã rạp, phía trên có một con gấu đen đang nằm xuống. Rất giống con gấu hôm trước nàng nhìn thấy, gấu đen lười biếng nằm xa xa nhìn, cũng không muốn có trạng thái công kích, nhưng Tiger lại khác thường gầm nhẹ muốn nhào đi lên. Đã thấy đối phương không chủ động khiêu khích, Tô Từ nghĩ Tiger cũng không nên đi chọc thêm việc phiền hà. Nàng vội đưa tay sờ sờ da lông trên cằm hắn, nói: “Tiger, chúng ta về nhà.” Tiger ừng ực một tiếng, tại chỗ đi một vòng, quay đầu liếm liếm tay nàng, xoay người bỏ đi. Nhưng cũng không phải là đường về nhà. Tô Từ ghé vào trên người hắn, đi được một lúc lâu, Tiger mới dừng lại bên cạnh một cái ao hồ, quay đầu củng chà chà Tô Từ, cổ họng cũng nhẹ nhàng ừng ực. Tô Từ xem đôi mắt Tiger sáng trong, trong tâm có điểm không hiểu, nên nàng xuống đất nhìn thoáng qua bốn phía xem sao, sau đó nhìn chằm chằm vào trong hồ. Hồ này cũng không lớn, nói hồ vẫn là rất miễn cưỡng, trên mặt nước có chút sương khói lượn lờ, chung quanh mọc một vài cây cỏ tốt tươi, nhưng không có vết tích bị giẫm đạp lên, rõ ràng rất ít có dã thú tới đây uống nước. Một nguồn nước tốt như vậy, thế nhưng không có động vật tới uống nước? Tô Từ có chút kinh ngạc, lúc này có một trận gió thổi qua, Tô Từ nhún nhún mũi, đột nhiên nhãn tình tỏa sáng, quay đầu nhìn vào đôi mắt Tiger lúc này đã biến hình người, hắn tiến lên 2 bước ngồi xổm xuống, cầm tay nàng bỏ vào trong nước. Hồ nước ấm nóng, trong không khí đạm đạm mùi lưu huỳnh. Đây là… Tiger thế nhưng tìm thấy suối nước nóng. “Tô Tô…” Tiger lúc này chà tới đây, toét miệng nói, song mắt càng sáng trong, trên mặt mang biểu tình đắc ý lại không chút che dấu muốn được nàng khen ngợi. Nhìn thấy hắn như vậy, Tô Từ liền bật cười. Không được đến phần thưởng như trong tưởng tượng, gương mặt Tiger liền xụ xuống, chà tới đây còn nói thêm, “Tô Tô, thích?” Tuy rằng nàng dạy hắn nói chuyện, nhưng Tiger kêu được vui vẻ nhất chỉ có hai chữ ‘Tô Tô’, những từ ngữ khác trừ phi tất yếu hắn liền sẽ không nói, nhưng may mắn thông minh, một cái từ ngữ chỉ cần khoa tay múa chân nói cho hắn biết ý tứ, lại khiến hắn nhớ kỹ âm đọc, lần sau cũng sẽ không quên mất. Tô Từ vội gật đầu nói thích, lại sờ sờ đầu hắn, nàng làm động tác giống y chang lúc hắn còn trong thú hình vậy. Tiger lập tức nhếch miệng cười, ôm Tô Từ dậy liền hướng mặt nàng liếm tới. Đối với hành động này của hắn, Tô Từ thực là không nguyện ý tỏ vẻ thích hoặc cổ vũ nhân lúc Tiger đang trong trạng thái nhân hình. Nhưng Tiger lại chỉ nhận cái động tác này. Có suối nước nóng, tuy rằng lúc tắm rửa Tiger vẫn sẽ ở bên cạnh đôi mắt sáng long lanh nhìn xem, nhưng so sánh hai cái, Tô Từ vẫn là quyết đoán bỏ qua lựa chọn tắm bằng thạch vại, mà lựa chọn suối nước nóng, mỗi ngày thúc giục Tiger tới một lần. Tô Từ nghĩ, Tiger tuyệt đối sẽ là thú nhân có tâm hồn sạch sẽ nhất. Trên đường lui tới suối nước nóng, Tô Từ nhiều lần cũng thấy thân ảnh con gấu đen, nó thường xuyên nằm ghé vào chỗ cây hướng dương, nếu như không phải ngẫu nhiên một lần tận mắt nhìn thấy hắn biến thành nhân hình, Tô Từ cũng muốn hoài nghi hắn có phải hay không là một thú nhân còn chưa thể biến thành hình người. Lúc bắt đầu Tô Từ cho rằng con gấu đen này chỉ là đi ngang qua, nhưng về sau Tô Từ liền biết rõ, hắn đã đuổi đi nguyên lai chủ nhân chiếm lấy chỗ này. Không có thú nhân nào cho phép người khác đến địa bàn mình hoành hành. Đối với cá lớn nuốt cá bé, Tô Từ đã không có cảm xúc gì, lúc trước chủ nhân của nơi này cũng đã từng trợ giúp qua nàng, mất đi một hàng xóm không có lực uy hiếp đối với Tiger, lại còn đối tốt với nàng, quả thật có chút đáng tiếc. Thời gian cứ vậy dần dần đi qua, rất nhanh, đã gần hết tháng 11, tại sâu trong rừng rất nhiều cây cối, lá cây cũng rơi rụng xuống đất, đứng lên từ bên dưới thân Tiger, Tô Từ đi đến góc tường, dùng than củi đã đốt hết, vạch lên vách tường một đường vạch đại biểu một ngày đã đi qua. Nhìn những đường vạch trên tường, Tô Từ có chút buồn bã than thở. Từ tháng 6 cho tới bây giờ, nàng thế nhưng đã sinh hoạt tại đây gần năm tháng, nơi đây cũng chỉ còn lại một người là nàng. Năm tháng nói dài cũng không dài lắm, nhưng là không ngắn, sinh hoạt được thái quá thích ý, nàng cũng sắp quên mất thân nàng trước kia là ở một thời đại có công nghệ cao. Bây giờ trong ký ức lại toàn là Tiger. Nghĩ đến lúc trước lần đầu tiên nhìn thấy Tiger, trong lòng nàng hoảng sợ, bây giờ lại nhìn đến Tiger có thể biến thành hình người, Tô Từ không khỏi cười một chút, phủi bụi đất trên tay, đè nặng hắn cấp hắn chải tóc, mới đi đến góc khuất phía trong giải quyết vệ sinh cá nhân. Nhưng không bao lâu, Tiger lại đột nhiên cao rống lên một tiếng, tuy rằng là tiếng hô, nhưng Tô Từ cũng sớm đã có thể nghe ra hắn đang phẫn nộ. Tô Từ vừa nghe, liền biết rõ hẳn là có thú nhân xuất hiện tiến vào lãnh địa của Tiger, nàng vội chạy ra, lại chỉ nhìn thấy da thú nát vụn trên đất (*Tiger biến thân => rách quần hôhôhô), cùng với nhánh cây còn đang rung động. Tô Từ vô ý thức chạy về sơn động vác ba lô trên lưng, liền muốn đi theo chạy ra ngoài, nhưng chỉ mới hai bước, nàng liền ngừng lại, nhìn xem lá cây vẫn còn đang run trên cành, nàng cắn răng chỉnh lý một chút ba lô, trong tay cầm một gói da thú bao lại cốt đao sắc bén (*đao mài bằng xương động vật), sau đó liền hướng Tiger phối hợp nàng làm thành cạm bẫy đi đến. Về phần chủy thủ của nàng, vốn cũng không còn là vật tốt, sử dụng lâu như vậy đã sớm hư hỏng rồi, hiện tại chỉ còn lại những vết rạn nứt. Tô Từ rất muốn truy tung những manh mối Tiger lưu lại, nhưng bây giờ tốc độ Tiger càng nhanh, một bước có thể nhảy hai, ba thước, nàng căn bản không thể bảo đảm chắc chắn không bị bỏ lại phía sau. Hơn nữa, thắng lợi như lần trước cùng với vận khí may mắn không bị tổn thương đứt gân cốt, thậm chí đứt tay đứt chân sẽ không có. Huống hồ đối Tô Từ mà nói, ở chỗ này có lực uy hiếp nhất không phải thú nhân, mà là những dã thú còn chưa có khai hóa, bị những thú nhân như Tiger xem thành con mồi. Chúng nó sẽ không để ý xem ngươi có phải hay không là giống cái, chúng chỉ biết xem ngươi như con mồi, xem ngươi như thức ăn mà thôi. Ngay cả trên thân Tô Từ có mùi của Tiger, cũng không thể bảo đảm chắc chắn sẽ không bị công kích… Dù sao nơi này cũng có dã thú có lực công kích rất cường, thậm chí có thể dựa vào đồng bạn mà cắn chết thú nhân. (dã thú với thú nhân là khác nhau nhé, các nàng đừng nhầm nhé) Lúc này Tô Từ đi về hướng tương đối lên dốc có thiết trí cạm bẫy, đứng ở chỗ này, Tô Từ có thể lờ mờ phảng phất nghe được tiếng hô của Tiger, Tô Từ nghe một lúc lâu mới xác định tiếng hô của Tiger không có bao nhiêu đau đớn, sau đó nàng đi về phía cạm bẫy. Bởi vì các thú nhân cũng ít có thói quen đi săn tại lãnh địa của mình, cho nên trong lãnh địa vẫn là có nhiều con mồi. Tuy rằng không chấp nhận Tô Từ làm cạm bẫy săn dã thú, nhưng Tiger cũng vẫn trợ giúp Tô Từ làm mấy cái cạm bẫy có tính chuyên nghiệp một chút, mỗi ngày Tô Từ cũng có thể bắt được con mồi. Những ngụy trang xung quanh cạm bẫy đã bị phá hoại, Tô Từ đi nhanh hai bước, liền thấy con mồi bị vây khốn trong bẫy rập. Thế nhưng là một đầu hươu bào nhỏ còn chưa trưởng thành. Con hươu bào nhỏ này còn chưa chết, nhưng là bị té gãy chân, phỏng chừng là đêm qua bị ngã vào, bây giờ đã không còn nhiều khí lực, nhìn thấy Tô Từ cũng chỉ là kinh hoảng nhỏ giọng kêu, căn bản đứng không nổi. Thịt chất của hươu bào thuần gầy, non mịn tiên mỹ, từ khi nàng nướng một lần sau đó, con mồi của Tiger liền thường xuyên có hươu bào, da lông của nó sau khi xử lý mềm mại hơn so với những dã thú khác, cho nên Tô Từ rất thích. Hơn nữa, hiện tại nó đã bị gãy chân, lại chưa trưởng thành, còn đơn độc sống tại sâu trong rừng chắc chắn cũng không thể nào sống sót. Tô Từ liếm liếm làn môi, nhìn xem con hươu bào vì chính mình tìm cái lý do cho sự nhẫn tâm của mình như trên, nàng cân nhắc xem làm cách nào kéo con hươu này trở về sơn động. Dù sao nó còn sống, Tiger lại không ở bên cạnh, nàng không thể ném tảng đá xuống đập chết nó lại kéo lên… Như thế nàng cũng không thể nào đem nó kéo về, mà là bị dã thú cướp đi ở nửa đường do bị mùi máu tươi hấp dẫn tới. Có lẽ còn có khả năng đem nàng cũng cắn chết luôn à. Tô Từ lại xem xem con hươu bào nhỏ trong cạm bẫy, xem ra ngay cả kêu đối với nó cũng có chút gian nan, Tô Từ ném ba lô, đem dây mây quấn lên một ngọn cây ném vào cạm bẫy, nắm thật chặt cốt đao trong tay, vừa mới định nhảy xuống đánh ngất xỉu hoặc cắt khí quản con hươu, Tô Từ dường như lại đột nhiên cảm giác đến cái gì, nàng xoay người lại đã thấy thân ảnh màu bạch sắc của Tiger mang vết máu ở phía xa đang đi tới, chỉ một, hai hô hấp thời gian, Tô Từ liền có thể ngửi được mùi máu tươi trên người hắn. Hắn bị thương sao? Tim Tô Từ đột nhiên tạm dừng đập một chút, vội tới nghênh tiếp. Lúc gần tới, Tiger một vọt giữa không trung biến thành người, vừa rơi xuống đất, liền trực tiếp ôm ngang eo Tô Từ, đem nàng trực tiếp ôm cách mặt đất. Tô Từ bị hắn ôm được có điểm không dám hô hấp, sợ hãi trên người hắn có miệng vết thương, liền xoay cùng không xoay, bàn tay đánh đấm vài cái bờ vai không có vết thương của Tiger, miệng kêu Tiger phóng nàng xuống dưới. Tiger mơ hồ kêu mấy thanh ‘Tô Tô’, đầu lại tại trên mặt, trên ngực Tô Từ cọ xát vài cái, mới đem Tô Từ phóng xuống dưới. Tô Từ cũng bất chấp bị râu mép của hắn trát đau mặt, khẩn trương lôi kéo hắn xem xét. Trên thân Tiger có đến mười chỗ bị thương lớn nhỏ, nhưng cũng không nghiêm trọng, lấy năng lực chữa thương của thú nhân chỉ cần 2 ngày là tốt rồi, nhưng bên eo hắn lại có một dao vết thương đủ sâu thấy xương cốt, hiện tại còn đang chảy máu róc rách. Tô Từ biết rõ đây khẳng định là vừa rồi hắn biến thân lần nữa xả đến miệng vết thương, bằng không máu cũng sẽ không chảy tràn mạnh như vậy. Tô Từ không khỏi hung hăng trợn mắt nhìn hắn, từ trong ba lô lấy ra da thú gắt gao buộc lên miệng vết thương cầm máu. Trong lúc Tiger bị nàng trừng sổ mắt, rất có chút ủy khuất không hiểu vì sao mình bị trừng, cuối cùng nghĩ rất lâu, dùng tay gãi gãi đầu, mới nói, “Tô Tô, không đau.” Tô Từ lại trợn mắt nhìn hắn. Tiger chớp mắt, duỗi tay kéo tay Tô Từ, có điểm đắc ý, có điểm mong đợi, lại có điểm lấy lòng, nói: “Tô Tô… thắng, ăn thịt.” Ý tứ của hắn là, hắn đánh thắng cái kẻ xâm nhập, hơn nữa còn muốn kéo thi thể trở về, kêu Tô Từ cùng nhau về ăn thịt. Đương nhiên trong đó còn có ý tứ cầu khen ngợi. Hắn đối với vết thương trên thân không chút để ý, cũng hoàn toàn mặc kệ. Xem mắt hắn sáng long lanh, Tô Từ cũng không biện pháp lại trừng tiếp, quan sát một chút, da thú băng miệng vết thương không thấm xuất máu, sau đó nàng mới xoay người đi đến chỗ cạm bẫy quyết định đi xuống đem hươu bào nhỏ kéo đi lên. Không có được phần thuởng, Tiger bất mãn lớn tiếng ừng ực mấy thanh âm, tại lúc Tô Từ muốn nhảy xuống, hắn đã đi trước một bước, một tay nắm lên hươu bào chỉ thừa lại một ngụm khí nhỏ, dựa theo vách cạm bẫy một cái đặng vọt nhảy đi lên. “Tiger, ngươi bị thương mà!” Tô Từ kêu sợ hãi lúc này còn sa sút thanh âm, hắn cũng đã đem hươu bào ném ở một bên, tiếp tục nhìn Tô Từ. Tô Từ tiến lên xem miệng vết thương của hắn thấy không có chảy máu, đột nhiên lại phát hiện hắn còn tại nhìn chằm chằm nàng, nàng cũng bó tay, nói một câu “Thật lợi hại quá nga!”, sau đó lại sờ sờ đầu hắn. Lúc này Tiger mới nhếch miệng cười, xoay người nắm lên hươu bào bị hắn tùy tay ném xuống đất. Tiger có thể tự do biến thân, nhưng có cái lớn vấn đề… Người biến thú hình thời điểm, thật không dễ dàng Tô Từ mới làm ra được quần da thú cũng sẽ trực tiếp bị xé rách ra. Tuy rằng đã nói với hắn muốn biến thân trước hết phải thoát quần, nhưng mấy cái quần nàng cấp Tiger làm đã hư mất. Hơn nữa, thời điểm thú hình biến người, tuyệt đối sẽ trần trùng trục… Lúc nãy chỉ lo hắn bị thương, nhưng lúc này… Tô Từ nghiêng mắt xem một chúi, ho khan một tiếng, cởi ra một tầng da thú trên thân, quấn một vòng quanh eo hắn che phần dưới, mới cùng hắn một trước một sau trở lại sơn động. Lúc này, ở cửa sơn động phóng một đầu dã thú trên thân toàn là vết cắn vết cào, đã chết. Tô Từ vội chạy vào sơn động mặc thêm một kiện da thú, mới bê ra một cái chậu rửa mặt lớn bằng đá, để ở dưới động mạch cổ của con thú, dùng thạch đao ra sức cắt da lông nó. Bên trong máu có thành phần muối ăn, hơn nữa máu cũng là một món ăn bổ, đợi lát nữa nấu xong, bắt Tiger uống hết. Đây là lần đầu tiên Tô Từ nhìn thi thể một thú nhân, Tô Từ tận lực không nghĩ hình thái sau khi nó biến thành người, chỉ chuyên chú nhìn chòng chọc thi thể thú hình trước mặt.