E&B: Strangers Ex Một thôn trang ven sông ở đâu đó của Đại Hữu, một nhóm phụ nhân mang theo bồn đầy quần áo bẩn ở bờ sông giặt giũ, vừa trò chuyện nhàn thoại, quang cảnh vô cùng náo nhiệt. Một phụ nhân thần thần bí bí nói: “Các ngươi có biết trong kinh đã xảy ra chuyện lạ lùng chưa?” Khoảng cách tử nơi này đến kinh thành khá xa, đối với mấy nông phụ cả đời không có bao nhiêu cơ hội được đi chợ trên trấn đã thấy như tiên cảnh, nên cảm thấy vô cùng thần bí, đối với bát quái kinh thành cũng đặc biệt thích, muốn biết nơi nuôi dưỡng thiên tử có khác gì những nơi khác. Phụ nhân này trong nhà có họ hàng buôn bán ở bên ngoài, tầm mắt mở rộng hơn mấy hộ nông gia người ta, vì vậy phụ nhân này thường xuyên kể những tin tức mà trong thôn không biết, vừa nghe nàng nói như vậy, ngay cả những phụ nhân đang ở phía xa cũng bu lại, động tác đập quần áo cũng ngưng lại. Mấy phụ nhân khác tò mò không thôi, sôi nổi thúc giục nàng nói nhanh lên. Phụ nhân thấy thế vô cùng đắc ý, hắng giọng một cái kể: “Việc này là do nhị thúc ta ở bên ngoài về nói, chúng ta ở đây không nghe được động tĩnh gì, nhưng trong kinh thành thì được truyền khắp. Biết chuyện Thập nhất hoàng tử nhiễm bệnh đậu mùa chứ?” “Đã biết đã biết, đầu năm nay có ai không biết Thập nhất hoàng tử.” Các phụ nhân liên tục gật đầu, tuy nói dân chúng nông thôn bọn họ không thèm để ý mấy chuyện triều đình hoàng đế linh tinh gì đó, đối với mấy hoàng tử công chúa ở kinh thành cũng không rõ, nhưng danh tiếng của Thập nhất hoàng tử vang dội đến mức các nàng ở tận hang hốc khe suối cũng nghe đến. Thập nhất hoàng tử nổi danh không chỉ bởi vì những đồn đãi trước đây, mà là vì Thập nhất hoàng tử mở trường học miễn phí. Không ít thị trấn trên khắp Đại Hữu được Thập nhất hoàng tử mở trường học miễn phí, chỉ cần thích học thì ngay cả đứa bé ăn mày trên đường cũng có thể đi vào đọc sách biết chữ, chỉ cần mỗi lần thông qua được kì thi, còn được bao ăn bao ở. Đây đối với những người nghèo khó mà nói chính là việc hết sức vui sướng, dù khó mà thi được Trạng Nguyên nhưng có ai mà không từng ước mơ trong lòng? Bất quá là vì không có tiền nên đành từ bỏ, hiện tại có người giúp, còn có thể cho ăn cơm đều sôi nổi đưa hài tử vào học. Cho dù sau này thi không được Trạng Nguyên, nhưng có thể biết chữ về sau cũng dễ tìm việc làm. Chỉ cần là chăm chỉ học tập, về sau không được Trạng Nguyên còn có thể học những nghề khác, ví dụ như y thuật này nọ. Những nghề nghiệp này muốn học cũng không dễ, phần lớn tay nghề đều không truyền cho người ngoài. Cho nên lúc đầu có người nghĩ muốn chiếm tiện nghi kiếm bữa ăn mới gửi đứa nhỏ,m vào, sau lại nhìn thấy như vậy cũng dặn dò bọn trẻ cố gắng học cho tốt. Huống chi cơm trắng này không dễ kiếm, đi vào chỉ biết ăn không lo họ sẽ bị trả về lại, hơn nữa ngày thường còn phải hỗ trợ làm việc, chứ không phải thật sự là ăn không uống không. Làm việc cũng được, đứa nhỏ nhà nghèo nào không sớm làm việc giúp gia đình. Quan trọng nhất là hiện tại phần lớn nhà nghèo đều muốn gửi đứa nhỏ vào, nếu đứa nhỏ nhà mình bị gửi trả về, vậy chẳng phải là người lớn xấu mặt. Bởi vậy đa số gia trưởng đều dặn dò đứa nhỏ nhà mình phải học cho tốt, đi vào chỉ biết nghĩ chiếm tiện nghi nhàn hạ bị gửi trả về không ít, trở thành trò cười của mọi người. Thập nhất hoàng tử không chỉ làm mỗi chuyện tốt này, Nghiêm gia tài lực hùng hậu, còn có Thập Tam Vương gia tài đại khí thô thêm vào, làm việc thiện không phải chỉ là nói chơi. Mặc dù chỉ đứa nhỏ bốn tuổi nhỏ xíu, nhưng đã trở thành Bồ tát sống trong lòng không ít người. Rồi sau đó đến khi nghe được Thập nhất hoàng tử là ác quỷ, đại đa số người đều kiêng kị nhưng tận trong tim đều hướng về phía Thập nhất hoàng tử. Chẳng qua là phần lớn người đều ôm hi vọng không muốn tin vào, cho nên trong lòng khó tránh khỏi bồn chồn. Nên khi Thập nhất hoàng tử bị bệnh đậu mùa, bởi vì lời đồn này mà toàn bộ Nghiêm gia bị liên luỵ, trường học miễn phí vài ngày mới mở lớp một lần, điều này làm cho những người nghi ngờ càng cảm thấy không bình thường. Trước kia cảm thấy chuyện không có liên quan mình, hiện tại vừa thấy không hẳn là vậy. Nếu Thập nhất hoàng tử thật sự ngã, tiền đồ đứa nhỏ nhà bọn họ coi như không có sao? Học ngần ấy thời gian, có nhà nào không nhận ra đứa nhỏ trong nhà không giống trước. Khác không dám nói, xem mấy bố cáo khế ước dễ dàng, còn biết những số học đơn giản, về sau ra ngoài còn có thể làm sổ sách được. Dân chúng không khỏi nghĩ tốt như vậy sao có thể là ác quỷ? Huống hồ Thập nhất hoàng tử chỉ là một đứa bé như thế đã biết vì dân suy nghĩ mà không cần hồi báo, người tốt như vậy sau này làm hoàng đế thì tiểu dân chúng như bọn họ chẳng phải là có hi vọng? Lần này thấy được lợi ích thực tế, dân chúng đều sôi trào, không cần có người tổ chức cũng có người ngạnh cổ cãi cọ nói Thập nhất hoàng tử không phải là ác quỷ, toàn là truyền bậy. Lại nói mấy cái tiên đoán không nói rõ tên họ, sao có thể truyền thành là Thập nhất hoàng tử?! Đây chính là nói xấu, trần trụi nói xấu. Nhất định là ác quỷ thật sự cố ý dùng bùa mê gian trá, khiến cho bọn họ nghi ngờ người tốt. Tiểu dân chúng đối với Thập nhất hoàng tử vô cùng quan tâm, nhưng mà địa phương nhỏ như bọn họ tin tức không thông, cho nên muốn nghe tin gì cũng không dễ. Bởi vậy mọi người nghe phụ nhân này nói có tin tức ở kinh thành, sao lại không kích động cho được. “Ai nha, Dương đại thẩm chớ có thừa nước đục thả câu nữa, Thập nhất hoàng tử thế nào?” Một phụ nhân lo lắng nói. Vị này có đứa nhỏ ở nhà đang đi học ở trường học miễn phí, phu tử nói hắn cực kỳ có thiên tư, kiên trì học tập về sau tất sẽ thành tài, sang năm có thể thử tham gia thi đống sinh. Nếu thông qua được cũng chính là tú tài, cho dù sau này không thể hướng lên cao được thì cũng có thể về trường học miễn phí làm phu tử là không thành vấn đề. Nhà bọn họ đời đời đều cắm đầu dưới ruộng, gia cảnh nghèo nàn, nếu thật sự ra được một người đọc sách, về sau có bao nhiêu là hãnh diện. Nhưng nếu Thập nhất hoàng tử xảy ra chuyện gì, vậy tất cả chỉ còn là hư ảo. Nhà bọn họ làm sao có tiền cho đi đọc sách, khác không nói, ngay cả sách vở cũng không có tiền mua. Dương đại thẩm không khoe khoang nữa, nói thẳng: “Không phải Thập nhất hoàng tử ngày trước bị bệnh đậu mùa sao, lúc ấy Nghiêm phi còn mang Thập nhất hoàng tử đi nơi khác chờ chết. Không ngờ là mấy ngày trước biệt viện nơi Thập nhất hoàng tử ở đột nhiên có ánh sáng màu vàng bao phủ, hào quang rực rỡ, toàn bộ kinh thành đều trông thấy! Sau đó, các ngươi đoán được gì không?” Hiếu kỳ trong lòng mọi người đều đã treo tới cổ họng, ai ai cũng trừng lớn hai mắt vãnh tai hỏi tới tấp, “Làm thế nào? Mau mau nói nhanh đi!” Dương đại thẩm thấy bộ dáng bọn họ như vậy hết sức hài lòng, lại mở miệng nói: “Thập nhất hoàng tử đúng là phúc tinh! Mọi người cũng biết cho dù bị đậu mùa mà còn sống, trên mặt cũng hết sức khó coi đúng không? Thế nhưng Thập nhất hoàng tử cái gì cũng không có, khuôn mặt nhỏ nhắn giống hệt trứng gà bóc vỏ, mềm mịn không một chút tì vết. Không những thế, thuốc còn không cần dùng.” Tất cả mọi người mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt không thể tin. Dương đại thẩm còn tranh thủ đẩy thêm một cây củi, “Không chỉ vậy, Thập nhất hoàng tử còn nói là thần tiên trị bệnh cho hắn, còn trao cho hắn phương pháp phòng ngừa bệnh đậu mùa! Thần tiên nói vốn là có thể trị khỏi, nhưng thế gian có yêu nghiệt tác quái, cho nên chỉ có thể giúp chúng ta không bị nhiễm đậu mùa, cũng không thể trị khỏi. Nhưng mà chỉ cần qua được một kiếp này, về sau mỗi người đều được thần tiên chúc phúc, sau này chúng ta không còn sợ đậu mùa tìm đến nữa!” Lần này tất cả đều nổ tung, có ai không biết bệnh đậu mùa có bao nhiêu lợi hại, tính ra ai cũng có ít nhất một họ hàng quen biết bị nhiễm đậu mùa chết đi. Bệnh này hung dữ, có đôi khi triều đình vì ngăn chặn bệnh lan rộng, thậm chí còn phong toả hoả thiêu người bệnh. Thủ đoạn vô cùng âc liệt và đẫm máu, chỉ cần đậu mùa xuất hiên, trên cơ bản không khác gì vùng đất của tử thần. “Đây là sự thật? Trời ạ, thần tiên thực sự hiển linh?!” “Nhất định là sự thật, Thập nhất hoàng tử tốt như vậy nên được ông trời phù hộ là đúng. Ta nói rồi mà, lời đồn Thập nhất hoàng tử là ác quỷ là giả, nào có ác quỷ nào thiện lương như Thập nhất hoàng tử.” “Đúng thế đúng thế, nếu trên đời này không có đậu mùa, vậy sau này mấy đứa nhỏ của chúng ta có thể dễ dàng lớn lên.” Dân gian có một câu: sinh đứa nhỏ chỉ một nửa, sinh đậu mùa mới tính xong. Dương đại thẩm thấy phản ứng như vậy khẽ mỉm cười, giơ tay ra hiệu cho mọi người im lặng, bộ dáng thần bí: “Các ngươi cho là xong rồi sao? Chưa đâu, Thập nhất hoàng tử của chúng ta không phải là người bình thường, tuy tuổi nhỏ nhưng lòng thiên hạ. Sau khi hắn lành bệnh, tự mình đi đến nơi bị dịch đậu mùa cứu trợ, hy vọng có thể truyền phúc của mình cho nhiều người hơn! Không chỉ như thế, cho dù là nhiễm phải đậu mùa không có biện pháp trị khỏi, Thập nhất hoàng tử còn trợ cấp cho người nhà.” “Thập nhất hoàng tử đúng là người đại lương thiện!” “Có hoàng tử như vậy mới là phúc cho dân chúng như chúng ta.” “Ai, đáng tiếc là Thập nhất hoàng tử tuổi nhỏ sợ là không thể lập thái tử…” “Ai nha, chuyện này không phải là tiểu dân chúng chúng ta nói được, chớ để cho người ta nghe thấy rước hoạ sát thân.” Mặc dù không đề cập đến vấn đề này nữa, nhưng trong lòng lại bắt đầu đâm rễ. Từ khi Thập nhất hoàng tử lành bệnh, trường học miễn phí lại một lần nữa mở ra, thậm chí còn có thêm nhiều quy định mới. Ví dụ như có thành tích học tập cao sẽ được nhận phần thưởng, không chỉ có thể nhận vài phần thưởng mà còn có thể giúp đỡ người nhà, giúp người nhà tìm việc làm, thậm chí còn có thể thưởng đất đai! Trong trường học miễn phí còn mở thêm tàng thư các, mang lại không ít lợi ít cho người nghèo, người đứng đầu càng được thưởng. Mà bên phía kinh thành lại đem việc này truyền đến ồn ào huyên náo, nơi nơi chốn chốn đều thảo luận. “Nghiêm phi đúng thật là đủ lạnh lùng, có thể đồng ý để Thập nhất hoàng tử chịu tội như vậy.” Tuy Thập nhất hoàng tử không phải là nhiễm bệnh đậu mùa, nhưng dù sao chỉ là đứa nhỏ, đi khắp nơi bôn ba thật sự rất khổ cực. Thường Đình Ân cười nói: “Muốn thành đại sự phải đối với mình dứt khoát, bốn tuổi tuy không lớn nhưng đủ để hiểu chuyện, còn nhỏ tuổi nơi nơi lịch lãm có thể bổ sung kiến thức. Nếu thực sự có thể bước đến cùng, lúc đó muốn ra cửa sẽ không dễ dàng nữa.” Từ nhỏ Thường Đình Ân đã hy vọng có thể đi ra ngoài ngắm nhìn, bởi vậy không cảm thấy tôi luyện như vậy là khổ cực, thậm chí còn thấy đó là chuyện vui sướng. Huống hồ chỉ có thể cảm nhận được khó khăn của dân gian mới có thể thân ở vị trí kia có thể vì dân suy nghĩ, nếu không suốt ngày ăn sơn trân hải vị, làm sao biết có người chết vì đói. Thường Đình Chiêu cũng gật đầu nói: “Thập nhất hoàng tử được chúng ta xem trọng không phải là người mỏng manh, hơn nữa trời sinh thông minh, biết lợi hại.” Chẳng qua là Triệu Thanh Hà cảm thán mà thôi, muốn quyền lực càng lớn thì phải càng trả giá. Cho dù không tham quyền có đôi khi cũng phải tranh, nếu không sẽ phải mất mạng. Hạ hoàng hậu xem Nghiêm phi như cái đinh trong mắt, nếu Lục hoàng tử thật sự đăng cơ, Thập nhất hoàng tử cùng toàn bộ Nghiêm gia chỉ sợ tai ương. Chuyện này khiến cho Triệu Thanh Hà càng thêm kính nể Nghiêm phi rất hi sinh, từ thái độ của nàng đối với công chúa Bội Nhã liền biết Nghiêm phi vô cùng yêu thương nữ nhi của mình, nhưng đồng thời cũng thức thời, lúc cần thì tuyệt đối nghiêm túc, vì nhi tử trải đường thật tốt. Hành động này của Thập nhất hoàng tử làm cho tình hình vốn xấu lập tức nghịch chuyển, hơn nữa còn làm cho hắn nổi danh hơn, đó cũng là do trước đó đã dựng sẵn nền móng, trận chiến dư luận này bọn họ thắng lớn. Phía sau Lục hoàng tử muốn giở trò gì ra cũng không dễ, có bản lĩnh thì nghĩ ra biện pháp thần kì hơn đi! Đậu mùa tồn tại đã lâu, hiện giờ có phương pháp ngăn chặn, có thể nói là tạo phúc đời đời con cháu. Mặc kệ là Lục hoàng tử có bịa đặt cỡ nào, cũng khó lay động được hình ảnh của Thập nhất hoàng tử trong lòng dân chúng. Không chỉ là dân chúng bình thường, không ít văn nhân đại thần đều khuynh hướng đầu nhập vào Thập nhất hoàng tử. Hơn nữa có không ít người biết được Thập nhất hoàng tử mở trường học miễn phí, khiến cho không ít văn nhân nhân sĩ khen ngợi. Trước đó Thập nhất hoàng từ lo liệu trường học miễn phí vô cùng thấp điệu, thậm chí còn không đánh cờ hiệu Thập nhất hoàng tử, dân chúng bình thường cũng không biết được. Bọn họ muốn biết người đại thiện lương là ai, muốn lập bài vị trường thọ, cho nên mới trăm phương nghìn kế thánh thính người đó là ai. Trên đời không có tường nào chắn được gió, một truyền mười mười truyền một trăm, kết quả thành ra ai cũng biết bí mật này. Làm việc tốt không cần lưu lại tên, quả thật nhân nghĩa, người như vậy làm hoàng đế thì về sau dân chúng mới có ngày lành. Văn nhân nhân sĩ không phải ai cũng cổ hủ, đại thần trong triều không phải ai cũng chỉ vì bản thân thăng quan phát tài, có không ít người lòng mang dân chúng, nhìn thấy Thập nhất hoàng tử có thể nghĩ cũng làm được, khiến bọn họ có ấn tượng tốt. Tuy biết rõ đây là diễn trò, chủ ý cũng không nhất định là Thập nhất hoàng tử nghĩ ra, nhưng chỉ dựa vào thái độ cũng đủ để nhận không ít lời khen ngợi. So sánh với Lục hoàng tử muốn đạt được mục đích cấu kết phiên vương, có khi còn là dẫn sói vào nhà, Thập nhất hoàng tử có vẻ trầm ổn hơn. Tuy Thập nhất hoàng tử còn nhỏ tuổi, nhưng có Nghiêm gia với Thập Tam Vương gia duy trì, đều là những người làm việc có mức độ, có lẽ sẽ không dẫn dắt Thập nhất hoàng tử đi hướng xấu, huống hồ còn không phải có cựu thần bọn họ quan sát sao. Thực lực Thập Tam Vương gia với Nghiêm gia đều hùng mạnh, cũng là để kiềm chế lẫn nhau, ai muốn thay thế vị trí của Thập nhất hoàng tử cũng không dễ. Cứ so như vậy, hướng gió trong triều lại biến đổi, Thập nhất hoàng tử vốn yếu thế chậm rãi khôi phục nguyên khí, thậm chí còn áp Lục hoàng tử một đầu. Dù sao Lục hoàng tử trên người có việc xấu, Hạ hoàng hậu làm người có thù tất báo, Hạ gia lại kiêu ngạo khoa trương. Ngược lại, Thập nhất hoàng tử tuy nhỏ tuổi lại thông minh nhã nhặn, Nghiêm gia dù xuất thân thương buôn muối, nhưng Nghiêm Bá từ sớm đã tẩy sạch, mấy năm nay Nghiêm gia làm việc trầm ổn, còn làm không ít việc thiện, lúc xuất chinh Tây Nhung, Nghiêm gia cống hiến không hề nhỏ. Chúng nhân không phải kẻ ngốc, tất nhiên phải biết lựa chọn bên nào. Minh đế chần chờ kéo dài hơn một năm, rốt cục khi Thập nhất hoàng tử được sáu tuổi thì băng hà. Khi di chiếu được tuyên ra, tất cả mọi người đều choáng váng. Minh đế chọn người thừa kế, không phải Lục hoàng tử cũng không phải Thập nhất hoàng tử, mà là Thập Tam Vương gia! Không chỉ là đại thần trong triều, mà ngay cả Thập Tam Vương gia cả người ngây ngẩn, một lúc sau mới lấy lại bình tĩnh. “Đây không phải sự thật! Phụ hoàng sao có thể truyền ngôi vị hoàng đế cho Thập Tam thúc?” Lục hoàng tử nhịn không được gào lên, thậm chí muốn bước lên cướp đoạt di chiếu. Thái giám bên người Minh đế Từ công công nói: “Lục hoàng tử điện hạ, chiếu thư này quả thật do chính tiên đế viết, ngài nhìn xem chữ này tuyệt đối không phải giả.” Vài vị học sĩ Hàn Lâm Viện tự mình xem xét, cũng gật đầu nói: “Quả thật là chữ viết của tiên đế.” Lục hoàng tử híp mắt nói: “Ngôi vị hoàng đế tử trước nay là cha truyền con nối, con tuyền cháu, phụ hoàng sao có thể lập chiếu thư như vậy? Chẳng lẽ có ai đó thừa dịp phụ hoàng mơ hồ, dụ dỗ hạ chiếu thư?!” Ánh mắt Thập Tam Vương gia tối sầm, nhưng không mở miệng nói chuyện. Hai năm nay Minh đế gần như là bị vây trong trạng thái hôn mê, ngẫu nhiên tỉnh lại cũng là bộ dáng mơ hồ, căn bản không hiểu rõ. Lục hoàng tử nghi ngờ không phải là không có đạo lý, đại thần ở đây lập tức sôi nổi nghị luận. Từ công công lắc đầu nói: “Chiếu thư này đã được lập từ lâu, vẫn luôn được cất giấu đến giờ.” Một vị đại học sĩ cũng nói: “Đúng là như thế, dựa vào mực có ít nhất là ba năm, nét bút mạnh mẽ không phải là người bệnh có thể viết ra.” Lần này, đáy lòng mọi người bắt đầu âm thầm suy tính, Minh đế như vậy là muốn làm gì? Sắc mặt Hạ hoàng hậu xám tro, không ngờ hai hoàng tử đấu tới đấu lui, cuối cùng lại tiện nghi cho Thập Tam! Hạ hoàng hậu nhìn gương mặt sầu bi của Nghiêm phi, mỉm cười châm chọc. Cùng một trận doanh, hiện giờ người thắng lại không phải kẻ định ra sẵn, xem Nghiêm phi này sẽ cư xử ra sao đây, chỉ sợ trong lòng đau như cắt. Nghiêm phi cảm nhận được ánh mắt của Hạ hoàng hậu, nhưng không đáp lại, chỉ cùng hai đứa con khóc thương vì Minh đế ra đi, giống như là không hề bị di chiếu ảnh hưởng đến. Đại thần trong triều chưa từng nghĩ đến cục diện hôm nay, thật sự là không hợp quy củ. Nhưng di chiếu của tiên đế không thể không nghe, nếu không sẽ rước lấy một trận máu tanh đầm đìa. Trong di chiếu Minh đế có nói vốn dĩ ngôi vị hoàng đế là của Thập Tam Vương gia, hiện giờ chỉ là trả lại mà thôi. Lời này nghe có vẻ không ổn, nhưng lại có vài phần đạo lý. Lúc trước quả thật là muốn để cho Thập Tam Vương gia kế vị, là Thập Tam Vương gia tự mình buông tay mà thôi. Có đại thần muốn nói nghi ngờ, đột nhiên Nghiêm Khác quỳ xuống hướng về phía Thập Tam Vương gia, hô to: “Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” Tiếng hô như vậy làm cho tất cả mọi người phục hồi tinh thần lại, phe phái Nghiêm gia, Thập Tam Vương gia cùng với đại thần trung lập đều đồng loạt quỳ xuống trước Thập Tam Vương gia, trong lòng chấp nhận quyết định này. Mặc dù trái với lẽ thường, nhưng hiện tại là biện pháp tốt nhất. Thật ra có không ít người ủng hộ Thập nhất hoàng tử chính là vì Thập Tam Vương gia, cam chịu Thập nhất hoàng tử thượng vị, Thập Tam Vương gia làm nhiếp chính vương. Thập Tam Vương gia không có con, đợi đến tuổi già thì ngôi vị hoàng đế tự nhiên sẽ trở lại trong tay Thập nhất hoàng tử. Hiện tại tình huống xem như là tương tự, việc sau này để sau này nói, không thể làm rối loạn lên, nếu không trong triều đại loạn. Lục hoàng tử sao có thể chấp nhận, lạnh lùng nói: “Di chiếu này không phải do phụ hoàng lập, thật sự là to gan, dám giả truyền di chiếu! Quả thật đại nghịch bất đạo, phạm tội mưu nghịch! Người đâu, còn không mau bắt lại!” Nói xong, một đám thị vệ xách đao chói lọi vọt vào đại điện, bên ngoài một đám binh lính dày đặt đông nghìn ngịt bao vây. Có thể thấy được Lục hoàng tử sớm có chuẩn bị, mặc kệ hôm nay trong di chiếu rốt cuộc là ai kế vị, cuối cùng thắng chỉ có thể là Lục hoàng tử. Chúng nhân hoảng sợ, không nghĩ tới Lục hoàng tử dám cả gan như vậy. Thập Tam Vương gia vẫn là bộ dáng biếng nhác, cũng không có bị doạ sợ, giống như chuyện này không liên quan đến mình, mở miệng nói: “Đúng là chuẩn bị chu toàn như vậy, trẫm thật sự đã coi thường ngươi.” Lục hoàng tử có chút đắc ý nói: “Trong ngoài cung đều là binh mã của tiểu chất, Thập Tam hoàng thúc nếu thức thời thì nên mau chóng nhận tội đi, đem di chiếu thật đưa ra. Tiểu chất có thể cho ngài một cái chết thoải mái, nếu không chớ trách tiểu chất mạo phạm.” Thập Tam Vương gia cười ha ha, “Chỉ bằng binh lính tôm cua của ngươi có thể làm khó ta? Thời điểm ta lăn lộn ngươi vẫn còn đang bú sữa kìa.” Vân Hi đứng ở một bên cau mày nhẹ, dịp thế này sao có thể ăn nói như vậy hả lão công??? Lục hoàng tử cười trào phúng, “Hoàng thúc quả nhiên hào khí, chết trên tay của ta có tám vạn đại quân Thường gia, còn có năm vạn đại quân của phiên vương khắp nơi đến, trong mắt Thập Tam thúc chỉ là binh tướng tôm cua. Ngẫm cũng phải, nghe nói Thập Tam Vương gia trong tay nắm kho thuốc nổ quân Thường gia, hay là hoàng thúc muốn nổ chết hết chúng ta sao?” Dứt lời, không ít đại thần nhịn không được run rẩy. Nếu Thập Tam Vương gia tàn nhẫn như vậy, Đại Hữu vậy là xong rồi. Thập Tam Vương gia vẫy ngón tay của mình, “Không cần thiết như thế, huống chi trẫm là người yêu chuộng hoà bình, sao có thể nhẫn tâm nhìn được cảnh ăn thịt đồng loại.” Lục hoàng tử không rõ, ngay lúc này, thị vệ bị gọi đến cùng với binh lính đứng ngoài đồng loạt quỳ xuống hướng tới Thập Tam Vương gia, rống to: “Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” Thập Tam Vương gia thu hồi thái độ biếng nhác, thả ra khí thế, vươn tay nói: “Các khanh gia bình thân.” “Tạ hoàng thượng.” Lục hoàng tử cùng Hạ hoàng hậu với bè phái của mình trừng to hai mắt, không thể tin được chuyện diễn ra trước mắt. “Các ngươi, các ngươi…” Lục hoàng tử run rẩy chỉ tay vào đám binh lính ‘của mình’, không tin được sẽ phát sinh biến hoá như vậy. Lúc này đột nhiên có một binh sĩ vọt vào đại điện quỳ gối trước mặt Thập Tam Vương gia, “Báo! Bẩm hoàng thượng, tất cả những kẻ tham dự mưu phản đã bị bắt hết.” Lục hoàng tử bước lên phía trước túm lấy quần áo người này kéo lên: “Ngươi nói cái gì?!” Binh sĩ không bị biểu tình dữ tợn của Lục hoàng tử hù doạ, ngược lại mồm miệng rõ ràng nói: “Năm vạn đại quân bên ngoài kinh thành đã bị bắt…” “Này, điều này sao có thể!” Lục hoàng tử lảo đảo vài bước ngồi bệt xuống đất thầm thì, rõ ràng kết hoạch của hắn vô cùng chu đáo, rốt cuộc vì sao lại có biến cố!? Hạ hoàng hậu nhìn về phía Nghiêm phi, “Ngươi còn ngu ngốc quỳ ở đây, nhi tử của ngươi không phải là hoàng đế! Bị đoạt rồi!” Nghiêm phi giương mắt, thản nhiên mở miệng, “Quyết định của hoàng thượng ta và ngươi sao có thể chỉ trích, thần thiếp tin tưởng hoàng thượng sẽ cho thần thiếp cùng cốt nhục huyết mạch của hoàng thượng một cái công đạo.” Hạ hoàng hậu điên cuồng cười to, “Hôm nay ta không thể sống, ngươi cũng không thể sống lâu được! Ngươi cho là Thập Tam không có con sẽ đến phiên đứa con hoang này của ngươi sao, nằm mơ! Bọn chúng sẽ đem các ngươi giết sạch, tất cả đều giết sạch, ha ha ha!” Nghiêm phi vẫn sắc mặt như cũ, lặng lẽ kéo hai đứa con ra bảo hộ sau lưng mình. “Hoàng thượng là minh quân, tất nhiên sẽ không vô cớ sát hại trung lương. Hoàng… Thỉnh ngài nói cẩn thận.” Không biết là cố ý hay vô tình, chữ hoàng hậu bị Nghiêm phi đưa đến trên miệng lại nuốt xuống, hoàng hậu sao có thể không nghe ra ám phúng trong đó, mặt mày dữ tợn. “Hắn là hoàng thượng, ta đây là cái gì?! Đồ tiện nhân, tất cả đều do ngươi! Ta không thể sống, người khác cũng không sống được…” Hoàng hậu điên cuồng cười to, thừa dịp không có ai chú ý đột nhiên rút kiếm từ thị vệ bên cạnh, nhắm thẳng Nghiêm phi. Nghiêm phi kinh hãi, lại tránh không thể tránh được chỉ có thể trơ mắt nhìn thanh kiếm lao tới, nhắm mắt lại một lúc lâu không cảm nhận được đau đớn. Khi mở mắt ra mới nhìn thấy hoàng hậu gần như muốn nhào tới trước mặt mình, sau lưng bị cắm một thanh kiếm. Thường Đình Chiêu đứng ở phía sau, lúc này Nghiêm phi mới thở phào nhẹ nhõm. Lục hoàng tử lao về phía Hạ hoàng hậu, “Mẫu hậu! Mẫu hậu! Khốn kiếp, nạp mạng đi!” Thường Đình Chiêu né qua, thoải mái tránh thoát công kích của Lục hoàng tử. Thập Tam Vương gia tức giận quát: “Thật sự là to gan, dám ở trước mặt trẫm hành hung, là không để trẫm vào mắt nữa! Người đâu, còn không mau bắt hết đám phản tặc này!” … “Cái gì?! Minh đế truyền ngôi vị hoàng đế cho Thập Tam Vương gia? Đây không phải là lộn xộn sao?” Triệu Thanh Hà biết tin, trực tiếp nhảy dựng khỏi ghế. Đây không khỏi quá đảo ngược đi, huống hồ chuyện này cũng không hợp quy củ, Minh đế không phải là không có con trai, làm như vậy không bị đại thần ngăn cản sao? Nếu như vậy, quan hệ giữa Thập Tam Vương gia với Thập nhất hoàng tử còn không phải xấu hổ? Trước đó Thập Tam Vương gia danh không chính ngôn không thuận, trên cơ bản chỉ có thể dừng ở vị trí nhiếp chính vương, hiện giờ lại khác. Nếu về sau phải cưới nữ tử, ngôi vị hoàng đế đối với Thập nhất hoàng tử là vô duyên. Nghiêm gia sao có thể chịu được? Thường Đình Chiêu trấn an để Triệu Thanh Hà ngồi xuống, “Ngươi đừng sốt ruột, Minh đế làm như vậy đều đã suy tính xong.” Triệu Thanh Hà sao có thể ngồi yên, đứng lên đi xung quanh, “Ta sao mà không vội cho được, Thập Tam Vương gia cùng Nghiêm gia đều là bằng hữu của ta, nếu hai nhà đánh nhau, ta bị kẹp ở giữa sao không vô cùng khổ được?” “Ngươi còn không tin Thập Tam Vương gia?” Triệu Thanh Hà trợn trắng mắt liếc hắn một cái, “Bây giờ Thập Tam Vương gia đối với Vân Hi là toàn tâm toàn ý, nhưng người ngồi ở vị trí đó ai cũng t*ng trùng thượng não*, ai biết có còn giống như xưa không.” Thường Đình Chiêu vẫn không tỏ thái độ gì, chỉ hỏi: “Vân Hi yếu?” “Vân Hi đương nhiên không yếu, hắn mạnh mẽ như vậy sao có thể chịu đựng chuyện phát sinh như vậy, đến lúc đó sẽ bị thương tâm…” Thường Đình Chiêu nở nụ cười, “Vậy cũng không hẳn.” “A?” Thường Đình Chiêu ôm hắn ngồi lên trên đùi mình, “Vân Hi lợi hại như vậy sao có thể cho Thập Tam Vương gia tái giá, cho dù Vân Hi muốn cũng không được, Nghiêm gia cùng với các đại thần đứng sau lưng Thập nhất hoàng tử sẽ không đồng ý. Tiên hoàng đã sớm nghĩ tới, di chiếu còn có một nửa nội dung. Nếu Lục hoàng tử không có động tĩnh gì thì mười năm sau truyền ngôi cho hắn, nếu mưu nghịch thì truyền cho Thập nhất hoàng tử.” Triệu Thanh Hà không thể tin được, nói: “Chiêu này có quá mạo hiểm không?” Trong mười năm này ai biết sẽ phát sinh chuyện gì, Minh đế có thể tự tin mọi chuyện sẽ theo ý hắn sao? Nếu Thập Tam Vương gia muốn làm hoàng đế, còn có chỗ cho Thập nhất hoàng tử chắc? Thường Đình Chiêu thở dài: “Không điên rồ sao có thể sống, vị trí này vốn dĩ chỉ có kẻ mạnh mới ngồi được, nếu Thập nhất hoàng tử không có năng lực lấy đến, hiện tại ngồi lên cũng không ổn. Hiện tại Lục hoàng tử muốn cướp cũng không được, dù cho không có chiếu thư này cũng không cướp được.” “Vậy, chiếu thư lập hay không lập cũng giống nhau sao?” Triệu Thanh Hà xoa bóp đầu, không biết nên đánh giá như thế nào, cuối cùng lựa chọn buông tha, “Thái độ hiện tại của Nghiêm gia thế nào?” “Trong triều hết thảy bình tĩnh, chỉ đợi tân hoàng đăng cơ. Nghiêm gia không phải không biết sâu cạn, mà đại thần trong triều không phải để trang trí, ít nhất là mười năm này không ra cái gì nhiễu loạn.” Trong lòng Triệu Thanh Hà tuy là không yên, nhưng đây là chuyện hắn không thể khống chế được, “Quên đi, việc trong triều cũng không phải ta có thể hiểu, loại chuyện này cứ để ngươi làm đi, ngươi chỉ cần bảo đảm chúng ta không bị liên luỵ là được.” Thường Đình Chiêu cười hôn lên trán hắn, “Hiện giờ toàn bộ quân Thường gia ở trong tay ta, mà ngay cả năm vạn đại quân do Lục hoàng tử điều từ phiên vương tới cũng cho ta sử dụng. Trong tay ca ca lại có kho thuốc nổ, muốn nhúc nhích chúng ta cũng phải suy nghĩ cẩn thận.” Cuối cùng Triệu Thanh Hà cũng yên lòng, ít nhất bảo đảm cuộc sống của mình yên vui, những chuyện khác hắn không quan tâm, “Lại nói, cứ tưởng rằng phụ thân đầu phục Lục hoàng tử, không ngờ lại có chuyện như vậy.” Ánh mắt Thường Đình Chiêu tối sầm lại, lúc sau mới nói: “Lớn tuổi, luôn muốn trong nhà an bình, đoàn kết hạnh phúc.” ______________ [ * ] thật ra câu này tác giả để là: * sưng phồng, ý nói làm hoàng đế cái đó lúc nào cũng sưng lên:v nên thôi Ex để luôn t*ng trùng thượng não:v