Edit: Hắc Phượng Hoàng La Y mất vẻn vẹn ba tháng mới dạy được cho Dung Nghi biết tính sổ. Kết quả này làm cho La Y cảm giác sâu sắc vô lực, thêm hoài nhi Dung Nghi là đầu óc tối dạ. Nàng không hiểu nổi cái này có gì khó hiểu đâu? Chỉ là ký sổ thôi, không tính vượt, suy tính sang năm chi. Hộc máu ba lít! Cũng may miễn cưỡng đã dạy được, nếu không máu của nàng sẽ phun hết mất. Về phần thao tác thực tiễn, chờ sau này làm thôi. Hiện tại không có thời gian, bởi vì sắp bước sang năm mới rồi. Vào tháng chạp, các nơi bắt đầu giao nộp địa tô lên trên. Tài sản bổn gia, đồ cưới của mỗi nàng dâu, sản xuất thu vào phải chia cho mỗi chi mạch. Trong lúc nhất thời cửa hông cửa sau Hầu phủ người đến người đi ngựa xe như nước, quả nhiên rất náo nhiệt. Người ngoài nhìn qua có vẻ là cảnh phồn thịnh, dâu trưởng Hầu phủ lại buồn lòng muốn chết. Không có, trên sổ sách không có tiền. Năm nay thu tô ruộng chỉ có năm ngàn lượng, tiền lời cửa hàng thì ổn định, ba ngàn lượng. Tám ngàn lượng nếu đập vào đầu La Y, tuyệt đối có thể làm mù mắt nàng. Đáng tiếc, người đương gia không phải là nàng. Đại nãi nãi Lôi thị xuất thân huân quý, có quan hệ dây tơ rễ má với nhau. Huân quý đến trình độ này hiểu rất rõ nhau. Chỉ là không ngờ Hầu phủ thật sự là ngày càng lụn bại. Nàng vừa gả lại đây một năm có hơn một vạn lượng. Nhưng bây giờ lại không đến một vạn lượng, mà năm nay còn là năm mưa thuận gió hoà quốc thái dân an. Thu vào ít, người lại nhiều thêm. Thế tử lại nâng mấy phòng di nương, đối ngoại mà nói, địa vị thế tử này có thể nạp vài người thiếp. Loại thiếp được lên gia phả, quan phủ thì không có. Nhưng mọi người đều hiểu trong lòng mà không nói, nâng một phòng thiếp nửa nô nửa chủ. Tuy nói là nửa nô nửa chủ, nhưng dẫu sao cũng được xưng một câu “Di nương”, dĩ nhiên là phải dẫn ít nhất hai người đại a đầu, ba bốn người tiểu nha đầu, cần phải có mấy thô bà tử. Là thông phòng cũng có một tiểu nha đầu. Được yêu thích lại thêm đứa bé, lại được thêm vài kiện vàng bạc, dụng cụ. Người này có, người kia không thể bớt. Cả ngày tranh giành tình nhân, thế tử gia tâm tình tốt lại thưởng mỗi người một thứ. Bạc cứ như vậy rầm rầm chảy ra ngoài. Nhưng đây mới chỉ là những nhân vật nhỏ, nói khó nghe một chút thì chỉ là nô tài thôi, không tốt mang đi bán là xong. Tiền tích lũy cả đời, nếu không con trai con gái, đúng là vẫn của nhà này. Nước phù sa không chảy ruộng người ngoài. Làm cho Đại nãi nãi khó xử chính là chủ tử các nơi. Nhị phòng có hai trai, một người đã thành thân, một người sắp thành thân. Bây giờ còn chưa ở riêng, ăn mặc chi phí tất cả đều là công trung, về sau sinh đứa nhỏ chi tiêu lớn hơn nữa. Đích tôn Dung Chỉ đầu xuân sẽ thành hôn, đây là con út ruột thịt của Tào phu nhân, há có thể tiết kiệm sao? Lại thêm Vinh Trăn sắp gả đi, Dung Nghi sau này thêm miệng ăn. Còn phải bảo trì thể diện Hầu phủ, trang sức ăn mặc, không phải tiền sao? Đại nãi nãi nhìn tám ngàn lượng địa tô, một đêm ngủ không ngon giấc. Địa tô của La Y cũng tới, trước hôn nhân bởi vì gả không tốt, Vu thị gõ lão thái thái một khoản. Cho nàng thêm một trăm mẫu đất. Cũng phái người quản lí. Vùng núi đất cát nên không có nhiều tiền lời, núi chỉ có thể cung cấp vài món ăn thôn dã, đất cát chỉ có thể trồng dưa hấu. Nghe nói có thể trồng lam dâu, nhưng hiện thời lam dâu còn không biết làm tổ ở góc nào. Bởi vậy, tuy rằng ruộng đất thoạt nhìn rộng lớn, trước mắt người quản lý tạm thời điền sản của La Y, Cẩm Tú cùng với tâm phúc không khắt khe tá điền – – đây còn là một loại gia quy Tiêu gia định ra. Vì thế tới tay chỉ có ba trăm lượng. So với Hầu phủ thì không đáng kể gì, nhưng Thanh Quỳ Viện gần như không có khoản chi tiêu gì, nàng vẫn vui vẻ sai người đổi thành vàng mang về. Dung Nghi gần đây tốt hơn trước kia nhiều rồi, nhưng nàng vẫn không yên lòng. Không khỏi sợ tiền riêng bị trộm, nàng dứt khoát ngầm giấu dưới nệm giường. Đảm bảo Dung Nghi đầu óc tối dạ kia không tìm thấy được! Địa tô thu lên, La Y bắt đầu chuẩn bị lễ cho trưởng bối. Các huynh đệ vừa tầm Dung Nghi thì dùng tiền tiêu vặt hàng hàng còn dư lại để mua. Hầu gia và Nhị thúc thì dùng vốn riêng của La Y. Nghĩ lại, sau đó còn được nhận lại nên không để ý nhiều. Riêng Thái phu nhân thì phải cẩn thận suy nghĩ. Những vật vàng bạc Thái phu nhân cho tới bây giờ không để vào mắt. La Y đành phải sai người mua quả bưởi ở bên ngoài từ tháng chín. Bóc múi bên trong, mở ra khắc hoa, ngâm chè phơi khô, là mứt hoa quả nhuận phổi khỏi ho tốt nhất. Kiểu dạng tùy chủ nhà mình thích. Đây là thực phẩm đặc sắc của Miêu tộc nam Tương Tây, là La Y đời trước xem trên tivi. Thử vài lần mới thành công. Toàn bộ quả bưởi bóc sạch ruột khắc thành hoa cỏ tượng trưng mười hai tháng làm thành bình kẹo, trông hay mà không dùng được. Lại làm một trăm con cá, ba mươi Hỉ Thước. Hơn nữa mứt hoa quả bí đao, đồng loạt đưa cho nữ nhân các nơi trong nhà. Thái phu nhân thu được lễ vật, lắc đầu cười nói: “Ta xem như phục Tứ nãi nãi rồi, luôn có ý nghĩ ly kỳ cổ quái.” La Y phúc thân cười nói: “Đó là lão thái thái hun đúc đấy ạ.” Thái phu nhân hơi hơi giật giật khóe miệng, lại nghĩ tới chuyện La Y bỏ lại Dung Nghi về nhà mẹ đẻ, một mặt trong lòng không thoải mái lắm, mặt khác lại cảm thấy nàng dâu trong nhà chỉ có La Y chơi tốt nhất, không khỏi xoắn xuýt. La Y cũng xấu hổ, Thái phu nhân không tính là khó ở chung. Đến cái tuổi này rồi cơ bản chỉ có yêu thương. Nhưng vẫn thành kiến rất sâu với nàng. Không có cách nào, đứng ở lập trường của Thái phu nhân, La Y bỏ đi khi cháu trai bà ta mạng treo lơ lửng, quả thật rất không phúc hậu. La Y cũng không biết mình làm đúng hay sai. Lúc ấy không trở về nhà mặc dù không thêm phần, cũng sẽ không thể giảm phần. Nhưng nhất định sẽ rất rất buồn bực. Về nhà rồi, tuy rằng kết cục cuối cùng không khác biệt, nhưng ít ra có một loại ảo giác không bị người nhà vứt bỏ. Cho dù là lừa mình dối người cũng tốt. Bởi vậy, nếu là hai mặt khó xử mà lại chuyện quá khứ, vậy không cần xoắn xuýt này. Trong khoảng thời gian này cũng bắt đầu chậm rãi nghỉ ngơi giống như trước đây. Chỉ là Thái phu nhân vẫn có chút kỳ quái, còn nhiều thời gian đi. Nhưng làm vãn bối lấy lòng trưởng bối, ở nơi nhà cao cửa rộng này thuộc về công tác hằng ngày. La Y vẫn suy nghĩ mấy điểm quan trọng. Vận khí rất tốt, buổi tối đêm 30 bắt đầu có tuyết rơi như lông ngỗng. Mọi người theo lệ thường ở Tiên Huyên Đường gác đêm. La Y mang theo Dung Nghi thừa dịp lúc mọi người không chú ý chạy ra ngoài. Dung Nghi nói: “Ngoài trời rất lạnh, ngươi kéo ta ra ngoài làm chi?” La Y trả lời: “Lễ mừng năm mới năm nay phòng chúng ta không nhiều lắm, ta muốn bổ sung một ít.” “Bổ sung thế nào? Khiêng đống tuyết về hả?” Dung Nghi đứng trong gió rét khó chịu. “Ta sai người đi phòng bếp lấy muối, bọn ngươi sẽ biết thôi.” La Y cười gian, trước khi xuyên qua từng xem, vừa đúng năm con rồng có đại tuyết, chùa miếu nói đó là điềm lành – – nóc nhà tuyết đọng cư nhiên xuất hiện một con rồng!? Nàng là kẻ thất học đương nhiên hoảng sợ, nhưng căn cứ tinh thần chủ nghĩa duy vật làm bộ hoài nghi. Mấy vị khoa học tự nhiên trong nhà cười run rẩy hết cả người: “Không phải là lúc có tuyết rơi rắc chút muối sao!” La Y còn chạy ra ngoài phòng xem thử, quả thế. Nàng không dám xác nhận cổ nhân có biết hay không, nhưng mà qua năm mới, cho dù biết cũng phải làm bộ không biết. Vì thế La Y ngay tại Tiên Huyên Đường, vẽ Tiên hạc trên tuyết. Dù sao thì tuyết cũng màu trắng, vẽ cái gì đều cảm thấy không thoải mái, nhưng tiên hạc không sao, bởi vì nó vốn màu trắng, đỉnh đầu chấm chút ít màu đỏ, không chú ý nhiều là được. Đương nhiên không quên làm mây lành gì đó. Cuối cùng dọc theo sơ đồ phác thảo rắc muối, làm bộ như người không có việc gì chạy về. Cuối cùng quay đầu nhìn một cái, muối cổ đại thuộc về  loại xa xỉ, thực sự bại gia mà >