Trở lại Thành Đô, hoa đào trong công viên vẫn nở rực rỡ, Khưu Thiên nằm trong hoàng cung xa hoa của Thái hậu quằn quại vài ngày, tâm hồn treo ngược cành cây, lời tạm biệt chưa kịp nói cứ vương lại trong cổ họng, hiếm khi buồn phiền được lâu như thế. “Sao vậy, có tâm sự gì à?” Thái hậu hỏi. “Cũng không hẳn.” Khưu Thiên tựa lưng lên ghế, ngẩng đầu nhìn trần nhà, “Chỉ là mấy bữa nay tôi hơi mông lung, sư phụ muốn chuyển công ty, gọi tôi sang giúp, tôi định theo anh ấy qua đó làm thử, vừa làm vừa tìm hiểu xung quanh xem có ngành nghề nào hợp với mình không, nhân tiện tìm thêm vài sở thích ngoài lề, như đan móc trồng cây nuôi cá gì gì đó…” Thái hậu nghe vậy thì cười như điên, “Vậy khi nào tận thế nhớ đan cho chị cái khăn quàng cổ nhé.” “Chị cứ đợi đấy!” Khưu Thiên trỏ ngón tay hùng hồn tuyên bố, “Trên đời này nhất định sẽ có thứ khơi lên được nhiệt tình của tôi!” “Cần gì phải đến mức đó, cậu chỉ cần vui vẻ là được, đã cao lớn đẹp trai rồi giờ còn đòi nhiệt tình nữa, đào đâu ra chuyện tốt thế?” Lời an ủi của Thái hậu bao giờ cũng kèm theo vài nhát đao. “Còn vụ yêu đương thì sao?” “Tùy duyên thôi, hữu duyên thì tốt, vô duyên… cũng không có cách nào cưỡng cầu.” Tuy không cam lòng, Khưu Thiên vẫn phải thừa nhận lời này của Thái hậu, trần duyên hữu hạn, chẳng thể mơ mộng xa vời. “Cậu khác với Tiểu Thành,” Thái hậu hiếm khi nghiêm túc nhìn vào mắt Khưu Thiên: “Tiểu Thành có thể một mình cô đơn cả đời vẫn sống tốt, cậu thì không, nhất định phải có một người đồng hành, nếu không thấy ai bước vào thế giới của cậu thì hãy chạy ra ngoài mà tìm, hiểu không?” Khưu Thiên im lặng ngẫm nghĩ lời chị nói. “Tuy nhiên, cậu có biết bi kịch của mình là gì không?” Thái hậu trở tay chém Khưu Thiên một đao. “Là cậu quá rực rỡ, luôn luôn tỏa sáng giữa đám đông và thu hút mọi ánh mắt, nhưng càng như thế thì càng cô độc, vì chẳng ai dám lại gần cậu, họ chỉ dám đứng từ xa nhìn lại ánh sáng đó mà thôi.” “Cậu cần một người có thể thấu hiểu mình còn hơn cả Tiểu Thành.” Thái hậu kết luận. “Vậy tôi hẹn với bác sĩ chụp X-quang cho nhanh.” Khưu Thiên nhớ đến A Phát. “Thật ra mấy ngày trước tôi có gặp một người khá đặc biệt, là Tiểu Bạch Hoa đó nha, nói chuyện với cậu ta rất thoải mái.” T/N: Khưu Thiên gọi A Phát là Tiểu Bạch Hoa (nhành hoa dại nhỏ bé màu trắng), giống cảm giác mà nụ cười của cậu đem lại. “Thích người ta rồi à?” Khưu Thiên ngần ngừ một chút. “Cũng không hẳn, chỉ là khi ở cạnh nhau rất hòa hợp, tôi chưa từng có cảm giác này với ai khác, có điều cậu ta thích phụ nữ, chúng tôi cũng không lưu lại phương thức liên lạc.” “Cậu ta nói mình yêu phụ nữ?” “Không, nhưng tôi nhìn là biết, không phải người trong giới.” “… Chị đã dặn cậu cái giờ hở? Không được tự tiện quyết định khuynh hướng giới tính của người khác, nghe tai này lọt tai kia rồi hở?” Thái hậu tức giận rút dép đuổi đánh Khưu Thiên. Dưới trận đòn của chị, đầu tháng tư, Khưu Thiên về đến Đài Loan. Anh mang theo hai gói ớt cay Thành Đô về làm quà cho Lý Dĩ Thành, bị Lý Dĩ Thành hỏi. “Có gặp được chuyện gì thú vị không?” Khưu Thiên nghĩ nghĩ, trả lời. “Tui nhìn thấy Tiểu Bạch Hoa.” Lý Dĩ Thành yên lặng nhìn anh, cất hai gói ớt vào ba lô, đi thẳng ra cửa chuẩn bị đến chỗ người yêu nấu lẩu, chẳng thèm nói thêm nửa lời. Khưu Thiên đau khổ rơi lệ. “Đồ mê trai bỏ bạn, uổng công người ta năm đó vì cậu đi đánh nhau, giờ cậu chẳng thèm đoái hoài gì đến tui, huhuhu.” Giữa tháng tư, Khưu Thiên trở về với nhịp sống hàng ngày, sư phụ dẫn theo anh đến công ty mới, vẫn là hoạch định và thẩm định dự án, nhưng không còn là dự án sản xuất nữa mà là dự án mỹ nghệ, anh rất thích công việc mới này, không cần phải mặc vest đeo caravat, từ thứ hai đến thứ năm ăn mặc lịch sự một chút, đến thứ sáu thì mặc thường phục, Khưu Thiên hớn hở đem toàn bộ Âu phục nhét vào balo dưới gầm giường. Công nghiệp mỹ nghệ khiến anh như nhìn thấy một Đài Loan khác, trong phòng bắt đầu có thêm rất nhiều vật trang trí nhỏ, túi vải thêu màu xanh nhạt, tượng thú nho nhỏ làm bằng gỗ, quả cầu mây bện bằng tay… tất cả đều là quà tặng trong quá trình làm việc. Anh thấy mình như đã tìm đúng nơi đặt chân, càng ở lâu càng hài lòng, chỉ là lĩnh vực mới nên mọi thứ đều mới, Khưu Thiên bận đến chân không chạm đất, mãi cho đến đầu tháng sáu mới có chút thời gian thở ra. Hai tháng này, mỗi khi được thả lỏng giữa một núi công việc, mỗi lúc ngồi trong xe chờ đèn đỏ, mỗi chín giờ tối chạy xuống tiệm tạp hóa dưới nhà mua sữa, Khưu Thiên lại nhớ đến Cầu Vồng lặng yên đêm hôm đó. Không rõ lý do, chỉ biết hình ảnh cây cầu cổ kính lặng lẽ bắc qua sông đã khảm vào tâm trí, chỉ cần ngừng lại sẽ lập tức hiện ra. Cũng như A Phát gần gũi mà xa vời, như câu chào tạm biệt chưa bao giờ được nói, cùng với cầu kiều đi vào tâm trí Khưu Thiên, như ngày hè nắng nóng ngồi bên cửa sổ bỗng thèm một làn gió biển mát lạnh thổi qua. Anh vẫn nhớ đến cô gái chưa bao giờ trông thấy biển, lại suy nghĩ xem có cách nào mô tả hình dung về biển cho cô không, nhưng đi hỏi mỗi một người Đài Loan, mọi người đều sẽ bảo rằng mình đã từng thấy biển. Anh vẫn nhớ đến việc mua vỏ sò, chỉ ngại vỏ sò ở Đài Bắc không đẹp lắm, hơn nữa thời tiết dạo này mưa liên miên, đành hẹn với cô em Tiểu Mã tháng bảy tới sẽ đi Khẩn Đinh ngắm biển tắm nắng, đồng thời mua thật nhiều vỏ sò gửi đến người em gái phố núi phương xa. Đôi khi, anh tạt vào một quán cà phê xa lạ, tìm một góc yên lặng đọc sách hoặc suy tư, thi thoảng ngẩng lên nhìn người người bên nhau hoặc chờ đợi nhau, bỗng thấy lòng hụt hẫng. Lúc công việc đã đi vào quỹ đạo, tâm tư ngày ấy lập tức ùa về, cái tên A Phát như một dấu ấn kỳ lạ khắc vào lòng, lời từ biệt chưa kịp nói vẫn luôn luôn ám ảnh, chẳng phải đau đớn, chỉ là không cam lòng. Rốt cuộc nhịn không được nữa, bèn lết mông sang tìm Lý Dĩ Thành kể tội, “Đều tại cậu hết, tự dưng dặn tui cái gì mà quy tắc du lịch, khiến người ta không dám hỏi xin cách liên lạc của Tiểu Bạch Hoa!” Nếu anh có địa chỉ liên lạc của A Phát, dù nghi ngờ A Phát thật sự yêu phụ nữ cũng sẽ có cách chứng thực, nào phải ôm đầu phiền muộn như bây giờ. Lý Dĩ Thành trừng mắt nhìn anh. “Đăng tin tìm người trên mạng, nhờ hỗ trợ.” Khưu Thiên lật bàn. “Đồ theo trai bỏ bạn, năm đó tui vì cậu đi đánh nhau, giờ cậu lại chẳng đoái hoài gì tới tui, hừ!” Lập tức bị Lý Dĩ Thành đạp cho một phát. Đăng tin tìm người thì không được rồi, nhưng lên mạng tra có vẻ là ý hay, Khưu Thiên chưa bao giờ làm việc này, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng ghi ra hết những điều mình biết về A Phát. “A Phát, nam, người Đài Nam – Đài Bắc, 29 tuổi, dị ứng đậu nành, anh em sinh đôi.” Không có kết quả. Khưu Thiên chần chừ một lát, lại gõ tiếp địa danh. “A Phát, nam, người Đài Nam – Đài Bắc, 29 tuổi, dị ứng đậu nành, anh em sinh đôi, Tứ Xuyên, Thành Đô, Khang Định, Tháp Công.” Cứ thế thay đổi hết từ khóa này sang từ khóa khác, tìm muốn đỏ con mắt trên Google mà vẫn chẳng được gì, thế là lần thứ hai lết mông sang tìm Lý Dĩ Thành oán hận, “Cậu chỉ tui cái cách nhảm nhí, tìm cả buổi toàn là tin rác!” Lý Dĩ Thành nhìn anh bằng ánh mắt thương hại dành cho kẻ ngốc. “Dùng công cụ tìm kiếm, hạn chế khu vực và thời gian lại, lấy đâu ra rác!” “À, ừ biết rồi.” Khưu Thiên lại lê mông về phòng ngồi trước máy tính, giới hạn thời gian nửa năm, phạm vi Đài Loan, tiếp tục tìm kim đáy bể trên Google một hồi, Lý Dĩ Thành thấy vậy thì cảm động lắm, bèn vỗ lưng anh em an ủi. “Cố lên, ráng tìm đi, tui sang chỗ Đại Võ ăn thịt bò đây.” “Biến! Đồ theo trai bỏ bạn, năm đó người ta vì cậu đi đánh nhau…” Lời còn chưa nói xong, một chiếc dép đã bay vèo đến. “Không đổi được lời kịch khác hở?” Khưu Thiên chụp lấy điện thoại, bấm máy rồi òa lên khóc. “Mẹ nuôi ơi, con trai mẹ đánh con kìa huhuhuhu…”