Thú Vợ Tùy Thê
Chương 7
6.1
Người Lục gia không muốn từ hôn, việc hôn nhân này chỉ có thể tạm thời gác lại, Ân Nham Tuyền dẫn theo vài tên thủ hạ ở lại Lục phủ nghỉ ngơi, quyết định sáng mai xuất phát tiếp tục tìm kiếm tung tích hai tên gây họa lớn kia.
Đêm nay, sau khi hắn ra ngoài dùng bữa tối, trở lại Lục phủ đã gần đến đêm khuya, hắn lẳng lặng hướng phòng khách đi tới, bỗng nhiên, một trận tiếng cười sang sảng của nam nhân theo hướng thiên viện bay tới.
Ân Nham Tuyền nhướn đôi mày kiếm, đã nửa đêm là ai còn không chịu nghỉ ngơi?
Hắn khởi điểm lơ đễnh, nhưng tiếng cười này thật quá vang vọng, làm cho người người ta nhịn không được khó chịu, hắn theo tiếng cười kia mà đi tới.
Nương vào ánh trăng sáng tỏ, hắn ở một chỗ chưa bao giờ bước vào trong đình viện, nhìn thấy một người nam nhân ngồi dưới đất khanh khách cười không ngừng, một nữ tử đứng lặng ở bên.
“Chàng có thể đừng cười ngu ngốc như vậy được không?”
“Nhưng mà rất buồn cười, chơi cũng tốt lắm!” Lục Viễn Tri trừng mắt nhìn xem hai tay mình, đại khái ngay cả chính hắn cũng không biết vì sao đột nhiên hắn lại thành đại lực sĩ uy mãnh, chưởng chưởng thở ra đều có hăng hái.
Hắn bò thân lên, đi đến trước bức tường, học người ta hét lớn một tiếng, hai tay đánh về phía mặt tường, lòng bàn tay trào ra một đạo nguồn nhiệt, tường đá chịu chấn động hơi hơi lung lay một chút.
Cảm giác như vậy thật giống như hắn có nội lực thâm hậu, hắn tưởng như có thể giả tưởng chính mình là võ lâm cao thủ.
Đáng tiếc hắn sử dụng lực đạo không đúng, sau khi hai tay đánh ra, mỗi lần như vậy đều có một cỗ lực bắn ngược lại đánh trả hắn, khiến cho hắn bắn trở lại, cả người lăn vài vòng trên mặt đất.
Lục Viễn Tri chạy về chỗ cũ nửa quỳ rạp trên mặt đất, trưng lên khuôn mặt tươi cười nói: “Chơi vui! Chơi rất vui! Tâm nhi nương tử, nàng muốn hay không cùng đến chơi đùa?”
Nói xong hắn lại ngu ngốc khanh khách cười, Luyện Vô Tâm dùng ánh mắt bất trị lườm hắn một cái, trong thanh âm mang vài phần bất đắc dĩ. “Lăn đến mười lần, chàng còn chơi không chán?”
Nhìn hắn một thân bẩn thỉu, ống tay áo đều loạn thất bát tao, rất giống ở trong bùn lăn lộn.
“Mỗi ngày đều bị nhốt trong phòng, chỉ có buổi tối mới có thể đi ra, thật sự không thú vị cực kì. Thật vất vả mơi tìm được một chuyện thú vị chơi đùa, ta làm sao có thể chán?” Hắn hai tròng mắt tỏa sáng, trừng mắt hai tay, “Tâm nhi nương tử, nàng rốt cục cho ăn đại thần đan gì vậy, cư nhiên có thể đem ta cải tạo ta thành nam nhân khổng võ hữu lực?”
“Chàng thực cho rằng ta cho chàng ăn đan dược?”
“Không phải nàng cho ta ăn đan dược sao? Vậy sao ta lại có cỗ thần lực này?”
Luyện Vô Tâm không trả lời, ngược lại hai gò má xuất hiện đỏ ửng dị thường, lảng tránh ánh mắt hắn, nàng nghiêng thân đi tới hỏi: “Nếu không được đón tiếp ở đây, chúng ta vì sao còn muốn ở lại nơi này?”
Không người đáp lại.
Quay đầu mới phát hiện người này lại chạy tới chơi một lần.
Cho đến khi lại một lần chạy trở về bên chân nàng hắn mới ngồi dậy nói: “Không còn cách nào khác, nương nói mấy ngày gần đây có khách ở lại, muốn chúng ta đừng lộ diện, miễn cho người khác gặp được lại không thể giải thích, chỉ có thể chờ bọn hắn đi rồi chúng ta mới có thể đi”.
“Chàng vẫn vì nhà này mà suy nghĩ chu toàn sao” Luyện Vô Tâm thực không rõ người trong nhà này như vậy hắn vì sao còn muốn thuận theo lời nói của bọn họ?
Hắn nhún nhún vai, “Có lẽ ta cảm thấy bản thân thiếu nợ bọn họ, nếu không phải do ta, cha sẽ không có việc gì”
Phủi phủi bụi bẩn trên người, Lục Viễn Tri hít vào một hơi, lần thứ hai mươi hắn đứng thẳng ở trước tường đá, lặp lại trò chơi ngu ngốc một người, hắn cảm thấy thú vị.
“Chàng không oán hận bọn họ sao?”
“Sao có thể không oán, người sinh ra vốn không phải nhẫn tâm! Bọn họ luôn là người nhà của ta, ta không thể không để ý tới yêu cầu của nương ta, có lẽ là ta chờ đợi một ngày nào đó người sẽ nguyện ý nhận đứa con là ta!”. Hắn nhíu mắt xác định lại vị trí, nếu dùng nhiều thêm chút lực không biết sẽ thế nào.
Ai nha!
Dùng lực không chuẩn, hắn thiếu chút nữa quay cuồng bay vào trong ao, hai tay chật vật nắm cứng lấy đám cỏ dại, lại vẫn cười giống đứa ngốc.
Luyện Vô Tâm thực sự nhịn không được, tiến lên đem tướng công nhàm chán kia kéo lê. “Cột sống duỗi thẳng, cổ ngay ngắn, tầm mắt khẽ nhắm, hai cánh tay song song đưa vững về phía trước, cánh tay thẳng, gập cổ tay, sau đó toàn thân thả lỏng”.
“Chậm rãi hít vào, đem khí trong người dồn xuống đan điền, đồng thời thúc gập khuỷu tay, hai tay thu về trước ngực, hơi thở đẩy ra khi hai tay duỗi thẳng”.
Đứa nhỏ hiếu học lập tức chiếu theo lời nương tử làm, lúc này, hắn không bị lực đạo trong người bắn ngược lại, hắn kinh ngạc thử vài lần, tường đá bị hắn đánh rơi từng trận tung bụi bậm.
Hắn đắc ý thở dài vài tiếng, “Hóa ra dễ dàng như vậy! Nghĩ đến những cao thủ cùng lắm cũng chỉ như vậy thôi”.
“Chàng ngay cả lực đạo đều vận không xong, còn lớn tiếng nói dễ dàng, người khác học cả một năm mới có thể nắm trong tay cách xuất chưởng tốt, chàng thực không nghĩ đến công phu trụ cột của mình, chỉ bằng một đêm có thể tập thành sao?”
Lục Viễn Tri thổi râu trừng mắt đứng lên. “Tâm nhi nương tử, nàng đây là xem thường vi phu ta?”
“Ta chỉ nói đúng sự thật, chờ ngày mai ta dạy chàng tử mạch tâm pháp, một năm sau chàng nói chàng mạnh ta có lẽ sẽ tin”. Nàng không cho là đúng nói, thản nhiên ngắm vài lần khe nứt xuất hiện trên tường, cân nhắc xem hắn cần bao nhiêu thời gian mới có thể nắm trong tay cường đại nội lực trong cơ thể.
“Đáng giận! Nàng làm sao có thể xem thường ta? Ta là tướng công của nàng nha! Nàng chờ xem, ta lập tức có thể đem chưởng kình phát huy đến mười phần công lực, đánh ra vết nứt cho nàng xem”
“Đừng nói trước như vậy”. Nàng ném ra một câu nhạo báng chọc giận lòng tự trọng của nam nhân.
Hô, hô, hô! Lục Viễn Tri mũi gian mãnh bật hơi, ‘Hừ hừ! Ta nói cho nàng biết, một chưởng này của ta tuyệt đối sẽ rất dọa người”.
“Ta mỏi mắt mong chờ, nếu chàng không thành công, đêm nay chàng cũng đừng ngủ trên giường”. Để cho nàng xem xem tướng công của nàng có thể làm như lời nói uy vũ của hắn hay không.
Luyện Vô Tâm một bên thanh đạm cười làm Lục Viễn Tri dấy lên ý chí chiến đấu hừng hực, nếu như cướp đoạt quyền lợi ăn anh đào hắn có thế nhẫn chứ chứ không thể chịu vũ nhục.
Mặt hướng đống tường đá đổ nát kia như có cừu hận, hắn hấp chướng khí, tay đánh ra chưởng, tường đá giống như hắn nói, thoáng chốc, xuất hiện rõ ràng vết nứt lớn.
Hắn đắc ý dò xét Luyện Vô Tâm không nói lời nào, nghĩ đến nàng bị biểu hiện của chính mình dọa đến quên mở miệng.
Như thế nào? Biết tướng công thân ái có bao nhiêu sức mạnh đi!
Càng nghĩ càng đắc y, nhịn không được lại đánh liền mấy chưởng.
Tường vây “Rầm” một tiếng, bị hắn đánh ra một cái lỗ tủng to tướng, ngay sau đó, từ vết thủng đó lan ra, tường đá uy nghiêm đổ nát ngay trước mặt hai bọn họ không chút khách khí.
Tiếng nổ ban đêm phá lệ càng chấn vang, mấy nơi người ta đốt đèn đuốc lên.
Lục Viễn Tri sắc mặt trắng nhợt, lúc này chơi quá đến mức phát hỏa!
Chạy trối chết không quên mang theo thứ trọng yếu gì đó, túm lấy eo nhỏ của nương tử, Lục Viễn Tri lòng bàn chân thoăn thoắt không ngừng nghỉ. “Tâm nhi nương tử, nàng muốn ta sớm một chút trở về phòng bồi nàng, nàng cứ việc nói thẳng thôi! Làm sao lại phải nói này kia kích thích vi phu trong lời nói….”
“Ai nha! Nương tử, nàng sao lại cười ta? Ta đâu có nói gì sai, được được, nàng cũng không thể không nhắc nhở ta một chút, đừng thờ ơ lạnh nhạt xem ta làm chuyện ngu xuẩn… thảm, đánh thức nhiều người như vậy, sáng mai thu thập hành lý rồi về Anh Đào Cốc đi…”
Thân ảnh hai người biến mất trong màn đêm, ẩn thân ở góc, Ân Nham Tuyền từ đầu tới cuối nhìn vọng xuống vốn khóe miệng bật cười, nhưng khi nghe ba chữ “Anh Đào Cốc”, phút chốc chợt tắt.
Hắn chậm rãi đi đến trước đống gạch đá đổ nát kia, đối với việc người kia nội lực cao thâm đến mức vỡ nát gạch đá, nhíu mi trầm ngâm.
Lục Viễn Tri vạn vạn không nghĩ tới, khi hắn chuẩn bị sẵn sàng hành lý mang theo thê tử vụng trộm trốn đi, thế nhưng lại bị người tóm gáy, không đúng! Là nha đầu vừa vặn đến truyền lời, vô cùng cung kính thỉnh hắn “Đại thiếu gia” cùng “thiếu phu nhân” đi tới tiền thính một chuyến, nói là Lục phu nhân ra lệnh.
Hắn nghĩ đến trước khi rời đi, nương hắn cũng sẽ không nghĩ muốn gặp lại hắn.
Trong phòng, trừ Lục gia ba người, còn có một gã xa lạ Lục Viễn Tri không biết.
“Ngươi làm cái gì vậy? Sao lại mang theo hành lý?” Lục phu nhân nhíu chặt mi, giống như vì hành vi của hắn mà cảm thấy bất mãn. “Ta có sai người đuổi ngươi đi sao?”
Lục Viễn Tri sờ sờ mũi, giống như không có.
“Lục gia này ngươi cũng có phần, ngươi nói đi thì đi, cũng không xin phép ta một tiếng sao? Mấy năm nay ngươi bên ngoài phiêu bạc, nếu về nhà, sao không ở lại”.
Mấy ngày nay, vị Lục phu nhân này trước sau thái độ không đồng nhất, không chỉ Lục Viễn Tri, ngay cả đôi anh em bên cạnh cũng choáng váng.
Lục Viễn Hồng kinh hô, “Nương, người đang nói cái gì?”
Mới vừa rồi nương cho người mời tên suy thần kia đến, nàng liền cảm thấy quái, còn muốn hắn ở lại lâu dài, nàng cũng không hu vọng nhân duyên của mình có gì thay đổi. “Người như thế nào có thể để hắn ở lại, hắn là….”
“Hồng nhi, đừng lắm miệng”. Lục phu nhân quét nang liếc mắt một cái, Lục Viễn Hồng chỉ có ngoan ngoãn câm miệng.
Lục phu nhân đem mặt chuyển hướng Lục Viễn Tri, cắp mắt kia lóe lên, con người lại nhanh nhìn chằm chằm Luyện Vô Tâm. “Ta gọi các ngươi đến, là muốn giới thiệu vị hôn phu của Hồng nhi để các ngươi biết”
Nàng nhìn Ân Nham Tuyền một chút, trong mắt hiện lên một chút thần sắc mà chỉ có nàng cùng Ân Nham Tuyền biết. “Ân đại hiệp, đây là con lớn nhất của ta, Tri nhi, bên người là thê tử của hắn, kêu….”
Không khí cứng đờ, Lục phu nhân cũng không biết nên xưng hô nàng thế nào, thanh âm tạm dừng ở một chữ cuối cùng.
Lục Viễn Tri nhanh chóng thay nàng tìm bậc thang để xuống, “Thê tử của ta, Tâm nhi”. Ánh mắt trùng xuống, hắn cố ý ôm chặt thê tử, trong lòng cực kỳ khó chịu.
Từ sau khi bọn họ tiến vào, ánh mắt nam nhân này vẫn luôn đặt trên người của thê tử mình.
Nhìn nhìn cái gì, có cái gì đẹp mặt, làm như Lục Viễn Hồng là người chết sao? Muốn nhìn phải nhìn vị hôn thê của mình, theo dõi Tâm nhi của hắn làm cái gì?
Ân Nham Tuyền tự nhiên không biết chính mình bị người oán hận, trong mắt tia kinh ngạc cùng hoài nghi, hắn chắp tay làm lễ nói, “Xin chào Lục công tử, tại hạ là Ân Nham Tuyền”.
Đêm qua tối đen, hôm nay có ánh sáng chiếu xuống, hắn không khỏi bắt đầu hoài nghi liệu đêm qua có phải hắn nghe lầm, một nữ nhân trẻ tuổi mĩ mạo như vậy sẽ là nữ ma đầu tâm ngoan thủ lạt sao?
Lục Viễn Tri nhìn chăm chú vào đôi tay đặt trước hành lễ, hừ lạnh, “Tại hạ tên Lục Viễn Tri, nếu ngươi không nhớ, ta không ngại giới thiệu lại một lần, Tâm nhi là tên của nương tử ta, nếu là nương tử của ta, làm phiền ngươi đem ánh mắt vô lễ dời khỏi nàng”.
“Ngươi….. Tri nhi, làm sao có thể vô lễ với Ân đại hiệp như thế!” Lục phu nhân khẽ quát, muốn giận lại không thể giận,
Vừa nghe được xưng hô không mấy tự nhiên này, Lục Viễn Tri quả muốn bật cười, nương có thể hay không rất miễn cưỡng, xem nàng hai nắm đấm đã nắm chặt đến mức trắng bệch.
“Đừng lo, Lục phu nhân, là ta thất lễ”. Ân Nham Tuyền nhận sai xin lỗi, “Thật không dám giấu diếm, ta hiện tại đang lùng bắt một gã luyện công đến tẩu hỏa nhập ma, gọi là Phong Ma Hoắc Giới, đêm qua ta đi lạc vào Sấm thiên viện, thấy Lục công tử cùng phu nhân của ngài đang… luận bàn võ nghệ, ta nghĩ tìm kiếm hai vị hỗ trợ giúp ta một tay, đồng lòng đánh đuổi….” Lục Viễn Tri vẫy tay đánh gãy lời hắn nói, “Ta nghĩ ngươi tìm lầm đối tượng, ta căn bản không biết võ công”.
“Đêm qua ta nghe thấy phu nhân của ngài đề cập tới Tử mạch tâm pháp, bộ tâm pháp này người trên giang hồ biết đến ít ỏi có thể đếm được, ta rất tin phu nhân của ngài có võ nghệ cao siêu, có thể giúp ta đến bắt Phong Ma đánh bại kim cương trảo của hắn, Lục công tử, ngày cũng không hy vọng nhìn thấy Phong Ma lạm sát kẻ vô tội đi?”
Lục Viễn Tri liếc nhìn vẻ mặt hờ hững của thê tử, ở bên tai nàng nói thầm: “Nàng nghe rồi đó, cái tên Phong Ma kia không dễ chọc, nàng có chiêu thức phá giải cái gì kim cương trảo kia sao? Nếu nàng không muốn để ý tới, không đáp ứng cũng không sao”.
Luyện Vô Tâm dùng ánh mắt trả lời hắn, tự nhiên, hắn biết nàng không thích chõ vào việc này.
“Ân đại hiệp, nương tử ta không có hứng thú giúp ngươi, cho nên cho dù chết bao nhiêu người, với chúng ta cũng không có quan hệ, ngươi đừng tốn nước miếng nhiều lời”.
Luyện Vô Tâm lại liếc mắt nhìn tướng công nàng một cái, nhìn thấy rõ kỹ xảo nhỏ của tướng công nàng, rõ ràng thật sự để ý, lại che dấu không nói, hắn nghĩ hắn nói như vậy, nàng sẽ đáp ứng hỗ trợ?
Không, nàng không có tâm tốt như vậy.
“Nếu hai vị không muốn hỗ trợ, tại hạ cũng chỉ có thể tìm người khác giúp đỡ”. Ân Nham Tuyền ánh mắt lóe ra, “Chẳng qua, Phong Ma kia tự nhận là thiên hạ vô địch, thậm chí ngảy cả hắc bạch trên đường mỗi người e ngại Huyết Ma Sát, đều là bại tướng của hắn, người giang hồ đều cố bảo vệ mạng của mình, rất ít người tự nguyện đi giúp…”
“Tên kia thật khoe khoang như vậy?” Lục Viễn Tri xem xét một chút nét mặt vẫn không thay đổi của nương tử.
“Hắn nói từng xâm nhập chỗ ma nữ kia ở, còn chém vài cây ành đào của nàng, ma nữ kia cũng ngại hắn không thể….”
Luyện Vô Tâm một mực yên lặng không ra tiếng, bỗng mở miệng, “Kim cương trảo còn không có luyện thành khí, mỗi lần xuất chưởng, đều đã tiêu hao không ít chân khí, phải nghỉ ngơi sau đó mới lại có thể ra chưởng, chỉ cần thừa dịp hắn xuất chưởng sau một khắc, công kích chỗ khuỷu tay của hắn, một khi bị thương, ngay cả kim cương trảo cái gì, hắn cũng không thể dùng lại”.
Lục Viễn Tri mở miệng thật lớn, sao có thể? Nương tử hắn không phải tâm địa cứng rắn sao, lúc này như thế nào đổi tính muốn giúp?
Xoay mình, hắn tỉnh ngộ “A” một tiếng, theo sau bất mãn lại ghen tị kêu rên hai tiếng.
Trong cảm nhận của nương tử hắn, anh đào so với bất cứ thứ gì đều quan trọng hơn, hắn bắt đầu hoài nghi, nói không chừng có người lấy anh đào muốn nàng trao đổi hắn, nàng sẽ không nói hai lời liền đêm tướng công là hắn tống khứ đi.
“Nếu hắn đã luyện thành?” Ân Nham Tuyền hỏi lại.
Luyện Vô Tâm khóe miệng nhẹ nhàng, “Còn dùng nhiều lời sao? Nháy mắt khi hắn xuất chưởng, trực tiếp chặt đứt hai tay của hắn, lấy hai mắt hắn, nếu hắn còn giãy dụa, liền ngay cả hai chân của hắn cũng phế đi, nhìn không thấy, không thể hoạt động, làm sao còn có kim cương trảo?” Ngắn gọn một câu, chính là làm cho hắn chết.
Mọi người thở ra một dòng khí, thật sự là….. ngoan độc nha!
Không cần đặt thêm câu hỏi, Ân Nham Tuyền trong lòng đã chứng thực suy đoán của hắn. “Nếu phu nhân không ngại, Ân mỗ còn muốn thỉnh giáo thêm một chút chiêu số chống lại, không biết liệu có tiện không?”
Về điểm này, Lục phu nhân tích cức bồi vào. “Tri nhi, ta không miễn cưỡng ngươi lưu lại, nhưng xem Ân đại hiệp cần ngươi hỗ trợ, chỉ hi vọng ngươi ở lại mấy ngày đi”
“Tâm nhi, ý nàng thế nào?” Lục Viễn Tri đem quyền quyết định ném cho nương tử hắn, ai bảo nương tử là lớn nhất!
“Tùy tiện chàng”
“Tùy tiện sao?” hắn nghiêng đầu suy nghĩ, “Nếu vậy, ở lại mấy ngày đi!”
Qua hai ngày, Ân Nham Tuyền đột nhiên nhận được cấp báo, biết được Phong Ma thường lui tới một ngọn núi cách nơi này không xa, suất kĩnh chúng thủ hạ, vì hết phận sự vì võ lâm hòa bình mà bôn ba đi.
“Nương, người đến tột cùng là bán cái gì trong hồ lô? Vì sao lại giữ bọn họ lại?” Lục Viễn Thiên ngay cả gõ cửa cũng không thèm, cứ như vậy tiến vào phòng của Lục phu nhân.
Lục phu nhân trừng mắt nhìn hành động lỗ mãng của con, hiểu được hắn không hỏi được lý do sẽ không cam tâm. “Nhớ rõ Ân Nham Tuyền ra ngoài vì mục đích gì không?”
“Đương nhiên nhớ rõ, không phải là vì tiêu diệt cái gì Huyết Ma Sát cùng Phong Ma sao, nhưng cái này cùng việc hai người kia ở lại thì có quan hệ gì?”
“Thê tử của đại ca ngươi, chính là Huyết Ma Sát trong miệng mọi người”.
Lục Viễn Tri trừng mắt, “Không thể nào? Nương, người đừng nói giỡn…”
“Ân đại hiệp đã xác nhận qua, chính là nàng, bằng không, ngươi cho là Ân đại hiệp vì sao muốn giữ họ lại? Đương nhiên là bởi vì hắn đã tìm được ma nữ kia”
“….Cho nên, đây là sự thật?” mắt nhìn khuôn mặt nghiêm túc thận trọng của mẫu thân, Lục Viễn Thiên nuốt nuốt nước miếng, hai chân không tự giác nhũn xuống, “Nương, vậy sao người con lưu lại nữ nhân kia? Nàng khủng bố như vậy, giết người không chớp mắt cùng…..”
“Đừng quên nàng là thê tử của đại ca ngươi, có đại ca ngươi ở đây, nữ nhân kia sẽ không đụng đến bọn ta”. Trong đầu, còn tồn tại một màn hai người kia nắm tay chẳng phân biệt, đủ để chứng minh bọn có cảm tình kiên thâm, chính mình có thể khống chế đúng là Lục Viễn Tri.
Lục Viễn Thiên vẫn là co quắp bất an, “Vậy giữ bọn họ lại sao? Ân đại hiệp có tính toán gì không?” chẳng lẽ cùng nàng ở Lục gia đại biện một hồi.
“Xem ngươi khẩn trương, ngươi cho ta trầm ổn bắt lính theo kế hoạch được không?” Lục phu nhân mắng, “Đều đã ngoài hai mươi, gặp được sự tình còn hoang mang rối loạn khoa trương như vậy”.
Nâng tách trà lên, nàng uống thanh nhuận cổ họng, “Ngươi an tâm, ta cùng Ân đại hiệp đã thương lượng qua, không nên dùng võ quyết đấu, lấy độc khống chế nàng có vẻ mau, nhưng lại nghe nói nàng từng bái Y Thánh làm sự phụ, bình thường dụng độc với nàng là không thể, ở phương diện dùng độc này, Ân đại hiệp sẽ nghĩ biện pháo, chúng ta chỉ cần phối hợp nghĩ biện pháp làm cho nàng uống là được”.
“Dùng độc? Nương, việc này…. Thực không tốt, sẽ chết người đó” Được nuông chiều từ bé, thiếu gia như hắn đối với loại việc hại người này thật sự trì độn, thái độ ngờ nghệch chọc Lục phu nhân một trận cười mỉa.
“Giết người? Ma nữ này ngoài việc hại người làm thống khoái, ta làm như vậy, không chỉ là thay mặt giúp đỡ người trong võ lâm, thay Ân Nham Tuyền giải quyết vấn đề của hắn, ngươi cũng không hy vọng hắn mau chóng trở thành muội phu của ngươi sao? Nương làm như vậy có gì không đúng?”
“Nhưng là, nương, người không sợ sao?” Hắn sợ chết khiếp, nếu như ma nữ kai phát hiện dụng ý của bọn hắn, không hiểu nàng sẽ đối phó với bọn họ như thế nòa?
“Chúng ta nơi này có nhiều người như vậy, cho dù nữ nhân kia muốn phản kháng, còn có Ân đại hiệp cùng thủ hạ của hắn ở đây, bọn họ đều đã được chuẩn bị mà đến, ta có gì phải sợ?” nàng chỉ là một nữ hân cùng có thể đem tiền trang Lục gia chống đỡ được tới ngày hôm nay, phàm là những chuyện có thể nguy hại tới Lục gia, nàng đều phải trừ bỏ. Đối với Lục gia nếu có cơ hội, nàng bằng mọi biện pháp đều phải bắt lấy.
Muốn nói bắt Luyện Vô Tâm, điều này cũng không dễ dàng, nhưng nếu có Lục Viễn Tri ở đây, có lẽ sẽ không khó khăn.
Mấy ngày nữa, Ân Nham Tuyền thuận lời bắt được Phong Ma rồi trở về.
Lục Viễn Tri dậy thật sớm, mới từ trong phòng đi ra đã thấy một người đứng trước Thiên viện, hiển nhiên là muốn thấy bóng dáng hoảng sợ của hắn, “Nương, người…. Người như thế nào lại đến đây?”
Hắn nghĩ đến Lục phu nhân mấy ngày gần đây thân mật tất cả đều là vì cần nương tử của hắn giúp Ân Nham Tuyền, nếu như Phong Ma kia đã bị bắt, nàng còn sáng sớm tự mình chủ động đến tìm hắn, cái này rất kỳ quái.
“Lục gia này là của ta, chẳng lẽ ta tới nơi này cũng phải xin phép?”
“Không phải, ta không có ý này”.
Lục phu nhân dùng ánh mắt ngắm ngắm cánh cửa đóng chặt phía sau hắn, giống như lơ đãng hỏi: “Tâm nhi đâu? Còn chưa tỉnh sao?”
“Vâng, nàng còn đang nghỉ ngơi”. Nhớ rõ trước kia lúc ở Anh Cốc, chân trời vừa mới lộ ánh rạng đông, Tâm nhi liền tỉnh dậy, sau khi thành thân, nàng tựa hồ càng lúc càng tham ngủ, lúc này lại trễ nửa canh giờ, nàng mới tỉnh ngủ.
“Thật là! Các ngươi ngày hôm qua rốt cuộc là làm cái gì?”
Lục Viễn Tri bị thái độ tức giận của nàng đánh tới, sợ tới mức người trong nháy mắt nhảy dựng lên.
“Người không biết sắc mặt Tâm nhi có bao nhiêu khó coi sao? Nhìn một cái người làm trượng phu rõ ràng là ngươi, sao lại không chiếu cố thê tử của mình”.
Ngực Lục phu nhân vì quan tâm mà nóng lên, hắn lại không xác định mở miệng, “Nương, người có ý tứ gì?”
“Có ý tứ gì”, nàng lườm hắn một cái, “Ý tứ là ta sai người sắc chút thuốc bổ cho Tâm nhi, ta thấy nàng mấy ngày gần đây vẻ mặt mệt mỏi, có vẻ thân mình không khỏe, chờ nàng sau khi tỉnh lại, ngươi đến phòng bếp tới lấy đi! Ngươi cũng biết ngươi không thể tiếp xúc với người khác, ta sẽ sai người tới giúp đỡ, đừng quên tới lấy, thê tử của chính mình không thể chiếu cố, còn muốn ai tới chiếu cố?”
“Nương…. Người, người làm sao có thể đột nhiên đối tốt với chúng ta như vậy?”
Lục phu nhân đứng lên, không được tự nhiên nói: “Ngươi nói, tên họ Lục kia, tốt xấu đều là người một nhà không phải sao? Huống hồ lần này cũng có sự hỗ trợ của các ngươi, làm cho Ân đại hiệp thuận lợi bắt Phong Ma, cùng là người một nhà, chiếu cố cho nhau có gì không đúng?”
Lục phu nhân ném lại mấy câu rồi xoay người rời đi.
Đoán mình tâm không cánh mà bay, Lục Viễn Tri khóe miệng hiện lên chút cười, nương bỗng chuyển hoàn toàn thái độ, hắn cũng rất thỏa mãn, về phần nương hắn như thể nào có thể nghĩ thông suốt, hắn đã không còn muốn nghĩ nhiều nữa.
“Chàng một mình đứng ở đây ngây ngô cười cái gì?”
Vừa quay đầu lại, chỉ thấy nương tử hắn không biết từ kh nào đã đứng ở phía sau.
“Sao nàng lại ra đây?” tiến lên một chút, đau lòng nhìn dáng vẻ mệt mỏi của nàng, “Sao không nghỉ ngơi thêm chút nữa?” vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn làm cho tâm hắn xao động.
Rốt cuộc là làm sao vậy? Vì sao vô luận Tâm nhi ngủ thế nào, đều không thể làm biến mất vẻ mặt tiều tụy kia?”
Nàng lại bình tĩnh mở miệng, “Đã thức, không thể ngủ lại, chẳng lẽ còn ở trên giường ngẩn người?”
Lục Viễn Tri lộ ra tia nghịch ngợm, ánh mắt cố ý cao thấp đánh giá nàng. “Ta còn nghĩ rằng nương tử ở trên giường không nhìn thấy ta, hoảng hốt, muốn gặp ta, mới chạy đến tìm ta”.
Luyện Vô Tâm tầm mắt không được tự nhiên, che dấu khiến hắn biết rằng mình đã đoán trúng. “Thật là, sáng sớm còn không đứng đắn”.
“Nàng là nương tử của ta, nếu ta muốn đối với nàng đứng đắn, thế mới là quái đản!” đem nàng ôm vào trong lòng, hắn xoa gò má đến hồng nhuận, nương nói đúng, hắn xác thực đã không chiếu cố đên Tâm nhi.
“Xem sắc mặt nàng thật kém, ta bắt đầu hoài nghi, có phải hay không chính mình buổi tối rất tham ăn, ta nên để nàng nghỉ ngơi nhiều mà không phải ôm nàng động thủ động cước”.
“Chàng nói bậy bạ gì đó”. Trên mạt mây đỏ càng lúc càng rõ ràng, Luyện Vô Tâm tự nhiên biết nguyên do khiến bản thân mệt mỏi, nhưng cũng không phải như suy nghĩ của hắn, nhưng mà, nguyên nhân cũng không phải không có liên quan.
“Tâm nhi nương tử, nàng yên tâm, mấy ngày nay ta sẽ khắc chế xúc động, ngoan ngoãn an phận ngủ, không để nương tử nàng mệt chết”.
Luyện Vô Tâm mặt ửng hồng cười trừng mắt hắn, “Có công phu nói nhiều như vậy, còn không mau đi luyện tập mấy chiêu thức hôm qua ta dạy chàng”.
“Ai nha! Nương tử, vừa tỉnh ngủ không nên quá mệt mỏi, chúng ta có thể đợi dùng cơm rồi nói sau được không”.
Hắn chính là loại ba ngày bắt cá, năm ngày phơi nắng nằm lười, căn bản là không thích hợp luyện võ, nương tử lại không biết nên nói là căn cân không đúng, liên tục mấy ngày muốn hắn học khẩu quyết, nhớ chiêu thức, hắn luôn tìm cách trốn tránh, leo lên cây ngủ bù.
“Dạy chàng luộn võ, chàng luôn có một đống cớ lý do, là ai ngại mình quá yếu, muốn cường thân bảo vệ ta?”
Hắn cắn đầu lưỡi. Ôi! Nương tử hắn từ khi nào đã có thể đánh gãy lời nói của hắn.
“Được thôi, được thôi! Nhưng mà, cũng không thể chò ăn sáng rồi đi tập được sao? Ta thật đói bụng… ai nha!” hắn hướng trán mình mà vỗ.
“Lại làm sao vậy?”
“Xem ta quên, ta thế mà lại quên chuyện nương dặn, Tâm nhi nương tử, nương đặc biệt sai người sắc chén thuốc bổ cho nàng, trước khi ăn sáng nhất định phải uống, để ta đi lấy, nàng chờ ta”.
Đặc biệt hầm thuốc bổ cho nàng?
Luyện Vô Tâm nhíu mi, người nhà này lại muốn giở trò gì?
Trong Thiên viện to như vậy, chỉ có một mình nàng.
Nàng nhặt lên hòn đá nhỏ nhất, nín thở ngưng thần nắm bàn tay, thật tốn nhiều thời gian so với trước đây mới có thể khiến đá nát vụn, chưa xong, nàng điều tức khí trong cơ thể mình.
Không ngoài dự đoán, công lực của nàng chỉ còn lại có năm phần, nếu phải bảo vệ Lục Viễn Tri, khả năng có thừa, chẳng qua…
Mi cong lại lần nữa co lại, nàng trừng mắt nhìn lòng bàn tay, nghĩ lại liệu có phải có vấn đề gì xảy ra hay không, vì sao nàng vẫn có năm phần nội lực?
Chẳng lẽ, sư phụ chỉ đúng phân nửa?
Tại phòng bếp, một tiểu tỳ trông lò bếp, vừa thấy Lục Viễn Tri tiến vào, lập tức đứng thẳng dậy chạy đến. “Ách… Lục, Lục thiếu gia”.
“Đừng gọi ta là Lục thiếu gia, thật khó nghe nha!” hắn bắt tay vào làm, người nơi này hắn không quen biết nhiều, kêu đứng lên cũng không tự nhiên.
Hắn tới nơi bếp nấu, chỉ vào nồi thuốc, “Đây là chuẩn bị cho nương tử ta sao?”
Tiểu tỳ nữ gật gật đầu: “Vâng, thiếu phu nhân đã dậy sao?”
“Dậy rồi, ngươi không cần vội, tự ta có thể làm được rồi”. Hắn meo meo cười cho tỳ nữ lui xuống, thật cẩn thận đem thuốc rót vào bát.
Bưng thuốc bổ, Lục Viễn Tri chậm rãi hướng Thiên viện đi tới, đợi khi bóng dáng hắn biến mất ngoài phòng ăn, Lục phu nhân cùng Ân Nham Tuyền ẩn thân ở nơi nào đó hiện thân.
“Ân đại hiệp, ngươi xác định thuốc này sẽ không làm cho ma nữ kia phát hiện?” lúc trước không nghe nói yêu nữ kia có thể giải trăm độc, hôm nay biết được, nàng cảm thấy lo lắng, nhỡ đâu lúc đó thất bại, ngược lại mang đến cho Lục gia tai họa.
“Lục phu nhân xin yên tâm, độc này là ta tìm được ở Tây vực, một loại độc thảo không phổ biến ở trung nguyên, độc tính mãnh liệt, uống vào trong nháy mắt, xâm thăng lục phủ ngũ tạng, cho dù hôm nay Y Thánh trên đời, cũng không thể lập tức có biện pháp giải độc, hơn nữa chúng ta đã trộn lẫn vào vị thuốc, ta tin tưởng, yêu nữ căn bản không thể phát hiện được, nhưng mà…”
Lục phu nhân một lòng bất ổn. “Nhưng mà cái gì?”
Ân Nham Tuyền trên mặt lộ ra thần sắc khó xử. “Chỉ sợ nàng không uống, chúng liền thất bại trong gang tấc”.
Lục phu nhân thở dài một hơi nhẹ nhõm, biến hóa cười kỳ lạ, “Yên tâm, đây là ta kêu Tri nhi mang đến, yêu nữ kia đối vơi Tri nhi sẽ không có phòng bị, chỉ cần một lúc, Tri nhi sẽ khuyên nàng uống xong”.
Sau một lúc lâu, hắn do dự mở miệng, “Lục phu nhân, ta thực có lỗi, dù sao ta muốn đối phó yêu ma lại là con dâu người, người có thể vì dân vì nước không nể tình thân giúp chúng ta, tiểu chất cảm tạ vô cùng, nhưng, chỉ sợ Lục công tử không thể tha thứ chúng ta….”
“Điểm ấy Ân đại hiệp không cần lo lắng, vì các đại môn phái mà hy sinh thì có kể gì, chỉ cần chuyện này được giải quyết, ngươi có thể nhanh chút tới Lục gia cưới Hồng nhi”. Nàng làm mọi chuyện đều hết thảy vì chính mình, cái khác nàng căn bản không hề quan tâm.
Luyện Vô Tâm vừa thấy cái bắt thuốc bổ đen xì quỷ dị, thoáng chốc nhướn mày,
“Ta không cần uống thứ này”. Không cần hắn mở miệng, nàng quả quyết cự tuyệt.
“Nàng nhìn một cái đi xem sắc mặt nàng kém đến thế nào, đã nhiều ngày nàng nhìn thật mệt mỏi, đây là nương vì riêng mà mà hầm dược, thừa dịp còn nóng, nàng uống một ngụm cho hết đi!” hắn đem bát thuốc tiến lên trước.
Mùi vị thuốc nồng đậm xong vào mũi, làm cho nàng chán ghét nhăn mũi lại. “Chàng đã quên ta là thân phận gì sao, tự bản thân ta hiểu rõ cơ thể mình, căn bản không cần dược gì cả, nghỉ ngơi nhiều là tốt rồi”.
“Nhưng nàng đã nghỉ ngơi nhiều ngày như vậy, lại càng ngày càng mệt thêm, thôi vì để ta an tâm, nàng uống một chút đi!”
Cho dù hắn biểu hiện có bao nhiêu đáng thương, Luyện Vô Tâm vẫn là thờ ơ. “Ta chán ghét uống thuốc”.
“Nàng là đại phu nha! Làm sao có thể chán ghét uống thuốc?”
“Ai quy định đại phu sẽ thích uống thuốc? Ta chính là chán ghét cỗ vị này, hơn nữa, thống hận loại vị thuốc nồng đậm nay”. Cho nên mọi loại thuốc nàng điều chế, đều dùng các phương pháp điều vị đặc biệt.
Nhìn nương tử không chịu thỏa hiệp, lại ngắm ngắm chén thuốc khói trắng nghi ngút, hắn không ngừng cố gắng nói: “Nếu không như vậy, ta uống một ngụm, nàng uống một ngụm được không? Muốn khó ngửi, chúng ta cùng nhau khó ngửi; Muốn khổ, chúng ta cùng nhau khổ”.
Vì biểu hiện thành ý của chính mình, hắn uống một ngụm thật lớn. “Ừ, thật khó uống”. Hắn thè lười, cầm chén đưa lên trước mắt nàng.
Luyện Vô Tâm đầu ngón tay vừa mới chạm vào bát, ngoài cửa cùng với mái hiên truyền đến tiếng động, âm thanh rất nhỏ, mắt lạnh lùng, động người một chút.
“Tâm nhi nương tử, ta đã quyết định chúng ta cùng khổ, nàng còn không chịu uống sao?”
“Ngoài phòng có người”
“Có người?”
“Có không chỉ một người”. Trên đầu từng trận âm than, mặc dù đã cố gắng nhỏ giọng, lại vẫn rơi vào tai của nàng, nàng bình tĩnh lắng nghe, có bao nhiêu tên không sợ chết dám đến quấy rối.
“Tâm nhi nương tử? Tâm nhi nương tử?”
Mới hoàn hồn, Luyện Vô Tâm liền phát giác trên trán Lục Viễn Tri đổ mồ hôi lạnh.
“Chàng làm sao vậy?” Luyện Vô Tâm nhận thấy có gì đấy không thích hợp ở hắn, ngón tay ngọc rất nhanh bắt lấy tay hắn xem mạch, nhất thời nàng quá sợ hãi, phản ứng đầu tiên đó là chộp tới chén thuốc kia cẩn thận ngửi.
Ánh mắt bắn ra hàn quang sắc bén, “Bát dược này có người đã động thủ tay chân!”
Sự việc bại lộ, ngoài cửa truyền đến tiếng Lục phu nhân bóp tay. “Ngu ngốc, thiếu chút nữa là thành công”.
Cái gọi là người lạ, không ngoài Ân Nham Tuyền cùng nhân mã hắn mang đến, còn có Lục phu nhân, bọn họ canh giữ ở ngoài phòng, muốn chời thời điểm Luyện Vô Tâm phát độc không thể chống cự, giải quyết nàng.
Vậy nhưng, người nên trúng độc thì không trúng, người không nên trúng lại trúng.
Ngoài cửa gần nóc nhàn, một gã danh thủ giữ bảo kiếm, chuẩn bị ứng chiến, Lục phu nhân sợ hãi rụt rè tránh ở phía sau Ân Nham Tuyền, vừa thấy Luyện Vô Tâm kia ánh mắt thâm trầm ngoan lệ đầy khủng bố, không khỏi thất thanh kinh suyễn.
Taynàng không nhịn được run rẩy, ông trời! Thật sự là dọa người.
“Các ngươi muốn chết!” Luyện Vô Tâm không ngăn được cảm xúc muốn bầm thây vạn đoạn nhóm người này, mặt của nàng vì giận mà tím tái trước thủ pháp ti tiện của bọn họ, gián tiếp hại đến vị hôn phu của nàng.
Không có ai thấy Luyện Vô Tâm ra tay như thế nào, chỉ biết là thân hình nàng chợt lóe, nháy mắt đã nhảy lên mái hiên.
Sáu người này còn không kịp thấy rõ bóng người màu đỏ trước mắt, một dấu bàn tay đã khắc ở ngực, cơ hồ là nháy mắt, một đám mất trọng tâm rơi xuống, nằm rạp đầy trên mặt đất, thân hình nhanh chóng co rút, khóe miệng chảy ra bọt mép, không lâu sanh trở nên vô thanh vô tức.
Thấy thế, Lục phu nhân hét chói tai liên tục. “Ông trơi! Nàng ta…… này… là giết người nha! Nàng giết người…”
Thanh âm chói tai hấp dẫn tầm mắt của Luyện Vô Tâm, quyết định mục tiêu tiếp theo cần giải quyết chính là con gà mái già không quan tâm sinh tử của con đẻ mình.
“Chờ….Chờ! Tâm nhi nương tử….”
Tiếng gọi suy yếu ngăn trở Luyện Vô Tâm đang muốn ra tay, nàng vội vàng vào trong phòng, đỡ lấy nam nhân.
Cẩn thận đụng vào da thịt nóng như lửa trên người hắn, Luyện Vô Tâm hai mắt sợ hãi. “Đáng chết, độc này sao lại phát tác nhanh như vậy!”
Lục Viễn Tri chậm rãi ngẩng đầu, đối với Lục phu nhân ở xa che kín thần sắc sợ hãi nói: “Ta biết ngươi đối với việc ta hại chết cha vẫn canh cánh trong lòng, đối với chuyện này ta vẫn cảm thấy e ngại, nhưng ta không ngờ được ngươi lại nhẫn tâm như thế, hạ độc dược, ta là con ngươi đẻ ra, Tâm nhi là con dâu của ngươi!”
Trong nháy mắt, bị mọi ánh mắt dừng lại trên người, Lục phu nhân che dấu sự sợ hãi, thanh thanh cổ họng nói: “Thì tính sao? Ngươi nên biết ta đã cực khổ thế nào sau khi hạ sinh ngươi, nếu không phải ngươi, Lục gia sẽ đi tới tình trạng như hôm nay sao?”
“Ngươi nên hiểu được, ngươi là người của Lục gia, lúc này cư nhiên còn cưới yêu nữ làm thê tử, làm cho tổ tiên Lục gia chúng ta bị ô danh xấu hổ, không phải ngươi làm lão gia thất vọng đến chết sao? Ta đây là thay trời hành đạo, có cái gì không đúng?”
Lục Viễn Tri tâm rét lạnh, hắn một tay gắt gao nắm chặt cổ tay của thê tử, không cho nàng vì mình mà đi đả thương người, đây không phải là mong muốn của hắn, hắn đem nàng chặt chẽ giữ lại sau người, thanh nghiêm mặt run sợ nói: “Ân đại hiệp, ngươi không phải vì Phong Ma mà đến sao, vì sao đối với vợ chồng ta lại làm chuyện như vậy?”
“Bắt Phong Ma là thật, nhưng, bắt Huyết Ma Sát mới là hàng đầu”.
“Uổng ngươi xưng là ngũ quân kiếm, làm việc như vậy thực không quang minh chính đại”, Lục Viễn Tri cười khổ, “Làm chuyện như vậy, coi như ta thấy rõ bộ mặt thật sự của chính đạo các ngươi”.
Ân Nham Tuyền nghiêm nghiêm nói: “Vì trừ bỏ yêu nữ này, khi cần sử dụng thủ đoạn là chuyện tất yếu. Ngươi hiểu được thê tử của ngươi đến tột cùng là người như thế nào sao? Nàng lưng tín quên nghĩa, sát hại không ít người vô tội, thậm chí người tốt….”
Lục Viễn Tri giơ lên nụ cười trào phúng, “Tâm nhi trợ giúp ngươi bắt Phong Ma, ngươi ngược lại lấy oán trả ơn, muốn đẩy nàng vào chỗ chết. Làm như vậy với tà mà hắc đạo trong miệng ngươi có gì khác biệt?”
“Nữ nhân này lạm sát kẻ vô tội chính là sự thật!” Ân Nham Tuyền chật vật quay mặt, cố gắng giữ mình không bị lệch khỏi quỹ đạo chính nghĩa. “Lục thiếu gia, ta khuyên ngươi không nên giữ nàng lại, bằng không, cẩn thận đao kiếm không có mắt, bị thương thì ngươi cũng đừng trách ta”.
“Lạm sát kẻ vô tội?” Lục Viễn Tri cười to lắc đầu, cả người lùng lay vài cái, “Ngươi như thế nào không đi điều tra những người này đến tột cùng vì sao mà chết? Cũng đúng, người chết không đối chứng, ngươi không có khả năng tra được”.
Thấy hắn gian ngoan mất linh, Lục phu nhân xuất ra chế áp hắn. “Lục Viễn Tri, ngươi nếu không nghĩ muốn cha ngươi mất mặt, mau kêu thê tử ngươi nhận tội đem thuốc uống đi”.
Ân Nham Tuyền một bên hiểu lấy đại nghĩa, “Lục thiếu gia, nghe lời mẹ ngươi, không cần lãng phí khí lực, thừa dịp còn có chút hơi thở, đừng khăng khăng một mực che chở nàng”.
Lục Viễn Tri chuyển sang thanh âm cười nhạo, chê cười! Vì sao muốn hắn lựa chọn? Bọn học cho tới bây giờ vốn chưa từng đối xử tử tế với hắn không phải sao?
Chịu đựng trong bụng quặn đau, Lục Viễn Tri nắm chặt lòng bàn tay nữ nhân bên cạnh đưa ra quyết định của hắn. “Tâm nhi, chúng ta đi”.,
Luyện Vô Tâm biết, hắn không muốn nàng xuống tay với nhóm người này.
Nhưng, nàng không ra tay, những người này sẽ từ bỏ ý đồ sao?
Đương nhiên không, Ân Nham Tuyền lại thêm mấy người phía sau, lập tức đem nàng bao vậy, ngay cả khi mất năm phần công lực, Luyện Vô Tâm lại che chở Lục Viễn Tri, nhưng, đối phó với mấy người này, Luyện Vô Tâm này vẫn là thừa sức.
Không đầy một tích tắc, liền có bố người chịu ngân châm, ngã xuống đất, thủ pháp giết người lưu loát, Ân Nham Tuyền nhận thấy, cho dù có thêm hai mươi người, cũng không phải là đối thủ của yêu nữ này, hắn ngăn hai gã tùy tùng còn lại, không cho bọn họ lại hy sinh.
“Lục Viễn Tri! Ngươi cứ như vậy lựa chọn cùng yêu nữ này rời đi, ngươi muốn làm cha ngươi thất vọng sao?”. Mặc kệ mọi người sợ hãi trốn ở chỗ tối phát run, Lục phu nhân vẫn muốn kêu lên một tiếng.
“Ta có thể làm vậy, chính là vì các ngươi, ta dùng mệnh này trả lại”. Ánh mắt thâm thúy đón nhận ánh mắt hoang mang của Tâm nhi, sau đó mới tuyệt vọng nhìn về phía Lục phu nhân, “Ngươi hạ độc, ta nói cũng không nói uống xong, coi như ta quyết tâm cùng Lục gia chặt đứt quan hệ, ta nghĩ, ta hẳn là không nợ Lục gia các ngươi”.
Hắn dồn dập thở hào hển, cắn răng nhắm mắt chống đỡ ngực co rút đau đớn, sau đó, hắn cố hết sức khởi động mi mắt, đầu liếc mắt một cái liền nhìn thấy vẻ mặt cuồng nộ của Luyện Vô Tâm.
Đáy mắt tỏa ra sự lạnh lùng, nàng ách thanh nói: “Chàng đã nói muốn theo giúp ta cả đời, nếu chàng dám để ta lại một mình, liền chớ trách ta làm ma nữ người gặp người sợ, giết sạch người của Lục gia của chàng”.
Lục Viễn Tri trong mắt trút xuống tràn đầy cảm tình cùng tín nhiệm, nếu nói hắn từng hoài nghi tình cảm của Tâm nhi, giờ khắc này, toàn bộ đều biến mất.
Hơn nữa, hắn tin tưởng Tâm nhi có biện pháp cứu hắn, cho tới nay, hắn chính là cứ như thế tin cậy nàng.
Nàng quay đầu một cái, nhìn chằm chằm ở đây còn lại bốn người.
Không cần nói cũng rõ, trong ánh mắt kia, nếu vị hôn phu của nàng có chuyện gì không hay xảy ra, tất cả bọn họ đều phải chôn cùng, thẳng đến khi bóng dáng của nàng biến mất ngoài cửa lớn Lục gia, Lục phu nhân mới nhuyễn chân ngã ngồi trên mặt đất rùng mình.
Truyện khác cùng thể loại
48 chương
10 chương
26 chương
80 chương
99 chương
25 chương