Thú Tu Thành Thần
Chương 83 : Nhờ gió mà lên
Băng Thần cùng người trong đội ngũ được lão sư của Thiên Nguyên vui mừng chào đón gia nhập học viện.Nhìn các lão sư xem Băng Thần với vẻ mặt hớn hở những người khác có chút ghen tỵ.Có điều biết làm sao được sống thì phải có sự chấp nhận hiện thực.Người ta có tài năng tu luyện thêm gia cảnh cùng vẻ ngoài cũng tốt.
So sánh với mấy kẻ sinh ra đã ở vạch đích làm gì cho thêm tức tối.Mấy kẻ kia khi Băng Thần đi qua thì đồng loạt tránh né, hắn ta hình tượng đã không thua gì mấy tên độ tể máu lạnh giết người không chớp mắt.Băng Thần thì bình thản đến lạ thường,trên môi nụ cười vẫn tươi vui.
Vốn hắn chình là như thế có gì phải ngại, xưa kia khi còn giảng dạy cho sát thủ mới vào nghề.Có cả ngàn người nhưng khi hắn đi qua thì tách thành hai nửa địa dương.Không thể không nói Băng Thần còn có chút hưởng thủ cảm giác này.Đứng ở trên đỉnh phải thế chứ,Băng Thần vui vẻ ôm Trình Vân cùng Trình Lan đi về Nhạc gia.
Năm người Lăng Phong lúc này cũng có thể ngẩng cao mặt nhìn thế gian.Nặc Tinh ánh mắt hơi ngấn lệ quang, trước kia tuy luôn mồm nói trả thì nhưng hi vọng mong manh nhưng lúc này đã khác.Nhìn về hướng bóng lưng kia hắn thầm thề du phải hi sinh tính mạng cũng sẽ giúp chủ nhân lên đinh cao. Nếu hắn chết đi vẫn sẽ có người giúp hắn báo mối thù kia,ánh mắt ướt át trở lên kiên định.
Lăng Phong vỗ vai Nặc Tinh lay nhẹ hắn một cái, cười khẽ nói nhỏ:
"Đừng làm mất mặt thiếu gia,chúng ta chắc chắn sẽ có ngày dương danh đại lục.Ngoài trước mặt hắn chúng ta sẽ không bao giờ khóc nữa."
Băng Thần nụ cười trở lên vui vẻ hơn,hắn ta không còn đơn giản chỉ mỉm cười theo thói quen nữa, tuy không nói nhưng trong lòng đã thầm hứa sẽ không để bọn họ phải thất vọng về mình.Hai cô nàng không biết vì sao các nàng lại cảm giác hình như Băng Thần tâm trạng tốt hơn hẳn.Nhưng chỉ cần hắn vui vẻ hai nàng cũng vui theo cuộc sống chỉ cần đơn giản như thế thôi.
Bóng của bọn họ trải dài trên mảnh đường đất,hơi híp mắt lại Băng Thần cười tươi tự tin bước vào trong Nhạc phủ.Nhạc Thiên Quân rất vui vẻ tinh thần rất tốt, bình thường đứng trước mặt Vương Vấn hắn ta sẽ hơi có chút sợ.Dù sao mình cũng đã phụ kỳ vọng của ngài ấy, bản thân cảm giác áy náy lan tràn.
Vương Vấn uống một ngụm trà sau đó nói:
"Thiên Quân lần này chuyện bảo vệ an toàn của tiểu tử kia giao cho ngươi trước. Tổ Sư quay về đây vì chuyện gì các ngươi đã rõ, hắn ta được ngài ban ân huệ đã là phúc bảy mươi đời."
Nhạc Thiên Quân gật đầu vui vẻ đáp:
"Sư phụ người cứ yên tâm, có ta ở đây thì không ai có thể hại được hắn hết .Vả lại ngài cũng lên biết năng lực của tiểu tử này không chỉ đơn giản như hắn ta đã thể hiện trọng cuộc chiến đấu.
Chưa hết Tùng Khánh sư đệ cũng biết tiểu tử này có thể tăng tu vi lên bằng cách ăn.Ta sẽ liên hệ Hoàng Kim Hổ giúp đỡ tìm kiếm thiên tài địa bảo, có lẽ sẽ khiến hắn ta trước khi vào học viện tu vi tăng thêm ít nhiều."
Vương Vấn lấy ra một cái giới chỉ ném về phía Nhạc Thiên Quân nghiêm túc nói:
"Trong đây có rất nhiều thiên tài địa bảo đủ để cho tiểu tử kia ăn một thời gian dài.Lần này hắn thua không có gì để nói, còn nếu thắng thì lợi ích không thể đo lường các ngươi có thể còn chưa biết."
Vương Vấn đứng lên chắp tay vừa đi vừa nói:
"Lần này chiến đấu còn được cao tầng của Thiên Nguyên tổng viện chú ý tới, Băng Thần nếu thắng sẽ có khả năng to lớn được tới tổng viện tu luyện.Nơi đấy tài nguyên không thiếu thốn gì cả , nếu tiểu tử này ngàn năm sau có thể vượt qua sư phụ thì chúng ta cũng được nước lên thuyền.
Nhạc gia cùng Thiên Nguyên học viện cũng không phải lo lắng về chuyện những môn phái kia người đối với chúng ta quấy phá nữa. Lần này đối với chúng ta một mạch cũng rất nguy hiểm ,nếu thất bại khả năng to lớn bên tổng viện sẽ phía người khác đến cai quản Thiên Nguyên để đối kháng với mấy môn phái kia."
Vương Vấn thở dài một hơi, hắn có chút buồn rầu nói:
"Sư tổ của bọn tính tình bộc trực ai cũng biết, nhờ thế tuy bằng hữu nhiều nhưng kẻ thù cũng nhiều lắm.Nếu không may để một hệ có thù với sư phụ nắm giữ được quyền hành thi những lợi ích Thanh Vân cùng Nhạc gia hưởng từ học viện cũng sẽ mất hết."
Nhạc Thiên Quân vui vẻ hoàn toàn biến mất, những kẻ kia có thể giết chết thiên tài của Thiên Nguyên dễ dàng như thế tu vi cũng phải Vũ Hoàng tứ trọng, ngũ trọng trở lên.Băng Thần dù có thế nào thiên tài thì bây giờ cũng chỉ có tam trọng Vũ Vương thời gian chuẩn bị đã không còn nhiều nữa.
Năm năm thời gian tưởng như dài lại trở lên dường như không đủ, Băng Thần mạnh lên không có nghĩa những người kia dậm chân tại chỗ. Chả sao sư phụ keo kiệt như thế lại đưa ra nhiều tài nguyên như thế này, Nhạc Thiên Quân nhìn quá phía Vương Vấn ánh mắt quả nhiên là như thế.
Vương Vấn đã bao nhiêu tuổi rồi thế lên không thèm chấp Nhạc Thiên Quân nhưng bị nhìn như thế cũng không tốt cho lắm, hắn ta ho nhẹ một tiếng sau đó giao phó:
"Mốt tháng nữa Tùng Khánh sẽ đến đây trực tiếp mang đám học sinh đi, Thiên Quân phải thật chú ý.Lần này rất có thể sẽ làm mấy môn phái kia làm ra dị động, dù sao Băng Thần tài năng cũng quá mức kinh hãi.Tuy hắn nhỏ yếu nhưng có lẽ cũng sẽ có một số người đã nhắm đến hắn ta."
Nhạc Thiên Quân cau mày nhỏ giọng hỏi:
"Ý sư phụ là tông môn hay sao?"
Vương Vấn gật đầu nói:
"Đúng nhưng không chỉ có bọn chúng những thế lực thù địch với Thiên Nguyên cùng Nhạc gia cũng rất có thể sẽ dị động.Tuy bây giờ có uy hiếp từ sư tổ của các ngươi nhưng qua một thời gian bọn họ rất có thể bí quá hóa liều,làm ra những chuyện điên rồ.
Tuy rằng trừng phạt bọn chúng rất dễ dàng nhưng Băng Thần tiểu tử mệnh chỉ có một thôi.Tuổi trẻ lại rất bốc đồng dễ dàng bị người ta lợi dụng sơ hở, ngươi quản hắn chặt một chút."
Nhạc Thiên Quân cười rộ lên rồi nói:
"Tưởng chuyện gì chứ tiểu tử này chân chính là một con cáo già, ai đụng đến hắn chắc chắn sẽ không có kết cục tốt.Ngày không phải lo lắng hắn ta trở lên bốc đồng , ta chỉ lo lắng tiểu tử này đi ra ngoài tai họa người khác mà thôi."
Vương Vấn lườm Nhạc Thiên Quân quát:
"Tiểu tử ngươi bao nhiêu năm vẫn như thế, ta nói gì thì ngươi cứ nghe đi.Không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn, thiên tài chết yểu bào nhiêu năm nay vẫn không ít.Trước kia có thể thông qua đó để sàng chọn nhân tài nhưng bây giờ thời gian đã không ủng hộ chúng ta nữa.
Những nhân tài khác ta cũng đã phân phó người quan sát bọn chúng, hai người các ngươi lưu tâm một chút là được.Ta cần phải quay lại bế quan rất có thể hai năm nữa mới ra được thế lên mọi chuyện giao cho hai ngươi."
Nhạc Thiên Quân cùng Tùng Khánh nhìn nhau sau đó chắp tay với Vương Vấn nói:
"Sư phụ dặn dò bọn ta đã rõ. "
Vương Vấn vỗ vai hai người nói:
"Tốt, ta ây giờ lập tức phải về học viện các ngươi xử lý nốt những việc còn lại nghe chưa .Thông báo luôn cho mấy tên hoàng đế để bọn họ giúp các ngươi, nhận ơn huệ của Thiên Nguyên học viện lúc này họ cũng lên trả lại."
Vừa dứt câu thì hắn ta đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa.Nhạc Thiên Quân quay qua Tùng Khánh nói:
"Ngươi cùng ta về Nhạc gia, lần này chúng ta đã thành công cần phải chúc mừng."
Tùng Khánh cũng vui vẻ gật đầu nói:
"Tất nhiên phải chúc mừng ngày hôm nay chúng ta phải uống cho no say.Gọi thêm cả mấy tiểu tử kia đến hầu rượu chúng ta, dù sao hôm nay bọn chúng cũng được lợi ích không nhỏ."
Nhạc Thiên Quân vui vẻ khoác vai hắn nói:
"Tất nhiên,ta biết có một tên cất dấu rượu của Thiên Hoa sơn trang mới hắn tới quà mừng không phải nói tất nhiên sẽ là rượu rồi."
Tùng Khánh nghe thế không khỏi liếm mép một cái dư vị rượu Thiên Hoa vẫn như đang còn trên đầu lưỡi.Hai người dắt díu nhau đi về Nhạc gia , bọn họ muốn có tiệc lớn cùng rượu ngon.
Đám người Băng Thần đi đến gần Nhạc gia thì đã thấy Phi Thành cùng một đám người đứng đợi hắn ta.Không phải nói Phi Thành đúng là một nhân tai, quyết đấu chưa kết thúc được ao nhiêu lâu hắn ta đã tận dụng đế nó thuận gió mà lên.
Truyện khác cùng thể loại
101 chương
1559 chương
150 chương
10 chương
60 chương
164 chương
114 chương
299 chương