Thú Tu Thành Thần

Chương 35 : Không tìm đường chết sẽ không phải chết

Mọi người tập trung lại quảng trường diễn luyện của Ngự Lâm Quân,nơi đây chính là nơi các binh tướng độ thiên kiếp,có long mạch bảo hộ lên độ kiếp nơi đây có thêm ba thành lên cấp thành công người Nhạc gia cũng rất thường xuyên độ kiếp ở đây.Thế nhưng giờ phút này tất cả mọi người đều là khuôn mặt khủng khiếp nhìn lên bầu trời mây đen tụ tập dày đặc ánh chớp len lỏi giữa các đám mây. Trong khi những người từng chứng kiến Nhạc Thiên Quân độ kiếp lên Vũ Hoàng cũng không thể nào kinh khủng như thế này,sấm sét quần cuộn lại có đến 9 màu sắc khác nhau ẩn hiện.Vừa đến nơi Nhạc Thiên Quân sắc mặt trầm như nước dùng nguyên lực phóng to âm thanh của mình lan tràn khắp hoàng cung:"Tất cả lùi xa khỏi nơi độ kiếp tối thiểu hai dặm cho ta,ngay lập tức." Bản thân hắn cũng lui lại cực kì xa khuôn mặt tràn đầy lo lắng nhưng lại bất lực chỉ cần hắn can thiệp thiên kiếp sẽ mạnh lên,đó là kinh nghiệm của các tiền bối chưa bao giờ sai.Sư phụ hắn độ kiếp Võ Tông nhưng cũng không kinh khủng như thế này mà Cửu Sắc Thiên Lôi hắn chưa từng nghe nói,chỉ có điều một vị Vũ Thần truyền thuyết đã từng lưu truyền hắn độ kiếp Vũ Vương có Tam Sắc Thần Lôi. Người đời từ đó suy ra là do thiên phú một người động thương thiên lên mới tạo ra Tam Sắc Thần Lôi trấn áp kẻ nghịch thiên,điều này có thể khiến hắn rõ ràng thiên phú của tiểu hồ ly kinh khủng như thế nào.Thế nhưng khả năng thành công lại vì thế mà trở lên nhỏ hơn rất nhiều,đó là chưa kể mây đen tụ tập đến mức này thì sư phụ hắn cũng chưa từng thấy. Không lâu sau mây đen tụ tập gấp nhiều lần phạm vị đã bao trùm nửa cái Thanh Vân,vũ giả dưới Vũ Vương chịu ảnh hưởng to lớn vô cùng.Vũ Sư thì còn có thể đứng vững thế nhưng thấp hơn Vũ Sư thì chỉ có thể nằm rạp dưới đất ngước nhìn thương thiên nổi giận,quang cảnh như ngày tận thế giáng xuống. Tiểu hồ ly mới chỉ mấy ngày trước còn yếu như sên nay đã tấn thăn Vũ Vương,lúc lắc đầu tỉnh dậy tiểu hồ ly ngước đầu lên bầu trời mây đen tụ tập thì ánh mắt bất khuất.Nhìn lão tướng quân một cái sau đó vọt đi lao nhanh khỏi kinh thành hướng thẳng tới rừng rậm,miệng ngậm chặt chống cự tứ chi run rẩy.Tuy thực lực bị khóa gần hết thế nhưng tốc độ tiểu hồ ly vẫn nhanh chóng vô cùng,chỉ khoảng 10 phút hắn đã biến mất thật sâu trong sâm lâm. Đến dưới một đại thụ khổng lồ thì hắn ta dừng lại sức lực cuối cùng biến mất ngã xuống mặt đất,vô lực,tuyệt vọng lần đầu tiên suốt hiện trong đầu óc của hắn nhân bất thắng thiên đây là bản năng của con người trước sức mạnh vô tận của trời đất. Trong thức hải của Băng Thần Thiên Thư ánh mắt phức tạp nhìn lên khẽ than:"Đã bao nhiêu năm ngươi vẫn đối với ta giận dữ như thế,ta có lỗi với ngươi nhưng xin lỗi bỏ mặc người này ta không thể." Trong ký ức của hắn trước đây rất lâu ngay khi vũ trụ còn mới ở thủa sơ khai,"Thiên Đạo " không chỉ có một mà có hai,là hai anh em cai quản mảnh vũ trụ này.Nhưng không lâu sau vũ trụ sản sinh ra muôn loài sống với nhau,một trong hai kẻ bị hấp dẫn bởi những thứ mà các loài vật sản sinh ra.Hắn tách khỏi Thiên Đạo rời đi biến thành một một cuốn sách một món bảo vật có sinh mệnh muôn người giành giựt với nhau,hưởng thụ sinh linh muôn màu muôn vẻ để lại Thiên Đạo một mình cô đơn. Ấy thế mới có câu "Đại đạo vô tình ""Thiên đạo trở lên khó khăn với chúng sinh,nó dùng sức mạnh của mình để khiến người anh em đã bỏ mình đi không thể dễ dành tiến bước hi vọng một ngày hắn ta trở về bên mình.Từ trên người mình xuất hiện một cái bóng màu vàng,là một người mang trang phục thư sinh gương mặt thanh tú nhưng ánh mắt kiên nghị hướng lên bầu trời nói:"Đừng giận dỗi nữa." Sấm chớp rung động lên như đang nói với hắn:"Vì sao ngươi bỏ ta?".Thư sinh áo vàng nói với hắn:"Không phải chúng ta vẫn thường gần nhau sao.".Sấm chớp rung động như không đồng ý với hắn một chút nào thư sinh khẽ thở dài nói:"Ngươi không hiểu ta,ngươi chưa trải qua sao biết được.".Khẽ nhắm mắt cảm nhận phía sau mình còn có rất nhiều điều cần làm,ý nguyện của nhiều người chưa xong,thần giới vẫn hỗn loạn. Lại nhìn lên lôi điện đầy trời hắn cũng trở lên bối rối vì đã quá lâu lên hắn chưa tính tới sụ suốt hiện của "Thiên đạo ",tiểu hồ ly lên cấp như ăn thuốc kích thích thế kia không bị hắn phát hiện thì mới là chuyện lạ.Thở dài thư sinh tóc vàng chỉ xuống dưới chân mình Băng Thần tiểu hồ ly nói:"Ngươi giúp hắn chỉ cần hắn thành tựu đạt thành ta sẽ quay về với ngươi." Bầu trời sấm chớp có chút an tĩnh như đã đồng ý với thư sinh áo vàng điều kiện mây đen rút đi thu gọn phạm vi chỉ còn 10 dặm mây đen,đang bay theo Nhạc Thiên Quân và Thanh Phong ngạc nhiên vô cùng.Nhưng vẫn còn lo lắng lên tiếp tục đến gần để dễ quan sát tình hình,khi hắn nhìn đến tiểu hồ ly thanh niên áo vàng đã biến mất chỉ còn trơ trọi tiểu hồ ly. Mây đen rọi xuống một tia chớp cửu sắc nhưng thần kỳ là lại chẳng khiến tiểu hồ ly thương một cọng lông,tràn vào cơ thể giúp tiểu hồ ly luyện thể,đến rất tuần tự như đang dút cho con ăn vậy.Trong cơ thể tiểu hồ ly hình thành một cái đan điền thế nhưng trong đó lại có thêm một viên yêu hạch trắng như tuyết hình thoi đang liên lục xoay tròn đẩy ra xung quanh.Đan điền trở lên căng phồng gia tăng diện tính nguyên khí phân nửa bị yêu hạch hấp thu,nhưng không chỉ bên trong thay đổi bên ngoài cũng thế. Đây chính là đặc trưng Yêu thú khác là "hóa hình" thế nhưng Cửu Vĩ Thần Hồ lại là" hóa nhân " vĩnh viễn trở thành nhân hình bước đi trên đại đạo,sau lưng chiếc đuôi thứ ba dài ra với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.Chiều dài của hai chiếc cũ cũng thay đổi trở lên dài tận bốn mét thế nhưng lông trên cơ thể lại rụng đi nhanh chóng làn da thay đổi thành trắng muốt như tuyết. Xương cốt thay đổi thành khung xương nhân loại nhưng độ rắn chắc lại vẫn thừa hưởng của yêu thú cái rắn chắc trình độ của yêu thú,kinh mạch cũng biến đổi thành 108 huyệt đạo dàn trải khắp cơ thể thế nhưng phía dưới vẫn ẩn tàng yêu huyệt vận chuyển yêu khí.Mái tóc trắng mượt dài đến tận eo đôi tai thế nhưng vẫn là tai hồ ly,đây là hợp thể hoàn hảo mà mọi yêu thú và nhân loại đều mong muốn,chứa mọi ưu điểm khuyết điểm loại bỏ vô cùng linh hoạt nhưng cũng tràn đầy sát thương. Bên ngoài quan sát hai người cũng ngẩn cả người nhưng vốn lúc nào cũng nghiêm túc lão tướng quân còn giữ được bình tĩnh thế nhưng Thanh Phong lại không kìm được thốt ra miệng:"Thiên kiếp quái quỷ gì thế này lúc đến hùng hổ lúc đi như muỗi là thế nào.".Đáp lại hắn là một đạo lôi điện cửu sắc phóng tới,Thanh Phong rất muốn khóc bản thân mình độ kiếp khó khăn lên thấy thế chỉ buông một lời nói thật mà hướng về phía hắn.Thượng thiên thật không công bằng trong lòng gào thét nhưng vẫn vận dụng pháp lực tạo thành một tấm chắn,thế nhưng có vẻ đã chấp nhận ý nghĩ của hắn "Thiên đạo" khiến lôi điện xuyên qua tấm chắm dễ dàng. Khi lôi điện đập vào mặt thì cả người hắn cháy đen phun ra máu tươi,mây đen gió cuốn qua tai hắn như đang thì thầm:"Ta thích thế ngươi làm được gì."Bất lực Thanh Phong từ trên trời rơi như cục gạch xuống đất nhưng may mắn được lão tướng quân giữa đường đỡ được,thế nhưng trong miệng vẫn chửi hắn là đồ ngu. Không đường phản bác Thanh Phong cũng chẳng nói gì,mà tình hình hiện tại hắn cũng chẳng có lực mà nói chuyện đành câm lặng chấp nhận lão gia tử phê bình bản thân.Nhạc Thiên Quan phóng tới vị trí mà tiểu hồ ly đang độ kiếp thì thấy một thanh niên đang đứng thẳng hai mắt liên tục quan sát cơ thể của mình,trên khóe môi nở nụ cười có vẻ rất hài lòng. Hạ xuống lão tướng quân ném cho hắn một bộ quần áo xong nói:"Nhắm nhìn cái gì mau mặc đồ về hoàng cung Thanh Phong thằng ngu này bị thương cần chữa trị gấp." .Vừa nói một bộ quần áo màu đen bay tới phía hắn,lão tướng quân có chút suy nghĩ nói:"Ngươi biết mặc chứ " .Thanh niên mở miệng trả lời ngay lập tức:"Biết chứ ",lão gia tử cười nói:"Nhân ngữ rất tốt." Mặc quần áo đương nhiên biết hắn không biết nhìn thấy bao nhiêu lần người khác mặc đồ tất nhiên có học hỏi được,ví dụ như từ bé đã xem Nhạc Thanh Thanh thay đồ hay gần đây là chị em Mộng gia.Tuy nam nữ khác biệt nhưng kiểu cách quần áo không mấy khác,nhìn từ ngoài thì rất giống chỉ khác là nam nhân dùng một dây đai bằng kim loại mà thôi.Rất hứng thú muốn biết mình trong gương sẽ ra làm sao Băng Thần muốn tìm một hồ nước xem nhưng đang chạy thì bị Nhạc Thiên Quân như ưng chụp gà con lôi đi. Tốc độ của lão gia tử thì không cần nói tới chỉ chưa tới một phút họ đã hạ cánh ở sân của hoàng cung,hoàng hậu là người xông tới trước nhìn chồng mình cháy đen thì muốn rớt cả nước mắt. Thanh Phong dù đau đớn nhưng vẫn cố gắng cười nói:"Ta không sao người đừng lo." Nàng liền hỏi:"Nhạc bá bá hắn làm sao lại ra nông nỗi này." Nhạc Thiên Quân nhún vai nói:"Người ta độ kiếp hắn trào phúng thiên kiếp ngươi nghĩ xem còn sống là phước tổ tiên để lại rồi." Nhạc Thanh Thanh chạy lại nói:"Gia gia tiểu hồ ly đâu rồi." Nhạc Thiên Quân không trả lời mà nói:"Ta quên mất tiểu tử ngươi trị cho hắn một cái để hắn rên rỉ hoài mất mặt quá." Đằng sau người ứng một tiếng:"Vâng "bước tới trong lòng vẫn không thể hiểu sao có thể có người ngu còn tỏ ra nguy hiểm như Thanh Phong.Theo hắn nhớ không lầm thì đo chỉ số trí tuệ thì Thanh Phong cũng cao lắm mà.Thấy lão gia tử không trả lời mình Nhạc Thanh Thanh tức lắm nhưng khi nhìn thấy sau lưng có người đi tới thì không khỏi bất ngờ. Lão gia tử quá to lớn lên che mất cả người ta,nhưng kẻ này là ai mà lại trị được cho Thanh Phong thúc thúc nhất thời tất cả mọi người tập trung về phía người thanh niên đang đi tới gần hoàng đế.