Thủ trưởng mỹ vị trên bàn làm việc

Chương 30 : Tiểu viên chức tặng ba vị “tiểu chủ nhân”

“Ha ha.” Trong loa truyền đến tiếng cười trào phúng của Tất Hải Phụ, Lôi Kiên Bỉnh chỉ cảm thấy mồ hôi hột chảy xuống trán mình càng nhiều, tâm lý bay bổng cảm giác không ổn chút nào. “Đừng có nhận thân thích bừa bãi, tôi chỉ có một em trai là Tiểu Bảo thôi.” Anh anh… Đại ca tôi sai rồi, anh tha cho tôi đi, là tôi có mắt mà không thấy núi thái sơn. Lôi Kiên Bỉnh tâm lý không vững nhưng ngữ khí lại kiên định mà nói: “Đại ca, em là bạn trai của Tiểu Bảo.” Bạn trai huyết thống thuần khiết, tặng kèm hai mèo một cún. Nghe đến hai chữ “bạn trai”, Tất Hải Hiên giật lấy điện thoại: “Đại ca.” Lôi Kiên Bỉnh một mặt đáng thương dựa vào vai Tất Hải Hiên, mắt Tất Hải Hiên đối diện kim mao, cảm thấy Lôi Kiên Bỉnh lúc này như một cún lớn đang cầu xoa xoa. Anh đem con người mang bộ dạng “Cún lớn” đẩy ra, giơ tay với Kim mao Trứng Luộc Nước Trà, muốn sờ sờ cái đầu to của Trứng Luộc Nước Trà, nhưng mà Trứng Luộc Nước Trà hiểu nhầm ý anh, nhấc một cái móng vuốt lớn đưa cho anh. Lôi Kiên Bỉnh ước ao ghen tị nhìn Trứng Luộc Nước Trà lông xù móng vuốt lớn được Tất Hải Hiên sờ tới sờ lui, có lẽ là nhìn thấy được ước ao ghen tị trong mắt con sen, Trứng Luộc Nước Trà duỗi ra một cái móng khác, Lôi Kiên Bỉnh lập tức nắm lấy cái móng vuốt kia mà chà đạp. “Buổi tối dẫn tên đó theo, anh có lời muốn nói với hắn.” Tất Hải Hiên chăm chú nghe điện thoại nhìn Lôi Kiên Bỉnh vẫn luôn dựng thẳng lỗ tai nghe trộm: “Được, tối em dắt hắn về, đại ca chọn chỗ đi.” Tất Hải Phụ lúc này mới hơi hơi thoả mãn mà cúp điện thoại. Lôi Kiên Bỉnh thả Trứng Luộc Nước Trà ra, sau đó nhào vào lồng ngực Tất Hải Hiên: “Tiểu Bảo.” Nhũ danh của thủ trưởng sao lại đáng yêu như vậy, không biết đại ca thủ trưởng có phải tên là Đại Bảo hay không. Ôm cái đầu người yêu còn lớn hơn mình, Tất Hải Hiên nghĩ thầm mình vẫn rất thích người yêu làm nũng, hơn nữa Lôi Kiên Bỉnh vốn là nhỏ hơn mình mấy tuổi, cảm giác như anh đang nuôi bạn trai nhỏ vậy. “Không được gọi tôi là Tiểu Bảo.” Bị người nhỏ tuổi hơn mình gọi là Tiểu Bảo thấy hơi kì quái. “Tiểu Hiên Hiên.” “…” Tất Hải Hiên hiện tại xem như biết được Lôi Kiên Bỉnh da mặt dày cỡ nào, anh cố ý mặt lạnh nói, “Nói tiếng người.” Lôi Kiên Bỉnh cọ cọ rồi lại đem Tất Hải Hiên áp lên giường, hai tay chống lên tường, nhìn lồng ngực Tất Hải Hiên nói: “Không cho tôi gọi là Tiểu Bảo, cũng không cho tôi gọi là Tiểu Hiên Hiên, vậy tôi gọi tên anh thế nào mới được? Gọi Hải Hiên được không?” Quả thực là cái tên được voi đòi tiên! Tất Hải Hiên ôm lấy mèo vàng chặn lại gương mặt Lôi Kiên Bỉnh đang đến gần, ra lệnh: “Lăn xuống!” Lôi Kiên Bỉnh lập tức hôn một miệng lông mèo, hắn ôm mèo vàng đi, phóng nó xuống đất, tiếp tục dính lên người Tất Hải Hiên. Rốt cục trốn được con sen, mèo vàng lập tức chạy ra khỏi phòng ngủ, kim mao nha nha kêu vài tiếng cũng không kêu được con sen, ngoắc ngoắc cái đuôi cũng đi ra khỏi phòng ngủ, đem phòng ngủ để lại cho người hai chân. Luôn cảm giác con sen có lá gan càng ngày càng lớn với người hai chân. **** Nếu muốn không dấu vết hạ thấp đối phương, tốt nhất phải dẫn người đó đi ăn cơm chỗ đắt tiền. Nếu như là người không có kiến thức sẽ vô cùng câu nệ, lộ ra biểu tình bất an, nói không chừng còn vô cùng lo lắng. Nhưng là Tất Hải Phụ không biết Lôi Kiên Bỉnh là người vì người yêu mà da mặt cũng không cần. Loại người này trước nam nhân thành thục như Tất Hải Hiên càng thêm ấu trĩ, huống hồ hai người từ giao lưu thân thể biến thành trao đổi cảm tình, Lôi Kiên Bỉnh lại càng thêm không biết xấu hổ. Nếu nói là coi trọng mặt mũi, hắn căn bản sẽ không có cơ hội ngủ với thủ trưởng, cũng không nhân cơ hội đem mình thăng chức từ bạn giường thành người yêu, cũng bởi vì hắn không biết xấu hố mới gọi nhũ danh Tiểu Bảo của thủ trưởng, còn kêu thủ trưởng là Hải Hiên. Lôi Kiên Bỉnh vô cùng đắc ý, bất quá Đại Bảo muốn thử thách hắn nên không thể đắc ý trước mặt Đại Bảo, vẫn là nên biểu lộ vẻ kinh sợ đi. Tất Hải Phụ nhũ danh Đại Bảo ngồi trong nhà hàng Tây xa hoa – hắn có thể tại cái tỉnh nhỏ này tìm được một cái nhà hàng Tây, thực đơn cũng toàn là tiếng Anh quả thật vô cùng tinh tướng. Lôi Kiên Bỉnh vừa nhìn tới bộ dao nĩa này liền phát sầu, hắn là người địa phương, chưa từng ra khỏi biên giới Trung Quốc, một tay cầm dao một tay cầm nĩa, trên cổ còn một cái khăn ăn màu trắng, đều là để dùng cho bữa cơm Tây này. Hắn rất muốn chào đại ca ở phía đối diện một cái, hắn có thể trở về học theo internet nấu một bữa cơm Tây giống hệt, được rồi, ở nhà tự nấu so với đầu bếp nấu không giống nhau, nấu ăn ở nhà gọi là làm việc nhà, nấu ăn ở nhà hàng gọi là tinh xảo vô cùng. Tất Hải Hiên hiển nhiên không thích ăn cơm Tây, tùy tiện ăn mấy ngụm, Lôi Kiên Bỉnh cũng càng không thích cơm Tây, Tất Hải Hiên ăn gì hắn ăn nấy, giống như một cặp tình nhân. Gân xanh trên trán Tất Hải Phụ nhảy nhảy, bất quá hắn có thể khống chế biểu tình trên gương mặt rất tốt, đối với Lôi Kiên Bỉnh vừa không nhiệt tình vừa không xa cách, không xa không gần mỉm cười khách khí, hắn ăn từ món khai vị, canh, đồ ăn phụ, ăn xong lại ăn điểm tâm, uống trà, toàn bộ quá trình không sai bước nào. Tất Hải Hiên nhìn anh trai mình chọn món ăn mà vô cùng kinh ngạc, dựa theo tính cách anh trai đối với anh mười năm không yêu đương mà sốt ruột khuyên bảo, thái độ của anh trai bây giờ có chút kì lạ. Hai anh em giao lưu ánh mắt với nhau. — Anh có ý gì vậy? — Đoạt em trai của anh, trong lòng anh khó chịu! Xung quanh chỉ có ba người bọn họ, hoàn cảnh tao nhã không có tiếng người, hai anh em trao đổi ánh mắt, Lôi Kiên Bỉnh dĩ nhiên cảm giác được, đối mặt với vẻ khó chịu trong mắt anh trai của bạn trai, Lôi Kiên Bỉnh lộ vẻ đã hiểu, đổi là hắn đã sớm đem người đánh một trận, vĩnh viễn trừ hậu hoạn. Dưới bàn ăn, Tất Hải Hiên xoa nắn bàn tay Lôi Kiên Bỉnh, động viên Lôi Kiên Bỉnh không cần lo lắng, đại ca hắn chỉ là giả vờ giả vịt. Tất Hải Phụ đã sớm từ Nhậm Ca hỏi thăm được về Lôi Kiên Bỉnh, cha mẹ qua đời, độc thân, trong tay có ba căn nhà, hai căn cho thuê, một căn để ở, sinh hoạt an nhàn, hơn nữa không có thân thích rãnh rỗi lung ta lung tung quơ tay múa chân. Cuối cùng hắn cũng vừa ý được một chút. “Tôi không có yêu cầu cao đối với bạn trai Tiểu Bảo, điểm đầu tiên là không thể vượt quá nề nếp, mặc dù bây giờ xã hội cũng thoáng, nhà tôi cũng không quá bảo thủ, nhưng chỉ cần đã xác định quan hệ, thì không thể quan hệ bừa bãi với người khác.” Làm người của Tiểu Bảo rồi mà còn muốn đi ra ngoài làm loạn, hừ, không có cửa đâu. Lôi Kiên Bỉnh gật gật đầu, điều này hắn vô cùng tán thành: “Điểm này tôi có thể làm được.” Hắn không có làm loạn, hắn chỉ muốn làm thủ trưởng. “Nhà chúng tôi sẽ không cho phép Tiểu Bảo cùng cậu tùy tùy tiện tiện đi nước ngoài kết hôn, hai người tốt nhất quen nhau một năm, để hai bên hiểu nhau thì mới cân nhắc ra nước ngoài kết hôn” Ha ha, tôi không chia rẽ hai người, càng chia rẽ càng không làm được, tôi để cho hai người tự do yêu đương, một năm sau, Tiểu Bảo nếu thấy không hợp tự nhiên sẽ chia tay cậu. Tất Hải Phụ mặt ngoài khách khí, mặt tươi cười, nhưng trong lòng lại nghĩ một nẻo khác. Em trai hắn có thể yêu đương với Lôi Kiên Bỉnh cũng là chuyện tốt, sau đó hai người dù chia tay trong êm đềm, em trai hắn cũng đã sớm thoát được bóng ma mối tình đầu, có thể tìm nam nhân khác yêu đương, dĩ nhiên sẽ tìm được nam nhân thích hợp làm người yêu, sẽ không cô độc cả đời, cho nên tuy rằng hắn khó chịu cũng không có phản đối. Lôi Kiên Bỉnh gật gật đầu, đối phương đề ra yêu cầu này cũng hợp lý, chính là bởi vì hợp tình hợp lý mới nhìn ra được đối phương chân chính quan tâm Tất Hải Hiên, không bức bách anh. “Điều thứ hai này tôi cũng có thể làm được, tôi sẽ kết giao cùng Hải Hiên, một năm quá ngắn, mấy chục năm sau anh cũng vẫn là đại ca của tôi.” Lôi Kiên Bỉnh từ trong túi tiền móc ra một cái móc chìa khóa, “Đây là lễ vật tặng đại ca.” Đó là một cái móc khóa tầm 5cm phiên bản Trứng Luộc Nước Trà thu nhỏ, dùng lông Trứng Luộc Nước Trà được cạo ra hàng năm để làm, như thế vừa chứa đầy tình yêu thương lại có thể vừa lúc tặng cho Tất Hải Phụ. Có chìa khóa làm từ lông Trứng Luộc Nước Trà, dĩ nhiên cũng có chìa khóa làm từ lông mèo Bánh Nướng và mèo Bánh Quẩy, cái nào cũng rất sống động, hoàn toàn chính là phiên bản thu nhỏ của ba vị chủ nhân. Tất Hải Phụ nhận lễ vật Lôi Kiên Bỉnh đưa cho, sau đó Lôi Kiên Bỉnh lại từ túi quần móc ra hai cái móc chìa khóa, một cái là mèo vàng, một cái là mèo mướp. Ba vị “Tiểu chủ nhân” toàn bộ đưa cho Tất Hải Phụ. Nhìn ba cái móc chìa khóa này, Tất Hải Phụ có chút dở khóc dở cười, đây là ý gì? Lần đầu có người tặng hắn lễ vật là móc chìa khóa chó mèo cho hắn, hơn nữa cái này là làm từ lông chó mèo nữa chớ. Tất Hải Hiên một mặt bất đắc dĩ. Có thể đưa ra lễ vật như vậy, vừa nhìn liền biết người nọ là một con sen, không phải ai cũng rãnh rỗi đi nuôi thú cưng, lại lấy lông làm thành móc khóa tặng cho người khác, chỉ có con sen mới làm như vậy, toàn là tâm lý khoe khoang. Thành công đưa ra ba vị “Tiểu chủ nhân”, con sen Lôi Kiên Bỉnh chỉ muốn chống nạnh cười ba tiếng, hắn biết ba vị chủ nhân khả ái như vậy không ai không yêu chúng nó, chờ sau này cùng thủ trưởng ở chung, thủ trưởng cùng hắn đồng thời nắm trọng trách lớn – hốt shit, ha ha ha!!!! Hết chương 30 sẽ hoàn bộ này trước Tết Dương lịch nha vì tui về VN rồi haha