“Tôi đi tắm trước.” Lục Dung vừa về đến nhà đã nói. Hôm nay anh sờ vào con chó hoang bẩn thỉu, cả người dính mùi hôi hám, chung quy vẫn là sợ Thẩm Vấn Thu chê. Lục Dung nhớ hồi Tiểu học, có khoảng thời gian anh bị bạn cùng lớp tẩy chay, bởi vì nhà anh bán đồng nát. Cho dù anh luôn chăm chỉ tắm rửa, ngay cả mùa đông cũng thay quần áo mỗi ngày, chà rửa tay đến mức đỏ lên trầy da cũng vẫn bị lũ trẻ con nghịch ngợm cười nhạo chê anh cả người hôi hám, bị anh đụng phải một cái cũng oang oang gào lên bị sờ bẩn rồi. Thẩm Vấn Thu nhìn anh, chợt nhớ ra điều gì, hỏi: “Lục Dung, lúc cậu tắm phải tháo cánh tay xuống à?” Lục Dung đều lén lút đi tắm lúc Thẩm Vấn Thu đã ngủ, có lẽ khi tắm phải tháo cánh tay giả xuống, bình thường Thẩm Vấn Thu chỉ nhìn thấy dáng vẻ vững vàng hoàn hảo của Lục Dung. Bây giờ anh đã có một cánh tay khác, muốn tự đổi mới hình tượng của bản thân trước mặt Thẩm Vấn Thu. “Ừ.” Lục Dung cứng đờ, đây là việc anh luôn thực hiện: “Trước khi ngủ cũng sẽ tháo xuống. Dù sao cũng không phải cánh tay thật, lắp thường xuyên sẽ đau nhức.” Thẩm Vấn Thu càng tò mò hơn. Lục Dung thấy hắn rất muốn biết, hỏi: “Cậu muốn nhìn à?” Thẩm Vấn Thu: “Có thể nhìn ư?” Lục Dung: “Có thể.” Nói xong, Lục Dung liền chuẩn bị cho hắn xem. Ngón tay đang cởi khuy áo khiến anh cảm thấy có phần xấu hổ, đầu tiên phải cởi áo———– Mùa hè ăn mặc mỏng manh, anh mặc áo sơ mi, bên trong là áo lót chữ T. Vóc người Lục Dung vô cùng kiện mỹ, lưng rất dày, cơ ngực căng phồng dính sát vào lớp vải co dãn, cánh tay cũng rất to. Thẩm Vấn Thu luôn cảm thấy hình ảnh này hoàn toàn không còn giống Lục Dung năm mười mấy tuổi nữa, trước đây anh gầy gò, bây giờ lại cơ bắp như vậy. Hơn nữa không chỉ như thế, hắn quan sát kĩ hơn, cuối cùng nghĩ đến chuyện gì bèn giơ tay bóp vai phải Lục Dung một phát: “Tôi nhớ trước đây vai phải của cậu gầy hơn bây giờ.” Lục Dung được hắn chạm một cái, bên tai âm thầm đỏ dần lên, nói: “Trước đây chỉ có thể làm việc bằng tay trái, chất lượng tập luyện bắp thịt hai bên kém hơn nhiều. Sau đó tôi đã đặc biệt tập luyện thêm mới khiến hai bên bả vai to như nhau.” Thẩm Vấn Thu cười nói: “Đợt huấn luyện quân sự hồi cấp ba, cậu đi thẳng nhưng không khác gì một người già đi xiêu vẹo.” Bởi vì hai bên vai không thăng bằng. Cánh tay giả bằng kim loại của Lục Dung gần như bao phủ đến bả vai. Thẩm Vấn Thu biết đại khái tại sao hồi anh đi học không lắp tay giả, bởi vì không khớp. Phần gốc tay cụt bên phải của Lục Dung tương đối ngắn, khó mà lắp được tay giả truyền thống một cách thuận lợi. Hắn từng nghe Lục Dung kể, Lục Dung cũng không phải tàn tật bẩm sinh, năm mười tuổi anh vẫn là một cậu con trai tứ chi khỏe mạnh, tay phải là tay thuận, viết chữ rất đẹp. Năm ấy nghỉ hè, anh về quê ở nông thôn chơi, lúc hái mơ trong rừng gặp rắn độc, bị nó cắn trúng vào cánh tay. Huyết thanh(*) của loài rắn độc đó rất hiếm thấy, ở nông thôn không có huyết thanh, trăn trở tìm đến mấy bệnh viện cũng không có cách chữa trị, đành phải đưa đến bệnh viện trung ương thành phố, ở lại một ngày vẫn không có cách. Năm ấy y học và truyền thông vẫn chưa phát triển như bây giờ, tính mạng anh rơi vào tình huống nguy cấp. Bác sĩ chủ trị quyết định thật nhanh, không trì hoãn đợi thêm nữa, trong tình huống bất đắc dĩ, cuối cùng vẫn lựa chọn cắt cụt. Dù thế nào mạng sống cũng được giữ lại. (*) Người ta dùng huyết thanh để chỉ những dung dịch có thể truyền vào máu nhằm bù một số chất bị thiếu hụt. Với trường hợp bị rắn cắn, huyết thanh kháng nọc rắn được điều chế để xử lý các vết rắn cắn, tránh không để chất độc lan khắp cơ thể. Lục Dung dùng tay trái nâng tay phải, nhấn xuống một cái chốt bên ngoài, xoay một vòng, chỉ nghe thấy một tiếng “cách” nhỏ vang lên, cánh tay giả đã được nhanh chóng tháo xuống. Thẩm Vấn Thu tặc lưỡi: “Quá xịn.” Bề mặt phần tay cụt của Lục Dung có một bộ phận hình răng cưa bằng kim loại, không chờ Thẩm Vấn Thu hỏi, anh đã chủ động giải thích: “Cái này là do làm phẫu thuật cấy trực tiếp vào, dùng kĩ thuật phục hình tích hợp xương vào tay giả. Điều này sẽ khiến việc lắp tay giả vào càng chắc chắn hơn.” Trong lòng Thẩm Vấn Thu ngứa ngáy, hỏi: “Tôi có thể sờ thử một cái không?” Lục Dung gật đầu. Thẩm Vấn Thu đứng bên cạnh anh, đưa tay ra, đầu ngón tay vừa mới chạm lên bả vai phải của anh đã rụt lại, nói: “Tôi đi rửa tay trước đã.” Thẩm Vấn Thu đặc biệt đi rửa tay sạch mới dám quay lại, sợ chỗ đó bị dính vi khuẩn. Hắn thấy Lục Dung vẫn cởi áo ngồi chờ trong phòng khách, đợi “bị” sờ, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Hơn nữa, từ góc độ của hắn nhìn sang, Lục Dung ngồi thẳng lưng khiến hắn nghĩ đến bức tượng nữ thần Aphrodite(*) cụt tay hoặc một chiến binh La Mã cổ đại. Mặc dù thiếu mất một tay nhưng vẫn tràn đầy mỹ cảm cổ điển, không hề ảnh hưởng đến giới tính hay thẩm mỹ, vật liệu được cấy vào bề mặt xương tay cụt trông có cảm giác vô cùng hiện đại, hòa vào cơ thể anh, đối lập mà đầy mị lực. (*) Nữ thần tình yêu và sắc đẹp trong thần thoại Hi Lạp. <img src="https://chaptimg.wattpad.vn/public/images/storyimg/20210702/thu-tinh-secondhand-7-0.jpg" data-pagespeed-url-hash=1627944518 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> Ngón tay Thẩm Vấn Thu vừa rửa qua nước nên hơi lạnh, vuốt nhẹ nhàng lên bề mặt tay cụt của Lục Dung, hắn hỏi: “Bình thường có đau không?” Nơi được Thẩm Vấn Thu chạm vào khiến Lục Dung có ảo giác mình đang nóng dần cả người lên: “Hơi hơi, nhưng mà không có gì đáng ngại.” “Bình thường trước khi đi ngủ và lúc thức dậy, tôi sẽ sát trùng và bảo dưỡng.” Khi còn nhỏ, mấy năm đầu tay vừa bị cắt cụt, chứng đau chi ma(*) của anh cực kỳ nghiêm trọng, luôn cảm thấy nơi bị cắt cụt vẫn còn cánh tay, còn như bị vô hình đốt cháy xé nát. Mỗi lần phát tác sẽ rất đau đớn khó mà chịu nổi, khiến cả đêm anh không thể chìm vào giấc ngủ được. Bác sĩ nói, bệnh này xuất phát từ tâm lý, không có thuốc nào trị được, chỉ khuyên anh phải kiên trì nhẫn nại. (*) Sau khi bạn bị cụt mất một phần của cánh tay hoặc chân, có khả năng bạn vẫn cảm thấy đau ở phần chân, tay đã bị mất này. Chứng Phantom Limb Pain, hay còn gọi là cơn đau ảo, thường xảy ra phổ biến khi bạn mất đi một bộ phận như cánh tay và chân, nhưng một số người cũng cảm thấy hiện tượng này khi họ cắt bỏ ở các bộ phận cơ thể khác, chẳng hạn như ngực. Sau đó dần khá hơn, chỉ thi thoảng xuất hiện một cách đứt quãng, thế nhưng vừa xuất hiện là vẫn khiến người ta khó mà chịu đựng nổi. Nhưng sau khi anh gặp Thẩm Vấn Thu, không hiểu sao chứng đau tâm lý không cách nào điều trị khỏi tự dưng biến mất một cách thần kỳ. Đó là khoảng thời gian cuộc sống của anh thoải mái dễ chịu nhất. Sau này bọn họ ly biệt, chứng đau chi ma lại tái phát, mỗi lần phát tác, anh sẽ nhớ đến Thẩm Vấn Thu, tựa như cơ thể đang không ngừng nhắc nhở anh, phải nhớ kỹ Thẩm Vấn Thu. Cũng phải nhớ Thẩm Vấn Thu chán ghét anh, anh không thể đến gần Thẩm Vấn Thu nữa. “Cả đời này cậu cũng đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.” Giống như một lời nguyền vậy. Có mấy lần anh gần như không nhịn được muốn tìm bạn cùng lớp cũ năm xưa để hỏi thăm chuyện liên quan đến Thẩm Vấn Thu, đến cuối cùng vẫn nuốt lời trở về. Một khi đã hỏi, anh sẽ phá tan ranh giới, thêm một lần nữa sẽ trở nên nghiện. Chuyện nhà họ Thẩm phá sản, Lục Dung cũng có nghe đồn, nhưng không hề chủ động hỏi thăm, còn biết hắn được bạn bè thu nhận và giúp đỡ, cảm thấy có lẽ không cần mình hỗ trợ. Nhìn xem, Thẩm Vấn Thu là người tốt như vậy mà. Cho dù không có tiền vẫn có một nhóm bạn đồng ý giúp đỡ hắn, mà anh chỉ là một người bạn trong tốp bạn đông đúc của Thẩm Vấn Thu mà thôi, chẳng đáng bận tâm. Huống hồ bọn họ đã tuyệt giao từ lâu, ngay cả bạn cũng không gọi được. Lúc anh nhận được cuộc gọi từ cảnh sát, cuối cùng cũng biết được tình huống đã trở nên tồi tệ. Anh tìm luật sư thu xếp một loạt tiền án của Thẩm Vấn Thu thuật lại cho anh nghe, Lục Dung mới nhận ra, vào thời điểm anh không chú ý, Thẩm Vấn Thu đã trở thành một “kẻ khốn nạn” theo đúng “tiêu chuẩn” của xã hội. Giống như Giang Lăng nói vậy. Nhưng mà, nếu không phải Thẩm Vấn Thu biến thành một “kẻ khốn nạn”, làm sao đến lượt anh đón hắn về nhà? Anh không ngại. Thẩm Vấn Thu chính là Thẩm Vấn Thu. Thẩm Vấn Thu sờ một cái rồi cúi người, khịt mũi ngửi: “Có mùi hôi của chó.” Lục Dung ngồi không yên: “Tôi sẽ đi tắm ngay bây giờ.” Lại hỏi: “Nếu tôi đi làm không có thời gian rảnh, cậu có thể đến bệnh viện hỏi thăm tình trạng của con chó kia giúp tôi được không?” Thẩm Vấn Thu không đồng ý ngay, im lặng chốc lát rồi mới chậm rãi nói: “Nếu cậu thật sự không tiện, dù sao tôi cũng không có việc gì làm.” Lục Dung chỉ muốn tìm chút chuyện cho hắn làm, kẻ rảnh rỗi không làm gì sẽ hay nghĩ ngợi lung tung, có chuyện để làm mới có thể phấn chấn được. Thẩm Vấn Thu lười tắm, hắn nằm xuống ghế salon, trùm chăn lên, nghĩ: Nên làm thế nào để khiến Lục Dung thất vọng về mình đây? Giang Lăng đã kể hết những gì xấu xa của mình cho cậu ấy biết rồi sao? Trước đây Giang Lăng và Thẩm Vấn Thu có quan hệ rất tốt. Thẩm Vấn Thu tự nhắc bản thân, mình đã trở nên xấu xa cũng sẽ không kéo theo người khác sa đọa như mình. Mà vốn dĩ Giang Lăng cũng nghiện đánh bạc, cùng hắn cờ bạc chán chê, thua hơn 500 vạn. Sau đó Thẩm Vấn Thu biết Giang Lăng và bạn gái cậu ta còn nửa tháng nữa là kết hôn. Hắn nhiều chuyện, gửi tin nhắn báo cho cô gái nhà giàu kia chuyện này. Cô gái này cũng rất ghê gớm, lúc ấy đã lĩnh giấy đăng ký kết hôn, còn mang thai một đứa trẻ, cô tình nguyện phá thai, kiên quyết đòi ly dị rồi chia tay. Từ đó Giang Lăng có xích mích thù hận với hắn, hận hắn muốn chết, còn chửi hắn là đồ giết người. Thật ra Thẩm Vấn Thu cũng nghi ngờ sân chơi bị cảnh sát hốt cả ổ là vì Giang Lăng là kẻ gọi điện báo tin để trả thù. Mặc dù tố cáo cũng là việc chân chính. Thẩm Vấn Thu biết đại khái Giang Lăng sẽ nói xấu về hắn thế nào, cũng nghe loáng thoáng được người ta nói. Sau này nhà hắn phá sản, hắn là một kẻ có phẩm chất vô cùng tồi tệ. Vì vậy, lúc Thẩm Vấn Thu đang ăn sáng, hắn hỏi: “Có thể cho tôi mượn ít tiền không?” Hình như Lục Dung có phần cảnh giác, hỏi: “…Cậu cần tiền làm gì?” Thẩm Vấn Thu nhìn anh siết chặt đũa trong tay, nghĩ thầm, nhất định là đang nghi ngờ tôi đòi tiền đi đánh bạc chứ gì? Bình thường người ta cũng sẽ không dễ dàng cho chó vay tiền đánh bạc, làm một con chó cờ bạc(*) rất vô nghĩa, cũng không thông cảm được. (*) Chỉ những người có nhân cách tồi tệ, hay lươn lẹo nói dối để người khác đưa tiền cho mình. Thẩm Vấn Thu nói: “Trong túi không có xu nào, bất tiện quá. Cần mua thuốc lá và rượu.” Lục Dung trầm tư vài phút mới bất đắc dĩ hỏi: “Cần bao nhiêu?” Thẩm Vấn Thu nói: “Năm ngàn.” Trước tiên cứ đòi tạm 5000 đã, có thể đòi được tiền từ một người tiết kiệm như Lục Dung, có phải hắn giỏi lắm không? Hình như hắn nhớ đến chuyện gì nên buồn cười, nói: ” …Hồi cấp ba tiền sinh hoạt một tháng của tôi là 5000, tôi sẽ viết cho cậu giấy vay nợ.” Lục Dung còn chưa trả lời, Thẩm Vấn Thu có tiền trong túi, nhưng chỉ vẻn vẹn đủ chi phí rời đi. Thẩm Vấn Thu coi như anh đã ngầm đồng ý, nhẹ nhõm cười hì hì, nói: “Cho tôi tiền mặt đi, đừng chuyển tiền.” “Ngân hàng sẽ trừ nợ trực tiếp trong tài khoản của tôi.” Lục Dung hơi nhíu mày lại, chỉ trong nháy mắt, Thẩm Vấn Thu thấy được, hắn lập tức cụp mắt xuống. Hắn chỉ muốn chọc Lục Dung khiến anh ghét mình, nhưng lúc thật sự làm như vậy lại cảm thấy trái tim mình như bị đâm một đao. Ha ha, lần này nhân phẩm thối nát của hắn lại có bằng chứng xác thực rồi. “Được”. Lục Dung nói, anh không hề rề rà, đi xuống ngân hàng tự động 24/7 dưới tầng rút 5000 tiền mặt cho Thẩm Vấn Thu, trao đổi tờ giấy vay nợ thứ hai, anh cẩn thận cất đi. Thật ra anh không hề quan tâm giấy nợ, chỉ là nếu Thẩm Vấn Thu muốn viết, vậy anh sẽ nhận. “Tôi đi làm đây.” Lục Dung đứng ở cửa nói với hắn: “Trước 7 giờ tối sẽ về nhà nấu cơm.” Giống như đang ám chỉ, nếu có ra ngoài chơi, cậu cũng phải về nhà trước 7 giờ. “Ừ.” Thẩm Vấn Thu đứng ở cửa, tiễn anh đi làm, thái độ có cũng được không có cũng chẳng sao. Lục Dung luôn cảm thấy có chỗ nào là lạ, nhất là hành động hư hư thực thực không nói năng gì đã bỏ đi của Thẩm Vấn Thu ngày hôm qua. Anh rất lo lắng, nhỡ đâu hôm nay trở về lại không thấy Thẩm Vấn Thu đâu thì sao? Anh thật sự rất muốn ở nhà, trông coi Thẩm Vấn Thu. Nhưng quá trình phát triển thử nghiệm của công ty phải được theo dõi, tất cả các công việc phải được giải quyết, hơn nữa anh cũng không có khả năng giam chặt người ta ở cạnh bên mình suốt ngày được. Phải cho Thẩm Vấn Thu cảm giác an tâm khi ở bên cạnh anh, như vậy có lẽ hắn mới ở lại lâu dài được chăng? Tốt, Lục Dung đi rồi. Trong nhà chỉ còn lại một mình hắn. Thẩm Vấn Thu cúi đầu, nhìn kĩ xấp tiền giấy mới tinh trên bàn, đếm đi đếm lại năm sáu lần. Phiền quá, mẹ nó. Lục Dung là Đức Chúa Cha(*) nào chứ? Ngốc như thế sao lăn lộn lên chức tổng giám đốc được vậy? Biết rõ hắn có thể cầm nó đi đánh bạc, tại sao còn muốn cho hắn tiền? (*) Danh hiệu Cha được áp dụng cho một thần linh nhằm biểu thị vị thần này là nguồn gốc của các tạo vật, là đấng có thẩm quyền tối thượng và là đấng che chở. Hắn khều ngón tay chọc vào xấp tiền, ngửi một cái, mùi mực in mới toanh. Tiền nào mà chẳng giống nhau, nhưng thật ra hắn biết tiền này không hề giống như thế. Tiền của Lục Dung được kiếm ra sạch sẽ như vậy, hắn không thể vấy bẩn nó được. Thẩm Vấn Thu nhớ đến những giấy tờ quyên góp được ký tên “Lục Dung” trong phòng sách. …Sau đó Lục Dung có hỏi đến, lại một lần nữa hắn nói dối mình cầm tiền đi rượu chè hút hít, gái gú đánh bạc vui lắm.Lời editor: Sorry mọi người dạo này mình bận quá nên ra chương chậm như con rùa:((( Khả năng là tuần này cũng thế..