Thư Tình Second-hand FULL
Chương 15
Sếp Lục dẫn theo một người đàn ông lạ mặt đi tham quan nhà máy không gây sự chú ý lắm, bởi vì thi thoảng vẫn có thương gia ghé thăm, không hề hiếm lạ.
Nhưng mà lần này khách ghé thăm đẹp trai quá.
Mặc dù còn trẻ nhưng cách ăn mặc gọn gàng, gương mặt cũng toát lên vẻ quý phái, hơn nữa Lục Dung chưa bao giờ tỏ ra cuống quýt như vậy, nghiêm túc dẫn đường và giới thiệu, không khỏi khiến người khác suy đoán người mà anh dẫn tới không biết là một nhà đầu tư tiền đầy trong túi hay là một công chức đến từ trụ sở ngành liên quan.
Đã rất lâu rồi Thẩm Vấn Thu không bước chân vào môi trường làm việc nghiêm túc như vậy, cảm giác bản thân hoàn toàn không ăn khớp, giống như chỉ có thân thể là đặt chân đến đây thôi.
Tiếng máy móc oang oang vang dội, trong không khí ngập tràn mùi kim loại, thiết bị cơ khí trên dây chuyền tháo dỡ ô tô trơn tru dễ dàng như đang phá hủy từng con quái vật thép.
Bãi bên ngoài chất đầy những chiếc xe đang chờ đến lượt tháo dỡ, giống như những mỏ quặng chờ được khai thác.
Lục Dung giới thiệu: “Ngoài ra còn có hai chi nhánh nhà máy ở các thành phố khác, hoạt động kinh doanh chính là tái chế pin đã qua sử dụng, xử lý các bảng mạch phế liệu và tái chế ô tô hỏng.”
Khu vực nhà máy quá rộng, muốn đi tham quan hết phải tốn kha khá thời gian.
Thẩm Vấn Thu đi một lúc rồi dừng lại, hắn chợt nhận ra không biết từ bao giờ sức khỏe của hắn đã kém như vậy, chỉ có đi nhiều hơn mấy bước chân đã thở hồng hộc, bắt đầu cảm thấy đau chân.
Lục Dung dừng lại chờ hắn, hỏi: “Tôi đi nhanh quá à?”
Thẩm Vấn Thu lấy hơi nói: “Không sao.”
Đi tới nơi sâu nhất trong khu công nghiệp.
Rẽ vào một con đường ngoằn ngoèo, tầm mắt trở nên thông thoáng————–
Một tòa nhà màu xanh xám có kiến trúc mang phong cách khoa học viễn tưởng sừng sững trước mặt hắn, trên mái có treo một tấm biển màu xanh đen vuông vắn: Trung tâm nghiên cứu công nghệ và kỹ thuật tái chế chất thải điện tử của tập đoàn Hòa Phong.
Tòa nhà này là bộ não và trái tim của tập đoàn.
Bóng dáng của căn phòng nhỏ được dựng bằng gạch, thép tấm và kính trên nền đất hoang năm xưa giống như một ảo ảnh, dần dần biến thành hiện thực, cho đến khi nó trở thành dáng vẻ đồ sộ này.
Thẩm Vấn Thu ngửa cổ, ánh mắt nhìn chăm chú hồi lâu không chớp mắt, ánh mặt trời chói chang rọi xuống khiến đôi mắt hắn râm ran ngứa ngáy, muốn chảy nước mắt: “Đẹp quá.”
Lục Dung đứng bên cạnh hắn, cũng ngửa cổ ngắm nhìn tòa nhà hồi lâu, nói: “Tòa nhà này vừa mới được xây dựng vào năm ngoái.”
Tròng mắt trống rỗng của Thẩm Vấn Thu lóe lên ánh sáng, hắn hồi tưởng lại chút ít ký ức, nhẹ giọng nói: “Khi đó cậu từng nói muốn có một gian phòng nghiên cứu khoa học chuyên nghiệp nhất.
Tốt quá rồi.”
Mặt trời mùa hè quá gay gắt, đứng phơi nắng trên đường xi măng vài phút thôi là không thể chịu được.
Nhất là Thẩm Vấn Thu thiếu rèn luyện, thể trạng cơ thể ốm yếu, hắn thật sự cảm thấy mình sắp bị nắng phơi cháy rồi, quay đầu lại nhìn đã thấy Lục Dung đang nhìn mình, mờ mịt hỏi: “…Cậu cười cái gì? Trên mặt tôi dính gì à?”
Lục Dung lắc đầu: “Không.”
Anh nói: “Tiểu Mị, cuối cùng cậu đã nói chuyện tốt với tôi.”
Thẩm Vấn Thu giả vờ không hiểu: “Có bao giờ tôi không nói chuyện tốt đâu?”
Ánh nắng mặt trời rọi thẳng xuống như xua tan mây mù trên người hắn, Thẩm Vấn Thu mỉm cười: “Giới thiệu cho tôi bảo bối của cậu đi.”
Hai người vừa thảo luận, vừa đi vào bên trong cao ốc.
Không khí mát lạnh của điều hòa ập vào mặt, xua tan hơi nóng mùa hè quẩn quanh trên người.
Lục Dung nói về phòng nghiên cứu là hai mắt sáng lên, nói liên tục không dừng được.
Thật ra Thẩm Vấn Thu nghe không hiểu các thuật ngữ chuyên ngành và lý thuyết anh nói, chỉ ngẩn ngơ cảm thấy như được quay lại quá khứ, tựa như người đứng bên cạnh là thiếu niên mười lăm tuổi năm ấy, chưa bao giờ thay đổi.
Trong lòng Lục Dung thở phào nhẹ nhõm, anh cảm thấy một Thẩm Vấn Thu lặng thinh không tiếng động thu hồi gai nhọn và sự sắc bén cả người, yên lặng nhìn mình, chuyên tâm lắng nghe anh nói chuyện đã trở nên nhu hòa hơn rất nhiều, giống như một con chó hoang sắp được thuần hóa, anh có thể chạm tay vào vuốt ve.
…
Học kỳ sau của lớp 10.
Sau một kỳ nghỉ hè sống chung thân thiết, tình bạn giữa Thẩm Vấn Thu và Lục Dung bất thình lình phát triển vượt bậc.
Lục Dung thầm cảm thấy thụ sủng nhược kinh.
Thẩm Vấn Thu nổi tiếng, nhiều bạn bè, xung quanh lúc nào cũng có một đám người vây quanh, mặc dù Lục Dung và hắn cũng là bạn nhưng không thân lắm.
Còn bây giờ bất cứ khi nào rảnh rỗi Thẩm Vấn Thu đều ở cạnh anh, còn kéo anh thì thầm to nhỏ.
Tình bạn cũng mang tính độc quyền.
Những nam sinh trước đây từng chơi thân với Thẩm Vấn Thu đương nhiên thấy cụt hứng, cảm thấy bạn thân của mình bị một thằng nhà quê nhảy ra giữa đường chiếm mất, trong lòng hậm hực.
Những lúc Lục Dung bị chen lẫn trong đám đông mà Thẩm Vấn Thu làm trung tâm, luôn luôn sẽ bị người khác đâm chọc đôi ba câu.
Có lần trước khi học xong giờ Thể dục, có một nam sinh bỗng nhiên đưa một tờ tiền 100 qua, như thể đây là một chuyện đương nhiên nói với Lục Dung: “Sắp lên lớp rồi, không kịp chạy ra căng tin, giúp bọn tôi chạy ra mua đồ uống đi, tiền thừa coi như phí ship của cậu.”
Không phải hỏi ý kiến, đây là ra lệnh, hoàn toàn là cái giọng của mấy gã sai vặt.
Trong phút chốc, Lục Dung còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy bọn họ nói:
“Bọn mày muốn uống gì? Tao bao.”
“Coca, Sprite, nước chanh, cảm ơn Lạc thiếu gia.”
Một đám người cười hô hố.
Nếu anh từ chối thì sẽ tỏ ra không hòa đồng, không biết cân nhắc, hơn nữa sức anh khỏe, chạy cũng nhanh… Xách một túi đồ uống to bự cũng không thành vấn đề.
Lục Dung nhìn Thẩm Vấn Thu một cái, đang định đứng dậy đồng ý thì Thẩm Vấn Thu nhanh hơn một bước đứng lên: “Uầy! Có phí ship sao không nói sớm! Có phải có tiền cho tao kiếm không? Để tao làm người đầu tiên nào!”
Tên kia hỏi: “Để làm gì? Mày đâu thiếu tiền, kiếm mấy đồng vặt vãnh này để làm gì?”
Thẩm Vấn Thu lẩm bẩm: “Cái gì gọi là vặt vãnh? Tiền chính là tiền, có nhiều tiền hơn nữa cũng không bao giờ đủ.”
Thẩm Vấn Thu cùng anh đi ra căng tin, khi đã đi xa rồi hắn mới nói với anh: “Cậu bị ngốc hả? Cậu không thích sao không biết đường từ chối?”
Lục Dung rầu rĩ nói: “Bọn họ là bạn cậu.”
Lục Dung ở trước mặt những người bạn cũ của Thẩm Vấn Thu có phần tự ti, cảm thấy nếu như xếp hạng mức độ thân thiết, tất nhiên mình ở gần chót rồi.
Thời gian anh và Thẩm Vấn Thu kết bạn không dài, trò chơi điện tử, sở thích đọc truyện tranh tiểu thuyết cũng không hợp nhau, bản thân cũng không dí dỏm hài hước, ngay cả tán gẫu cũng không biết nói gì nhiều, đúng là một người bạn nhàm chán.
Thẩm Vấn Thu không lên tiếng, giống như đang suy nghĩ, đi chậm lại mấy bước, mãi mới không đầu không đuôi nói một câu khó hiểu: “Cậu… Cậu không giống bọn họ.”
Lục Dung cảm thấy tai mình sắp bị câu này thiêu đốt, lập tức đỏ lên, đây là ý gì? Không dám suy nghĩ.
“Reng reng reng————-!” Chuông vào học đột ngột vang lên chói tai.
“Nguy rồi!” Thẩm Vấn Thu vừa chạy vừa nói: “Chạy nhanh lên!”
Lục Dung chạy chậm một bước theo sau, từ phía sau anh nhìn thấy mái tóc đen mềm mại của Thẩm Vấn Thu bị thổi tung trong gió hè.
Đồng phục màu lam trắng không được kéo khóa lại, tung bay theo gió, giống như đôi cánh của loài chim, nhẹ nhàng rực rỡ như có thể bay lên bất cứ lúc nào.
Nhưng mà hôm đó bọn họ vẫn về muộn, đúng tiết của giáo viên chủ nhiệm.
Thầy rất tức giận, hằm hè mắng mỏ xong, tuy không tịch thu đồ uống nhưng phạt họ bọn đứng phạt cạnh bục giảng.
Lục Dung cảm thấy do mình nên Thẩm Vấn Thu bị liên lụy.
Chủ nhiệm lớp vừa xoay người viết chữ lên bảng, bọn con trai phía dưới làm mặt quỷ với Thẩm Vấn Thu.
Đương nhiên Thẩm Vấn Thu cũng nháy mắt với bọn họ, cũng làm vẻ mặt vô cùng xấu xí, cố ý muốn chọc bọn bạn cười, kéo bọn họ xuống nước cùng.
Kết quả chúng nó nhịn được, còn Lục Dung lần đầu tiên được nhìn thấy, không nhịn được cười.
Bởi vì anh bật cười thành tiếng, bị thầy bắt tại trận, chẳng những bị phạt đứng mà còn phải viết kiểm điểm.
Tan học ngày thứ bảy.
Lục Dung nghe thấy có người hỏi Thẩm Vấn Thu: “Ngày mai đi trượt băng không?”
Thẩm Vấn Thu từ chối không hề do dự: “Không đi, tao phải đi học thêm.”
Người kia hỏi: “Thành tích của mày tốt lắm rồi, học thêm cái gì chứ?”
Thẩm Vấn Thu bịa chuyện như thật: “Tao đã thi được hạng nhất đâu, vẫn còn có thể tiến bộ, tại sao lại không được học thêm?”
Đối phương không thể làm gì khác hơn là nhượng bộ: “Sao mày học thêm nhiều thế? Thế thì tối nay đi, mày từ chối bao nhiêu lần rồi đấy.”
Thẩm Vấn Thu không biết làm sao, phẩy tay một cái: “Được rồi được rồi.”
Lục Dung đang suy nghĩ, Thẩm Vấn Thu đã quay sang nhìn anh, nhanh chóng nháy mắt một cái, cái nhìn có ý cười xảo quyệt, giống như đang nói: Nhớ giao hẹn bí mật của chúng ta chưa?
Lục Dung cảm thấy trái tim như bị điện giật, ngưa ngứa tê tê, đầu cũng trở nên choáng váng.
Anh chỉ đành cúi đầu xuống, bối rối nhét mạnh đồ vào trong cặp sách.
Cảm giác bản thân được ưu tiên đang điên cuồng bành trướng trong lồng ngực, như thể lấp đầy mãi không đủ, cũng như thể đã lấp đầy hoàn toàn.
Lục Dung sợ mình chậm vài phút nữa thôi là mất kiểm soát bại lộ.
Vì vậy vội vàng đeo cặp lên bỏ đi trước.
Thẩm Vấn Thu đuổi theo phía sau, kéo anh lại: “Cậu đi nhanh thế làm gì? Tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Có người đang gọi Thẩm Vấn Thu, bọn họ đang đứng cùng nhau quay đầu nhìn, Lục Dung nói: “Bọn họ đang gọi cậu kìa.”
Thẩm Vấn Thu kéo ống tay áo anh, hạ nhỏ giọng khẽ nói: “Chủ nhiệm nói tuần sau sẽ đổi chỗ ngồi, có muốn ngồi cùng bàn với tôi không? Tôi lén đi nói trước với thầy.”
Lục Dung cảm thấy bản thân không xứng, nhưng vẫn chưa trả lời ngay.
Thẩm Vấn Thu vội tạm biệt anh, bị những người bạn kia thúc giục kéo đi.
Lục Dung nhìn theo bóng lưng hắn, nghĩ đến hồi còn nhỏ, anh không có mẹ, lại thiếu mất một cánh tay nên bất tiện vô cùng, nhìn tổng thể trông kỳ dị quái đản.
Bạn cùng lớp không muốn ngồi cùng anh, giáo viên ngẫu nhiên xếp bạn cùng bàn cho anh, bọn họ khóc lóc làm loạn đòi đổi chỗ, chê anh vừa bẩn vừa hôi.
…
Lục Dung đi cùng Thẩm Vấn Thu dạo quanh một vòng công ty, nhân viên nữ đi ngang qua toàn liếc sang Thẩm Vấn Thu.
Sau khi liên tục thấy như vậy, Lục Dung mới nhận ra được sự bất thường, hoài nghi có phải các cô chia sẻ tin tức trong nhóm, cố ý lượn qua đây ngắm trai đẹp không.
Thẩm Vấn Thu trông tinh thần đã tốt hơn nhiều, có lẽ do đang ở trong môi trường nghiêm túc, hắn không khom người còng lưng, ủ rũ cúi đầu nữa.
Hắn nhìn thẳng, ngẩng đầu ưỡn ngực, thể hiện dáng vẻ vốn có.
Đúng rồi.
Thẩm Vấn Thu chỉ ngã vào bùn lầy thôi, sau khi tắm rửa sạch sẽ vẫn khiến người ta nhìn rõ hắn là một người tuyệt vời đến thế nào.
Buổi trưa bọn họ cùng nhau đi ăn ở nhà ăn của công ty.
Thẩm Vấn Thu bê một khay lớn toàn đồ ăn, Lục Dung nhìn sang, nói: “Hôm nay cậu ăn nhiều thế à?”
Thẩm Vấn Thu trả lời: “Đi nhiều quá, đói chết tôi rồi.”
Xung quanh tất cả đều là nhân viên đến ăn cơm.
Đúng là trùng hợp, Lục Dung ngẩng đầu thấy đàn anh Đinh cũng đến dùng cơm, nhất thời cả người mất tự nhiên, sợ bị nhìn ra sơ hở.
Đinh Niệm lơ đãng nhìn lướt qua bên này, Lục Dung lập tức nhích sang một bên, theo bản năng muốn che khuất Thẩm Vấn Thu.
Thẩm Vấn Thu bê thức ăn lẫn dĩa thìa đầy đủ, suýt chút nữa bị anh đụng rơi, tức giận nói: “Cậu chen cái gì? Suýt chút nữa bị cậu làm đổ rồi.”
Lục Dung vội vàng nói: “Xin lỗi.”
Đàn anh Đinh đi ngang qua, mỉm cười không nói gì nhìn anh một cái, Lục Dung mặt đỏ tới tận mang tai.
Thẩm Vấn Thu đang quay lưng nên không phát hiện ra, đi tìm chỗ trống, vừa đi vừa nói: “Công ty bọn cậu cơm nước đầy đủ thật, nhìn thôi cũng biết là ăn ngon, đều là những món tôi thích ăn.”
Lục Dung nói: “Cậu làm gì có thứ gì không thích ăn, không hề kén ăn chút nào.”
Thẩm Vấn Thu cười nói: “Đúng vậy, ba tôi cũng nói thế.
Hồi đi nhà trẻ, cô giáo khen tôi không kén ăn, nhắc những bạn khác học tập tôi.
Bây giờ tôi cũng chỉ có thể tận hưởng mỗi niềm vui được ăn uống thả ga thôi.”
Đang ăn dở, Thẩm Vấn Thu nặng trĩu tâm sự dùng thìa khẩy thức ăn, chợt hỏi: “Có máy ảnh không? Chắc cậu phải có chứ?”
Lục Dung hỏi: “Sao thế?”
Thẩm Vấn Thu nói: “Tôi muốn chụp một tấm ảnh, cậu cùng tôi đi chụp một bức trước tòa nhà nghiên cứu khoa học được không?”
Chuyện này đương nhiên là được.
Lục Dung tìm được một chiếc máy ảnh kỹ thuật số, nhờ nhân viên chụp giúp mình.
Nền chụp chính là đại sảnh trước tòa nhà nghiên cứu, Thẩm Vấn Thu muốn chụp một bức chụp một mình và một bức chụp chung.
Hắn hít sâu một hơi, nhìn về phía ống kính nở một nụ cười rạng rỡ giả dối.
Trong phòng làm việc có máy in, có thể rửa ảnh in ra ngay tại chỗ luôn.
Đã lâu lắm rồi Thẩm Vấn Thu không cảm thấy vui vẻ thích thú thế này, hắn hân hoan ra mặt: “Chụp đẹp, ánh sáng cũng tốt, trông tôi không xấu lắm.”
“Cậu không hề xấu.” Lục Dung nói.
Lục Dung thấy Thẩm Vấn Thu cầm ảnh chụp chung trên tay, thích thú không nỡ buông tay, giống như đang nâng niu bảo bối của mình vậy.
Lục Dung đi tới, thấy Thẩm Vấn Thu trong hình thì nhíu mày… Cũng không biết có phải do anh nghĩ nhiều không mà luôn cảm thấy, mặc dù Thẩm Vấn Thu trong hình đang mỉm cười nhưng nụ cười không sâu đến đáy mắt.
Thẩm Vấn Thu nói: “Cảm ơn đã khen.
Nhưng mà có thể cho tôi mượn một cái túi nhựa được không? Tôi cất ảnh vào.”
Thẩm Vấn Thu rất hài lòng.
Hắn cảm thấy bức ảnh này rất phù hợp để làm di ảnh trên bia mộ của hắn..
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
27 chương
318 chương
7 chương
184 chương