Thử Tình Mạch Mạch (Tình Này Mãi Mãi)

Chương 82 : Xích mích thành thù

Editor: Sakura Trang Dương xuân tháng ba, cuộc sống không chút gợn sóng từ từ trôi qua, Phong Tiêu Nhiên trừ ở một ít trường hợp cần thiết sẽ cùng Kha hoàng hậu xuất hiện ra, không lúc nào không cùng Mạc Ưu ở chung một chỗ, trong Phượng Nghi cung dùng xong bữa tối mới về lại Phi Long điện nghỉ ngơi, vì vậy Mạc Ưu gần như đều nhanh quên tồn tại của hoàng hậu thần bí đó, cho đến có một ngày... “Hoàng quý phi, không xong, hoàng thượng ngất xỉu ở ngự thư phòng!” A Lâm thở hồng hộc báo cáo làm Mạc Ưu dọa sợ không nhẹ, Phong Tiêu Nhiên gần đây thường thường tinh thần không tốt, có lúc ngồi liền ngủ mất, quả thật làm cho hắn có chút bận tâm. Vội vàng cùng hắn chạy tới ngự thư phòng, chỉ thấy Phong Tiêu Nhiên nằm ở trong gian phòng chuyên dụng khi đế vương đọc sách mệt mỏi nghỉ ngơi, bên người một người đang ngồi vì y chẩn mạch. Kha hoàng hậu mặt đầy lo lắng ngồi ở một bên của y, hai tay cầm thật chặt một cái tay rũ xuống mép giường của y, một cung nữ nhìn thật cơ trí bên cạnh nàng. “Liễu đại ca?” Mạc Ưu ở cạnh cửa đứng một hồi, cũng không kịp vì cảnh tượng phu thê tình thâm trước mắt này mà tức giận, đợi hắn thấy rõ tướng mạo người kia, không khỏi mừng rỡ khôn kể xiết. Từ tháng chạp Liễu Minh Nguyên bị điều đi tây thùy chữa trị bệnh dịch, bọn họ đã gần nhanh ba tháng không gặp. Nói thật Mạc Ưu đối với ngự y trong cung cũng không có lòng tin gì, có hắn trái tim treo cao cũng hạ một nửa. Vội vã hành lễ với Kha hoàng hậu một cái, Mạc Ưu liền đến gần bên người Liễu Minh Nguyên, chỉ thấy sắc mặt người trên giường trắng bệch, liền môi đều một mảnh xám trắng, tình huống thật là làm người lo lắng. “Liễu đại ca, hoàng thượng y?” “Hoàng quý phi, mượn một bước nói chuyện.” Bất ngờ là Liễu Minh Nguyên không hề nhiệt tình giống như trong tưởng tượng của hắn. Ngược lại không dấu vết lui về phía sau một chút, mặt đầy cung kính cúi người với Mạc Ưu. Trong bụng Mạc Ưu âm thầm lấy làm kinh hãi, lại không có biểu lộ ra, chẳng qua là nhàn nhạt thu về tay kéo ống tay áo của hắn, có chút không yên lòng nhìn một cái người trên giường, ánh mắt nhưng rơi vào trên tay Kha hoàng hậu đang nắm lấy tay y. “Hoàng quý phi, Tiêu Nhiên ca ca sẽ tỉnh lại sao? Y bị bệnh gì, đau lắm hả?” Một mực giữ yên lặng Kha hoàng hậu bỗng nhiên nâng lên một khuôn mặt nhỏ nhắn huyễn nhiên muốn khóc, ánh mắt thẳng tắp nhìn Mạc Ưu, dường như tràn đầy lệ thuộc vào cùng mong đợi. “Hoàng thượng có trời cao che chở, y không có việc gì. Làm phiền hoàng hậu chăm sóc, thần thiếp cùng Liễu đại nhân đi một chút sẽ trở lại.” Mạc Ưu cũng không nói được tại sao cứ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn này hắn làm thế nào nhìn cũng không thoải mái, chỉ có thể thuận miệng ứng phó nàng mấy câu, bên xoay người cùng theo Liễu Minh Nguyên đến bên ngoài. “Đến tột cùng là chuyện gì, ngươi làm cái trò gì vậy?” Kéo lại Liễu Minh Nguyên đang xụ mặt. Thấy bốn bề vắng lặng, Mạc Ưu có chút không nén được tức giận. “Ngươi không nhìn ra đứa con nít hoàng hậu bên trong kia có vấn đề sao? Làm sao trước khi thú nàng cũng không xoát người? Ta mới vừa đỡ nàng đi sang ngồi mép giường của hoàng thượng, lặng lẽ bắt mạch của nàng, căn bản không phải mạch tượng một người tâm trí bị tổn thương người nên có, nàng rất khỏe mạnh, đầu có lẽ còn minh mẫn hơn cả ngươi ấy!” “Là Tiêu Nhiên kiên trì, ta nghĩ trong lòng y hiểu rõ.” “Ta nhìn y là muốn cùng ngươi chung một chỗ muốn điên rồi, cũng bất kể là có phải hay không một cái bẫy liền nhảy vào trong, bây giờ làm sao dọn dẹp?” “Cái gì làm sao dọn dẹp, y kết quả làm sao?” “Hoàng thượng không phải bị bệnh, y là trúng độc!” “Trúng độc? Trúng độc gì? Có liên quan với Kha hoàng hậu sao?” Mạc Ưu gấp đến độ bắt lấy cổ tay của Liễu Minh Nguyên, lực đạo lớn đến thiếu chút nữa bóp ra vết máu. Liễu Minh Nguyên xoay người nhìn một chút bên trong cũng không có động tĩnh gì, liền tiến lên trước tựa vào bên tai của Mạc Ưu nói nhỏ. “Xem ra trẫm tỉnh nhưng thật không phải lúc, ngược lại quấy rầy việc của hai vị.” Thanh âm lạnh lùng từ đằng sau truyền đến, Mạc Ưu quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Phong Tiêu Nhiên đỡ tay của Kha hoàng hậu đứng ở cạnh cửa, sắc mặt vẫn trắng đến làm cho người đau lòng, nhưng càng làm cho người đau lòng chính là, ánh mắt y nhìn hắn, lại lộ ra thất vọng cùng khinh bỉ. “Tiêu Nhiên ca ca, Lung nhi nói không sai chứ, Hoàng quý phi cùng Liễu đại nhân nhưng thật thân thiết đâu, mới vừa ở phòng trong hắn liền muốn kéo tay của Liễu đại nhân, Liễu đại nhân còn xin lỗi đâu, bây giờ còn chưa phải là tay trong tay dựa gần như vậy rồi, thẹn thùng thẹn thùng mặt nga!” Kha Nguyệt Lung ngước mặt mặt đầy giành công nhìn Phong Tiêu Nhiên, một bộ kiều thái của tiểu nữ nhi, dường như hoàn toàn không ý thức được những lời này của nàng ở trong lỗ tai người khác là ám chỉ như thế nào, ai kêu thần chí nàng chỉ có bảy tám tuổi tiểu nữ hài chứ? “Ngươi có ý gì?” Nếu ở bình thường, Mạc Ưu thấy Phong Tiêu Nhiên hiểu lầm nhất định sẽ hao tổn tâm cơ giải thích, nhưng lần này hắn lại một câu nói cũng không vì mình biện giải, chẳng qua là nhàn nhạt đi bên cạnh y một bước, cằm ngước thật cao, thậm chí còn không yên lòng sửa lại một chút ống tay áo. Hiển nhiên hắn của không thèm để ý chút nào chọc giận Phong Tiêu Nhiên, người y run rẩy mắt mở thật to, chỉ tay nói: “Được! Ngươi rất giỏi!” Phía dưới lại cái gì cũng không nói ra được, chẳng qua là che ngực ho khan, ngược lại là Kha Nguyệt Lung hết sức khéo léo đỡ y giúp y vỗ sau lưng. “Tiêu Nhiên ca ca huynh không nên tức giận, Hoàng quý phi không phải cố ý.” “Xem ra thần thiếp tới cũng không phải lúc, hoàng thượng giờ phút này cần chính là hoàng hậu nhuyễn ngữ ôn ngôn, thần thiếp thật không nên thao phần lòng rỗi rãnh này.” Mạc Ưu giống như không nhìn thấy dáng vẻ tức giận của Phong Tiêu Nhiên. Lại hừ lạnh một tiếng xoay người liền muốn rời đi. “Ngươi không thể đi, nhìn ngươi làm Tiêu Nhiên ca ca tức giận, ngươi mau nói xin lỗi với y!” Kha Nguyệt Lung không biết từ đâu tới sức lực, lại một cái nhào tới trên người Mạc Ưu, kéo tay áo của hắn không chịu buông ra. Mạc Ưu là thân thủ gì, nơi nào để cho nha đầu hai ba lần gần người, cánh tay trái nhẹ nhàng vung lên liền đem nàng quăng ra ngoài, ai ngờ Kha Nguyệt Lung kia không biết võ công, đang lúc không có chút nào đề phòng lại bị hắn quăng một cái vào tường, cùi chỏ đụng vào chân bàn, nhất thời đau đến nước mắt rào rào chảy ra. “Lung nhi!” Phong Tiêu Nhiên vội vàng tiến lên kiểm tra vết thương của nàng, kéo ra cẩm đoạn màu phấn xanh thêu hoa văn nhìn một cái, chỉ thấy trên một đoạn cổ tay trắng như ngó sen đã sớm một mảnh hồng ứ. “Ô ô ô... Lung nhi thật là đau, hoàng quý phi là người xấu!” Kha Nguyệt Lung từ nhỏ kiều sanh quán dưỡng, làm sao chịu được đau khổ da thịt bực này, đã sớm khóc lê hoa đái vũ mềm ngã xuống trong ngực của Phong Tiêu Nhiên. “Muội đừng sợ, tự có trẫm thay muội làm chủ.” “Hoàng thượng, vi thần cùng hoàng quý phi quen biết chỉ có tình huynh đệ, trong sạch, người...” “Trong này còn không tới phiên ngươi nói chuyện. Hoàng quý phi, trẫm muốn ngươi lập tức nói xin lỗi hoàng hậu.” Hàn quang trong mắt Phong Tiêu Nhiên lóe, hung hãn ngăn chặn giải thích của Liễu Minh Nguyên, tiế đưa tay kéo lại cổ tay của Mạc Ưu, kéo hắn đi về phía của Kha Nguyệt Lung. “Quỷ mới nói xin lỗi tên ngu ngốc kia!” Ai ngờ Mạc Ưu lại tựa như đánh mất bĩnh tĩnh, một cái bỏ rơi tay của Phong Tiêu Nhiên, chỉ Kha Nguyệt Lung không ngừng lên án. “Còn nói ngươi không thích nàng, không thích nàng ngươi sẽ khẩn trương nàng như vậy? Ngươi cho tới bây giờ chưa từng mắng ta, bây giờ vì tên ngu ngốc này cho ta sắc mặt nhìn? Tốt, coi là ta Mạc Ưu nhìn lầm ngươi, về sau các ngươi chỉ để ý làm thần tiên quyến lữ hoàng đế hoàng hậu của các ngươi đi, ta Mạc Ưu đường đường nam nhi bảy thước, lại cũng cần ở địa phương quỷ quái này chịu uất ức từ các ngươi!” “Ô ô ô... Lung nhi không phải ngu si...” “Hoàng quý phi, nhanh nói mấy lời dễ nghe với hoàng thượng, cũng không thể cáu kỉnh với hoàng thượng!” “Hoàng thượng bớt giận, hoàng quý phi không phải là cố ý...” Nhất thời tiếng khóc huyên náo của Kha Nguyệt Lung, tiếng khuyên nhủ của Lâm Đống, Liễu Minh Nguyên tràn đầy căn phòng, mà hai nhân vật chính trong câu chuyện nhưng mặt đối mặt đứng thẳng, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trong ánh mắt tràn đầy bất mãn cùng thất vọng đối với đối phương, dáng vẻ như vậy lại cũng không tìm được nửa điểm tình ý. “Được, ngươi lập lại lời vừa rồi lần nữa, chớ trách Phong Tiêu Nhiên ta không niệm tình cảm chung hoạn nạn giữa ta và ngươi khi cùng ở Chiết Tây!” Giằng co hồi lâu, cuối cùng vẫn là Phong Tiêu Nhiên run giọng nói ra một câu như vậy. “Nói liền nói! Ban đầu ngươi từng thề cả đời chỉ có ta một người, ta cũng từng nói cho ngươi, nếu ngươi có trái lời thề, ngươi ta từ đây không gặp nhau nữa. Hôm nay ta liền đem lời nói rõ, ngươi nếu yêu hoàng hậu này, ngươi liền hảo hảo đi yêu cái đủ, ta Mạc Ưu cùng ngươi, từ đây ân đoạn nghĩa tuyệt, hai ta không thiếu nợ nhau.” Lời nói lạnh như băng vừa toát ra từ trong miệng của Mạc Ưu, cả phòng đều kinh hãi. “Hoàng quý phi, thiên uy không thể phạm, người nhưng thiên vạn không nên vọng động a!” Lâm Đống gần như là kêu khóc phác ngã xuống bên chân của Mạc Ưu. Cảm tình của hai vị này một đường đi tới, hắn cũng nhìn ở mắt trong, ban đầu Mạc Ưu vì trợ giúp Phong Tiêu Nhiên, ở trước mặt tiên hoàng cùng Phong Thiên Ngạo ráng chu toàn, sau đó Phong Tiêu Nhiên vì lập hắn làm hậu lại thiếu chút nữa dao động căn cơ thật vất vả tạo dựng lên căn. Cảm tình phu phu là như thế nào, hắn cái này không hiểu hai người trải qua quá nhiều mưa gió như vậy tại sao phải đột nhiên không tín nhiệm lẫn nhau. Chẳng lẽ phu thê thật là chim trong rừng, có thể chung hoạn nan, lại không thể cộng giàu sang? “Ta phải nói cũng nói xong, thỉnh hoàng thượng thánh toàn.” Mạc Ưu nhưng cũng không thèm nhìn tới vị lão nhân bò lổm ngổm ở trước mắt mình này, chẳng qua là lui về phía sau một chút, ánh mắt nhưng hùng hổ dọa người nhìn về phía Phong Tiêu Nhiên. “Được! Ngươi nếu lòng ôm chí lớn, trẫm cũng không trở ngại ngươi, ngươi cút cho trẫm, lập tức cút!” Chỉ nghe phanh một tiếng, thì ra là Phong Tiêu Nhiên tiện tay cầm lên chun trà nhỏ trong tay, lại đập mạnh về phía Mạc Ưu, Mạc Ưu hiển nhiên không ngờ tới y sẽ thất thố như vậy, cũng không né tránh, bị đập trúng, nhất thời trán máu tươi như chú, tựa như mở ra một đóa tường vi màu lửa đỏ. “A...” Liễu Minh Nguyên lại không nghĩ tới Phong Tiêu Nhiên lại hạ thủ được, không khỏi khẽ hô một tiếng, vội vàng tiến lên muốn nhìn một chút thương thế của Mạc Ưu, nào biết Mạc Ưu chẳng qua là phất phất tay tùy ý xóa đi vết máu trên mặt, cũng không để ý còn có máu tươi đang ồ ồ chảy, một cặp mắt tự tiếu phi tiếu nhìn chằm chằm Phong Tiêu Nhiên, cuối cùng a a bật cười. “Đa tạ ban thưởng sau cùng của hoàng thượng, thảo dân cũng nên đi, nguyện hoàng thượng long thể khang thái, phúc thọ lâu dài.” Không đợi mọi người kịp phản ứng, tay áo trắng như tuyết phiên bay, một trận kình phong thổi qua, nơi nào còn có thể tìm được thân ảnh của Mạc Ưu... Đại Dạ quốc Hồng Phi mùa xuân năm thứ hai, Hoàng quý phi long sủng vô cùng thệ, đế thương tiếc, cả nước đau buồn.