Thử Tình Mạch Mạch (Tình Này Mãi Mãi)

Chương 102 : Khó hiểu ăn giấm

Editor: Sakura Trang Ngẹo đầu thẫn thờ nhìn mấy bản tấu chương, đều là tấu lên nói gì mưa thuận gió hòa quốc thái dân an, khuyên can bệ hạ nạp nhiều phi hơn phú hậu cung, trong lòng Phong Tiêu Nhiên không khỏi giận lên, chẳng lẽ hoàng đế ở trong mắt những đại thần kia còn có tác dụng như ngựa giống? Chỉ để ý liều mạng kéo điểm nữ nhân vào cung liền tốt, bất kể có thích hay không, chỉ phải đem hạt giống lưu lại trong thân thể các nàng liền tốt. Buồn bực suy nghĩ chuyện này, lúc này mới nhớ tới mấy vị phi tử hậu cung y đã mấy tháng không gặp mặt, càng không nói những người không có phân vị, mơ hồ cảm thấy thẹn trong lòng, liền kêu A Lâm ở trong ngự hoa viên tìm một nơi phong cảnh thanh nhã bày ít trà thơm điểm tâm, mời mấy vị nương nương đi qua ngồi một chút. Bởi vì buổi chiều Mộ nhi cũng có môn học, y hắn liền để cho nãi nương ôm Minh nhi mới mấy tháng đi theo, mình mang theo đoàn người Lâm Đống lững thững đi về phía hoa viên. Thánh ba mùa xuân thời tiết tốt, trong ngự hoa viên đã sớm vạn hoa cùng nở, chẳng qua là y một mực tâm tình úc kết chưa từng lưu ý thưởng thức thôi. Hôm nay nếu quyết tâm muốn cho mọi người tận hứng, dứt khoát cũng liền đem chuyện phiền lòng cũng vứt qua một bên, phơi phơi nắng, vui vẻ một chút. Thật xa liền nhìn thấy bốn nữ tử mặc cung trang ngồi quanh ở bên cạnh bàn, đều là mặc trang phục lộng lẫy, nói cười tự nhiên không biết đang nghị luận cái gì, nắng ấm đầu mùa xuân nhỏ vụn rơi trên mặt xinh đẹp của các nàng, Phong Tiêu Nhiên không khỏi mỉm cười, ít nhất trên cái thế giới này còn có người sẽ bởi vì chờ đợi y đến mà vui mừng, mà sẽ không coi y thành một quái vật chuyên để cho người chà đạp, không phải sao? “Thần thiếp tham kiến bệ hạ.” “Các vị ái phi miễn lễ, tất cả ngồi đi. Cứ cười cười nói nói giống như lúc trẫm chưa tới là tốt nhất, đừng bởi vì trẫm tới liền câu nệ.” Lẫn nhau ngồi xuống, Phong Tiêu Nhiên ngồi một mình một phía, bốn nữ tử dựa sát nhau vây quanh ở bên người của y. Thật ra thì y đối với nữ nhân quả thực không đề được hứng thú, nhưng bây giờ trong lòng của y sương kiếm đao phong một mảnh cực lạnh, lại rất khát vọng có người bầu bạn, dù là chẳng qua là nhìn các nàng ở trước mặt y đùa giỡn, cũng cảm thấy không tịch mịch buồn tẻ như vậy. Lâm Đống thấy y luôn là không tự chủ đưa tay khẽ vuốt eo, bận bịu bất động thanh sắc lấy một gối thêu bằng gấm nhét vào sau eo của y, động tác nhỏ này nhưng không trốn qua tâm tư cẩn thận của nữ tử. “Bệ hạ đau hông sao? Bệ hạ mỗi ngày vất vả quốc sự, cũng phải bảo trọng long thể mới phải.” Trước nhất lên tiếng là Trần quý tần, nhà mẹ của nàng là thư hương thế đại, phụ thân và bá phụ đều là quan lớn trong triều, ở trong mấy vị phi tử là nhiều tuổi nhất, phân vị cũng cao nhất, tính tình trầm tĩnh ôn hòa lại hiểu biết văn chương, vì vậy Phong Tiêu Nhiên đối với nàng ngược lại cũng rất là kính yêu. Phong Tiêu Nhiên nghe nàng nói tới mình vất vả quốc sự, không khỏi trên mặt một trận nóng lên, mỏi eo đau lưng này làm sao là tới chính y rõ ràng nhất, không khỏi liền nghĩ tới cái tên oan gia đó, sững sờ ngồi ở trong đó cũng quên tiếp lời. “Khởi bẩm bệ hạ, phụ thân của thần thiếp bị mắc bệnh ở eo, thần thiếp chăm sóc bên người đối với xoa bóp cũng hơi có chút hiểu biết, không bằng để cho thần thiếp giúp bệ hạ thả lỏng gân cốt được chứ?” Nói chuyện chính là Mạnh tiệp dư ngồi ở bên người Trần quý tần, chỉ thấy sắc mặt nàng nhu mì cơ cốt oánh nhuận, một thân váy dài màu hồng nhạt quần màu thạch lưu vòng lấy eo nhỏ vừa đúng lúc ôm lấy dáng người tuyệt diệu của nữ tử, dáng ngoài coi như là hết sức xuất sắc. Phong Tiêu Nhiên chưa trả lời, mấy vị tần phi đã gật đầu nói phải, trên mặt nữ tử kia ửng đỏ, không biết sao liền ngồi vào bên người của Phong Tiêu Nhiên, một đôi tay nhỏ bé trắng noãn nhìn qua giống như không xương, nhưng là kình đạo đầy đủ mười phần, cũng biết nhìn thần sắc của Phong Tiêu Nhiên mà điều chỉnh lực đạo, xoa bóp hết sức thoải mái. “Làm phiền ái phi.” Thật ra thì Phong Tiêu Nhiên đối với Mạnh tiệp dư cũng không ấn tượng, cũng không từng sủng ái qua nàng, chẳng qua là bị nàng xoa bóp đến vô cùng thoải mái, không khỏi tâm tình thật tốt, liền cười cảm ơn một tiếng với nàng. Mạnh tiệp dư này rốt cuộc vẫn là đại cô nương trong khuê phòng, bị hoàng đế bệ hạ trong lòng ngưỡng mộ nhìn chăm chú ôn nhu như vậy, lại dựa gần như vậy, nàng gần như đều có thể ngửi được mùi thơm thanh lãnh nhàn nhạt trên người y, làm sao có thể không kích động, một khuôn mặt đã sớm đỏ lên, bận bịu thẹn thùng cúi thấp gật đầu. “Mạnh muội muội quả nhiên có bàn tay khéo léo, nhìn, sắc mặt bệ hạ tốt hơn nhiều. Chuyện đấm bóp xoa bóp này cũng không phải một ngày hai ngày là có thể khỏe, không bằng muội muội khổ cực chút, mỗi ngày giúp bệ hạ thư giãn, cũng coi là tâm ý thay các tỷ tỷ.” Một vị nữ tử áo lam khác nói với mấy vị phi tử, mấy người đều gật đầu nói phải, làm cho Mạnh tiệp dư kia càng thêm xấu hổ, nếu được cơ hội này đi Phi Long điện phục vụ mấy lần, chỉ sợ rất nhanh liền có thể được bệ hạ sủng hạnh đi? Đã sớm biết bệ hạ không vui nữ sắc, độc sủng nam hậu Mạc Ưu, nhưng nam nhân dù sao cũng là nam nhân, da dầy thịt béo nơi nào có thể so với nữ tử chứ? Chỉ cấp cho nàng cái cơ hội, tự nhiên dùng sức cả người giải số mê hoặc bệ hạ, cũng không uổng tâm tư mấy tỷ muội các nàng suy tính lâu như vậy? Nếu nghĩ có tiếng nói trong hậu cung này, tất cần phải liên hiệp trợ giúp một người lên chức, kéo nam hậu yêu dã kia xuống ngựa lại nói. Phong Tiêu Nhiên thấy Mạnh tiệp dư này ôn nhu yên lặng cũng không nhiều lời, đối với nàng tuy không tình yêu ngược lại cũng không ghét, vì vậy đối với các nàng đề nghị từ chối cho ý kiến. Người đêm đêm bị hành hạ tàn phá lấy được buông lỏng, ánh nắng tươi sáng, gió mát quất vào mặt, không khỏi làm y hàng đêm lâu dài tới nay không thể chợp mắt sinh ra một chút lười biếng mỏi mệt. Hơi nghiêng người sang đổi một tư thế thoải mái lệch trên cẩm tháp, mấy cái phi tử cái nào không phải là nhân tinh, tự nhiên nhìn thấu mỏi mệt của y, đều hạ thấp giọng cẩn thận hầu hạ, Trần quý tần càng ngoắc Lâm Đống hầu hạ ở cách đó không xa, tỏ ý hắn lấy một tấm thảm mỏng tới. “Bệ hạ thật hăng hái, tận hưởng cả vườn xuân sắc, ôm nhuyễn ngọc ôn hương. Không biết thần thiếp đến, có phải quấy rầy nhã hứng của bệ hạ cùng mấy vị nương nương hay không?” Thanh âm lạnh lùng khinh phiêu phiêu truyền tới, mấy cái phi tử hốt hoảng đứng dậy hành lễ, Phong Tiêu Nhiên dĩ nhiên biết là ai, chậm rãi mở hai mắt vừa nhắm ra, nhưng trong lòng lại xông lên một cỗ thê lương mà mệt mỏi, bỗng nhiên có một loại cảm giác cho dù lấy lòng hắn vô luận như thế nào đều không cách nào làm hắn hồi tâm chuyển ý, không khỏi mất hết ý chí. “Hoàng hậu nếu biết, cần gì phải biết rõ cố phạm?” Một cái đè lại Mạnh tiệp dư đang muốn hoảng hốt đứng dậy, Phong Tiêu Nhiên cũng xụ mặt lạnh lùng phản bác lại. Mạc Ưu không nghĩ tới Phong Tiêu Nhiên luôn luôn nhẫn nhục chịu đựng lại sẽ bỗng nhiên ở trước mặt những nữ nhân này làm cho hắn khó chịu, không khỏi tức giận, nhưng ở trước mặt của mọi người cũng không tiện phát tác, mặc dù trong lòng nghĩ vô số lần đem người trước mắt không biết điều này kéo đến trên giường lấy hết y phục của y hung hăng dạy dỗ một trăm lần, nhưng trên mặt nhưng như cũ bình tĩnh không sóng, ôn hòa lễ độ cười một cái. “Bệ hạ dạy phải. Thần thiếp không đúng, mời bệ hạ trách phạt.” Dễ dàng đem khí cầu đá về cho Phong Tiêu Nhiên, diễn trò làm toàn bộ, dứt khoát quỳ xuống nghe xử trí của y, một đôi mắt sáng nhưng một chút cũng không bớt chuyện, dáng vẻ xem kịch vui nhìn người nọ, dường như nghĩ ở trên mặt gợn sóng không sợ hãi của y bắt được một chút khẩn trương hoặc là bất an. Nhưng để cho hắn thất vọng chính là, đối phương cũng không như hắn mong muốn, trả lời hắn, chỉ có yên lặng. Kinh ngạc với người nọ hôm nay bướng bỉnh bất tuần, hắn không khỏi nhìn nhiều y mấy lần, ánh mắt nhưng cuối cùng rơi vào trên hai tay đang nắm lấy nhau của y và Mạnh tiệp dư, không khỏi chớp mắt lạnh đến âm độ. Cái đồ đê tiện này! Y cho y là thứ gì? Lại còn câu tam đáp tứ cắm sừng hắn! Mấy vị phi tử kia thấy giữa đế hậu hai người bầu không khí khẩn trương giương cung bạt kiếm. Cũng dọa sợ không nhẹ, bận bịu mỗi người bện cái lý do lui ra. Mạnh tiệp dư kia thấy Mạc Ưu dùng ánh mắt dường như muốn giết người trợn mắt nhìn nàng, lòng trong cực sợ, thử thăm dò kiếm giãy giụa tay bị Phong Tiêu Nhiên nắm chặt, lại thấy y không có một chút ý buông lỏng. Phong Tiêu Nhiên giờ phút này trong lòng Phong Tiêu Nhiên nơi nào nghĩ đến nàng, trái tim của y toàn ở trên người Mạc Ưu. Hắn lại quỳ xuống trước y, lấy một loại tư thái cao cao tại thượng quỳ xuống trước y, trong mắt đều là vẻ khinh bỉ cùng khinh thường. Hắn ghét bỏ y như vậy… Cảm giác được mềm mại trong lòng bàn tay hơi giãy giụa, lúc này mới nhớ tới còn có một nữ tử ở trong ngực mình. Thấy dáng vẻ nàng co ro bả vai cúi đầu, trong lòng không khỏi mềm nhũn, đây là chuyện giữa phu phu hai người bọn họ, là chiến tranh giữa hai nam nhân, cần gì phải làm khó nàng một nữ nhân không liên quan chứ. “Ngươi đi đi, hôm nay trẫm cũng mệt mỏi, ngày khác lại đi nhìn ngươi.” Nhẹ nhàng thở dài, liền thấy Mạnh tiệp dư kia lảo đảo bước chân vội vã cáo lỗi rời đi. Y cũng không nghĩ tới mình thuận miệng nói một chút lời xã giao, ở trong lòng của Mạc Ưu nổi lên tác dụng gì, nhất định chính là một hạt giống ở trong bình giấm, ngâm, lớn lên, lên men... Càng nghĩ kiềm chế, liền càng không chịu nổi. Hắn kết quả đang suy nghĩ gì? Hắn vốn chỉ là tùy ý đi tới lui giải sầu một chút, lại xa xa nhìn thấy y bị mấy nữ tử vây quanh ngồi ở trong này. Bình thời y ở trước mặt của hắn luôn là banh mặt, hoặc là chính là nhìn cũng không chịu nhìn hắn, chưa từng cho hắn một mỉm cười thật lòng? Nhưng đối với những nữ nhân này, liền hắn nhìn thấy một lúc, y cũng đã cười năm sáu lần! Còn có kia cái gì Mạnh tiệp dư, câu cuối cùng của y nói là ý gì? Y còn muốn đi tìm nàng? Tìm nàng làm gì? Chẳng lẽ nghĩ sủng hạnh nàng? Mạc Ưu quỳ thẳng tắp, đầu nhanh chóng xoay tròn, cũng không từng chú ý tới trên mặt người trước mắt lướt thoáng qua một chút nghi ngờ rồi biến mất. Cái biểu tình này của hắn, thật giống như dáng vẻ ghen lúc trước… Nhớ tới quá khứ hai người ngọt ngào rúc vào với nhau, Mạc Ưu luôn là giả vờ bấm cổ của y uy hiếp y không cho phép y sủng hạnh phi tử khác, nếu không thì siết chết y, còn nói đây là loại đường nổi danh, gọi là ôn nhu bóp chết ngươi. Y là trả lời như thế nào? Y căn bản không cần trả lời, chỉ để ý vui vẻ cười ngây ngô, cùng ôm lấy hắn thật chặc liền tốt. Không biết dũng khí từ đâu tới, nhìn Mạc Ưu vẫn đắm chìm trong thiên nhân giao chiến, y lặng lẽ tiến lên trước, cũng lẳng lặng quỳ xuống trước mặt của hắn. Di? Y đang làm gì? Cái này... Không biết tại sao, “Lạn hóa” hai chữ dường như có chút mắng không ra miệng, Mạc Ưu lăng lăng chống lại, mặc do người trước mắt này càn rỡ khinh bạc mình, y... Y lại chủ động hôn hắn! Trải qua mấy ngày nay bọn họ đêm đêm phong lưu cũng đã không biết bao nhiêu lần, dĩ nhiên, hưởng thụ chỉ có chính hắn. Hắn thích ở trên người của y lại gặm lại cắn, nhưng cho tới bây giờ chưa từng đụng qua đôi môi của y. Mặc dù màu của y nhàn nhạt rất đẹp, đường môi của y cũng rất mê người, nhưng ở trong lòng của hắn, bốn môi giáp nhau là lời thề giữa người yêu, y coi là cái gì, chẳng qua là công cụ hắn trả thù cùng phát tiết, lại làm sao sẽ đi hôn y? Trong đầu tiếp tục hò hét loạn lên một mảnh. Tại sao? Tại sao mùi vị bị người này hôn một chút cũng không thống khổ, thậm chí… Thậm chí còn có một chút xíu thoải mái? Môi của hắn hơi lạnh, lại hết sức mềm mại, dán vào trên môi lửa nóng của hắn cảm giác thật thoải mái. Không quan tâm nữa, lão tử thích như thế nào thì như thế đó! Mạc Ưu bị ý tưởng thiên hình vạn trạng trong đầu mình dày vò quá sức, dứt khoát nheo mắt lại một cái nâng cái ót của Phong Tiêu Nhiên, hung hãn hôn trở về. Phong Tiêu Nhiên vốn chỉ là không kềm hãm được nghĩ muốn hôn hắn, bản không từng muốn cùng hắn sâu hôn, thậm chí chuẩn bị xong tâm tử vừa đụng đến hắn liền bị hắn đẩy ra nhục mạ, ai ngờ hắn lại... Không kìm lòng được càng hôn càng động tình, Mạc Ưu không nhịn được lấy đầu lưỡi cạy ra hàm răng người kia, không chút khách khí vọt vào công thành chiếm đất, một trận mùi vị thơm ngọt hết sức quen thuộc dường như kiếp trước xông tới mặt.