Sở Dịch không có hối hận khi cùng Tưởng Lan xé rách khuôn mặt, tuy rằng bên ngoài… Việc này, tra nam là tên đầu têu, nhưng chỉ bằng việc Tưởng Lan cổ động Ngô lão bản đến ép buộc cậu mà nói, đã đủ bỉ ổi, hiểm ác, đáng sợ, nếu đêm đó có chuẩn bị khác, nếu không gặp được Tần Hữu, Sở Dịch không dám nghĩ tới liệu còn hậu chiêu gì không, nhưng cậu dám đánh cuộc, Tưởng Lan hẳn là sẽ muốn một đòn mà hủy diệt mình. Cậu đêm nay hoặc là không làm hoặc là phải ra oai phủ đầu Tưởng Lan, tâm tình tựa như ác ma ủ mưu đã lâu mà đập vỡ cửa kính nhà bên, rồi lại giống như tiểu hài tử thở hổn hển chạy vù vù về nhà, đã giải được hận nhưng vẫn thấp thỏm. Cùng trợ lý tiên sinh từ cửa hông phía đông đi ra, ngoài đó có một chiếc xe có rèm che. Trời đang rét đạm, tiếng gió gào thét. Sở Dịch mặc cũng không phải là loại lễ phục dày dặn, bị gió lạnh thổi vào nhịn không được rùng mình. Trợ lý chỉ tay vào chiếc xe có rèm che, cửa sau vẫn đang đóng nói: “Đi thôi.” Sở Dịch mở cửa xe ngồi vào trong, quanh thân lập tức được sự ấm áp bọc lại, ngồi ở phía bên kia, lưng ghế được kéo xuống, Tần Hữu một tay để ở tay vịn, hơi nghiêng người, tựa vào cửa, giống như đang nhắm mắt dưỡng thần, cũng giống như là đang ngủ. Từ sân cỏ cách đó không xa, ánh sáng truyền tới qua cửa sổ xe, Sở Dịch có thể thấy rõ một Tần Hữu, vốn luôn quần áo chỉn chu, tỉ mỉ, nay lại tây trang mở khuya, cà vạt thả lỏng đeo trên cổ, áo sơ mi tùy ý tháo ra hai cúc, cổ áo lộ ra xương quai xanh cùng một mảng da nhỏ, không hiểu sao lại toát ra cái loại khí chất cấm dục mê hoặc như muốn phá tan gông cùm xiềng xích Áo sơ mi lụa có xu hướng dính sát vào lồng ngực, hiện rõ đường cong cơ ngực hữu lực phập phồng. Hormone giống đực tinh khiết tràn ngập trong xe. Tia sáng u ám chiếu vào, đường viền gò má tuấn lãng không tỳ vết, giống như phiên bản người thật của Apollo. Sở Dịch đóng cửa xe, Tần Hữu vẫn như vậy không nhúc nhích, chỉ ngửa cổ ra sau, hầu kết lúc ẩn lúc hiện. Xoang mũi Sở Dịch bị xông đến nóng lên, cả người cũng không ổn lắm, cậu là một Gay a, cho dù không phóng túng nửa người dưới, ở trong giới cũng có thể xem như đạt danh hiệu giữ mình, thì vẫn là một người khỏe mạnh, kĩ năng gì gì đó cũng tốt. Trong không gian không lớn, hai nam nhân, một người thì toàn thân như đang tỏa ra xuân dược, này là định nháo thành cái dạng gì a. Nhưng cậu vẫn nghiêng đầu nhìn sang, tâm tình cùng loại, chỉ có lúc mãnh thú đang ngủ yên này, mới có cơ hội thưởng thức vẻ bề ngoài hoa lệ xinh đẹp. Trong xe nhàn nhạt mùi rượu, Sở Dịch ngồi một lúc, nghiêng người tiến tới trước mặt Tần Hữu. Rốt cuộc là đã uống bao nhiêu? Bỗng có một tiếng cười trầm thấp ngắn ngủi, Sở Dịch sợ đến mức nhanh chóng ngồi thẳng người. Trong bóng tối, Tần Hữu mở mắt, con mắt đen kịt thâm thúy có vài phần sương mờ: “Chơi vui không?” Anh là đang nói chuyện tiệc rượu hay là việc vừa rồi? Khuôn mặt anh tuấn của Tần Hữu vì chút men rượu mà càng thêm tuấn lãng, mặt Sở Dịch nóng lên, chớp chớp mắt vài cái, cười gật đầu: “Không tệ.” Tần Hữu đưa tay đem cửa sổ xe kéo xuống, từ trong túi lấy ra điếu thuốc, châm lửa. Một điểm lửa nhỏ vụt tắt trong xe, Sở Dịch đội nhiên mở miệng: “Còn không? Cho tôi một điếu?” Qua vài lần gặp mặt, Tần Hữu chưa từng thấy Sở Dịch hút thuốc, vì vậy tay tự nhiên đưa tới, cầm lấy tay phải của Sở Dịch, kéo đến trước mặt chăm chú nhìn xuống, cho dù ánh sáng mở ảo, nhưng cũng có thể thấy rõ ràng các đầu ngón tay đều trắng nõn sạch sẽ, da tay không hề bị tiêm nhiễm sắc vàng từ thuốc lá. Cảm giác da dính vào nhau, Sở Dịch không nhịn được ngẩn ra, nhưng Tần Hữa rất nhanh đã buông tay: “Nếu đã không hút thì đừng hút.” Anh không phải đang hút sao? Giọng điệu của Tần Hữu thật giống cha cậu, nhưng, đáy lòng Sở Dịch cảm thấy có chút kì quái, thật lâu chưa ai thật tâm quan tâm đến cậu mà nói như vậy. Lặng im trong chốc lát, Tần Hữu đem tàn thuốc ném ra ngoài, đột nhiên nói: “Hai chuyện”. Sở Dịch theo tiếng nhìn sang, Tần Hữu một tay chống đầu, một tay từ trong túi tiền tây trang móc ra một phong thư, “Cậu gần đây có phải là đang tìm những thứ này.” Sở Dịch lập tức nhanh tay nhận lấy, lấy điện thoại ra chiếu đèn, trong phong thử có tờ giấy hơi mỏng, tài sản thu chi của Bùi Thành Uyên cùng những mảng đầu tư đều có. Bề ngoài thì không thấy gì nhiều, hơn nữa Sở Dịch cũng đã đánh giá quá thấp trình độ vô sỉ của Bùi Thành Uyên; Bùi Thành Uyên mượn cớ mua nhà mới nên “mượn’ của cậu chừng hai trăm vạn, rồi cũng lờ tịt không thấy bóng dáng đâu, giờ hóa ra là được chuyển vào tài khoản của Tưởng Lan. Quả nhiên, một năm qua, giữa bọn họ, cũng chỉ là một hồi chuyện cười mà thôi. Nhưng, cậu thật sự nên cảm ơn Tần Hữu, trong chớp nhoáng, mặt mày ủ rũ của Sở Dịch biến mất, y cười trừ một chút, đối Tần Hữu nháy mắt. “Cảm ơn.” Yêu nhau nhưng không có quan hệ hôn nhân, khi chia tay, điều cần phải chú ý đầu tiên chính là thanh toán tài sản một cách rõ ràng, cậu cũng chính là có suy nghĩ như vậy, nhưng không ngờ Tần Hữu cũng nhìn ra. Sở Dịch đem phong thư nhét vào trong túi, trong xe một lần nữa rơi vào u ám, ánh mắt Tần Hữu nhìn về phía Sở Dịch, trong phong thư có gì, hắn đã sớm xem qua, hắn cũng biết đối với Sở Dịch đây cũng là một lần nữa bị đả kích. Hiện thực tàn khốc, thế nhưng hắn vẫn đem than đặt trước mặt Sở Dịch, lúc nãy Sở Dịch mặt mũi biến sắc, xong lại lập tức thu liễm tâm tình, hắn đều để ở trong mắt. Đèn đường lưu ly bên ngoài phản chiếu lại đường cong gò má tinh xảo của Sở Dịch, hai tròng mắt trong suốt nhìn về phía trước, khí chất của Sở Dịch, có sự thoải mái khỏe mạnh của một đại nam hài, thậm chí, bảy năm trước, một Sở Dịch mười ba tuổi, cả người đều ủ dột bất cần đời, cũng không có được cái khí chất như bây giờ. Cậu dường như đã thay da đổi thịt, tính tình sang sảng thuần khiết, cất giấy bên dưới là sự ‘ngoan’ cùng sự dẻo dai, đứa bé này, ở những lúc hắn không nhìn thấy, đã hoàn toàn trưởng thành. Tần Hữu không thể nói rõ tâm tình của bản thân, nhưng không hề nghi ngờ là có sự sung sướng trong đó, đại khái, là người cùng loại, tính cách như vậy cùng với nội dung vở kịch như này, bản thân rất hài lòng sao? Lại ngồi một lúc, Sở Dịch nghiêng đầu hỏi: “Anh vừa mới nói là có hai chuyện?” Tần Hữu ngả lưng, dựa vào ghế: “Có một số việc có thể trừ mọi hậu hoạn về sau, nhưng, hiển nhiên, các người cũng không có thù hận nhau đến mức như vậy, cá chết lưới rách không đáng” Ngón tay khớp xương phân minh, gõ nhịp trên đùi: “Con bài chưa lật, hay là lưu lại tới cuối, cậu nghĩ xem thế nào.” Tâm tình Sở Dịch hiện tại cũng vô cùng ngạc nhiên, cậu nghiêng đầu liếc mắt nhìn Tần Hữu, cậu cái gì cũng chưa nói, thế nhưng, người này lại có thể đoán được tất cả sao? Lúc này Tần Hữu đã thay đổi tư thế ngồi, hai cái cánh tay ôm ngực, hai mắt đen sâu thẳm, chuyên chú nhìn về phía trước, đường cằm góc cạnh phân minh mà kiên định. Hắn là một nam nhân mạnh mẽ như thế. Sở Dịch cũng không hiểu vì sao, cậu nhìn Tần Hữu lại có loại cảm giác an tâm kì lạ, mỗi lần y đứng ở trong thung lũng, cơ duyên xảo hợp, người đàn ông này giống như từ trên trời giáng xuống, xuất hiện trước mặt y. Thế nhưng, rõ ràng là, Tần Hữu cũng không phải dạng người có tâm hồn canh gà, đừng nói canh gà, quả thực ngay cả canh trứng gà cũng không có. Càng không có chuyện thuyết giáo đạo đức cao thượng. Người này, hiện tại giống như trầm mặt đứng sau cậu, cậu muốn giết người, còn chưa nói ra, hắn hẳn sẽ đưa con dao cho cậu, còn nói cho cậu biết điểm trí mạng ở đâu? Sở Dịch nghĩ tới muốn cười. Cảm giác này, giống như, khẩn cấp muốn chung một thuyền, cùng nhau đi làm chuyện xấu? Vào buổi đêm, Sở Dịch cùng Bùi Thành Uyên ngả bài. Lúc đầu, Bùi Thành Uyên đánh chết cũng không chịu nhận, thậm chí còn phản bác châm chọc Sở Dịch rằng cậu đã quá mẫn cảm, miên man suy nghĩ, cố tình gây sự. Cuối cùng, Sở Dịch đem ảnh ngày đó cậu nhập viện, Bùi Thành Uyên cùng Tưởng Lan song song đi vào tiểu khu biệt thự ném tới trên mặt Bùi Thành Uyên. Về phần ảnh chụp hạn chế tuổi kia, Sở Dịch không có lấy ra, đấy chính là con bài chưa lật mà Tần Hữu nói tới. Nhưng như vậy cũng đủ rồi, Bùi Thành Uyên mộc trừng khẩu ngốc, còn muốn biện giải, Sở Dịch đã tiến lên túm cổ áo hắn, đánh cho một trận. Bùi Thành Uyên tay không bị trói, nhưng cũng không đánh lại. Cuối cùng lấy tư thế khuôn mặt dán sàn nhà do bị Sở Dịch đè xuống đất, Sở Dịch nói: “Đồ vật tôi tặng anh, là do tôi nguyện ý, không cần trả lại. Nhưng những thứ mà anh lấy từ tôi, tôi sẽ bắt anh nhổ ra không sót một xu.” Đem báo cáo thu chi tài sản của hắn ném tới: “Mấy chuyện mờ ám của anh, công bố ra ngoài hẳn có rất nhiều sẽ muốn tìm anh gây phiền phức, mấy thứ này đang trong tay tôi, anh tốt hơn hết là nói Tưởng Lan đàng hoàng lại một chút.” Bùi Thành Uyên nước mắt lưng tròng: “Một năm chúng ta ở chung một chỗ, kết quả chỉ là như này sao?” Sở Dịch viền mắt phiếm hồng, nhưng vẫn đưa tay vỗ vỗ mặt hắn, “Lần trước tôi đã nói với anh, nếu anh nghĩ chúng ta không còn thích hợp thì hãy thẳng thắn nói ra, tôi đã cho anh cơ hội, chính anh đã bỏ lỡ.” Hơn mười tháng tình cảm lưu luyến đã chặt đứt, một cái đầm yên lặng lại giống như ai đảo loạn khiến gợn sóng không ngừng nghỉ. Ngày thứ hai, Tưởng Lan đường đường chính chính dọn vào nhà Bùi Thành Uyên, cùng Bùi Thành Uyên làm hàng xóm của Sở Dịch. Sở Dịch nghĩ Tưởng Lan là vì sợ cậu đào góc tường mà phải ủy khuất bản thân a, biệt thự to thì không ở, lại chạy tới cùng nhau chen chúc trong phòng trọ của Bùi Thành Uyên, cùng hắn có đôi có cặp ra ra vào vào trước mặt cậu. Cũng có thể vì thời gian làm việc cũng không khác nhau lắm, nên bọn họ còn thường xuyên chạm mặt. Có lần là ở nhà để xe dưới hầm, Sở Dịch mới đỗ xe xong, đã nhìn thấy Tưởng Lan giận đùng đùng đi tới, Bùi Thành Uyên hai tay cầm bọc lớn bọc nhỏ nhắm mắt theo sát sau lưng hắn. Lúc đó là đêm khuya, bãi đỗ xe vô cùng yên tĩnh. Tưởng Lan đi chưa được mấy bước, quay đầu nhìn không được mà mắng Bùi Thành Uyên: “Cậu không thể đi nhanh hơn sao? Hôm nay tôi đặc biệt phiền muộn, nên đừng có làm tôi bực mình, biết chưa?” Bùi Thành Uyên vẻ mặt cẩn thận theo sau, tiến đến bên người Tưởng Lan không biết nói gì, Tưởng Lan hừ lạnh một tiếng, hất mặt lên trời, xoay người bỏ đi. Sở Dịch ngồi trong xe chứng kiến toàn bộ, đột nhiên cảm thấy cảnh này đối với cậu mà nói là sự châm chọc lớn, cho dù Bùi Thành Uyên đối với cậu cạn tàu ráo máng, nhưng từ lúc bắt đầu, khi cậu còn chưa nhận lời quen hắn, cũng chưa từng đối đãi với hắn như vậy. Thực sự là ngay một câu nói nặng cũng luyến tiếc, áp lực công việc của cậu lớn, đôi khi áp lực tới mức cả người chỉ muốn bạo phát, nhưng cũng chưa từng phát tiết như vậy trước mặt Bùi Thành Uyên, cuối cùng lại thua bởi một người kiêu ngạo như vậy. May mắn là thời kì nhàn rỗi cũng qua rất nhanh, với ngôi sao đang trong giai đoạn hứng ánh mặt trời này, thì phải lấy sự nghiệp làm trọng. Lần này có mấy thông cáo ở trung bộ cùng hai thành thị ở nam bộ, Sở Dịch vì sự nghiệp của mình mà hối hả bay qua bay lại. Có một tiết mục giải trí , Sở Dịch cùng với mấy ngôi sao mới đang được chú ý tới làm khách quý, trong lúc nói chuyện:” Sở Dịch, cậu bình thường trong cuộc sống thích dạng con gái nào?” Sở Dịch bày ra nụ cười ngại ngùng, đúng với thân phận ngôi sao mới: “Cũng không cần thật xinh đẹp, chủ yếu nhất là thiện lương, có hiếu tâm. . .” Loại vấn đề này căn bản đều đã được chuẩn bị ổn thỏa, đáng lẽ có thể trả lời trôi chảy. Nhưng lần này, Sở Dịch cư nhiên bị ánh đèn sân khấu chiếu cho có chút hoảng hốt. Cậu là gay. Tính hướng không cho cậu quá nhiều lựa chọn, hai người đàn ông có thể có được mối quan hệ lâu dài sao, cậu bây giờ lần đầu tiên nghiêm túc hoài nghi. Cậu ước cũng giống như mọi người, một nhà ba người hòa thuận vui vẻ, có thể vì cậu khác tính hướng so với đại đa số người, nên loại cảm giác gắn bó ấm ấp cùng nhau trải qua một đời này, khả năng cả đời đều không có được. Có lẽ, cũng không chỉ vì tính hướng. Bảy năm trước, bạn trai thanh mai trúc mã của cậu đã dắt tay một cô bé tới nói: “Sở Dịch, cậu muốn đánh muốn mắng, muốn bảo tớ làm gì cũng được. Tớ đã có lỗi với cậu, hiện tại không thể lại có lỗi với em ấy, cậu có thể hiểu cho tớ không?” Bảy năm sau, lại một hồi phản bội. Hai lần yêu đương, cuối cùng đều có chung một kết cục. Hay chăng, bản thân tính cách của cậu có khiếm khuyết gì đó, hay thân thể y có gì đặc biệt khiến con người ta khi ở cạnh cậu đều sinh ra ý muốn phản bội.