Sở Dược Nhiên vẫn luôn yêu thầm bạn cùng bàn của cậu, một anh bạn cool ngầu vừa cao ráo vừa đẹp trai, thành tích lại còn nghịch thiên vô cùng! Kỳ thật hồi lên lớp mười, cậu đã nhìn thoáng qua những thứ người lớn, lúc ấy trái tim nhỏ điên cuồng loạn nhảy như có nai con ở trong, đêm đó lại xuất hiện một giấc mộng khó mà miêu tả,đó là lần đầu tiên cậu mộng tinh trong cuộc đời này. Sáng sớm Sở Dược Nhiên cảm giác đũng quần lạnh căm căm, kinh hãi tự hỏi. Đối tượng mộng tinh là nam làm sao bây giờ?! Bản thân vậy mà là người nằm dưới làm sao bây giờ?! Xấu hổ và giận dữ thôi thúc cậu buổi sáng ăn hai cái bánh bao thịt cùng một quả trứng gà, vô cùng áy náy mà thầm kêu với mẹ đang ngồi đối diện: Mẹ ơi! Từ nay về sau mẹ có thêm một người con gái, thiếu mất một người con trai…… Không đúng, nói không chừng là nhi nữ song toàn! ——— Cố Cận Hành vẫn luôn yêu thầm bạn cùng bàn của anh. Giống mỗi một người yêu thầm khác, thấy người ta thì trong lòng vui sướng, tựa như chim chóc chờ đón mùa xuân, ríu rít cảm thán đối phương đáng yêu, nhưng trên mặt lại lạnh nhạt như mùa đông, trước sau duy trì ổn định thiết lập nam thần lạnh lùng. Đi học nhìn cậu vui sướng chào hỏi, tan học lại lộ vẻ ngượng ngùng mượn bút ký, nội tâm anh âm thầm vui vẻ. Có thể nói là phi thường ngạo kiều. ——— Hôm nay là một ngày mãi mãi cũng không thể quên được, tình yêu của Sở Dược Nhiên biến mất. Hôm nay Sở Dược Nhiên phá lệ mà đến lớp từ sớm, tính toán cho bạn cùng bàn một niềm vui bất ngờ, cũng có khả năng là nỗi sợ hãi bất ngờ. Cậu phải thổ lộ với anh, Sở Dược Nhiên dùng thời gian một tuần để viết một bức thư tình, bức thư của fan hâm mộ, màu hồng nhạt của giấy viết thư cũng giống như trái tim của cậu đối với Cố Cận Hành, phấn hồng non nớt. Ôm tâm thái “Không thành công thì độc thân” đi tới trường học, lại không nghĩ rằng Cố Cận Hành vậy mà còn chưa tới? Từ từ đi, chờ lát nữa nói không chừng sẽ tới, hiện tại càng có thời gian luyện tập xem tẹo nữa nên thổ lộ như thế nào. Không nghĩ tới đợi một hồi lại mất tới năm năm. Những từ ngữ muốn thông báo thời niên thiếu phải cân nhắc lặp đi lặp lại trong buổi tối nọ, đến nay cậu vẫn chưa quên. Bạn học Cố, trong mắt anh đựng đầy ánh trăng, anh có thể cùng em nói chuyện yêu đương không? Để em may mắn có được một tia ánh trăng, em sẽ xem nó như trân bảo. Từ đây trong thế giới của anh cũng sẽ có thêm một mặt trời nhỏ, mỗi ngày rất vui sướng chờ mong anh. Anh có nguyện ý từ bỏ tình nghĩa bạn cùng bàn với Sở Dược Nhiên để cùng nhau tiến lên một mối quan hệ tốt đẹp hơn – tình yêu không? Thẳng đến 5 năm sau, Sở Dược Nhiên cũng không có cơ hội nói ra đoạn thư tình kia. Cậu chỉ có thể nghẹn ngào đồng ý với người đàn ông quỳ một gối trước mặt mình. Thứ tình yêu đã qua chưa từng được nói ra, cuối cùng rồi cũng đến bên cậu. Ngày đó tuyết rơi, Sở Dược Nhiên cùng Cố tiên sinh của cậu nắm tay tản bộ dưới trời tuyết, từng dấu chân của bọn họ lưu lại trên đường, cậu quay đầu nhìn về phía Cố Cận Hành, tuyết dừng trên người anh, trong lòng hoảng hốt sinh ra ý nghĩ cùng nhau bạc đầu. Hai người bọn họ không hẹn mà cùng dừng bước chân, trao cho nhau nụ hôn dưới ánh đèn đường mờ ảo. Khi tách ra cả hai đều thở hổn hển, tránh né ánh mắt đối phương. Sở Dược Nhiên ôm bó hoa hồng lớn, đột nhiên rất muốn nói ra những câu cậu chưa được nói, ở trước mặt Cố Cận Hành, ở màn đêm không để đẹp hơn này, thiên thời địa lợi mà nói ra. Cậu nhẹ nhàng ho khan một tiếng, Cố Cận Hành lo lắng nhìn cậu: “Có phải lạnh quá không, quay về xe nhé?” Sở Dược Nhiên lắc đầu, đưa hoa cho Cố Cận Hành, lùi ra phía sau một bước, nhìn vào mắt anh rồi nói: “Bạn học Cố, anh có biết em thích anh không? Không phải hiện tại, không phải tương lai, hiện tại cùng tương lai em chỉ biết yêu anh. Anh có biết em của năm năm trước thì sao không? Em của năm năm trước muốn em của hiện tại nói với anh một câu, Cố Cận Hành, em thích anh, anh có nguyện ý cùng em yêu đương không?” Cố Cận Hành ngơ ngác mà đứng dưới màn tuyết, sửng sốt thật lâu mới tìm về ý chí, tiến lên trước một bước dùng sức ôm Sở Dược Nhiên vào lòng, từ sâu trong yết hầu phát ra thanh âm nghẹn ngào: “Cố Cận Hành năm năm trước cũng thích em, vẫn luôn vẫn luôn thích em……” Tuyết bay tán loạn bao phủ con đường họ từng đi qua, chỉ có anh và em rõ ràng, những năm tháng dài lâu nhưng không thể quay trở lại, anh/em yêu em/anh nhất. ~Hết chương 9~.