Bàn tay của mẹ nắm Cố Cận Hành bước từng bước trong khu rừng. Mùa thu năm ấy, lá phong đỏ như lửa. Là Cố Cận Hành nho nhỏ. Ánh chiều tà xuyên qua cửa sổ sát đất to rộng chiếu vào phòng khách, phòng khách bị ánh mặt trời chia làm hai nửa, một nửa bị màn che trở nên tối tăm, còn một nửa rực rỡ ánh sáng. Ở giữa phòng khách to như vậy, có một nhóc con bé nhỏ ngồi trên sàn nhà vẽ tranh, trong miệng lẩm bẩm lầm bầm: “Đây là ba, đây là mẹ…… Lại vẽ thêm một người nữa, A Hành……” Âm thanh chiếc xe nghiền áp nền sỏi đá từ ngoài cửa sổ truyền đến, bảo mẫu trong phòng bếp lau tay vào tạp dề rồi đi ra, thấy cậu chủ nhỏ mặt đầy màu nước thì biến sắc. “Tiểu tổ tông ơi, tiên sinh và phu nhân đã trở lại, ngài đã làm xong bài tập chưa? Nhìn khuôn mặt như chú hề này, phu nhân mà thấy không biết sẽ mắng ngài thế nào nữa!” Nhóc con bị bế lên, bút vẽ trên tay rơi xuống đất, nửa gương mặt tươi cười của người thứ ba bị thấm đẫm mực đen, chẳng ra làm sao cả. Hoàng hôn nơi ngọn núi xa xa dần ẩn mình vào bóng tối. Qua ô cửa sổ thấy ba mẹ nắm tay nhau bước vào, Cố Cận Hành tránh thoát ôm ấp của bảo mẫu, vọt ra ngoài, nhón chân mở cửa, muốn nghênh đón ba mẹ. Đẩy cửa ra, xung quanh là một màu đỏ rực. Lá phong đỏ che trời lấp đất, ba mẹ nắm tay nhóc, dọc theo đường hẹp quanh co đi về phía trước. Ngẩng đầu theo hướng con đường lát đá nhìn đến phương xa, không thấy được điểm cuối. Nhóc nghe thấy tiếng ba mẹ nói chuyện, nghe thấy mẹ gọi nhóc “A Hành”. Nhóc ngẩng đầu, lại không thấy rõ mặt mẹ. Tiếng nói chuyện dần trở nên bén nhọn, ba giải thích, mẹ trầm mặc, ba mẹ to tiếng. Nhóc muốn tránh thoát cái nắm tay càng nắm càng chặt của ba mẹ, muốn thoát khỏi âm thanh cãi nhau phiền phức. Nhưng, từng câu từng kia lại rõ ràng mà truyền vào tai nhóc, trở thành một nhúm dày đặc chèn vào đầu óc. Nhóc lại nghe thấy âm thanh Sở Dược Nhiên từ nơi xa. Nhóc xoay thân mình tránh thoát tay ba mẹ rồi chạy về phía trước. Sắc trời đỏ rực bị hắc ám cắn nuốt, tay ba mẹ biến thành dây leo lôi kéo tay chân nhóc. Cố Cận Hành ra sức tránh thoát, lại theo hắc ám rơi xuống biển, chỉ có một luồng ánh sáng thẳng tắp chiếu xuống. Nhóc vùng vẫy bơi tới chỗ ánh sáng, vậy mà thân thể lại không chịu khống chế từ từ chìm xuống. Bỗng nhiên một lực nâng nhóc hướng lên trên đồng thời có một bàn tay từ mặt biển thò xuống, lôi nhóc lên. Nhóc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy thứ ánh sáng vàng chậm rãi chìm vào đáy biển tối tăm. – Trời đất đảo lộn, anh lại rơi xuống đêm mưa mười năm trước. Xương cốt mục nát của ba mặc bộ vest trang trọng, tiếng khóc thật thật giả giả xuyên ra khỏi phòng tựa như muốn che lấp tiếng mưa rơi bên ngoài. Gió mạnh và tia chớp hắt vào linh đường, người ba đang nằm thẳng tắp trên linh sàng bỗng ngồi dậy, đôi mắt tối tăm nhìn chằm chằm Cố Cận Hành đang quỳ phía dưới. “Cận Hành, con trai của ta…… Đến đây với ta……” Cố Cận Hành quỳ nghiêm túc, nhìn khuôn mặt của ba trắng bệch như đánh phấn đổ máu đỏ tươi ròng ròng, hắn bò ra khỏi linh sàng, giống một con quái vật mới thành hình, lảo đảo bò tới chỗ Cố Cận Hành. “Cận Hành, con là con trai của ta, đừng tin tưởng tình yêu, chúng ta không xứng có được tình yêu……” “Con không xứng có được tình yêu……” Cố Cận Hành mở miệng muốn phản bác, lại phát hiện bản thân không thể phát ra bất cứ âm thanh gì. Linh hồn màu trắng bóp chặt cổ anh, cuốn anh vào một khung cảnh khác. – Tuyết bay đầy trời, trên con đường ánh sáng mờ ảo có một bông hồng héo rũ. Cố Cận Hành chạy về phía người thanh niên phía xa, thế nhưng cậu ta lại bị hắc ám phía sau lôi kéo rớt vào vực sâu, vùi lấp trong màn tuyết dày đặc. Trong bóng đêm, không có một tia sáng, Cố Cận Hành giang hai tay, trong lòng bàn tay là một chiếc vòng trơn bóng. Anh chật vật mà quỳ trên mặt đất khóc không thành tiếng. …… Sở Dược Nhiên bị động tĩnh của người bên cạnh đánh thức, cậu duỗi tay bật đèn đầu giường. Thấy Cố Cận Hành co người trong chăn, anh cau mày, trên mặt đầy mồ hôi lạnh. Sở Dược Nhiên bị doạ rồi, cậu ôm chặt Cố Cận Hành, nhẹ nhàng gọi tên anh: “A Hành? Cố Cận Hành?” Người trong lòng nhẹ nhàng run lên, mở bừng mắt, hốc mắt đỏ hoe, cánh tay dài duỗi ra ôm lấy eo Sở Dược Nhiên, mặt áp vào bụng cậu, một bàn tay khác lại muốn bắt lấy tay phải của cậu, mười ngón tay đan vào nhau. “Anh gặp ác mộng phải không?” Sở Dược Nhiên cúi đầu thì thầm. Cố Cận Hành rầu rĩ ừ một tiếng, cọ cọ bụng cậu. “Lần sau chúng ta đừng nên chơi mấy trò kích thích. ” Sở Dược Nhiên xoa mái tóc rối bời của Cố Cận Hành. “Muốn chơi cùng em. ” Cố Cận Hành cách quần áo hôn lên bụng Sở Dược Nhiên. “Anh liều mình bồi quân tử nha. ” “Liều mình bồi em. ” “Chỉ bồi em. ” Chỉ có thể là em. “Ngủ đi ngủ đi. ” Sở Dược Nhiên vỗ lưng Cố Cận Hành, dỗ anh đi vào giấc ngủ. “Cố tiên sinh, ngủ ngon. ” ~Hết chương 14~.