Sở tiên sinh thân ái, Buổi tối vui vẻ. Đúng là đã vào hè, ban đêm cũng có hơi nóng từ cửa sổ phả vào. Thế nhưng tuy rằng thời tiết đã trở nên nóng hơn, nhưng vẫn chưa chân chính vào hạ, em cũng nên ăn ít kem thôi. Không được làm nũng, đây là vì tốt cho em. Nghĩ đến cảm giác đau dạ dày ấy, em sẽ không khát vọng ăn kem nữa đâu. Đối với việc em lên án mạnh mẽ anh “Trọng nữ khinh nam”, anh thật oan uổng. Sở tiên sinh thân ái, chẳng lẽ em không nên trước tiên nghĩ lại hành vi mấy ngày gần đây của mình hay sao? Là ai mỗi ngày ôm con gái, không ngừng kêu: “Quá đáng yêu! Em muốn hóa!?” Muốn hoá là có ý gì? Là ai mỗi ngày khoe con gái trên vòng bạn bè, nhìn bình luận hâm mộ của người khác mà đắc ý cười cười? Là ai dọn từng bịch từng bịch thức ăn cho mèo về nhà? Trong nhà thật sự không còn chỗ nữa, mong em trữ hàng vừa phải thôi. Sở tiên sinh, em nghe thấy âm thanh con trai khóc thút thít không? Lúc anh đang viết bức thư này, em có biết em đang làm gì không? Em đang ôm con gái ngồi ở phòng khách, hẳn là đang chốt cho nó vài món đồ chơi và đồ ăn vặt nhỉ? Lúc lên án anh mạnh mẽ như thế, mặt Sở tiên sinh có biết đỏ không? Đây chẳng phải vừa ăn cắp vừa la làng à? Kỳ thật em không biết, con gái chúng ta càng dính em hơn, lúc em đã đi vào giấc ngủ, nó sẽ nhón chân nhẹ nhàng đến bên cạnh em, lúc anh tỉnh lại cũng sẽ tiến đến bên gối em, mà con trai cũng ghé vào bên chân em, mỗi buổi sáng đều nhặt lại dép lê em ném bay đến tận cửa. Em nhìn lại em xem, bảo bối Sở nhà chúng ta, em xem em nhận được bao nhiêu yêu chiều, chỉ biết suốt ngày làm nũng thôi. Em mới là “đàn ông làm nũng tốt số nhất”. Em làm nũng một lần, anh lại không có biện pháp, chỉ có thể chiều theo ý em. Hôm nay nghe trợ lý ngâm nga một câu, “Em có phải nốt chu sa trong lòng anh?” Anh lập tức nghĩ tới em, em chính là nốt chu sa mềm mại nhất trong lòng anh, chỉ có em mới có thể đánh trúng trái tim anh, mỗi lần nó lệch nhịp đều là vì em. Sở tiên sinh của anh. Anh kiên nhẫn cũng chỉ vì một người là em mà thôi, chỉ cần nghĩ đến em là thế giới như được bao phủ trong màu hồng phấn. Nhất định là em đã gắn vào trong lòng anh một công tắc chỉ cần nghĩ đến em sẽ khởi động nguồn năng lượng, bằng không sao anh cứ nghĩ đến em sẽ tràn ngập động lực như vậy? Sở tiên sinh tháng này thật là ngoan, rời giường sớm, đúng giờ tan tầm về nhà, cũng không hay làm nũng thức đêm. Xét thấy tháng này Sở tiên sinh biểu hiện tích cực, có thể cho phép em mua một ít kem về nhà, nhưng mỗi ngày chỉ được ăn một cây, nhiều hơn thì tháng sau xác định không có kem mà ăn đâu. Mùa hè, anh nhớ em thích ăn dưa hấu và nhãn ướp lạnh, năm nay sẽ lấy một ít từ phương nam về. Nhà của chúng ta có điều hoà là đủ rồi, Sở tiên sinh đâu cần một chiếc tủ lạnh nữa, cho nên khi về nhà anh cũng chẳng cần tỏ ra lạnh mặt làm gì. Đương nhiên, nhìn thấy em, anh làm sao mà lạnh mặt được nữa? Vừa thấy em trái tim anh đã mỉm cười, công tắc của tủ lạnh tự động ngắt kết nối. Sở tiên sinh nói anh là một que kem ốc quế? Anh thực sự không dám nhận. Em mới là que kem ngọt ngào nhất, em có biết mình có một cái má lúm đồng tiền không? Mỗi khi em cười nó cũng sẽ xuất hiện, chỉ hiện ra trên má em, đong đầy ý cười ngọt ngào. Mỗi khi nó xuất hiện anh lại muốn hôn lấy nó, thuận tiện hôn lên đôi môi càng ngọt ngào nọ. Mười nụ hôn làm sao mà dỗ dành được Sở tiên sinh chứ? Sở tiên sinh mong manh cực kỳ, ít nhất phải mười nụ hôn môi cộng thêm thật nhiều lời âu yếm mới có thể dỗ được. Cuối cùng hy vọng mùa hè này Sở tiên sinh có thể hiểu chuyện hơn đồng thời ăn ít kem thôi. Chồng của em. ~Hết chương 11~.