Thư tình bí mật của thái tử
Chương 40
Mùi vị của cái đói rất khó chịu, Lang Trạm đành phải đưa nàng đi dùng bữa sáng trước. Nguyễn Anh vừa ăn vừa suy nghĩ mục đích Lang Trạm muốn nàng tham gia tuyển chọn thái tử phi, một lúc vẫn chưa nghĩ ra được, dùng bữa xong lại thấy dáng vẻ Lang Trạm không đạt được mục đích thì không dừng lại, đành phải hỏi, “điện hạ hà cớ muốn dân nữ tham gia tuyển chọn?”
Lang Trạm đờ mặt ra không nói tiếng nào. Không phải không dám nói lời thật lòng, cũng không phải chàng im lặng thời gian dài như vậy là không thể thẳng thắn bộc trực, mà là vì tối qua Trịnh hoàng hậu lại tận tâm chỉ bảo một lượt, “đối xử với Nguyễn Anh, tâm tư của con phải để lộ ra, con biết không?”
Chàng hiểu được, sau đó chàng thẳng thắn yêu cầu Nguyễn Anh thăm gia tuyển chọn thái tử phi, đều này coi như là đã bộc lộ một chút.
“Điện hạ?” Nguyễn Anh lại gọi một tiếng.
“Cô gia có nguyên nhân không nói ra được, lẽ nào Nguyễn cô nương không bằng lòng giúp cô gia?” Cái này gọi là không thể trong chốc lát để lộ ra hết được.
Lang Trạm nhìn Nguyễn Anh một cách khẩn thiết.
Trong lòng Nguyễn Anh thực sự đoán không ra được nguyên nhân này của chàng, nhưng chàng vừa nhắc đến chữ giúp đỗ này, mặt của Nguyễn Anh ửng đỏ, điện hạ ba lần bảy lượt mong nàng giúp đỡ, nàng lẽ ra phải báo đáp, chỉ bảo nàng tham gia tuyển chọn mà thôi, lại không phải thật sự có thể trúng tuyển, nàng lại không có lí do cự tuyệt rồi.
“Điện hạ hiểu lầm rồi, điện hạ đối với dân nữ có ơn, dân nữ há không biết đạo lí có ơn phải trả có thù ắt báo?” Nguyễn Anh trong lòng thoải mái, cười lên một tiếng.
Vậy là đáp ứng rồi.
Lang Trạm đè xuống khóe miệng muốn nhếch lên, mặt không biến sắc nói, “vậy cùng cô gia đến lễ bộ đi.”
Hai người đi đến lễ bộ, quan viên lễ bộ lần đầu tiên thấy Nguyễn Anh đến ghi danh tranh chức thái tử phi lại được thái tử đích thân đưa đến, tất cả đều ngẩn ra, trong lòng suy nghĩ một cách thất lễ, vị này có thể khiến thái tử điện hạ đích thân đến, vậy những cô nương khác còn tranh cái mông gì nữa!
Nhất thời trong cung đồn đại, Nguyễn Anh từ Trường Lạc cung đi đến Phụng Nguyên điện thời gian ngắn như vậy hận không thể để cho những ánh mắt đó đâm vào.
Cái này vẫn xem là nhẹ, đến Phụng Nguyên điện, Nghi phi vẫn chưa nổi giận, Vĩnh Dương Đế trước hết cười nàng, “A Anh vừa ý Trạm nhi? Không nói sớm, trẫm làm chủ cho con.” Không biết là thật hay giả.
Nguyễn Anh vội lắc đầu, người đáng thương là nàng đây không nghĩ ra đượclí do để giải thích, may mà Nghi phi ra mặt, khuyên Vĩnh Dương Đế rời đi, kéo tay nàng đi vào tẩm điện.
“Nhưng điện hạ uy hiếp con?” Nghi phi cầm tay nàng viết lên, tủi thân bị người khác hiểu lầm trong lòng Nguyễn Anh trong chốc lát biến mất, nàng lắc đầu, “không phải, điện hạ muốn con giúp đỡ, vốn không phải là thực sự tham gia tuyển chọn, điện hạ có ơn với chúng ta, con không thể không đáp ứng.”
“Thật sao?”
“Vâng.”
Thái độ nghi ngờ của Nghi phi dần mất đi, thay vào đó là nét mặt chứa đựng ý cười, người nhẹ nhàng vỗ vỗ tay của Nguyễn Anh, tất cả lời muốn nói đều ở trong cái vỗ tay này.
Mắt Nguyễn Anh nóng lên, thấp giọng nói, “cô cô, sau này con xuất cung, có phải là không thể đến thăm người nữa?”
Nghi phi vội lắc đầu, viết: đợi đứa bé sinh ra, cô cô sẽ lệnh người đón con nhập cung.
Người cũng không biết Nguyễn Anh phải cùng Tần thái hậu ra ngoài, đã sắp xếp ổn thỏa tất cả ở ngoài cung, Nguyễn Anh sợ người nghi ngờ, vội kìm nén lại nước mắt, ra sức gật gật đầu.
Nàng không nhắc đến Liễu Âm, Nghi phi lại nhắc trước: Đừng lo lắng cho Liễu Âm, hoaàng hậu đã đồng ý với cô cô cứu ông ấy rồi.
Nguyễn Anh vui mừng, nàng vốn muốn cầu xin Tần thái hậu, nếu hoàng hậu đã đồng ý, vậy nàng cũng yên tâm rồi.
Nghi phi vẫn còn lo lắng: “Bây giờ gần đến lúc tuyển phi, con lại giúp điện hạ việc này, có thể sẽ làm chậm trễ việc con xuất cung?”
Việc này ... ...
Nguyễn Anh cũng biết, nàng cẫn chưa thương lượng cùng với Lang Trạm, đành phải làm yên lòng Nghi phi trước: “Đây là kế tạm thời của điện hạ, không ảnh hưởng đến việc con xuất cung.”
Nghi phi lúc này mới hoàn toàn yên tâm, lại dặn dò Nguyễn Anh mấy câu, thấy nàng ngoan ngoãn đáp ứng mới để cho nàng ra khỏi điện.
Nguyễn Anh vừa ra khỏi Phụng Nguyên điện liền buồn phiền không thôi, Trường Lạc cung cũng không về được, Trịnh Phù chắc hẳn cũng nghe được tin tức rồi, ắt phải đợi nàng ở Trường Lạc cung rồi, chi bằng đến Từ An điện trốn thôi, cũng luôn tiện hỏi Tần thái hậu lúc nào xuất cung.
Từ An điện không có Tri Thu càng thêm trống trải, Tần thái hậu buồn tẻ ngồi ở chính điện, vừa thấy Nguyễn Anh mắt liền sáng lên, “ai gia chuẩn bị tối nay liền xuất phát, thế nào?” Chắc hẳn không nghe thấy tin tức bay đầy trời ngày hôm nay.
Nguyễn Anh đành phải tự mình nói, Tần thái hậu nghe xong quả nhiên trừng mắt, “con thật hồ đồ, ghi danh rồi sao có thể xuất cung?”
Nguyễn Anh nghe đến mơ hồ, “vốn không phải là tham gia tuyển chọn thật sự.”
“Lang Trạm nói như vậy?”
Nguyễn Anh sững sờ, “không có.”
“Vậy con làm sao biết được không phải là tuyển chọn thật sự?” Tần thái hậu hận sắt không rèn được thép dùng ngón tay chỉ vào đầu nàng, “cái đầu này của con là đồ trang trí!”
Nguyễn Anh: “... ...”
“Con có biết là hễ đã ghi danh, trước khi chính thức khai tuyển, đều phải sống một thời gian dài ở Nghi Hoa cung?”
“Vì sao?”
“Không vì sao cả!” Tần thái hậu gào lên một tiếng, “chúng ta tối nay nhất định phải đi!”
Nguyễn Anh đã bị người làm cho mơ hồ, “vậy con đi nói với điện hạ, tối nay chúng ta lén rời đi?”
“Con cảm thấy nó sẽ đồng ý?” Thần sắc của Tần thái hậu trở nên cổ quái, “nó xúi giục con ghi danh, lại có thể trơ mắt nhìn con chạy?”
“Không phải xúi giục, điện hạ là có nguyên nhân.” Nguyễn Anh yếu ớt thay Lang Trạm giải bày một câu.
Tần thái hậu cười một cách tức giận, “nguyên nhân gì?”
“Điện hạ không nói.” Nguyễn Anh cau chặt mày lại, cuối cùng cảm thấy có chỗ không đúng lắm, nhưng nàng không muốn tin rằng Lang Trạm có dụng tâm khác, “ngài ấy sẽ đồng ý cho chúng ta xuất cung.”
“Được, cứ xem như là đã đồng ý rồi, nhanh nhất sớm mai, phía lễ bộ sẽ truyền tin, triệu tất cả nữ tử đã tuyển chọn đến sống ở Nghi Hoa cung.”
“Nếu như không đi ... ...”
“Nếu như không đi, sẽ báo lên Lang Tuyên, sẽ chất vấn người nhà, ghi danh rồi vì sao không đến! Quan trọng mà nói, chính là tội khi quân! Nguyễn Anh, con của cô cô con chuẩn bị sinh ra rồi?”
“Không phải!” Nguyễn Anh bị câu nói này của Tần thái hậu kích động đến nổi sắc mặt trắng nhợt, nàng từng bước lùi lui lại cửa cung, “con không cùng người xuất cung nữa.” Quay người rời đi.
Giọng nói từ phía xa của Tần thái hậu đi theo bước chân của nàng, “Nguyễn Anh Anh, con giống với mẫu thân, luôn nuốt lời việc đã đồng ý với người khác.”
Bước chân của Nguyễn Anh dừng lại.
“Con đã đồng ý rồi thì phải làm được. Hơn nữa, con không cùng ta xuất cung, vậy con của cô cô con vẫn sẽ không sinh ra được.”
Bỗng nhiên, chỉ nghe thấy một tiếng phịch, Nguyễn Anh đóng cửa điện lại, nhưng giây sau đó, hai cánh cửa liền bị chia năm xẻ bảy, một tiếng ầm ầm liền trở thành một đống đổ nát.
“Sức mạnh đáng sợ như vậy.” Tần thái hậu nhìn vẻ mặt giận dữ của Nguyễn Anh, “lại đây, nếu không họ đến, ta sẽ nói đây là do con làm.”
Từ nhỏ Nguyễn Anh đã biết mình không giống với những đứa trẻ khác, những đứa trẻ khác yếu ớt, đáng thương đến nỗi ngay cả thứ đồ nặng một chút cũng không nhấc lên được, nàng không giống vậy, nàng ngay cả một cái cây lớn đều có thể một quyền đánh đổ. Nàng còn nhớ ánh mắt kinh hoàng của người nhà họ Nguyễn, họ nói với nàng đây là một bí mật, không thể để người khác phát hiện bí mật này. Nàng hỏi cô cô vì sao, cô cô nói, người khác phát hiện ra, nàng sẽ chết.
Chết, việc đáng sợ như vậy sao.
Mẫu thân chết rồi, người trong nhà không thể nhìn thấy mẫu thân nữa.
Mẫu thân chết rồi, người trong nhà không thể nhìn thấy phụ thân nữa.
Mình không thể chết được.
Nguyễn Anh cúi đầu đi đến bên cạnh tần thái hậu, Tần thái hậu xoa đầu nàng, than thở một tiếng, “thật là đáng tiếc một mạng người.”
Tác giả có lời muốn nói: Bổ sung một chương
Các thiên thần nhỏ, nói lại lần nữa, nghỉ phép sẽ viết ở phía trên văn án nha!
Bắn tim!
Truyện khác cùng thể loại
766 chương
124 chương
81 chương
114 chương
9 chương