Thủ Tịch Ngự Y
Chương 592 : Bàng tam ca
- Tăng Nghị từng là thầy thuốc chăm sóc sức khỏe cho Phương Nam Quốc, nghe nói lúc Địch Hạo Huy bị bệnh, cũng là nhờ hắn trị khỏi!
Từ Minh Hiệp lại nói.
Bàng Nãi Kiệt có vẻ đã hiểu ra, nếu là như vậy thì có thể lý giải rồi. Địch Hạo Huy bị bệnh, nhưng có lẽ không phải chỉ là bệnh nhỏ nhặt bình thường:
- Cảm ơn cậu, Minh Hiệp, không có cậu chắc Tam ca vẫn đang mơ hồ không hiểu chuyện rồi.
Từ Minh Hiệp khẽ lắc đầu, nói:
- Tam ca, anh giúp tôi một việc được không?
-Cậu nói đi!
Bàng Nãi Kiệt cười đáp:
- Gọi tôi là Tam ca rồi, không cần khách khí!
Từ Minh Hiệp nhíu mày, nói:
- Phiền xe của Tam ca đưa tôi đến bệnh viện quân đội được không?
Bàng Nãi Kiệt giờ mới phát hiện ra biểu hiện khuôn mặt của Từ Minh Hiệp có gì khác lạ:
- Minh Hiệp, cậu đây là...?
Từ Minh Hiệp nhìn lướt qua tay phải của mình:
- Tam ca đừng hỏi nữa, hôm nay tôi trước mặt quan công đã đùa với dao.
Bàng Nãi Kiệt theo Từ Minh Hiệp hướng ánh mắt nhìn sang, liền vô cùng kinh hãi. Nếu không phải Từ Minh Hiệp nói ra như vậy, có lẽ y cũng không phát hiện ra, ở chỗ cánh tay phải của Từ Minh Hiệp buông thõng xuống. Trước lúc ăn cơm, cánh tay này vẫn bình thường. Bàng Nãi Kiệt suy nghĩ một chút liền hiểu ra. Từ Minh Hiệp là con nhà võ, một tay có công phu, bình thường có thể nói rất dũng khí, nhưng vừa rồi sau khi bắt tay với Tăng Nghị, tiểu tử này liền trở nên trầm lặng. Bàng Nãi Kiệt cũng chỉ nghĩ hắn chỉ đang đùa giỡn thôi, không nghĩ rằng là đang chịu đau dưới tay Tăng Nghị.
- Đừng nói nữa, chúng ta mau đi thôi, tôi đi cùng cậu!
Bàng Nãi Kiệt lập tức gọi lái xe đem xe tới, cùng Từ Minh hiệp tới bệnh viện quân đội. Có điều Bàng Nãi Kiệt trong lòng cảm thấy rất kỳ quái, đang tốt đẹp, Tăng Nghị còn cứu Từ lão, vậy sao hôm nay Từ Minh Hiệp lại cùng Tăng Nghị ganh nhau như vậy? Thật không ngờ một Tăng Nghị thoạt nhìn hào hoa phong nhã, nhưng lá gan lại lớn như vậy, dám đối chọi với một người như Từ Minh Hiệp, hơn nữa còn không hề nương tay, trực tiếp muốn phế đi cánh tay của Từ Minh Hiệp.
Mấu chốt là động thủ xong, Tăng Nghị vẫn giống như không xảy ra việc gì, vẫn nói chuyện với những người khác như bình thường, cũng không biết Tăng Nghị lấy đâu ra nội lực thâm hậu và chỗ dựa mà dám làm ra chuyện này.
Bàng Nãi Kiệt không biết chuyện chiếc đồng hồ, vì thế nghĩ mãi vẫn không rõ chân tướng sự việc. Tuy nhiên, y có thể biết được Từ Minh Hiệp hôm nay chịu thiệt như vậy, cũng chỉ có thể cứng rắn chịu đựng mà thôi. Chuyện này nhất định sẽ không xảy ra lần nữa, nếu không Từ lão sẽ phê bình rồi.
Từ Minh Hiệp là tên cứng đầu, ở trong thành phố, từ trước đến nay đều là ung dung, tùy tiện, ngang như cua vậy. Ai biết được hôm nay cậu ta lại bị người khác làm cho không nói được lời nào. Việc này nếu truyền đi, chẳng phải làm cho người khác chê cười sao! Bàng Nãi Kiệt thầm nghĩ hôm nay thực sự đã được mở rộng tầm mắt rồi, nhưng y thật sự rất hiếu kì về con người Tăng Nghị.
Tuy nhiên Bàng Nãi Kiệt còn có một việc không biết. Hôm nay sở dĩ Từ thiếu gia bị xui xẻo, thật sự là do cậu ta muốn tận dụng thời cơ làm khó Tăng Nghị trước! Tăng Nghị lại vừa mới bị Long Thanh Tuyền đuổi ra khỏi Thiên Hòa viên, tâm trạng đang không tốt, đúng lúc Từ thiếu gia này lại muốn phân cao thấp với Tăng Nghị, có khác gì tự chuốc khổ vào thân.
- Từ Minh Hiệp làm gì vậy?
Vừa lên lầu, Tăng Nghị liền hỏi Địch Hạo Huy, thật ra hắn từ nội công của Từ Minh Hiệp đã sớm biết cậu ta là người trong quân đội..
Địch Hạo Huy đáp:
- Là thượng úy, Đại đội trưởng của đội quân vũ trang chủ chốt Vương Bài cách thủ đô không xa.
Tăng Nghị liền Ồ một tiếng, khó trách tiểu tử này lại chịu đựng được đến như vậy, bị mình phế đi một cánh tay nhưng vẫn không kêu lên một tiếng, vẫn như không có việc gì xảy ra, vẫn đứng bên cạnh nhìn mọi người nói chuyện xong, hóa ra cậu ta xuất thân từ một đội quân Vương Bài.
Địch Hạo Huy nói về đội quân chủ chốt Vương Bài, Tăng Nghị cũng có hiểu một chút. Danh hiệu Vương Bài quân này không phải là tùy tiện gọi, mà nó sinh ra từ từng mũi đao, từng phát súng của Hồng quân đánh kháng Nhật, từ kháng Nhật tới giải phóng, về sau lại trên chiến trường Triều Tiên. Nhờ mỗi chiến thắng đại tất đại thắng mà đội quân vinh dự được gọi là bộ đội lục quân hùng mạnh nhất trên thế giới. Cho tới giờ, thực lực chiến đấu của quân đội Vương Bài này vẫn như trước, có thể đánh bại không chỉ một nước Mỹ hùng mạnh, mà có thể là hai, ba nước Mĩ hùng mạnh ấy nữa. Bởi vậy có thể thấy được thực lực của đội quân này hùng mạnh đến thế nào.
Nói đi, nói lại, trong số những công tử trong thành phố này, Từ Minh Hiệp thuộc một loại hoàn toàn khác.
Tăng Nghị nghe Địch Hạo Huy giới thiệu xong, trong lòng lại có chút hối hận. Vừa nãy mình không nên nặng tay như vậy!
Tránh không nhìn La Hải Đào và cô bạn gái nhỏ của cậu ta, Địch Hạo Huy lại nói:
- Anh về sau công tác, phải đặc biệt chú ý tới cái tên Bàng Nãi Kiệt này.
-Được!
Tăng Nghị gật đầu, cái tên Bàng Nãi Kiệt này, không chỉ có thực lực mà dã tâm cũng rất lớn, đáng phải chú ý.
Địch Hạo Huy lại tiếp lời:
- Bàng Nãi Kiệt là người nổi bật trong thế hệ con cháu của Bàng gia, giao thiệp rộng, năng lực cũng rất tốt, chưa đến ba mươi tuổi đã làm đến chức Phó Chủ tịch thường trực của thành phố, cán bộ thực quyền chức Phó giám đốc sở. Chiến tích nhiều, tiền đồ hết sức sáng lạng. Có điều trong mắt người này, chỉ có chức gia chủ đời sau của Bàng gia...
Tăng Nghị liền nhìn Địch Hạo Huy, không rõ những lời này của Địch Hạo Huy là có ý gì. Cho dù là người ngoài, cũng có thể nhìn ra con người Bàng Nãi Kiều toan tính quá nhiều.
- Có thể anh không biết, Bàng Nãi Kiều trước kia từng theo đuổi quá Mỹ Tâm!
Địch Hạo Huy liền nhìn Tăng Nghị, nói:
- Đương nhiên, Mỹ Tâm không thích anh ta. Chị ấy nói anh ta trước mặt người khác có chút giả tạo, cho nên không mấy hoà nhã với Bàng Nãi Kiều, nhưng Long Thanh Tuyền lại rất bằng lòng chuyện hôn sự này.
Tăng Nghị có chút không ngờ, hắn thực sự không nghĩ tới chuyện này, liền hỏi:
- Bàng Nãi Kiều kết hôn chưa?
- Vợ hiện giờ của anh ta tên là Long Vận Ninh, nhưng từ nhỏ tôi đã gọi cô ấy là Long Vận Tâm, anh hiểu chưa?
Địch Hạo Huy nhìn Tăng Nghị, trong lời nói có ý gì đó.
-Vậy là em rể của Mỹ Tâm sao?
Tăng Nghị hỏi.
Địch Hạo Huy gật gật đầu, sau đó không nói gì nữa.
Tăng Nghị sẽ hiểu Địch Hạo Huy hôm nay đột nhiên lại nói ra chuyện cũ này nguyên nhân chủ yếu không phải là Bàng Nãi Kiệt từng theo đuổi Long Mỹ Tâm. Mỹ Tâm là một cô gái ưu tú như vậy, nếu không ai theo đuổi mới là việc lạ, quan trọng là Bàng Nải Kiệt là một người rất đáng sợ.
Như Địch Hạo Huy đã nói, trong mắt Bàng Nãi Kiệt chỉ có vị trí gia chủ đời sau của Bàng gia. Vì vậy Bàng Nãi Kiệt sẽ không chịu buông tha bất cứ thứ gì. Năm đó anh ta theo đuổi Long Mỹ Tâm, sợ là cũng chỉ muốn mượn lực ảnh hưởng của Long gia, để củng cố địa vị của mình ở Bàng gia. Chỉ có điều khi đó Long gia còn chưa định bàn. Khi Long gia quyết định hỗ trợ chú của Long Mỹ Tâm, anh ta lại thấy dễ dàng hơn khi làm em rể Long Mỹ Tâm, liền lập tức thay đổi phương hướng, theo đuổi Long Vận Ninh.
Thật đáng thương cho Long Thanh Tuyền, vì đại cục của Long gia, không những mình phải chủ động nhường đường, đến phút cuối cùng còn bị tiểu tử Bàng Nải Kiệt này sắp đặt. Chuyện này vô cùng nhục nhã, Long Thành Tuyền sao có thể không hận Bàng Nãi Kiệt.
Tăng Nghị cũng có chút hiểu được vì sao ngay cả Phương Nam Quốc đến tận cửa nói chuyện hôn sự nhưng Long Thanh Tuyền vẫn muốn cự tuyệt rồi, ngoại trừ nguyên nhân bè phái ra, Long Thanh Tuyền có lẽ cũng muốn giành lại chút sĩ diện cho mình.
- Bàng ca của chúng ta, còn có đầu óc hơn cả anh nữa!
Tăng Nghị nhìn Địch Hạo Huy nói, ý chỉ Địch Hạo Huy cười vì chuyện này..
Địch Hạo Huy liền cười nói:
- Bàng Tam ca cũng cứng rắn hơn anh nữa!
Ý nói chuyện Tăng Nghị ngốc ngếch đứng ở cửa Thiên Hòa viên ba ngày liền.
Hai người nhìn nhau cười, Tăng Nghị và Địch Hạo Huy đều là người trọng tình nghĩa, bọn họ tất nhiên không quen nhìn cái loại hành vi không hề có tình nghĩa này của Bàng Nãi Kiệt, chỉ có điều trong quan trường, người như Bàng Nãi Kiệt thực sự rất nhiều.
- Cái khác không nói, chuyện ông cụ bên đó, sau khi anh trở lại Nam Giang nhất định phải giúp tôi khơi thông! Phải nhanh, tôi bất cứ lúc nào cũng có thể xuống dưới, chuyện này không thể trì hoãn nữa rồi.
Địch Hạo Huy lại dặn dò một lần nữa. Y không đoán được ông cụ sẽ phản ứng như thế nào, trong lòng không tài nào yên định được.
Tăng Nghị gật đầu đáp:
- Yên tâm, tôi đã có dự liệu, ngày mai tôi sẽ về.
Địch Hạo Huy giờ cũng chỉ có thể trông cậy vào Tăng Nghị, nói xong việc này, hắn liền tiếp:
- Uống rượu! Bữa này coi như cho tiễn anh ngày mai trở về. Mai tôi sẽ không đi tiễn, tôi là người không thích mấy chuyện đưa tiễn đó.
Tăng Nghị cười:
- Hãy chờ tin tức của tôi!
Hai người vừa mới nói dứt lời, La Hải Đào liền đi vào.
Cô bạn gái nhỏ của cậu ta đi phía sai, miệng lầm bầm:
- Còn nói không cho ta chạy lung tung, nhìn lung tung, là anh tự mình làm, ra ngoài cũng không để yên, chẳng có gì đáng xem cả.
La Hải Đào xấu hổ cười cười, đi thẳng đến bàn ăn, nói:
- Trước kia đến đều không đi dạo thử, hôm nay đi xem đường một chút!
Nói xong, cậu ta liền an vị cầm lấy chiếc đũa:
- Đi mấy vòng cũng khến đói bụng rồi, em lót dạ chút gì đó!
Tăng Nghị thầm nghĩ con nhà quan vẫn là con nhà quan, một La Hải Đào ngông cuồng, không chịu phép tắc như vậy nhưng cũng rất hiểu chuyện. Cậu ta biết Địch Hạo Huy muốn nói chuyện với riêng mình liền biết ý dắt cô bạn gái nhỏ ra ngoài dạo vài vòng.
Truyện khác cùng thể loại
150 chương
350 chương
572 chương