Thủ Tịch Ngự Y
Chương 588 : Phượng hoàng sụp đổ
- Không cần đâu tôi sẽ tự mình qua!
Tăng Nghị không muốn để La Hải Đào ở giữa thấy khó chịu, liền khách khí chối từ, chỉ có điều nói được một nửa, Tăng Nghị lại cảm thấy mình dù gì cũng đã đến đây rồi. Khoảng cách giữa cửa nhà Long gia và mình chỉ có mấy bước nhưng không hề đơn giản có thể bước đến, muốn gặp Long Thanh Tuyền không hề dễ.
-Người cũng đã đến rồi, còn sợ cái gì?
La Hải Đào kéo một chút Tăng Nghị cánh tay, trong lòng sốt ruột thay cho Tăng Nghị, nói:
- Đã đến rồi, không thể về không được.
-Cũng được!
Tăng Nghị gật đầu
- Đi theo tôi còn khách khí làm gì!
La Hải Đào đáp. La Hải Đào sớm đã thấy việc này Long Thanh Tuyền hành xử hơi quá đáng, thậm chí mong Tăng Nghị sẽ làm lớn chuyện lên:
- Tăng Nghị ca, tôi rất thích anh và chị họ của tôi.
Tăng Nghị cười:
- Được rồi, cậu dẫn đường đi!
- Được!
La Hải Đào lấy lại tinh thần. Cậu ta muốn xem xem, đợi lát nữa thấy Tăng Nghị đứng ở đó, vẻ mặt của ông bác sẽ như thế nào.
Đúng lúc này, có một cô gái xinh đẹp, trẻ trung, có vẻ là học sinh nhưng lại mặc trên người toàn là hàng hiệu, cô ta ở phía ghế phụ trong xe La Hải Đào thò đầu ra:
- La thiếu gia, vậy còn đi nữa không?
- Đi chứ!!
La Hải Đào đáp lại một tiếng, quay đầu nói với Tăng Nghị:
- Là bạn của tôi, đưa nàng tới đây để làm quen dần.
Tăng Nghị cười gật đầu, thầm nghĩ La Hải Đào này thật sự không sửa đổi được tính tình. Còn nhớ hồi trước, khi cùng Long Mỹ Tâm, Địch Hạo Huy chạy đến suối nước nóng, tên tiểu tử này còn muốn đem cô bạn gái nhỏ của mình ra khoe một hồi! Có điều, mấy cô bạn gái mà tiểu tử này quen quả thật không ra sao cả.
La Hải Đào cũng không nhiều lời:
- Tăng Nghị ca, vậy tôi đi trước, xe tôi ngay ở trước mặt, anh cứ đi theo xe tôi.
Nói xong, La Hải Đào chạy về hướng xe của mình, mở cửa xe chui vào.
- Không phải nói ở nơi này xe của anh có thể ngang nhiên ra vào ư? Sao để một chiếc xe có biển số bình thường cũng dám chắn xe của anh?
Cô gái ngồi ở ghế phụ với ánh mắt hoài nghi hỏi.
La Hải Đào đáp:
- Em thì biết cái gì? Đó là anh Tăng Nghị, tương lai sẽ chồng của chị họ anh!
-Nhà anh ấy ở đây sao?
Cô gái chỉ vào sân nhà Kiều Quan Đông.
- Không phải! Đây là nhà của Phó ban Kỷ luật Kiều gia, Tăng Nghị ca tới dùng cơm!
La Hải Đào trả lời.
Cô gái kia có vẻ không tin:
- Chồng chưa cưới của chị họ anh không phải là bị người của Ủy ban Kỷ luật kêu tới uống trà đấy chứ?
La Hải Đào thật sự không còn gì để nói, đến Ủy ban Kỷ luật uống trà thì cũng phải nhìn vào cấp bậc chứ, làm gì có chuyện tới đó uống trà không! Y lười trả lời câu hỏi của cô gái ngốc này, thấy Từ Lực phía trước nhường đường ra, liền phóng ga lao về trước.
Bố cục của Thiên Hòa viên có chút giống với văn phòng Tỉnh ủy. Bên trong đều là những tòa nhà nhỏ cách nhau không xa.
Đi về phía trước hơn 100m, xe La Hải Đào rẽ phải, sau đó dừng trước một tòa nhà, trước cửa vào có một gốc cây tùng rất lớn, đứng sừng sững ở đó.
La Hải Đào đậu xe xong, đi xuống mở cốp xe, từ bên trong ôm ra một cái bình màu đen, sau đó nhìn Tăng Nghị ra hiệu đến nơi rồi.
Sau khi Tăng Nghị xuống xe, cũng mang ra lễ vật mà mình chuẩn bị trước trong xe, cùng Từ Lực xách xuống, sau đó cùng La Hải Đào tiến vào trong.
-Tăng Nghị ca, tính tình bác tôi không tốt cho lắm, lát nữa, anh phải biết tùy theo hoàn cảnh mà ứng biến đấy!
La Hải Đào dặn dò Tăng Nghị vài câu, sau đó ôm cái bình đi vào trong, nhấn chuông sau đó chờ ở cửa.
Rất nhanh sau, có người ra mở cửa phòng, hình như là bảo mẫu của Long gia, nhìn thấy La Hải Đào, liền cười:
-.Mau vào đi!
La Hải Đào không hề vội vàng đi vào, mà lại hỏi:
- Có ai ở nhà vậy?
- Tổng cục trưởng Long và phu nhân đều có nhà!
Bảo mẫu rất tốt, biết Long Thanh Tuyền không hề chào đón La Hải Đào, còn nhắc nhở:
- Tổng cục trưởng Long dạo này tâm trạng không tốt, nghe nói có người đứng ì ở cửa ba ngày rồi, hình như muốn gặp Tổng cục trưởng Long.
La Hải Đào quay đầu nhìn Tăng Nghị, thầm nghĩ người mà bảo mẫu nói không phải đang ở ngay trước mắt đây sao, chỉ có điều La Hải Đào khá bất ngờ. Tăng Nghị không ngờ đã ở cổng Thiên Hòa viên đợi ba ngày rồi, thật sự là không ngờ tới. Nếu đổi lại mình, tuyệt đối sẽ không làm việc ngốc ngếch này. Chuyện này đúng là để cho người khác chế giễu mà.
Lúc này bên trong truyền đến một giọng nữ:
- Là ai đến đấy?
Bảo mẫu liền đáp:
- Là Hải Đào đến!
- Hải Đào, đến rồi thì mau vào đi, sao còn đứng ở cửa?
Người ở bên trong nói vọng ra liền ra ngoài cửa. Bà ấy khoảng hơn năm mươi tuổi, ung dung quý phái, vẻ mặt hiền từ cười, nói:
- Đứa nhỏ này, sao còn mang quà tới nữa!
Vị phụ nhân này dung mạo rất giống Long Mỹ Tâm, không cần đoán cũng biết rằng, đây là mẹ của Long Mỹ Tâm La Cẩn Du.
La Hải Đào ôm cái bình đưa ra:
- Ở nhà có người đưa tới một ít dưa muối, cha cháu biết bác gái thích ăn, nên bảo cháu mang đến.
- Ôm nhiều nặng lắm, mau đặt vào bên trong đi!
La Cẩn Du liền mời La Hải Đào vào cửa, nói:
- Bác trai cơm nước xong đi tản bộ rồi, lát nữa mới về, cháu vào ngồi trước đi!
La Hải Đào vẫn không rời, liền đáp:
- Bác gái, cháu còn dẫn thêm một người đến.
La Cẩn Du lúc này mới chú ý tới Tăng Nghị đứng ở dưới hành lang, nói:
- Đây là...?
La Hải Đào liền đến gần, thấp giọng đáp:
- Chính là đối tượng của chị Mỹ Tâm ở Nam Giang Tăng Nghị!
La Cẩn Du vẻ mặt hơi thất thần, thầm nghĩ đứa nhỏ La Hải Đào này cũng thật lỗ mãng rồi, sao có thể đưaTăng Nghị tới đây.
Hiện ở nhà cái tên không muốn nghe thấy nhất, chính là cái này tên; không muốn nhìn thấy nhất cũng là người này. Cũng may là lão Long đi ra ngoài tản bộ không ở nhà, nếu không để ông ấy nhìn thấy, không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
-Tăng Nghị ca, giới thiệu với anh, đây chính là bác gái của em.
La Hải Đào chớp mắt:
- Bác là người thân với em nhất đấy!
Tăng Nghị liền tiến lên hai bước, lấy lễ tiết mà vãn bối với trưởng bối, nhìn La Cẩn Du, cung kính nói:
- Bác gái, xin chào!
-Đây...!
Dù là gặp nhiều trường hợp kiểu vậy rồi, nhưng La Cẩn Du lúc này không biết phảiứng phó như thế nào. Nên chào hỏi Tăng Nghị, hay là phải đuổi Tăng Nghị đi? Nếu như chào hỏi hắn, lão Long nhất định sẽ tức giận, còn trực tiếp đuổi đi, lại sẽ khiến con gái bị tổn thương.
La Cẩn Du nhất thời do dự, không khí giữa ba người liền ngưng trệ, mọi người không ai nói gì. La Hải Đào ôm cái bình đứng ở bên cạnh, dáng vẻ muốn chờ màn kịch hay.
Còn bảo mẫu của Long gia, lúc này cũng bất ngờ, thầm nghĩ người kia gan cũng lớn thật, dám trực tiếp đến đây. Mấy ngày nay tâm trạng Tổng cục trưởng Long đã không tốt rồi, lát nữa nhất định sẽ xảy ra việc lớn.
-Tôi mới đi ra ngoài một lát mà trong nhà đã trở nên náo nhiệt như vậy rồi à!
Đúng lúc này ngoài cửa truyền đến một giọng nói thản nhiên.
Mặt La Cẩn Du biến sắc. Thật là sợ cái gì chứ? Dù sao cũng đã đến rồi, Long Thanh Tuyền cũng quay về rồi! Bà ta vội vàng bước xuống thềm nghênh đón, nghĩ trước tiên phải tùy cơ ứng biến, tránh cho lão Long giận quá.
Vóc dáng Long Thanh Tuyền cực có khí thế, cao 1m8, lưng hùm vai gấu, khuôn mặt chữ điền, mày rậm, mắt to, để tóc ngắn, trông rất có phong thái. Hai bên thái dương trắng toát thoạt nhìn vừa có vẻ uy nghiêm, lại có chút ôn hòa. Lúc còn trẻ, ông ấy nhất định là một trang nam tử. Long Thanh Tuyền chắp tay sau lưng bước đi thong thả tiến vào sân, phía sau còn có một người đi theo, không biết là thư ký hay là cảnh vệ. Vừa nhìn thấy La Hải Đào, Long Thanh Tuyền nhân tiện nói:
- Hải Đào đến, sao đứng ngoài mãi không vào vậy?
Nếu đổi lại là trước kia, Long Thanh Tuyền nhìn thấy La Hải Đào, chắc cũng chỉ hừ tiếng, tiện thì chào hỏi thôi. Nhưng giờ La Cương Vĩnh ngày càng được xem trọng, Long Thanh Tuyền mới chịu nói một câu như vậy.
- Thanh Tuyền!
La Cẩn Du đứng trước mặt Long Thanh Tuyền không muốn để ông ta thấy Tăng Nghị:
- Bên ngoài có phải hơi nóng không, tôi thấy ông hôm nay đi dạo ít hơn mọi khi.
Long Thanh Tuyền Ừ một tiếng, tiếp tục đi vào trong:
- Đem dưa hấu cắt cho Hải Đào giải khát nữa!
- Được!
La Cẩn Du gật đầu cười, cùng Long Thanh Tuyền đi vào trong, nhưng thân mình vẫn cố chắn giữa Long Thanh Tuyền và Tăng Nghị.
Long Thanh Tuyền hôm nay thoạt nhìn có chút không vui, cúi đầu đi vào trong phòng, cũng không chú ý tới động tác nhỏ này của La Cẩn Du. Ông ta sắp phải nghỉ hưu rồi, tuy nói bề ngoài không thèm để ý chút nào, thậm chí còn ra vẻ muốn rút lui toàn bộ, nhưng trong lòng khó tránh khỏi vẫn còn có chút mất mát. Con gái bảo bối của mình lại mới xuất ngoại mấy ngày nay, Long Thanh Tuyền trong lòng không chỉ thấy mất mát nhỏ, mà còn có chút trống rỗng, cảm thấy cuộc sống của mình thiếu một chút gì đó bất đắc dĩ.
- Bác Long, xin chào!
Tăng Nghị lúc này đứng trước mặt Long Thanh Tuyền, cung kính chào giống khi nãy.
- Cậu là...!
Long Thanh Tuyền khi nãy cũng không có để ý, cho rằng những người đứng ở đây đều là theo chân La Hải Đào mang đồ đến. Giờ nhìn đối phương chủ động chào hỏi mình, lúc này con mắt mới nhìn sang. Có điều vừa thấy, ông ta lập tức nổi trận lôi đình, đến lông mi cũng đều bị dựng lên. Ông ta có vẻ rất hận Tăng Nghị, dù có hóa thành tro, ông ta cũng nhận ra Tăng Nghị, liền phẫn nộ quát:
- Ai cho hắn vào?
Long Thanh Tuyền liền nhìn về phía La Cẩn Du, căn bản không có để ý tới ý tứ của Tăng Nghị đến đây.
La Cẩn Du cố giấu, không ngờ tới Tăng Nghị sẽ chủ động chào hỏi, bà ta nhất thời cũng bất lực, chỉ có thể nhíu mi lắc đầu, ý nói Tăng Nghị không phải mình kêu vào.
Tầm mắt Long Thanh Tuyền lập tức nhìn về phía La Hải Đào. La Hải Đào lại cúi đầu nhìn cái bình trong lòng mình, không hề nhìn lại. Cậu ta dám ở trước mặt La Cẩn Du thừa nhận Tăng Nghị là do mình dẫn tới, nhưng không có lá gan dám ở trước mặt Long Thanh Tuyền cũng nói như vậy,. Trong lòng cậu ta không hề e ngại gì, nhưng bộ dạng tức giận muốn sôi người của Long Thanh Tuyền, đúng là có chút dọa người.
-Thanh Tuyền...!
La Cẩn Du níu cánh tay Long Thanh Tuyền, ra hiệu cho Long Thanh Tuyền kiềm chế, không cần vì chuyện này mà phát hỏa, cùng lắm thì đuổi người đi là được.
Tăng Nghị đứng ở đó không nhúc nhích, nhìn Long Thanh Tuyền nói:
- Cháu biết Long bá bá không muốn nhìn thấy cháu, nhưng cháu có một khẩn cầu, bác có thể cho cháu một cơ hội giải thích, cháu chỉ nói...
- Cậu có tư cách gì nói chuyện với tôi?
Long Thanh Tuyền lạnh lùng nhìn Tăng Nghị, rồi quay đầu lại, nhìn người phía sau mình nói:
- Cảnh vệ các anh làm việc kiểu gì đây, sao có thể tùy tiện để ai cũng vào được?
Truyện khác cùng thể loại
150 chương
350 chương
572 chương