Thủ Tịch Ngự Y
Chương 530 : Không phải có tội
Phan Bảo Tấn đã nói như vậy rồi Tăng Nghị cũng không muốn đưa ra lý do thoái thác nữa, hắn ta nói thẳng:
- Tôi có vài người bạn bên cạnh rất đáng tin cậy, nếu Phan Giám đốc tin tưởng tôi, tôi sẽ đưa thông tin về họ cho ngài xem qua
Phương diện này, Tăng Nghị thấy có vài người thích hợp, nhưng hắn ta thấy thích hợp nhất chính là người bạn học Phạm Vạn Cần. Anh ta là người say mê ngành Đông y, bỏ ra nhiều công phu nghiên cứu, nhận thức cẩn thận, điều quan trọng chính là rất giống Phan Bảo Tấn, từ phong cách cho đến tính cách chú ý cẩn thận. Nếu anh ta được đi theo Phan Bảo Tấn tìm hiểu y học nhất định trở thành Bác sỹ Trung y giỏi, tương lai tiền đồ tương đối rộng mở.
- Được, được.
Phan Bảo Tấn thấy Tăng Nghị ngay thẳng, không có gì là rụt rè e sợ cả nên trong lòng rất cao hứng, cũng có chút cảm động. Thật khó trách Hoàng lão thường hay ca ngợi Tăng Nghị, ông ta bảo hắn là người không tầm thường chút nào, là người có hoài bão to lớn, chí khí phi thường, người bình thường không ai có thể sánh kịp, ông ta cười nói:
- Chuyện này tôi giao cho cậu Tiểu Tăng nha, cậu tìm nhanh một chút, thật sự bên cạnh tôi rất cần một trợ lý giỏi.
- Phan Giám đốc yên tâm, tôi sẽ nhanh chóng giải quyết chuyện này.
Tăng Nghị cười đáp.
Phan Bảo Tấn lại nhẹ nhàng vỗ vỗ vào vào Tăng Nghị, rồi ông ta xoay người bước đi nhanh chóng rời khỏi bệnh viện.
Phía trước cảnh vệ phòng giữ lúc này cũng đã không còn thấy đâu nữa. Tăng Nghị nhìn đồng hồ, sau đó nhanh chóng bước đến cửa bệnh viện, hắn ta đứng đón xe về hướng nhà Vi Hướng Nam.
Nhiệm vụ lần này, Tăng Nghị thực hiện các hoạt động bảo vệ sức khỏe cho Cán bộ lão thành Cách mạng. Hiện tại lúc này Cán bộ lão thành cũng đã trở về Vinh Thành, mọi hoạt động được xem là kết thúc. Vừa rồi Phan Bảo Tấn cũng rất tin tưởng giao phó tiếp công việc cho hắn, nói cách khác nhiệm vụ Tăng Nghị đã hoàn thành. Hiện giờ, hắn trở về khu Công Nghệ cao cũng không kịp rồi, chi bằng cứ nghỉ ngơi tiếp một ngày, ngày mai hãy đến làm.
Huống chi hôm nay Tăng Nghị khiêng các thiết bị lên núi cũng khiến cho cơ thể toát ra nhiều mồ hôi. Hiện giờ hắn khô cả cổ, cũng chưa được uống miếng nào cả nên quả thật rất cần được nghỉ ngơi, tắm thay áo quần.
Đúng lúc Vi Hướng Nam đang ở nhà, thấy Tăng Nghị đến cô vô cùng mừng rỡ, tự mình xuống bếp làm vài món ăn.
Lúc ăn cơm Thang Vệ Quốc đã về, vô cùng vui vẻ nói:
- Tăng Nghị, nghe nói cậu hôm nay vô cùng nổi bật, đã chữa được bệnh cho Từ lão Tướng quân?
Thang Vệ Quốc làm ở Cục An Ninh, có trách nhiệm bảo vệ an toàn cho dân chúng ở Vinh Thành. Chuyện lớn như vậy xảy ra ở Vinh Thành hiển nhiên không thể nào lọt khỏi tai mắt của anh ta.
Tăng Nghị lắc đầu cười khổ nói:
- Em có làm gì gây nổi bật đâu, đột nhiên Từ lão Tướng quân nằm vật ra ngất ở khe suối, mà nơi đó thì không có thiết bị gì hỗ trợ cả. Nếu chẳng may thực sự rủi ro thì hậu quả cũng khó nói lắm.
Thang Vệ Quốc ngồi trước bàn ăn cơm, đưa tay xoa xoa đầu bóng lưỡng của anh ta. Thật ra thì anh ta cũng không rõ ràng lắm, các bác sỹ không phải ai cũng có chuyên môn cao, nhiệt tình trong công việc, điều này nhìn thấy nhiều trong bệnh viện. Huống chi chữa bệnh cho Cán bộ lão thành không phải là chuyện dễ dàng, nếu xử lý không tốt sẽ gặp phiền toái lớn, anh ta cười nói:
- Thế nào? Từ lão Tướng quân hiện tại không sao chứ!
- Không sao, chỉ có điều chỉ mệt chút thôi, nghỉ ngơi vài ngày sẽ khỏe lại.
Tăng Nghị trả lời.
Vi Hướng Nam bới cơm thêm một chén nữa cho Thang Vệ Quốc, sau đó nói:
- Tiểu Nghị, lần này có phải Chung lão không tham gia hoạt động này không?
Tăng Nghị gật đầu nói:
- Vâng, Chung lão đã ở lại Vinh Thành rồi.
- Chung lão ngã bệnh rồi?
Vi Hướng Nam hỏi.
Tăng Nghị thầm nghĩ Vi Hướng Nam tin tức vô cùng linh động. Chuyện này, hắn ta cũng chỉ đoán còn chuyện cụ thể như thế nào Cục bảo vệ sức khỏe cũng không thông báo cụ thể với hắn, hắn nói:
- Chắc vậy, trong ngày Nhà lưu niệm khai trương, em nhìn sắc mặt của Chung lão có vẻ như bị cảm cúm.
Vi Hướng Nam gắp sườn cho vào chén của Tăng Nghị nói:
- Chị nghe tin tức nói rằng Chung lão bệnh tình vô cùng nghiêm trọng, Cục bảo vệ sức khỏe ở ở Trung ương cũng từ Thủ đô chạy đến.
Tăng Nghị có vẻ bất ngờ, lấy làm lạ hỏi:
- Không thể nào, Chung lão bệnh gì mà nghiêm trọng thế?
Vi Hướng Nam nói:
- Mọi chuyện thế nào chị cũng không rõ ràng lắm mà em không phải là chuyên gia Cục bảo vệ sức khỏe à?
Tăng Nghị biết Vi Hướng Nam nói chuyện không có ý gì, cô chỉ đang thật tâm nhắc nhở hắn:
- Có lẽ Chung lão bệnh vô cùng nghiêm trọng, em đã không phải là chuyên gia của cục bảo vệ sức khỏe thì cũng đừng tham gia vào chuyện của Cục bảo vệ sức khỏe. Nếu người của Cục bảo vệ sức khỏe đến mời thì em cũng nên ra sức chối từ. Trị bệnh khỏi thì gọi đó là chức trách, còn trị không khỏi thì mang họa vào thân. Bỏ công sức ra mà không nhận được gì, em hãy cố gắng làm việc thật tốt ở Khu Công Nghệ cao là được. Dù em có gây chuyện gì lớn, có đắc tội với Chủ tịch Tỉnh Tôn Văn Kiệt, chị cũng có thể bảo bọc cho em được nhưng chuyện ở Cục bảo vệ sức khỏe thì khó vô cùng.
- Em biết rồi, chị à.
Tăng Nghị cười cười nói, được Vi Hướng Nam quan tâm khiến hắn vô cùng cảm động.
- Được, nhanh ăn cơm đi.
Vi Hướng Nam cười
- Mấy ngày nay đi khắp nơi, chắc cũng không ăn được bữa cơm tử tế, em nên ăn nhiều một chút.
Cơm nước xong, Tăng Nghị ngồi trong phòng khách xem tivi, xem kênh “ Tin tức Nam Giang “ ngày nay. Kênh này đưa rất nhiều tin tức, trong đó có vài thông tin và hình ảnh về chuyến đi của Cán bộ lão thành. Hoạt động lần này, ở tỉnh đã điều một anh chàng nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp đi theo ghi lại toàn bộ cuộc hành trình, những hoạt động có tính chất quan trọng đều được khắc ghi lại. Chỉ có điều hoạt động chưa chấm dứt nên ở tỉnh chưa đưa hết ra thôi.
Làm như vậy thứ nhất là thỏa mãn yêu cầu không làm kinh động địa phương của Cán bộ lão thành, thứ hai ở tỉnh cũng có quy tắc riêng của mình. Một khi tin tức được đưa thì mọi người trong tỉnh đều rõ chuyện này. Người trong tỉnh có khiếu oan, khi nghe tin còn không hành động sao? Không chặn các cán bộ lão thành để kiện cáo này nọ sao?
Tăng Nghị thấy thông tin đối ngoại bây giờ hắn không hài lòng chút nào cả, cũng không biết lúc đầu người ta đưa ra quy định thế nào. Nhưng phòng thông tin đối ngoại thu giữ các tài liệu khiếu nại và tố cáo, rồi lại đưa đến đơn vị bị khiếu nại tiến hành xử lý.
Tại sao lại có quy tắc hoang đường như thế? Nếu vị Trưởng phòng muốn gửi đơn tố cáo Cục trưởng, sau khi tài liệu tố cáo được trình lên, quanh đi quẩn lại cuối cùng lại đưa cho đơn vị là người trong cục xử lý. Giao cho Cục xử lý thì phải trình qua Cục trưởng, người tố cáo Cục trưởng, cục trưởng sao có thể vui lòng giải quyết chuyện này, có khác gì thừa nhận tham ô, hối lộ đâu chứ. Vì thế cuộc sống hàng ngày của Cục trưởng đó không thể nào yên ổn được.
Nếu bình thường pháp luật ngăn chặn không để thông tin được truyền đến với dân chúng, như vậy sẽ xuất hiện các hình thức kêu oan, thì cũng không có gì lạ cả.
Như quỳ xuống đón xe, đánh trống kêu oan, gửi đơn tố cáo thậm chí ra ngoài sứ quán biểu tình, kêu la thảm thiết, mọi người tập trung cùng nhau kéo đến. Những việc họ làm đều phát sinh từ nguyên nhân sâu xa của nó, nếu họ còn con đường khác lựa chọn thì sẽ không làm những chuyện như thế. Nếu chỉ cần nịnh nọt bợ bỡ mà tốt hơn thì họ cũng sẽ làm.
Cho nên ở Khu Công Nghiệp cao, Tăng Nghị rất chú ý đến việc xây dựng lại các chế độ. Trước kia, thời điểm Gia Cát Mưu lãnh đạo, Lực Quân đã khiếu nại việc đất dùng để xây dựng khu Công nghiệp cao, từ khi Tăng Nghị sửa lại các biện pháp quy hoạch đất, mọi chuyện đều công khai minh bạch. Từ khi trưng thu đất mới đến nay không còn bị các nông hộ khiếu nại hàng loạt nữa.
Những vấn đề trước kia Chư Cát Mưu để lại, Tăng Nghị đã cố gắng hết sức giải quyết hầu hết các công việc còn tồn đọng. Thật ra, mất đất nông nghiệp họ yêu cầu cũng rất đơn giản, chỉ cần có cơm ăn, có đất canh tác, yêu cầu này khó thực hiện sao?
Vào hơn tám giờ tối, Thiệu Hải Ba điện thoại đến nói:
- Tăng Nghị, tình trạng của Từ lão thế nào rồi?
- Không sao rồi.
Tăng Nghị cười nói:
- Kết quả kiểm tra cho thấy ông ấy rất bình thường.
- Vậy thì tốt rồi! Vậy thì tốt rồi.
Thiệu Hải Ba nhẹ nhàng thở ra.
- Sư huynh đang ở đâu vậy?
Tăng Nghị hỏi.
- Vừa đáp máy bay xuống, đang trên đường vào đây.
Thiệu Hải Ba nói, trong điện thoại còn nghe tiếng của các chuyên gia trong Tổ bảo vệ sức khỏe. Một lúc lâu, Thiệu Hải Ba nói:
- Tăng Nghị, bây giờ em đang làm gì, các đồng chí ở Tổ bảo vệ sức khỏe đề nghị tối này cùng nhau dùng cơm.
- Em ăn ở nhà rồi.
Tăng Nghị nói.
- Quyết định thế này đi, trước tiên chúng tôi mang những thiết bị này trả lại, sau đó mọi người tập trung tại Khách sạn Thanh Giang.
Thiệu Hải Ba sợ Tăng Nghị không chịu đi, nói:
- Đây là ý kiến của mọi người, dù sao cùng nhau thực hiện nhiệm vụ vài ngày rồi, cũng xem nhau là đồng chí đồng đội, em cố gắng đi được chứ?
Tăng Nghị đã ăn cơm rồi nhưng nghe Thiệu Hải Ba nói nhiều như vậy hắn cũng không có cách nào từ chối cả, nói:
- Được rồi, hiện giờ em rất mệt nhưng mấy ngày nay mọi người đối xử với em rất tốt, em cũng nên đến cảm tạ.
Thiệu Hải Ba cười cười nói:
- Chỉ cần em tới là được rồi, mọi chuyện anh sẽ lo tất.
Tắt điện thoại, Tăng Nghị từ ghế salon đứng lên nhìn Vi Hướng Nam nói:
- Chị Nam à, em phải đi ra ngoài có chút chuyện, mọi người tromg đoàn hẹn nhau dùng cơm.
- Em đi sớm về sớm!
Vi Hướng Nam dặn thêm:
- Đừng uống quá chén nghen.
Tăng Nghị bước đi, trong lòng cũng ít nhiều đoán được chủ đề bữa cơm này. Ngày hôm nay hắn đã giúp mọi người gỡ rối trước mặt Kiều lão, đây chính là giúp mọi người giải quyết một khó khăn không nhỏ, nên Tổ bảo vệ sức khỏe chủ động đề xuất liên hoan, điều này cũng không có gì lạ cả.
Tuy rằng các chuyên gia vì chuyện thăng chức, xét nâng cấp bậc mà tranh giành cấu xé lẫn nhau. Nhưng so với người trong chốn quan trường thì hiền hậu hơn rất nhiều, họ biết mang ơn, cảm kích, có ơn tất báo đáp.
Ngày nay, sở dĩ hắn giúp mọi người cũng không nghĩ nhiều. Hắn đã làm thầy thuốc bảo vệ sức khỏe, nên rõ ràng sự khó xử, gây áp lực lớn của mọi người. Ai cũng vô cùng hồi hộp không thể nào bình tĩnh được.
Hơn nữa, tình huống ngày hôm nay cũng cực kỳ đặc biệt. Thử hỏi ai có thể khiêng thiết bị nặng mười hai cân chạy việt dã suốt ba cây số, sau đó nhanh chóng chữa trị cho người bệnh, còn có thể chẩn đoán bệnh nữa?
Hơn nữa phần lớn người trong tổ chuyên gia ai cũng có tuổi tác cao cả, không thể nào mang nặng mà chạy xa như thế. Nếu hôm nay mà chạy như thế thì quay về không chỉ có một cáng cứu thương thôi đâu.
Tăng Nghị đến tương đối sớm, hắn ta vào phòng sau đó gọi một ít rau trộn rồi đợi mọi người đến.
Chừng hơn nửa canh giờ sau Thiệu Hải Ba mới đến, anh ta dẫn đầu tổ chuyên gia bảo vệ sức khỏe. Mọi người ai cũng vẻ mặt phờ phạc, người đầy bụi bặm, xem ra ai cũng không kịp rửa mặt rồi.
- Chờ lâu không?
Thiệu Hải Ba cười hỏi.
- Mới đến, mới vừa đến thôi.
Tăng Nghị cười cười, mời mọi người ngồi nói:
- Mời mọi người ngồi, sau chuyến đi này về ai cũng nhất định vô cùng mệt mỏi, tôi đã gọi khách sạn mang bình trà ngon đến, chúng ta cùng nhau uống nhâm nhi, thư giãn tí xíu.
Một câu nói của hắn, khiến mọi người cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp. Chỉ có người trong nhà mới hiểu được sự vất vả của người thầy thuốc.
Sau khi mọi người ngồi xuống, một người đàn ông lớn tuổi nhất nâng chén rượu lên nói chén nói:
- Hôm nay tất cả nhờ Tiểu Tăng chúng ta mới có được giây phút uống trà thư giãn như thế này. Chúng tôi không biết cảm ơn cậu thế nào cho phải, tôi thay mặt mọi người mời Tiểu Tăng một chén.
Tăng Nghị cũng vội vàng đứng lên, một tay chén cụng vào chén lão chuyên gia nói:
- Chú làm vậy thật tôi không thể nào đảm đương nổi, người ngoài không biết nhưng chúng ta là thầy thuốc chẳng lẽ không biết chuyện này sao. Làm thầy thuốc tuổi càng lớn kinh nghiệm càng cao, đối với chuyện này không có thể đi bất kỳ đường tắt nào cả. Nhưng tình huống ngày hôm nay hoàn toàn tương phản, tôi may mắn là người trẻ tuổi nhất, có sức khỏe để có thể chạy.
Mọi người cảm thấy lời nói của Tăng Nghị như phục hồi lại thể diện cho toàn bộ cấp chuyên gia. Hôm nay sở dĩ xảy ra sai lầm này, không phải có tội, mà tuổi không cho phép.
Truyện khác cùng thể loại
150 chương
350 chương
572 chương