Thủ Tịch Ngự Y

Chương 523 : Mang bệnh

Đoàn xe không có dừng lại ở bầt kỳ đâu, xuyên qua Mai Châu, thì đi đến một thành thị cách Mai Châu rất gần, mà đoàn lão cán bộ ngụy trang, đoán chừng lúc này đã tới thành phố Bắc Nguyên. Hành trình buổi sáng, Tăng Nghị vẫn ở trên xe số 0, vì các lão cán bộ xem bệnh. Các lão cán bộ phần lớn đều là từ thời chiến tranh đi ra, trên người hoặc ít hoặc nhiều đều để lại một chút vết thương khó có thể chữa khỏi. Sau lại vượt mọi chong gai, gian khổ lập nghiệp, xây dựng hiện đại hóa, đợi đến cuộc sống khá lên, người cũng già rồi, một chút bệnh xoàng của trước kia, cũng biến thành bệnh nặng. Lúc nào cũng phát tác, thống khổ dị thường. Ở trên xe lâu rồi, Tăng Nghị phát hiện những lão cán bộ này cũng không phải là khó tiếp xúc như trong tưởng tưởng. Ở trong trường hợp chính thức, vẻ mặt lão cán bộ luôn nghiêm túc đầy sát khí, uy phong lẫm lẫm, yêu ghét rõ ràng, làm cho người ta cảm thấy lão cán bộ không hiểu đối nhân xử thế, khó tiếp cận. Thật ra những lão cán bộ này cùng với người già bình thường không khác biệt mấy, hiền lành hòa ái, bình dị gần gũi, ngược lại thích nhất là trêu đùa. Ngoài ra, trên người các lão cán bộ, còn có rất nhiều phẩm chất tốt đẹp mà trước đó biến mất không thấy, tỷ như mộc mạc. Vì hoạt động lặp lại đường trường chinh, trước khi lão cán bộ tới Nam Giang, người người đều chuẩn bị hai đôi dép nhựa giải phóng kiểu cũ, một cái bình nước quân dụng, hoa văn trên bình nước loang lổ, duy chỉ có viên ngôi sao đỏ kia, vẫn như cũ điệp điệp rực rỡ. Tăng Nghị ở cơ quan cũng làm được một đoạn thời gian, rất rõ ràng giá cả thị trường hiện nay. Đừng nói là Chủ tịch thành phố xuất hành, thậm chí Chủ tịch huyện đến thôn trưởng, nếu tham gia hoạt động ngoài trời này, tất cả trang bị khẳng định phải dùng cao cấp nhất. Áo xung phong, giầy leo núi, mọi thứ không thể thiếu, hơn nữa tất cả đều là mới. Một thân đi đầu thì được vạn khối, một tốp lãnh đạo ra ngoài xông pha, mấy chục vạn thì không thiếu rồi! Càng đi xuống, càng đến tầng cơ sở, cổ phong khí này càng thịnh. Nhớ lại tin tức thời sự mấy năm trước, nói là một vị cục trưởng thực quyền ở nơi nào đó, mỗi ngày đều mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn cũ, vác lấy quân bao bằng vải bố màu lục, mang đôi dép giải phóng đi bộ đi làm. Trình độ mộc mạc của vị cục trưởng này ở trước mặt người khác còn vượt xa hơn những lão cán bộ ở trước mắt này. Sau này vị cục trưởng này bị người tố cáo, tổ chức đi điều tra, kết quả lại làm cho mọi người mở rộng tầm mắt, vẻn vẹn tiền mặt từ nhà vị cục trưởng này tìm ra cũng có nhiều đến mấy chục triệu, các loại châu báu, đồ ngọc, đồ cổ cũng chưa dám tính toán Mộc mạc như vậy, là một loại ngụy trang, là làm trò đáng xấu hổ. Mà nét mộc mạc của những lão lãnh đạo này của đoàn lão cán bộ, lại không có chút làm trò nào, là tự thể nghiệm thiết thiết thực thực. Khi Tăng Nghị đang giúp lão cán bộ kiểm tra sức khỏe, vén áo khoác mới toanh ở bên ngoài lên, lại phát hiện lưng áo chẽn mà lão cán bộ mặc bên trong, cũng đã rách hết mấy cái lỗ. Lão cán bộ cũng là người, cũng muốn thể diện, nhưng chỉ cần mặt mũi mình không trở ngại, cũng không đến mức khiến người bên dưới khó chịu, vậy là được rồi. Vậy so với kiểu mộc mạc của vị cục trưởng kia “trước người liêm khiết, sau người hủ bại; ngoài miệng chống tham nhũng, dưới tay mò tiền” đã tạo nên sự so sánh lẫn nhau cực kỳ đối lập. Buổi trưa lúc ăn cơm, Tăng Nghị giúp mấy vị lão cán bộ cần hành châm làm châm cứu trị liệu, sau đó hẹn buổi tối lúc nghỉ ngơi lại châm thêm lần nữa, buổi chiều liền quay trở về xe buýt của tổ bảo vệ sức khỏe. Điểm này khiến Vưu Chấn Á cực kỳ thưởng thức, phải biết rằng cùng với nhiều lão cán bộ thân cận như thế này, cơ hội là rất khó gặp được. Ngay cả lãnh đạo tỉnh muốn gặp lão cán bộ, cũng cần phải đợi hẹn gặp, mà lúc này lão cán bộ rất thưởng thức Tăng Nghị, cũng không có đuổi người, Tăng Nghị lại chủ động về lại vị trị nên có của mình, giống như có thể nắm chắc đúng mực nặng nhẹ, lại hiểu được tiến lui của cán bộ trẻ tuổi này. Thật sự là rất hiếm có, nếu như đổi lại là người khác, sợ là sẽ ở lì trên xe số 0, đuổi cũng đuổi không đi. Buổi tối Tăng Nghị giúp Từ lão châm cứu xong, từ phòng Từ lão đi ra, thì đụng phải Vưu Chấn Á. - Tiểu Tăng, trị liệu tiến hành như thế nào rồi? Vưu Chấn Á quan tâm hỏi. - Rất thuận lợi! Tăng Nghị cười nói: - Theo như Từ lão nói, ông ấy cảm thấy phần mặt thoải mái hơn trước rất nhiều, nhưng hiệu quả cụ thể, còn phải coi buổi tối lúc ngủ có biến hóa gì không. Vưu Chấn Á hơi hơi gật đầu, tật bệnh ngủ chảy nước mắt của Từ lão này, là vì ngoại thương mà dẫn tới, lại trì hoãn rất nhiều năm, sợ là muốn thấy hiệu quả, cũng không phải việc một tiếng nửa ngày. Ông nói với Tăng Nghị: - Để cho Từ lão nghỉ ngơi thật tốt đi! Cậu đến phòng của tôi một chuyến, chúng ta thương lượng một chút sắp xếp của ngày mai. Tăng Nghị nói: - Như vậy không tốt! Vưu Chấn Á cười nói: - Là thương lượng công việc trong hành trình bảo vệ sức khỏe, hiện giờ cậu đối với tình trạng sức khỏe các lão thủ trưởng là hiểu rõ nhất, giúp đỡ cân nhắc một chút, cũng không xảy ra chuyện rắc rối gì. Tăng Nghị vừa nghe là việc này, liền theo Vưu Chấn Á đi xuống dưới lầu. - Ngồi tự nhiên đi! Vưu Chấn Á sau khi vào cửa, chỉ hai cái ghế sô pha, nói: - Cậu uống trà, hay là đồ uống khác? - Tôi không khát, không uống đâu! Tăng Nghị cười khách sáo. Vưu Chấn Á liền thuận tay lấy ra hai chai nước suối, đưa cho Tăng Nghị một chai, sau đó gọi hắn ngồi xuống, cười nói: - Hôm nay vất vả rồi, tôi thấy lão lãnh đạo rất vui vẻ với công tác bảo vệ sức khỏe lần này của chúng ta. Cũng tương đối vừa ý! - Chỉ là trách nhiệm mà thôi, đều là nên làm, chưa nói tói vất vả gì! Tăng Nghị nói tới. Vưu Chấn Á cười châm một điếu thuốc, bắt chéo hai chân, ngồi ở sô pha trầm tư một lát, nói: - Sắp xếp của ngày mai, tôi dự định đi thành phố Bác Dương, hành trình như vậy so với hai ngày trước xa một chút, cho nên đồng chí bên tổ bảo vệ sức khỏe các anh, phải đưa ra một phút phương án trước, như là: trên thực đơn phải điều chỉnh những gì, có thể làm giảm mệt mỏi cho các lão thủ trưởng, trong thời gian hành trình, bao lâu nghỉ ngơi một lần là thích hợp, những cái này cũng cần phải cân nhắc, sau đó cho một ít đề nghị chuyên nghiệp. Mặt khác, còn phải làm tốt nguyên vẹn phương án, đảm bảo không sai sót nhầm lẫn! Tăng Nghị liền hiểu được ý tứ của Vưu Chấn Á, ban ngày mình ở trong điện thoại ám chỉ Đường Hạo Nhiên, nói là đoàn lão cán bộ trong một hai ngày sẽ tới Bác Dương, dự tính này của Tăng Nghị, là căn cứ theo hành trình trước đó tính ra. Bác Dương giáp với Bắc Nguyên, nếu đoàn lão cán bộ tới thành phố Bắc Nguyên, như vậy xác suất tới thành phố Bác Dương trước là rất lớn. Ai ngờ bởi vì lão cán bộ bất mãn, Vưu Chấn Á tạm thời thay đổi kế hoạch, làm cho Tăng Nghị trở tay không kịp. Hắn còn đang chuẩn bị giải thích chuyện này với Đường Hạo Nhiên thì Vưu Chấn Á lại đề xuất ngày mai tới thành phố Bác Dương, đây là ý gi, không nói cũng rõ! - Thành phố Bác Dương ta đi qua, nơi đó có vài cảnh sắc nổi tiếng cũng không tệ. Tôi thấy nhất định sẽ không để lão thủ trương và Trưởng ban thư ký thất vọng. Tăng Nghị cười nói: - Tôi trở về liền cùng với đồng chí tổ bảo vệ sức khỏe cùng nhau nghiên cứu, tranh thủ tối nay sẽ cho ra phương án. - Được! Cậu làm việc là tôi yên tâm nhất. Vưu Chấn Á ha ha cười. Từ nội tâm nói, Vưu Chấn Á cũng không hy vọng làm ra cái gì công kích đột nhiên. Phía dưới nếu chọc ra cái sọt nào đến lúc đó người khó chịu nhất nhất định là mình, người phụ trách tiếp đãi và lập ra hành trình này. Ban ngày khi Tăng Nghị nghe điện thoại, Vưu Chấn Á ở ngay tại trận, tuy không thấy được là điện thoại của ai, nhưng Vưu Chấn Á vừa cân nhắc, thì trong lòng dã hiểu rõ. Trong các thành phố dưới đây có thể có dính líu với Tăng Nghị, lẽ nào không phải là Long Sơn, Bác Dương, Bạch Dương ba địa phương. Bạch Dương không ở trong lộ tuyến trường chinh, liền loại bỏ đầu tiên. Tăng Nghị đã từng công tác ở huyện Nam Vân, nhưng sau cùng lại bị nhân vật số một số hai tại thành phố Long Sơn liên thủ áp chế, bãi miễn chức vụ, cho nên Long Sơn muốn thám thính tin tức cũng ngại mà gọi điện thoại cho Tăng Nghị, còn lại chính là thành phố Bác Dương, quan hệ cá nhân của Đường Hạo Nhiên cùng với Tăng Nghị từ trước đến nay không tệ, có thể làm cho Tăng Nghị ra ám hiệi rõ ràng, cũng chỉ có Đường Hạo Nhiên. Nếu Tăng Nghị đã ra ám hiệu cho Đường Hạo Nhiên, vậy thì Đường Hạo Nhiên khẳng định sẽ ở Bác Dương làm một phen bố trí an bài, thay vì đi các thành phố không có chút xíu nào chuẩn bị kia, không bằng thì đi Bác Dương. Một là lão thủ trưởng có thể chơi được vui vẻ, đảm bảo an toàn, hai là còn có thể tặng cho Tăng Nghị một đại nhân tình. Một công đôi việc, sao lại không làm? Vưu Chấn Á nhìn thấy vô cùng rõ ràng, giống như Tăng Nghị mánh khóe thông thiên này, cán bộ trẻ tuổi vừa biết làm người vừa biết làm việc không phải ai muốn áp chế là có thể áp chế. Nếu không phải có kinh nghiêm lý lịch còn ít kìm hãm, Tăng Nghị sớm đã vút thẳng lên trời rồi. Mình sớm đốt một chút cái bếp lạnh Tăng Nghị này, làm ra một chút nhân tình, tuyệt đối là không sai.