Thủ Tịch Ngự Y

Chương 510 : Xảo đoạt thiên công

Lý Vĩ Tài nhanh nhẹn tới gần bắt tay với Đổng Lực Dương và Úc Ly Tử, thái độ khiêm tốn, nói: - Không thành vấn đề, nhiệm vụ này cứ giao cho tôi là được rồi. Chủ nhiệm Tăng, các anh cứ đi đằng trước đi. Tăng Nghị liền mời Đổng Lực Dương và Úc Ly Tử ngồi vào xe của chính mình, hôm nay hắn lái chiếc xe này là đã được độ qua, khung xe rắn chắc, gầm xe cũng nâng cao, tính năng hoàn toàn không thua kém gì mấy chiếc việt dã loại sang. Lý Vĩ Tài biết Tăng Nghị là có lời muốn nói với một mình Đổng Lực Dương, chờ cho chiếc xe này chạy xa rồi cậu ta mới trèo lên chiếc việt dã mà Đổng Lực Dương đi tới. Đi ngang qua chiếc xe đầu tiên, Lý Vĩ Tài mới phát hiện chiếc Pickup chất đầy các công cụ dùng để đi vẽ bản đồ, lúc này trong lòng anh ta khẽ động. Chủ nhiệm Tăng không phải là thực sự muốn tiến hành cái dự án bất động sản xa hoa ở tại tiểu Ngô Sơn đi. Tôn Dực xong rồi! Đây là ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Lý Vĩ Tài. Tôn Dực tuy rằng lần này ăn mệt lớn, nhưng vẫn còn chưa từ bỏ ý định, đến giờ vẫn còn cố sống cố chết chống đỡ việc khai phá dự án hồ Tinh Tinh. Nếu như bên tiểu Ngô Sơn này thực sự muốn khai phá mà nói, vậy thì Tôn Dực có khả năng thua sạch cả người rồi, tất các dự án đầu từ trước đó của gã, coi như là triệt để là lọt hố rồi. Nhưng Lý Vĩ Tài cũng chưa dám khẳng định sự phán đoán của mình, dù sao thì Tiểu Ngô Sơn cũng không thuộc khu công nghệ cao, Chủ nhiệm Tăng cho dù có ý tưởng như vậy cũng rất khó tiến hành. Hơn nữa, có một tên công tử của chủ tịch tỉnh ngáng tại giữa đường, cho dù là Đổng Lực Dương, chỉ sợ là cũng không dễ làm. Ba người nhóm Tăng Nghị leo lên đỉnh núi, đứng trên tảng đá lớn bao quát toàn cảnh nơi xa. - Đúng là một nơi có địa thế thuận lợi rất tuyệt. Úc Ly Tử hào khí dâng lên, giơ tay dùng tẩu thuốc chỉ vào sông Nguyệt ở đằng xa, nói: - Tiểu Ngô Sơn này, lưng dựa vào núi, trước mặt là nước, phụ âm nhi bão dương (từ câu: “ Vạn vật phụ âm nhi bảo dương, xung khí dĩ vi hòa “ (muôn vật đều cỏng âm mà ôm dương, hai khí ấy tuy trái ngược nhau nhưng cùng hòa-hợp với nhau/ Đạo-đức-kinh), vui vẻ thủy khởi, hữu tình hữu ý, thật sự là một chỗ tuyệt hảo để ở lại. Đổng tổng, nếu như ông có ý định như vậy, vậy hãy vây một căn nhà ở chỗ này đi, đảm bảo có thể kéo dài tuổi thọ. Tăng Nghị cười, Úc Ly Tử này quả nhiên là có hiểu biết đối với thuật phong thủy, liếc mặt liền ra hư thực của Tiểu Ngô Sơn. Đổng Lực Dương mới năm mươi xuất đầu, còn chưa lo lắng gì tới việc kéo dài tuổi thọ, ông ta nói: - Lão Úc, có tốt như vậy sao? Anh nói nghe thử một chút. Úc Ly Tử hơi củng tay, dùng lời thông tục dễ hiểu giảng giải: - Ở đây thế núi dày, thủy mộc mậu thịnh (nước nhiều, cây cối tươi tốt), trước mặt núi non là một địa hình trống trải, không khí lưu thông, như vậy khí hậu ở đây chắc chắn là không thể nào kém được, khẳng định là đông ấm hè lạnh, độ ẩm vừa phải, cực kỳ phù hợp để ở. Úc Ly Tử lại nhìn ra xa một chút, nói: - Nếu như muốn xây dựng một thành phố có dân số khoảng một trăm nghìn người thì chỗ này là nơi có điều kiện tốt nhất để lựa chọn. Ở nơi mà suối nước xanh trong, sông Nguyệt này xuất phát từ trong núi, nước trong suốt, sạch sẽ, vấn đề nước uống sẽ không cần phải lo lắng,nmà đằng trước có hồ Nguyệt là một chỗ trữ nước lũ thiên nhiên, cho dù trên núi có mưa to bất ngờ, đến hồ Nguyệt cũng sẽ bị hàng phục. Song song là, hồ Nguyệt này cũng giống như một nơi chứa nước tự nhiên, nếu như đặt nó trong thời kỳ của nền canh tác nông nghiệp, chỗ này có thể coi là bảo địa trong truyền thuyết. Đổng Lực Dương nhìn theo phương hướng mà Úc Lý Tử đã chỉ tới một khoảng đằng trước, nhưng đồng thời cũng không thể không củng tay, gã hoàn toàn tìn nhiệm những lời mà Úc Ly Tử nói. Đổng Lực Dương không tin quỷ thần, nhưng riêng mỗi cái mảng phong thủy này thì lại có thể coi là có chút quan hệ với cái ngành kiến trúc mà gã làm. Úc Ly Tử không chỉ có là cố vấn chính của Cửu Thái, phong thủy sư riêng của Đổng Lực Dương, mà ở một số chuyện, ý kiến của Úc Ly Tử thậm chí còn được coi trọng hơn cả bộ phận thị trường của tập đoàn Cửu Thái. Nhìn rồi hồi lâu, Đổng Lực Dương đột nhiên quay đầu lại hỏi Tăng Nghị: - Tăng lão đệ, hỏi cậu một vấn đề đi, cậu dự định thực hiện nó lớn đến thế nào? Tăng Nghị chỉ cười khẽ, tiến lên vài bước nói: - Cách nhìn của Úc tiên sinh rất tốt, chỗ này đích xác là cực kỳ thích hợp để xây dựng một cái thành thị. Nói xong, Tăng Nghị giơ một ngón tay ra chỉ, nói: - Nếu như lấy Tiểu Ngô Sơn là điểm trung tâm, lấy sông Nguyệt là bộ khung hình cánh quạt xòe ra ngoài, đó chính là một hình dáng căn bản của một thành thị thiên nhiên cỡ nhỏ, mà hồ Nguyệt, chính là một bức tranh được trang trí trên mặt quạt. Đổng Lực Dương sửng sốt một chút, lập tức lắc đầu nói rằng: - Tăng lão đệ, khẩu vị này của cậu chỉ sợ là quá lớn, lão Đổng tôi sợ là hữu tâm vô lực thôi. Đổng Lực Dương là có chút lo lắng, mặc dù phong thủy của Ngô Sơn được, nhưng nếu nói thẳng ra thì ở đây vẫn chỉ là một nơi hoang sơn dã địa, người ta thà rằng kiếm một mảnh đất ở một con đường trong thành phố phồn hoa để ở, có thể thuận tiện, mau lẹ, nhưng họ không chắc đã đồng ý tới cái chỗ núi non, thắng cảnh như thế này để ở, mong chờ cái gì mà kéo dài tuổi thọ. Huống chi, ở đây ngay cả một con đường cho tử tế để đi cũng không có, càng đừng nói gì đến nước, điện, gaz, Internet. Hơn nữa, Đổng Lực Dương cũng hiểu biết một chút về cái chuyện giữa Tăng Nghị và Tôn Dực. Hai cái dự án lớn như vậy đồng thời muốn tiến hành, nếu như Tăng Nghị muốn tự mình thúc đẩy chuyện này, vậy cậu ta nhất định cần phải suy nghĩ cho kỹ càng một chút, việc xuât đầu mà duyên tử tiên lạn, nếu như vì vậy mà đắc tội với công tử của Chủ tịch tỉnh, cũng không phải là một chuyện có thể đùa vui được, Đổng Lực Dương không muốn bị bất kỳ kẻ nào coi như một khẩu súng sử dụng. Tăng Nghị cười nói: - Đổng tổng suy nghĩ nhiều quá. Đổng Lực Dương cũng có chút bất ngờ, lẽ nào Tăng Nghị mời chính mình tới cũng không phải là vì muốn thuyết phục chính mình nhận thực hiện cái dự án này sao? Ông nhìn Tăng Nghị, biểu tình có chút khó hiểu, vậy mục đích của Tăng Nghị là cái gì đây? Chân phải Tăng Nghị nhẽ nhàng giẫm một cái lên mặt tảng đá lớn mà mấy người đang đứng, nói: - Úc tiên sinh là chuyên gia trong việc thiết kế, lại am hiểu về thuật phong thủy, tôi nghĩ thỉnh giáo về việc phải quy hoạch như thế nào vùng ven sông Nguyệt này để giúp cho nước chảy từ trên núi xuống càng thêm “tâm khoáng thần di” (thảnh thơi vui vẻ, tức dễ dàng thuận tiện) Úc Ly Tử tập trung nhìn về phía đằng xa một hồi rồi mới nói: - Cái này cần phải đi xem xét thực địa, rồi kết hợp với số liệu đo đạc thực tế mới có thể xác định được. Tăng Nghị lại hỏi: - Lấy hiện trạng bây giờ của Tiểu Ngô Sơn, nếu muốn xây dựng biệt thự ở trên núi, Úc tiên sinh cho rằng có cái gì cần chú ý, nên xây dựng như thế nào, xây dựng bao nhiêu là thích hợp? Úc Ly Tử khi mới vừa lên tới đỉnh núi cũng đã lưu ý quan sát bề mặt địa hình của tiểu Ngô Sơn, trong đầu cũng đã có một suy tính đại khái, lúc này lại từ trên núi nhìn bao quát xuống thấy, tiện nói: - Nếu như muốn tạo thành các hữu phong cảnh (mỗi cái mỗi vẻ), tương ánh thành thú (lại có thể tôn lên vẻ đẹp của nhau), thì khoảng 50 cái là thích hợp nhất. Tăng Nghị liền lắc lắc tay, nói: - Quá nhiều. Tôi nghĩ mời Úc tiên sinh tự mình ra tay thiết kế cho dự án này, số lượng lấy 30 cái là giới hạn cao nhất. Không biết Úc tiên sinh có chịu ra tay hay không? Úc Ly Tử chắp tay sau lưng, đứng trầm tư, nếu như đúng như lời Tăng Nghị đã nói, muốn quy hoạch một thành thị mới ở chỗ này, Úc Ly Tử nhưng thật ra rất thích thú tới làm chuyện này. Ông là một kẻ đầy bụng học vấn, vẫn luôn luôn muốn có thể tạo ra một khu thuộc về riêng mình, một cái “thành” chứ không phải chỉ là một khối đất lớn ở trong một cái thành phố, thiết kế một tòa thành chẳng qua chỉ khác bề ngoài bằng xi măng cốt thép mà thôi. Khi thiết kế một tòa nhà lớn ở trong thành phố, có rất ít nhân tố phải lo lắng đến, còn bây giờ, Tăng Nghị yêu cầu chuyện cho ông ta làm, ông ta không chỉ phải lo lắng tới thiết kế cho tòa thành giống trong tưởng tượng của mình, mà còn phải khiến cho nó cùng với thiên địa hòa làm một, còn muốn làm sao để cho trong cái bức tranh do thiên nhiên đã vẽ ra này, lại thêm một nét họa long điểm tinh (tức làm sao để chỉ cần thêm một nét chấm phá ở một đôi chỗ quan trọng sẽ làm cho bức tranh càng thêm sinh động và có thần), cái này cần phải có một khí phách to lớn vượt qua cả thiên địa. Có can đảm để tạo hình cho thiên địa, đoạt lấy sự tạo hóa của thiên địa để cho bản thân sử dụng, đây mới là công việc của một người thiết kế chân chính phải làm. Không thể phủ nhận rằng, chuyện này có một sức hấp dẫn vô cùng lớn đối với Úc Ly Tử. Thế nhưng ông ta vẫn còn đang do dự. Chuyện này cần có sự gật đầu của Đổng Lực Dương. - Các tự liệu đã có dự đoán về khu vực chung quanh của Ngô Sơn, tôi đều có thể cung cấp ra, cần sự phối hợp gì của địa phương tôi cũng sẽ dốc toàn lực để dành cho ông sự phối hợp đó. Tăng Nghị nói: - Tôi biết Úc tiên sinh bình thường cũng rất bận rộn, nhưng chuyện này tôi chỉ có thể đến nhờ cậy Úc tiên sinh ra tay thực hiện, tôi mới có thể yên tâm được. Chỉ cần Úc tiên sinh chịu ra tay giúp đỡ, tương lai khi các biệt thự ở tiểu Ngô Sơn hoàn thành, Úc tiên sinh có thể lựa chọn một tòa cho tập đoàn Cửu Thái. - Tăng lão đệ, lời này cũng quá khách sáo rồi. Đổng Lực Dương cười to, nếu như chỉ là nói tới chuyện thiết kế mà thôi, vậy gã cũng không cần có cái gì phải kiêng kị cả, còn về phần một tòa biệt thự ở trên Tiểu Ngô Sơn, Đổng Lực Dương không có chút hứng thú nào cả, cho dù giá trị xây dựng của nó có cao đến đâu, cũng không thể nào bằng được chi phí thiết kế của Úc Ly Tử. Quên đi, coi như là trả lại một lần nhân tình cho Tăng Nghị mà thôi, chỉ cần không khiến cho ông bị kéo vào cuộc tranh đấu của mấy vị thần tiên này liền được rồi. - Lão Úc, Tăng lão đệ cũng không phải là người ngoài, ông có thể suy nghĩ thử xem, sau đó cho cậu ta một câu trả lời dứt khoát đi. Đổng Lực Dương nói đến vậy, Úc Ly Tử liền đã hiểu rõ ý tứ của Đổng Lực Dương, liền cười nói: - Nhận được sự tin tưởng của Tăng tiên sinh, tôi nếu như còn nói từ chối liền có vẻ không phúc hậu rồi. Chuyện này, tôi nhất định sẽ dốc toàn lực để làm cho tốt. Tăng Nghị cười ha hả, chắp tay nói: - Vậy phải làm phiền Úc tiên sinh rồi, tôi cảm kích vô cùng. Muốn xây dựng một khu an dưỡng tại Tiểu Ngô Sơn, cơ bản là chuyện bẻ cong từng cây đinh mà thôi (giải quyết nốt các vấn đề vụn vặt), đã có quyết định cho phương diện cuối cùng, nhưng còn chưa có công cố tối hậu. Về phần thiết kế và quy hoạch, các chuyên gia của tổng quân khu đã đưa ra vài phương án, nhưng Tăng Nghị xem qua đã thấy được vấn đề rất lớn, nếu như cứ ấn những phương án này để xây dựng, vậy các đặc sắc cũng như lợi thế của tiểu Ngô Sơn sẽ tang thất đãi tẫn (đánh mất gần hết), lại càng không cần nói tới việc so sánh với nhưng khu an dưỡng khác ở trong nước. Nghĩ tới nghĩ lui, Tăng Nghị liền nhớ tới vị Úc Ly Tử này, tòa khách sạn giải trí mà tập đoàn Cửu Thái xây dựng ở huyện Nam Vân đã để lại ấn tượng rất sâu đậm cho Tăng Nghị. Khi xuống núi, Đổng Lực Dương mang theo một bụng nghi vấn, nếu như tỉnh Nam Giang thực sự muốn xây dựng một khu thành thị nhỏ tại Tiểu Ngô Sơn, bản thân ông lẽ ra phải nghe được một chút tin tức mới đúng, nhưng bên ngoài lại hoàn toàn không có một chút tiếng gió nào cả, việc này thực sự là có chút kỳ quái. Ông muốn hỏi Tăng Nghị, nhưng lại ngại không dám hỏi, nhưng nếu hỏi thì lại có phiền phức, Tăng Nghị trả lời hay không đã là một chuyện, mà bản thân ông đáp lại thế nào cũng là một chuyện.