Thủ Tịch Ngự Y

Chương 489 : Điệu hổ ly sơn

- A… Lúc đó Vương Bưu liền có chút kinh ngạc, cử chỉ thất thố, thầm nghĩ, đây là có ý gì đây? - A… được! Băng Lăng nói được rất đúng, chúng ta hôm nay là bạn học cũ gặp nhau, vẫn là tùy ý một chút thì tốt hơn, tùy ý thôi. Vương Bưu lấy lại tinh thần, khẩn trưởng che lấp sự thất thố ngắn ngủi vừa rồi của mình. Lỗ Ngọc Long một bên gật đầu, một bên vụng trộm đánh một cái ánh mắt tới chỗ Vương Bưu. Tình hình này, dường như không giống với tưởng tượng của chúng ta. Băng Lăng vốn cũng rất xinh đẹp, hôm nay lại còn cố ý để ý cách ăn mặc một chút, trông có vẻ càng thêm động lòng người. Trong mỗi cử chỉ, ánh mắt, đều tản ra một sự hấp dẫn vô cùng lớn. Vương Bưu và Lỗ Ngọc Long chỉ dám nhìn thoáng qua một cái, liền đem ánh mắt chếch đi vài phần, có chút không dám nhìn thẳng. Băng Lăng cho dù xinh đẹp hơn nữa, cũng không có quan hệ tới bản thân. Năm đó người ta lúc còn trong trường học cũng đã không để ý chính mình, hiện tại ông bố của người ta là nhận vật đứng đầu tỉnh Nam Giang, vậy lại càng không có khả năng để ý tới chính mình rồi. Tăng Nghị nhưng thật ra khen một câu: - Băng Lăng, hôm nay cô mặc bộ quần áo này rất đẹp! - Vậy sao? Băng Lăng lập tức liền vui vẻ, trên mặt hiện lên một tia ửng hồng. Một câu khen của Tăng Nghị, khiến cho cô cảm thấu sự chuẩn bị tỉ mỉ hôm nay của mình không có phí công. Sau khi ngồi xuống, Băng Lăng vẫn còn có chút ngượng ngùng, liền chủ động hỏi: - Vừa rồi lúc đi vào, nghe các anh nói chuyện có vẻ rất vui, đang nói về chuyện gì vậy? - Đang nói Tăng… Vương Bưu mới nói được một nửa liền vội vàng rút lại, xem điệu này của Băng Lăng, có vẻ không có chút dấu hiệu nào là sắp nổi giận, chính gã vẫn là nên bình thường một chút thì tốt hơn: - Đang nói Tăng Nghị. Băng Lăng liền nhìn Tăng Nghị, cười hỏi: - Đang nói chuyện gì của anh vậy? Tăng Nghị xòe tay tỏ vẻ không có gì, trên mặt là nụ cười thản nhiên. Hắn căn bản là lười nhắc đến mấy chuyện dở hơi này. Vương Bưu nhưng thật ra lại sợ Tăng Nghị vạch trần bản thân, giành nói: - Đang nói Tăng Nghị hôm nay tới sớn, cậu ta chính là người đến đầu tiên. Có phải hay không, Ngọc Long? - Đúng vậy! Lỗ Ngọc Long vội vàng gật đầu. - Tăng Nghị là người đến đầu tiên. Băng Lăng liền cười càng thêm ngọt ngào, đôi mắt trong veo cong thành hai hình trăng khuyết, Tăng Nghị có thể coi trọng lần gặp mặt lần này, khiến cô thật vui sướng. Tăng Nghị nhẹ ho một cái, Hắn coi như thỉnh giáo được Vương Bưu với Lỗ Ngọc Long, hai người này thấy gió liền sử đà, khả năng nhìn người gắp thức ăn đúng là không phải sâu bình thường, Tăng Nghị nói tiếp: - Người đủ rồi, nếu không trước gọi món ăn đi? Băng Lăng liền gật đầu: - Được! Nhân viên phục vụ lập tức liền đem menu vào, Băng Lăng cũng không có mở ra nhìn, mà là trực tiếp đặt ở trước mặt Tăng Nghị, cưới nói: - Tăng Nghị, anh tới gọi đi! - Vẫn là để Vương Bưu gọi đi, gọi món ăn là sở trường cao nhất của anh ấy. Tăng Nghị lại trực tiếp đem chuyện này giao cho Vương Bưu. - Hôm nay ở đây cũng là do Vương Bưu đề nghị, có món ăn nào đặc sắc nổi tiếng, anh ấy khẳng định thông thuộc nhất. Da mặt Vương Bưu một trận đỏ hòng, tên Tăng Nghị khốn khiếp. cái gì gọi là gọi món ăn là sở trường cao nhất của gã? Đây rõ ràng là đang châm chọc Vương Bưu gã chỉ biết nhìn người để gọi món sao? Tuy nhiên, lý do sau đó của Tăng Nghị khiến cho gã không thể từ chối được, gã cười nói: - Đều là bạn học, còn khách sáo làm gì, ai gọi mà không giống nhau chứ. Băng Lăng không biết nội tình câu chuyện, thấy Tăng Nghị nói vậy, liền cười nói: - Vậy để anh Vương Bưu gọi đi. Vương Bưu không có cách nào khác từ chối, mở thực đơn nói: - Vậy, tôi đây cũng không khách sáo rồi. Tôi trước gọi vài món, nếu mọi người cảm thấy không hợp khẩu vị, chúng ta lại đổi! Nói là nói với mọi người, nhưng ánh mắt gã lại chỉ nhìn Băng Lăng. Gã chủ yếu là xem có phù hợp với khẩu vị của Băng Lăng hay không mà thôi. Lúc này ở thành phố Bạch Dương, hiện đang có một hội nghị thường vụ của Thành ủy. - Một việc cuối cùng. Sau khi tất cả các vấn đề đã thảo luận xong hoàn toàn, Liêu Thiên Hoa uống một ngụm thủy lớn liền nói: - Đồng chí Tăng Nghị đến khu công nghệ cao phụ trách công tác cũng có một năm đi? - Gần một năm. Trưởng ban thư ký thành ủy Lý Kiến Tân đáp lại. Liêu Thiên Hoa liền châm một điếu thuốc, hút một hơi thật mạnh, sau đó kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay đã ố vàng. - Một năm này đến, thành tích phát triển của khu công nghệ cao Bạch Dương là rõ như ban ngày, phương diện này có công lao rất lớn của đồng chí Tăng Nghị, cậu ta là một cán bộ tốt hiếm có mà đảng bộ chúng ta đã bồi dưỡng được ra, một cán bộ còn rất trẻ. Các ủy viên thường vụ đang ngồi ở đây, có người uống nước, có người hút thuốc, có người xoay lộng chiếc bút trong tay, trong lòng mọi người đều là đang cân nhắc, trong quy chế, nếu có người khen anh là một cán bộ trẻ tuổi, vậy đấy cũng không phải là khen ngợi. - Vài năm này, trung ương luôn luôn cường điệu hóa vấn đề trẻ hóa lớp cán bộ, thành phố Bạch Dương chúng ta cũng rất tích cực hưởng ứng lời kêu gọi này của trung ướng, lớn mật mà bắt đầu sử dụng những cán bộ trẻ tuổi giống như Tăng Nghị, và cũng đã thu được hiệu quả rất tốt, không phải tốt không, mà là rất tốt. Sự thật chứng minh, quyết định của trung ương là hoàn toàn sáng suốt, là rất chính xác! Liêu Thiên Hóa đưa tầm mắt đảo qua một lượt các vị ủy viên thường vụ đang ngồi trong phòng họp. - Cán bộ trẻ tuổi có ưu điểm là, lối suy nghĩ rất linh hoạt, đủ bốc đồng; nhưng khuyết điểm đâu, đó là thiếu kinh nghiệm, không đủ điềm tĩnh, chắc chắn. Trẻ hóa lớp cán bộ là một xu thế lớn, là một gánh nặng lâu dài, làm thế nào để giúp cho lớp cán bộ trẻ tuổi này có thể trưởng thành nhanh chóng, mau chóng thành thục, phát huy tác dụng tốt hơn, đó là một vấn đề mà chúng ta luôn luôn đang nghiên cứu và đi giải quyết, hôm nay mọi người liền nói cái nhìn của mình về vấn đề này đi. Các ủy viên thường vụ ai cũng không có sốt ruột lên tiếng, ngay cả Triệu Chiêm Binh vốn cũng có ý kiến nhiều nhất về Tăng Nghị, cũng là một bộ nhàn nhã uống trà, không muốn làm kẻ đi đầu. Liêu Thiên Hoa khẽ nhíu mày, ông cũng không muốn động Tăng Nghị, nhưng không có cách nào cả. Nếu không động Tăng Nghị, công việc bình thường của thành phố Bạch Dương chỉ sợ là sẽ không thế tiếp tục triển khai đi xuống. Từ khi dự án hồ Tinh Tinh bị bắt buộc phải ngừng thi công, thành phố Bạch Dương liền rối loạn toàn bộ máy. Chuyện Khu công nghệ cao được nâng cấp từ khu kinh tế mới cấp thành phố lên khu kinh tế mới cấp tỉnh vốn là chuyện đã sớm được quyết định từ năm trước. Thành phố Bạch Dương cũng đã thực hiện phần lớn các công tác chuẩn bị, kết quả là gần đến giờ treo bài, lại bị trên tỉnh ra quyết định hoãn lại chờ hội nghị bàn lại sau. Mấy cái dự án được thành phố báo danh lên tỉnh nhưng rồi lại bị ném trả lại hơn phân nửa, có vài khoản kinh phí chắc chắn được cấp, vốn dĩ tháng này phải được chuyển xuống tới thành phố cũng bị ở trên tỉnh tạm thời hoãn phát xuống. Nguyên nhân cho mấy chuyện này, có thể nghĩ là ra, nếu còn tiếp tục như vậy, công việc của thành phố Bạch Dương muốn làm tiếp như thế nào được? Còn nữa, đã có nghe đồn rằng, có cơ quan liên quan đang âm thầm tiến hành điều tra Tăng Nghị, lúc này thành phố Bạch Dương nếu không động Tăng Nghị một chút, đợi cho đến khi tổ điều tra xuống tới nơi, khi đó cũng đã thành bị động rồi. Nhưng cũng không thể nói động liền động được, nhất là đối với Tăng Nghị, một cán bộ vốn công tác đều không có chút sai lầm nào, mà ngược lại còn có thành tích rất lớn nữa. Anh phải đưa ra được lý do chính đáng, còn phải chú ý tới phương pháp thực hiện, nếu chẳng may nghe đồn là giả, anh cũng dễ dàng thu được tay lại. Liêu Thiên Hoa càng nghĩ, quyết định lấy vấn đề cán bộ trẻ tuổi làm điểm đột phá. - Chủ tịch Chiêm Binh, anh nói thử ý kiến của mình đi! Liêu Thiên Hoa xem không có ai đáp lại, liền điểm danh Triệu Chiêm Binh. Triệu Chiêm Binh nhưng thật ra rất dứt khoát, cầm ly trà thả một cái xuống bàn, nói: - Cán bộ công tác thì tôi không quen, cho nên tôi hay là nghe ý kiến của các đồng chí khác thì tốt hơn. Tầm mắt của các ủy viên thường vị liền như có như không liếc hướng về phía Trưởng ban Tổ chức cán bộ Vu Thiệu Hành, Triệu Chiêm Binh một câu công tác cán bộ không quen, liền đá quả bóng cao su qua cho Vu Thiệu Hành chuyên phụ trách phân công công tác cho các cán bộ. Vu Thiệu Hành biết tránh không khỏi, liền nói: - Công tác của các cán bộ trẻ tuổi rất quan trọng, từ trước đến này ở thành phố đều rất coi trọng việc này, ở tỉnh cũng cực kỳ chú ý. Trên tay tôi ngày hôm qua còn mới nhận được một phần thông báo từ Ban tổ chức cán bộ của Tỉnh ủy, trên tỉnh muốn tổ chức một chuyến học tập, khảo sát hoạt độngở nước ngoài, chủ yếu đối tượng là cán bộ trẻ tuổi ưu tú trong toàn bộ tỉnh nhà, mục đích là, thông qua một cơ hội như vậy, để cho cán bộ trẻ tuổi được ra bên ngoài, tận mắt đi nhìn thế giới bên ngoài, cảm thụ và học tập một chút kinh nghiệm tiến tiến trong công tác hành chính của chính phủ nước ngoài. Sau khi trở về, nó sẽ có lợi ích rất lớn cho sự nghiệp phát triển của chúng ta, cũng như là sự cống hiến của chúng ta đối với nhân dân sau này. - Cơ hội này rất khó có được, thành phố Bạch Dương chúng ta chỉ có hai danh ngạch. Vu Thiệu Hành giơ hai ngón tay lên, càng thêm nhấn mạnh sự hi hữu của số lượng danh ngạch. - Tôi cảm thấy đây là một cơ hội học tập rất tốt đối với lớp cán bộ trẻ tuổi của chúng ta, có thể mở rộng được khả năng tư duy, nâng cao trình độ, thông qua một lần học tập như vậy, tôi tin tưởng rằng, mặc kê là đối với sự trưởng thành của lớp cán bộ trẻ, hay là đối với sự phát triển của họ sau này, đều đã có một sự tác động rất lớn để thúc đẩy bọn họ.