Thủ Tịch Ngự Y

Chương 48 : Ý Của Thầy Thuốc

Những người khác liền dừng câu chuyện, lúc này mới thật sự tin rằng lão Tả có bệnh. Nhưng không biết căn bệnh gây ra thống khổ này là bệnh gì. Tăng Nghị bắt đầu xem mạch cho lão Tả, lại nhìn một chút cái lưỡi, trong lòng có chút buồn bực. Sức khỏe của lão Tả không có vấn đề gì. Mất ngủ đơn giản là từ vấn đề thân thể và cảm xúc gây ra. Phương diện thân thể chính là khí, huyết, ứ, đàm. Nhưng mạch tượng của lão Tả lại không có biểu hiện âm hư hỏa vượng, cũng không có dấu hiệu của nóng bên trong. Nếu nói là cảm xúc thì cũng không giống. Tâm can tỳ tam kinh chủ quản tinh thần và cảm xúc của con người. Nhưng tình huống tam kinh cũng không thể gây ra triệu chứng mất ngủ nghiêm trọng như vậy. Tương phản, lão Tả mất ngủ nghiêm trọng khiến cho dễ gây ra cảm xúc giận dữ, ngược lại lại khiến cho tam kinh có chút kích động. - Sinh hoạt gần đây so với trước kia có gì khác biệt không? Ví dụ như thay đổi giường, mua thêm dụng cụ gia đình mới trong nhà, bồn hoa? Tăng Nghị hỏi. Ngoại trừ nguyên nhân thân thể và cảm xúc thì phải là hoàn cảnh. Có một số người mẫn cảm với hoàn cảnh. Chỉ cần hoàn cảnh có chút thay đổi thì sẽ không thể ngủ. Trong hiện thực chúng ta thường xuyên nhìn thấy một số người, khi thay đổi giường ngủ là trằn trọc khó ngủ ngay. Lão Tả lắc đầu: - Không có gì thay đổi cả. Tăng Nghị lại hỏi: - Ông chủ Tả, có phải gần đây ông có xa nhà một khoảng thời gian, xuất ngoại phải không? Lão Tả lập tức kinh ngạc nói: - Cậu cũng đoán ra được à? Tháng trước tôi đi Mỹ. Tăng Nghị mỉm cười. Hắn đối với nguyên nhân của lão Tả mất ngủ đã có chút hiểu rõ, nói: - Bệnh của ngài, theo Tây y chính là rối loạn đồng hồ sinh học. Là bởi vì sai múi giờ cho nên mới mất ngủ. Không riêng gì lão Tả mà những người khác cũng hiểu được lời nói của Tăng Nghị. Mất ngủ không phải cũng là do rối loạn đồng hồ sinh học sao? - Vậy thì phải điều chỉnh như thế nào? Lão Tả nhíu mày. Đồng hồ sinh học không phải là đồng hồ quả lắc. Khi rối loạn là có thể chỉnh lại. Trừ phi là làm việc bình thường và nghỉ ngơi. Nếu không thì rất khó điều chỉnh. Vấn đề lúc này của mình chính là không thể ngủ. - Đơn giản, tôi cho ngài một phương thuốc, mỗi ngày uống ba lần là tốt thôi. Tăng Nghị suy nghĩ một chút rồi nói: - Bách hợp ba mươi khắc, lá tía tô chín khắc sắc lấy nước. Lão Tả ghi nhớ phương thuốc này. Ông ta cũng có học qua trung y, đối với thuốc của trung y cũng có chút hiểu biết. Bách hợp chủ yếu là dùng để dưỡng âm nhuận phế, cũng có tác dụng an thần, trị liệu mất ngủ, dường như là đúng bệnh. Nhưng lá tía tô là dùng để giải hàn, chỉ dùng khi cảm mạo phong hàn, đây dường như không đúng bệnh cho lắm. - Phương thuốc này có công dụng gì? Lão Tả hỏi. - Hoa bách hợp tượng trưng cho sớm mai, lá tía tô tượng trưng cho hoàng hôn. Hai vật ngày hấp thụ linh khí ngày và đêm, rất thích hợp điều trị chứng bệnh mất ngủ của ông chủ Tả. Ngài cứ dùng ba lần một ngày sẽ biết hiệu quả ngay. Tăng Nghị cười. Có người quả thật lại mẫn cảm với múi giờ khác nhau. Nhưng với ông chủ Tả, mẫn cảm đến mức không ngủ được thì khá hiếm thấy. Lão Tả ồ lên một tiếng. Trung y cũng có cách nói của trung y. Chỉ có điều cho tới bây giờ chưa thấy người nào lại kê đơn thuốc chỉ dựa vòa đặc tính của dược liệu liền suy đoán nó có thể chữa trị được bệnh, lại không căn cứ vào khoa học. - Được rồi, phương thuốc cũng đã kê, lão Tả ông cần phải tìm người đi bốc thuốc đi. Đổng Hồng Phong quả thật là người không ngồi yên. Ông ta lại nhao nhao lên: - Khẩn trương, tất cả mọi người lấy thứ của mình ra. Mọi người đều mỉm cười, lúc này mới lôi vật cần giám định của mình ra, bày trên một cái bàn bát trong phòng. Tăng Nghị ôm lấy cái hòm của mình đặt lên bàn, sau đó an vị ngồi trở lại. Đồng dạng là người bình thường với Tăng Nghị còn có hai ông chủ xí nghiệp Vinh Thành kia. Lão Từ lấy ra một pho tượng Quan Âm, cái đầu không lớn, đại khái cao khoảng 20cm. Ông ta sau khi bỏ đồ vật của mình xuống thì cũng ngồi trở về, cùng Tăng Nghị uống trà. Mục đích của ông ta hôm nay là muốn bạn của mình giám định giá cả đích thật của món đồ này. Còn lão Trần thì đứng bên cạnh cái bàn, cầm trong tay cái kính lúp, cẩn thận quan sát đồ vật của mọi người. Chuyên gia tại hiện trường kỳ thật chỉ có ba người. Thôi Sĩ Anh là người giám định chuyên nghiệp. Đổng Hồng Phong thì kinh doanh đồ cổ lâu năm, nhãn lực không tầm thường. Còn ông chủ Du Nhiên Cư thì chỉ được xem là một nửa chuyên gia. Nhưng ở phương diện thư pháp, ông chủ Tả có trình độ rất sâu, không hề thua kém Thôi Sĩ Anh và Đổng Hồng Phong. Đổng Hồng Phong ánh mắt rất độc, liếc mắt một cái liền nhìn trúng pho tượng của lão Từ. Ông ta nhận ra nó được điêu khắc từ gỗ mun. Gỗ mun là một loại gỗ âm, trải qua hàng ngàn năm mới hóa thạch, giá trị không tầm thường. Cho nên cổ nhân mới có câu “Một cây gỗ mun bằng cả hòm châu báu”. - Lão Từ, anh tìm được thứ này ở đâu vậy? Ánh mắt không tồi đấy. Giá trị của nó phải hơn một triệu hai trăm ngàn. Đổng Hồng Phong cẩn thận quan sát pho tượng, rồi nói: - Kỹ thuật tạo hình hẳn là từ thời Minh. Lão Từ, ông nhặt được bảo vật rồi đấy. Ông chủ Từ liền cười ha hả, nét mặt vui vẻ. Hiện tại trên thị trường đều là đồ giả. Ông ta có thể tìm được một đồ cổ thật, xem ra cũng đáng. Đổng Hồng Phong lại nhìn cái hòm của Tăng Nghị nói: - Được tạo thành từ Hoàng Hoa Lê, chất liệu không tầm thường, chạm trỗ rất tinh xảo, là một loại đồ cổ. Chỉ có điều sao lại điêu khắc nụ hoa nhỉ? Đổng Hồng Phong lắc đầu, có chút khó hiểu. Hoa đẹp nhất là khi nở rộ. Rất ít người điêu khắc nụ hoa. - Hoa ở trong này. Tăng Nghị liền ấn vào nụ hoa, mở hòm ra, sau đó đem hòm cuốn lại. - A! Ánh mắt của Đổng Hồng Phong lập tức sáng lên. Hóa ra sau khi mở hòm, nụ hoa trên mặt hòm duỗi thân ra một ít, tạo thành hình đóa hoa. Không nghĩ tới cái hòm này còn có cơ quan. Thợ chế tác thủ công năm đó khẳng định là tiêu phí không ít ý tưởng. - Có chút thú vị, có chút thú vị. Đổng Hồng Phong có chút vui sướng nhìn cái hòm y hai lần, lại phát hiện đóa hoa có sự khác biệt. Hẳn là hoa mai, nhưng hoa mai chỉ có năm cánh. Nhưng đóa hoa này lại được điêu khắc thành sáu cánh. Cũng không biết là có điêu khắc sai hay không? Thôi Sĩ Anh lần trước cũng nhìn qua cái hòm. Lúc ấy ông chỉ lo cho bệnh tình của vợ mình nên không nhìn kỹ, vốn không có phát hiện điểm này. Lúc này, ông cẩn thận quan sát một chút rồi nói: - Tôi hiện tại cũng có chút ghen tỵ. Bác sĩ Tăng không ngờ mỗi ngày lại ôm cái hòm này đi xem bệnh cho người ta. Đổng Hồng Phong đấm ngực dậm chân: - Sớm biết như vậy tôi đã cho người đoạt đi rồi. Tăng Nghị cười: - Tôi chỉ cảm thấy mang nó đi khá tiện. Đổng Hồng Phong đảo tròng mắt, bước lại thương lượng: - Bác sĩ Tăng, tôi rất thích cái hòm này. Không biết cậu có thể bán lại cho tôi không? Tăng Nghị lắc đầu: - Không được đâu. Đây là gia tổ truyền lại. Tổ tông đều dùng cái này để hành nghề y. Đổng Hồng Phong vừa nghe thì đành phải từ bỏ, tiến lên nhìn vật khác, nhưng tâm trạng không còn hứng thú. Tất cả tâm tư của ông đã bị cái hòm của Tăng Nghị hấp dẫn. Ông ta là người chuyên sưu tầm đồ cổ, gặp thứ tốt thì muốn thu vào túi, sau đó mang về nhà từ từ thưởng thức. Những gì mọi người mang tới rất nhanh được giám định xong. Ông chủ Trần mang đến hai món đồ nhưng đều được cho là giả, xem ra có chút không phục. Sau khi cãi vài câu với đám người Thôi Sĩ Anh thì cuối cùng không thể không chịu, ngồi một chỗ thở phì phì uống trà. - Được rồi, lão Trần đừng giận nữa. Đổng Hồng Phong khuyên: - Ai cũng có lúc nhìn nhầm mà. Cái đó tôi cũng mất nhiều năm đấy. - Không cần để ở trong lòng, về sau sẽ từ từ tìm cách. Lão Từ cũng khuyên một câu. Ông chủ Trần lại càng không thích. Lời này nếu người khác nói, ông ta còn có thể nhận. Nhưng cũng là người bình thường như mình, nhưng lão béo Từ kia lại có thể mua được đồ thật, còn trình độ của mình cao hơn ông ta lại mua phải đồ giả. Nghĩ tới đây, ông chủ Trần lại càng khó chịu. Ông ta đứng dậy: - Tôi ở đây còn có một số đồ vật, mọi người xem qua một cái. Nói xong, ông ta đến một bên, lấy ra một cái hộp nhỏ, từ bên trong lấy ra một quyển sách. - Lão Trần anh thật là, có thứ tốt mà không lấy ra sớm một chút. Đổng Hồng Phong là người lành nghề, vừa thấy chất liệu giấy ố vàng và cái lõi sách thì biết rằng thứ này không tầm thường. Ông ta khẩn trương bước qua, thu dọn mọi thứ trên bàn để ra một khoảng trống rồi nói: - Mau để ở đây để tôi nhìn kỹ xem. Trong giọng nói đã có chút khẩn cấp. Ông chủ Trần cầm cái lõi sách qua, cẩn thận cởi bỏ, sau đó chậm rãi bày ra, cuối cùng mở quyển sách trước mặt mọi người. - Là chữ của Đổng Kỳ Xương. Đổng Hồng Phong nhìn qua một chút liền nhận ra ngay. Cái này có liên quan một chút đến tổ tiên nhà ông. Ông ta nét mặt vui sướng, cẩn thận quan sát phong cách của thư pháp, rồi kiểm tra câu đề tặng ở mặt sau và linh ấn nói: - Đúng rồi, đây là chữ của Đổng Kỳ Xương. Lúc này phong cách của ông ta hoàn toàn chưa hình thành. Ở giữa rất nhiều chữ vẫn còn dấu vết bắt chước của nhiều vị danh gia. Tăng Nghị không biết giám định thư pháp, nhưng Đổng Kỳ Xương thì hắn có biết. Đó là một bậc thầy về thư pháp ở thời kỳ hậu Minh Triều, ảnh hưởng đến đời sau rất lớn. Thư pháp của Đổng Kỳ Xương cũng không phải ngay từ đầu đã tốt. Ngược lại chữ của ông rất khó xem. Khi mười bảy tuổi, Đổng Kỳ Xương tham dự kỳ thi toàn quốc, vốn hẳn là đứng đầu, nhưng quan chủ khảo ngại ông viết chữ rất khó xem nên đem vị trí thứ nhất cho cháu trai của Đổng Kỳ Xương. Điều này khiến cho Đổng Kỳ Xương cảm thấy bị làm nhục. Sau khi trở về, ông ta bắt đầu phấn đấu, nghiên cứu và viết rất nhiều chữ thư pháp, sau này được xưng là nhất thể. Thôi Sĩ Anh và lão Tả cũng cùng tiến lên cẩn thận giám định một phen, cuối cùng gật đầu nói: - Hẳn là bút tích đích thật của Đổng Kỳ Xương. Nhìn qua phong cách, quả thật là tác phẩm lúc ông ta bắt đầu. Trong đó có thể nhìn thấy phong cách của một số danh gia khác. Những lời này ý nói đây đúng là tác phẩm của Đổng Kỳ Xương. Phong cách vẫn còn chưa hình thành, vẫn bị những danh gia khác ảnh hưởng. - Lão Trần, chữ này không sai. Đây là tác phẩm của Đổng Kỳ Xương nhưng rất khó có được. Đổng Hồng Phong tâm trạng lưu luyến, cầm quyển sách mà không chịu buông tay. Lão Trần khóe miệng vểnh lên, lộ ra thần sắc đắc ý. Ông ta nhìn Tăng Nghị và lão béo Từ không có phát biểu ý kiến thì liền nói: - Hai người cũng xem qua một cái. Lão béo Từ liên tục xua tay: - Tôi còn chưa hiểu hết nên không dám bêu xấu. Tăng Nghị bình thường cũng rất thích viết chữ. Nghe nói như thế, hắn liền bước đến nhìn quyển sách từ trên xuống dưới, cau mày lại, nói nhỏ với Đổng Hồng Phong: - Ông chủ Đổng, đây thật sự là tác phẩm của Đổng Kỳ Xương? Đổng Hồng Phong trợn mắt: - Cậu nói vậy là có ý gì? Chữ người khác thì tôi có thể nhìn lầm, nhưng Đổng Kỳ Xương là người trong họ tộc, tôi tuyệt đối sẽ không nhìn lầm. Tăng Nghị liền lắc đầu: - Ông nếu nói như vậy thì chữ kia chính là giả.