Thủ Tịch Ngự Y

Chương 453 : Cậu là mạnh nhất

- Ba triệu năm trăm ngàn! Thanh âm của đại biểu tập đoàn Bình Hải không cao, nhưng lại giống như trận trận Thiên Lôi, ầm vang ở hội trường, chấn động đến mức khiến cho mọi người màng nhĩ phình to, trái tim kinh hoàng. Vẻ mặt của Dung Đạo Nhất lúc này đã hiện ra biểu cảm rất hoảng hốt. Ông ta thực sự không thể tưởng được, bản thân đã sẵn lòng đưa ra cái giá này, đã xem như là sự nhượng bộ cao nhất rồi, vậy mà vẫn có người có thể tăng tiếp giá. Thôi Ân Hi với vẻ mặt bình tĩnh ngồi ở đó. Cô ta đối với mấy chữ này của Tăng Nghị, là tình thế bắt buộc. Cô dự định mua được sẽ tặng cho Thôi Tế Xương. Bởi vì cô ta biết rất rõ, ông nội Thôi Tế Xương cực kỳ thích thư pháp của Tăng Nghị. Lần Tăng Nghị từ vài đoạn đoản hoành tạo thành quẻ đồ “Khiêm Quẻ”, đơn giẩn vô cùng, vậy mà cũng được ông nội treo trong phòng, ngày ngày quan sát nghiền ngẫm, mà nhìn trăm lần cũng không chán, càng nhìn càng yêu mến. Nếu có thể đem bức tự này của Tăng Nghị về, ông nội chẳng phải sẽ càng thêm vui mừng sao, sức khỏe kia há có thể kém đi sao? Huống hồ bên dưới còn có tiểu chú của Minh Không lão thiền sư, ông nội mình đối với Minh Không cũng là càng có sự tôn kính, vô cùng sùng bái. Thôi Ân Hi vẫn luôn đợi cơ hội, dự định một khi đã ra tay thì bức tự này sẽ được thu vào trong túi. Cô cũng không ngờ rằng Dung Đạo Nhất sẽ nâng giá lần thứ hai, nhưng điều đó cũng không một tí ti nào quấy nhiễu đến sự quyết định của cô. Vậy nên một chốc giá đã được đưa lên tới ba triệu năm trăm ngàn, muốn cho Dung Đạo Nhất năm lần bảy lượt cũng không mở miệng được. Hiện trường tĩnh lại một cách đáng sợ, cảnh tượng này xuất hiện trong hoạt động quyên góp, quả thực là trước đây chưa từng gặp. Lúc này trong lòng Tôn Dực vô cùng chua xót. Thôi Ân Hi lúc vừa mới vào hội trường, y liền cảm thấy trước mắt bừng sáng. Khí chất này, dung mạo này lập tức khiến cho bản thân những nữ tinh bình thường được tán tụng giờ có vẻ có phần khó coi. Thực sự là vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành. Sau lại biết đây là thiên kim tiểu thư của Chủ tịch tập đoàn Bình Hải, Tôn Dực định tiến đến chào hỏi, nhưng lúc sau thấy Thôi Ân Hi tiến vào hội trường mà lại coi như không có ai, chỉ đối với Tăng Nghị là lộ ra vẻ đặc biệt thân mật, điều này khiến trong lòng Tôn Dự cảm thấy rất khó chịu, liền không đi đến để tự chuốc lấy sự bẽ mặt nữa. Hiện giờ Thôi Ân Hi lại vừa đưa ra giá cao, đem chữ của Tăng Nghị nâng cao hơn Dung Đạo Nhất. Đây không phải là sự tán tụng đảo ngược rõ ràng sao? - Không ngờ được, Tăng thiếu của chúng ta còn có tiềm lực ăn cơm mềm! Thường Tuấn Long cười nói ra một câu, nhưng trong câu nói này cũng không thiếu ý chua xót. Tôn Dực hừ lạnh một tiếng, nhưng y muốn xem chuyện ngày hôm nay, cuối cũng sẽ có kết cục như thế nào. Dung Đạo Nhất lúc này quả thực rất khó xử. Trong lòng ông rất thích mấy chữ này của Tăng Nghị, cho nên mới đưa ra giá giống với giá tác phẩm của mình, nhưng hiện giờ bị Thôi Ân Hi đối đầu, đã vượt qua cả giá tác phẩm của ông rồi. Bản thân nếu tăng giá tiếp, liền trở thành tâng bốc đối phương, điều này khiến Dung Đạo Nhất lại có chút do dự. Người chủ trì đứng ở trên đài, cũng có chút cảm thấy chân tay luống cuống. Cô ta thấy Dung Đạo Nhất không có lời đáp lại, liền nhanh chóng muốn kết thúc cuộc bán đấu giá đồ vật này, bước vào một đường: - Hiện tại, đây… - Bốn triệu! Hội trường truyền đến rõ rệt một thanh âm kiên định. Không ít người đã phát ra kinh hô. Cái giá này, tuyệt đối là thất tâm điên rồi. Đợi sau khi đã nhìn thấy người ra giá là ai, rất nhiều người đều ngẩn ra ở ghế ngồi, cảm thấy bộ óc hoàn toàn không đủ dùng. Thôi Ân Hi nghiêng đầu thản nhiên nhìn về phía Long Mỹ Tâm, đúng lúc Long Mỹ Tâm cũng nhìn về bên này, hai người nhìn nhau, đều lộ ra chút ý cười. Nhưng sau khi thu ánh mắt về, Thôi Ân Hi lại nhìn nhìn về phía vị đại biểu bên cạnh mình. Lòng bàn tay của vị đại diện đã đổ mồ hôi rồi, run rẩy giơ lên bảng số, nói: - Bốn..bốn triệu một trăm ngàn! - Bốn triệu hai trăm ngàn! Cơ hồ không hề do dự, Long Mỹ Tâm ở bên kia lại nâng giá thêm mười một trăm ngàn. - Tôn tiểu thư Người đại diện do dự nhìn Thôi Ân Hi, cái giá này, dường như đã làm mất đi lý trí bình thường. Thôi Ân Hi chỉ gật gật đầu, vẻ mặt không bộc lộ bất cứ biểu cảm nào, không biết trong lòng đang nghĩ gì. Vị đại diện lại đành phải giơ bảng số lên, nhưng lần này đã tỏ ra kiên quyết một chút, bản thân thấy rằng đáng hay không đáng cũng có liên quan gì, chỉ cần Tôn tiểu thư cảm thấy đáng là được. Cô hít một hơi, lớn giọng nói: - Bốn triệu năm trăm ngàn! - Bốn triệu sáu trăm ngàn! Bên kia Long Mỹ Tâm căn bản không cân nhắc suy xét, bên này vừa ra giá, bên kia liền tiếp lời luôn rồi, hoàn toàn giống đếm số vậy. Trong hội trường không ít người đều từ ghế đứng hết dậy, há to miệng nhìn hai vị mỹ nữ trước mặt ganh đua nhau ra giá, thầm nghĩ đây là tình huống gì vậy à! Long Mỹ Tâm với vẻ mặt gió nhẹ mây trôi ngồi ở chỗ kia. Cô ta cùng với Thôi Ân Hi hôm nay đấu nhau, nói thật ra, trong lòng Long Mỹ Tâm cũng cảm thấy hành vi này của Thôi Ân Hi, là muốn cố ý muốn lấy lòng Tăng Nghị. Điều này làm cô thấy rất không dễ chịu. Màn quyên tiền này, vốn là cô ta muốn áp đảo Thôi Ân Hi, hiện tại há có thể để cho Thôi Ân Hi hòa một ván. Huống hồ, lúc trước lời của Vi Hướng Nam, khiến Long Mỹ Tâm thấy rằng Tăng Nghị vẫn rất thích chiếc chặn giấy này, cho nên mới tặng thêm vào một bức tự, ý muốn căn dặn người chủ chú tâm bảo quản chiếc chặn giấy đó. So với việc tranh hơn thua, Long Mỹ Tâm càng không muốn để chiếc chặn giấy mà Tăng Nghị thích rơi vào tay Thôi Ân Hi, đây mới là điểm quan trọng. Hai người tuy mua cùng là một loại đồ vật, nhưng cũng tranh đua đến mức mùi thuốc súng tràn đầy, khiến không khí bên trong hội trường dày đặc khói thuốc súng. - Bốn trăm tám mươi vạn! - Bốn triệu chín trăm ngàn! Lí Vĩ Tài lúc này chạy chậm đến trước Dung Đạo Nhất, lại gần nói nhỏ vài câu, liền thấy Dung Đạo Nhất hơi hơi gục gặc, dường như đã tỏ ý bằng lòng. Lĩ Vĩ Tài khom người liên tục nói lời cảm tạ, lại mồ hôi đầy đầu chạy tới trước mặt Long Mỹ Tâm, nói vài câu, rồi lại chạy đến chỗ Thôi Ân Hi. Rất nhiều người ở hội trường cũng chú ý đến tình huống này, duỗi cổ nhìn về phía trước, phỏng đoán Lí Vĩ Tài đã cũng ba người kia nói những gì. Tuy nhiên, đợi đến khi Lí Vĩ Tài đứng thẳng lùi về một bên, Long Mỹ Tâm và Thôi Ân Hi cũng đông thời ngừng báo giá, chỉ có điều sắc mặt có ý ít nhiều không cam lòng, không muốn. Gía đến lúc này, đã lên tới năm triệu hai trăm ngàn, là từ Long Mỹ Tâm đưa ra! Người chủ trì nhìn Thôi Ân Hi, xác nhận Thôi Ân Hi không còn có ý nâng giá nữa, thần sắc không khỏi buông lỏng, thầm nghĩ cuối cùng cũng đã kết thúc, lại đến hai lượt nói, trái tim đập nhanh không chịu nổi, cô ta cười, bưng chiếc chặn giấy đặt lên khay, nói: - Kết quả cuối cùng đã có, chiếc chặn giấy này thuộc về…. - Năm triệu ba trăm ngàn! Mọi người ở đây đều tưởng rằng đã đến lúc kết thúc, thì Dung Đạo Nhất lại hô giá. Người chủ trì cả kinh, suýt chút nữa thì cái khay cầm trong tay rơi ra ngoài. Cô ta thầm nghĩ đã xong rồi, lẽ nào một lượt báo giá mới sắp bắt đầu. Tuy nhiên đợi khoảng hơn chục giây, Long Mỹ Tâm và Thôi Ân Hi đều không hề nâng giá, người chủ trì lập tức dùng thế sét đành không kịp bưng tay, tuyên bố kết thúc, nói: - Người đoạt giải cuối cùng là đại sư Dung Đạo Nhất, hãy để chúng ta lại lần nữa cảm ơn sự hào phóng của Dung đại sư. Điều này khiển cho người ở hội trường rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm. Cũng không chờ lễ nghi tiểu thư trước, người chủ trì đã tự mình bưng khay đi xuống phía dưới, đem chiếc chặn giấy đốt nóng tay này, cùng với bức tự kia, nhanh chóng giao cho Dung Đạo Nhất, chỉ sợ chậm thì sẽ sinh biến cố. Bỏ đồ vật xuống rồi,người chủ trì nói vài câu chúc mừng, sắp sửa quay người trở lại đài. Ai ngờ Đạo Nhất vừa mở bức tự đó ra nhìn một chút,nói: - Vị chủ trì, xin dừng bước! Người ở hội trường chỉ nhìn thấy Dung Đạo Nhất nói gì đó với vị chủ trì, sau đó liền nhìn người chủ trì vừa bưng khay, đem cái khối chặn giấy đang cầm trở lại bàn đài. - Đến đây, đến đây, lại tới nữa! Tất cả mọi người lại lần nữa tim đập thình thịch, đều có một dự cảm chẳng lành, sự việc này xem ra chưa thể xong. Người chủ trì hít sâu một hơi, định lại tinh thần, mới để lộ ra dáng tươi cười giống như chuyên nghiệp, nói: - Tấm lòng vàng của Dung đại sư, thật sự khiến tôi rất bái phục. Ngài ấy nói bản thân nhận được bức tự đó, đã rất hài lòng rồi, nguyện để chiếc chặn giấy này lại xuất ra ngoài, giao cho người sưu tầm ở hội trường thích nó. Lời nói vừa nói ra, Tăng Nghị liền biến sắc, thầm nghĩ Dung Đạo Nhất thật là làm việc thừa. Lẽ nào không nhìn ra tình huống bất thường sao! Bản thân vừa mới dập tắt đống lửa, ông bên này lại bắt đầu phát hỏa rồi. - Tám triệu! Long Mỹ Tâm không chút chần chừ, liền báo giá cực cao, cô ta không ngờ Dung Đạo Nhất lại đem trả lại chiếc chặn giấy, lần này cô không muốn lại để vuột mất cơ hội. - Chín triệu! Thôi Ân Hi theo sát đằng sau, hoàn toàn là bản sao chép lại lúc nãy, chẳng qua lần này đổi lại là Thôi Ân Hi áp sát Long Mỹ Tâm mà thôi. Người ở hội trường đã mau sụp đổ rồi. Mọi người hoàn toàn quên mất đây là hoạt động quyên góp từ thiện. Sự phát triển của sự việc, quả thực là trầm bổng lên xuống, quanh co khúc khuỷu, nhưng nhiều lần đều khiến bạn đoán không ra. Dung Đạo Nhất tiêu tốn hơn năm triệu, mua được một bức tự vô danh khác, pháp gia mua chữ của pháp gia, dứt khoát là một chuyện kỳ lạ. Điều này đã làm cho người ta thấy rất kinh ngạc rồi, nhưng suy cho cùng vẫn có thể lý giải. Dẫu sao ở đó có bản nét chữ đẹp của Minh Không đại sư, hết sức hiếm thấy. Nhưng Long Mỹ Tâm với tư cách là người khởi xướng làm quỹ từ thiện, vậy mà lại cùng với thiên kim của tập đoàn Bình Hải đến từ Hàn Quốc, điên cuồng truy đuổi mua chiếc chặn giấy này. Đây là vì cái gì chứ, mọi người hoàn toàn không nghĩ ra! Đối với chiếc chặn giấy này mà nói, ba trăm ngàn đã được đánh giá cao lắm rồi. Vậy mà hai người này căn bản là tựa hồ không cần quan tâm đến giá tiền, chỉ muốn đem chiếc chặn giấy này bỏ vảo túi. - Hăng hái quá làm gì nhỉ? Cố Địch từ ghế đứng hẳn lên, hướng về phía Tăng Nghị đưa ra hai ngón tay cái, ý là nói: - Cũng là cậu mạnh! - Mười triệu! - Mười triệu một trăm ngàn!