Thủ Tịch Ngự Y
Chương 356 : Đầu bị cửa kẹp
- Tôi giới thiệu với cậu một chút, vị này là người mà tôi đã từng nhắc đến với cậu, Tăng Nghị!
Hoàng lão khoát tay:
- Tăng Nghị, vị này chính là giáo sư Phan Bảo Tấn.
Tăng Nghị cười tiến lên trước hai bước, vươn tay nói:
- Đã sớm nghe danh y thuật cao minh của giáo sư Phan, được xưng tụng là “Tiểu Diệp Thiên Sĩ”. Ngày hôm nay có thể được quen biết giáo sư, quả thật đúng là vinh hạnh của vãn bối.
Diệp Thiên Sĩ là một đại danh y thời nhà Thanh, được xếp vào một trong mười vị đại danh y của Trung Quốc thời cổ đại, bởi vậy “Tiểu Diệp Thiên Sĩ” có thể coi là một sự ca ngợi cực kỳ lớn đối với một bác sĩ trung y hiện nay.
Phan Bảo Tấn cười nói:
- Tôi biết cậu có thể được Hoàng lão tán thưởng như vậy, có thể nói là rất khó lường.
- Ngồi đi, ngồi đi!
Hoàng lão cười ha hả
- Ngồi xuống rồi nói! Vừa gặp mặt liền thổi phồng lẫn nhau, ai không biết còn tưởng rằng chúng ta, mấy người bác sỹ trung y đều đổi sang nghề kể chuyện rồi.
Phan Bảo Tấn cười to, ngồi xuống một chiếc ghế bên cạnh, nói:
- Hiện nay thì vị trí của Trung y ở trong nước dần dần suy giảm, với tình trạng như vậy, có thể tổ chức được một hội nghị nghiên cứu và thảo luận với quy mô lớn về Trung y là cực kỳ khó. Sư phụ tôi cũng rất muốn được tham dự, đáng tiếc đúng lúc lại có công việc, không thể tới được. Bởi vậy người còn cố ý căn dặn tôi rằng, nhất định phải trực tiếp nói một câu xin lỗi với Hoàng lão.
- Ông ấy thực là khách sáo quá rồi, trong điện thoại cũng đều giải thích qua một lượt, bây giờ còn bắt cậu tới tận đây một chuyến chỉ để giải thích một câu.
Hoàng lão khoát tay:
- Có cái tâm này thôi là được rồi. Kỳ thực hội nghị nghiên cứu cùng thảo luận lần này có thể được tiến hành, còn phải cảm ơn Tăng Nghị. Dù sao cũng là cậu ta tài trợ hoàn toàn cho hành trình của hội nghị. Ha ha…
Tăng Nghị khách khí cười nói:
- Công việc dự trù tính toán cụ thể đều là do học viện Y học Nam Vân làm hết. Tôi cũng chỉ đưa ra đề nghị mà thôi, đây còn phải cảm ơn Hoàng lão một lòng ủng hộ. Không có ngài đứng ra, cũng không có khả năng có quần anh hội tụ rầm rộ như vậy.
Phan Bảo Tấn lại nhìn Tăng Nghị một lần, trong đầu thầm nghĩ người thanh niên này không đơn giản. Hoàng lão thân tại hai giới y chính, bởi vậy bình thường cực kỳ cẩn thận trong lời nói cũng như việc làm của bản thân, cũng rất ít khi tham dự những hội nghị không trọng yếu. Nhưng lần này Hoàng lão lại rất chú ý tới chuyện hội nghị nghiên cứu, cũng rất tận tâm tận lực đi lại hô hào, có thể thấy được người thanh niên này rât có lực ảnh hưởng đối với Hoàng lão.
Từ khi nào mà trong giới Trung Y lại có một nhân vật lợi hại đến như vậy, chính mình lại không hay biết gì cả. Phan Bảo Tấn suy nghĩ trong lòng.
Hoàng lão lại hỏi:
- Nghe nói tham dự hội nghị lần này còn có đại biểu của quỹ y học David?
Tăng Nghị gật đầu:
- Thiếu gia David của gia tộc David ở Mỹ tự mình tham gia. Ngoài ra, tiểu thư Thôi Ân Hy của tập đoàn Bình Hải từ Hàn Quốc cũng sẽ tham dự. Hai người này hiện nay đã tới Vinh Thành.
Hoàng lão nhẹ gật đầu. Tốt, có tập đoàn lớn của nước ngoài quan tâm tới Trung y, chắc hẳn có thể thức tỉnh mấy người đương quyền trong hệ thống Y tế trong nước. Đây cũng là nguyên nhân chính vì sao mà Hoàng lão lại đặc biệt đồng ý tham dự hội nghị nghiên cứu lần này. Đó là để cải thiện hiện trạng phát triển của Trung y trong nước, Hoàng Xán có thể nói là tận tâm tận lực.
Phan Tấn Bảo hỏi:
- Quỹ y học David chuyên nghiên cứu Tây y, sẽ không…
- Có liên quan gì đâu, nói cho cùng trong nước cũng có người coi Trung y như mấy thứ tà đạo mà muốn vứt bỏ đi. Nếu có người đồng ý tiếp thu, thì cứ để cho họ nhận lấy, còn hơn là chờ chúng ta chết hết. Đến lúc đó Trung y sẽ thất truyền hoàn toàn.
Hoàng lão nói tới đây, tâm trạng có chút kích động, mấy năm nay ông vì sự phát triển của Trung y mà bôn tẩu khắp nơi, nhiều ít có chút lao lực tâm trí quá độ.
Trên đời này đâu có loại y thuật nào có thể trị bách bệnh được đâu.
Nhưng có rất nhiều người từ trong bản chất đã có cái nhìn phiến diện đối với Trung y, trong mắt chỉ có thể nhìn thấy được những loại bệnh mà Trung y không thể trị hết được, nhưng lại làm như không thấy đối với những ca bệnh mà Trung y đã chữa khỏi. Đến khi đối mặt với Tây y, thái độ của họ lại hoàn toàn tương phản, hàng năm có biết bao nhiêu người tử vong bởi quá trình trị liệu, bọn họ không thấy, cũng không chấp nhận rằng đó là vì sự thiếu sót trong phương pháp chữa trị, ngược lại còn vì những sai lầm đó của Tây y mà đưa ra biện giải. Hình như những bệnh mà Tây y chữa không khỏi đó đều là điều hiển nhiên, mà Trung y nếu không chữa khỏi thì lại thành chuyện không thể tha thứ được.
Phan Bảo Tấn nhìn Hoàng lão nổi nóng cũng không nói thêm gì nữa.
Tăng Nghị thì lại cười nói:
- Hoàng lão có chút bi quan rồi, có vài thứ đều không phải muốn cầm là cầm lấy đi được. Có những thứ không phải muốn tiêu diệt là tiêu diệt được, vạn vật trên thế gian đều có một quá trình hưng suy tiến thối. Hiện tại có tập đoàn lớn quan tâm tới Trung y, vậy có thể nói lên rằng vị thế của Trung y đã dần thay đổi theo chiều hướng tốt đẹp.
Trong đầu Hoàng Xán cảm thấy sốt ruột, bởi ông sợ sinh thời chính mình khó có thể nhìn thấy sự trỗi dậy của Trung y, ông than thở:
- Chỉ mong được như lời cậu nói thôi!
Tăng Nghị liền nói sang chuyện khác, mang chuyện của Thái Thành Lễ nói với Phân Bảo Tấn một chút.
Phan Bảo Tấn lập tức tỏ thái độ:
- Được, cá nhân tôi không có bất kỳ một vấn đề gì. Có thể khiến cho Thái gia thúc thủ vô sách, nói vậy cái bệnh này có vẻ tương đối phiền phức. Tôi rất có hứng thú muốn tới học tập một chút.
- Học tập là giả.
Hoàng Xán nở nụ cười một tiếng:
- Tôi thấy thì có vẻ là cậu lại ngứa nghề rồi mới đúng, muốn cùng mấy lão già chúng tôi luận bàn một phen?
Phan Bảo Tấn cười, cũng không chút nào che dầu nói:
- Y thuật chính là phải luận bàn, giao lưu nhiều thì mới có phát hiện mới, tiến bộ mới.
Hoàng Xán khẽ mỉm cười cũng không đưa ra ý kiến. Ông không phản đối chuyện luận bàn với nhau, nhưng cũng không ủng hộ quan điểm này của Phan Bảo Tấn. Trung y là một loại y thuật để trị bệnh cứu người, không có nhiều sự phát hiện đến như vậy. Nó không phải là một cuộc thi đấu thể thao, không cần phải phân tách ra ai là quán quân hay á quân; nó cũng không phải một loại xiếc để múa may nơi đầu đường, không cần phải làm cho nó sôi động. Chỉ cần có thể chữa được khỏi bệnh, loại trừ đi sự thống khổ của người bệnh, cho dù là một thầy thuốc quê mùa thì cũng có tác dụng của nó.
Mục đích của việc luận bàn là vì có thể truyền bá thứ y thuật càng ngày càng tuyệt diệu tới mọi người, mà đều không phải phân tranh cao thấp.
Phan Bảo Tấn chỉ vì mưu cầu danh lợi mới muốn luận bàn, ngoại trừ thích giao lưu về y thuật ra, còn có một nguyên nhân rất quan trọng, đó là ông ta muốn khẳng định bản thân. Thủy Hành Châu có khoảng bảy tám người đệ tử chân truyền, mặc dù Phan Bảo Tấn là người có tư lịch lâu nhất, nhưng không chắc sau đó ông có thể tiếp nhận được gánh nặng của Thủy Hành Châu. Nếu như ở phương diện y thuật có đủ năng lực để áp đảo những người khác, như vậy hy vọng sẽ tăng lên nhiều.
Đối với tính toán nhỏ đó trong đầu của Phan Bảo Tấn, mấy người như Hoang Xán đều rất rõ ràng, nhưng cũng đều hiểu được, ai mà không có một chút tính toán nhỏ cho mình, huống chi đây cũng không phải cái gì chuyện xấu. Chí ít nó thể hiện rằng Phan Bảo Tấn là một người có chí cầu tiến, hơn nữa y thuật của Phan Bảo Tấn cũng thực sự rất cao, bởi vậy mấy người Hoàng Xán cũng không ngại mà đỡ ông ta một phen.
- Vậy lần này cậu phải làm cho thỏa cơn nghiện đi, Tăng Nghị một lát nữa còn phải đi gặp mấy vị đại gia để đàm phán cho ổn chuyện hội nghị.
Hoàng lão cười.
Phan Bảo Tấn vừa nghe, liền chủ động nhận, nói:
- Tôi nghĩ chuyện hội chẩn để tôi đi nói chuyện rồi sắp xếp cho.
Tăng Nghị cười nói:
- Có giáo sư Phan nguyện ý hỗ trợ, vậy là hay nhất rồi. Vãn bối đang lo khả năng của mình còn kém, lời nói chưa đủ uy tín, không đủ để mời được các vị tiền bối. Để lúc quay về tôi nhất định sẽ báo cáo chuyện này với Thái tiên sinh.
Phan Bảo Tấn xua tay chặn lại:
- Tôi cũng không phải vì trèo cao. Cứ như vậy đi, một lúc nữa tôi sẽ trước tiên xử lý chuyện này.
Ở chỗ này ngồi một hồi, Phan Bảo Tấn liền xin phép đi trước, có lẽ là sốt ruột chuyện an bài việc hội chẩn. Có thể được cùng luận bàn với nhiều cao thủ như vậy, Phan Bảo Tấn có chút hưng phấn. Đây chính là một cơ hội không thể bỏ qua được.
Tăng Nghị liền cười nói với Hoàng Xán:
- Giáo sư Phan thật là một người hấp tấp, mấy ngày hôm trước tôi đã được gặp Thái Trí Trung, tôi đang chuẩn bị giới thiệu một chút về tình hình bây giờ cho tất cả mọi người, thế mà ông ta đã đi mất tiêu rồi.
Hoàng Xán liền khoát tay áo cười nói:
- Vậy không cần phải nói nữa. Cậu làm thế này không phải thành lão đây nói bừa rồi sao? Đến lúc đó Bảo Tấn lại lấy lão ra làm chuyện cười.
Tăng Nghị cười to. Hoàng Xán là một trong số những đại danh y mà hắn đã gặp qua có tính cách chân thành mà thẳng thắn nhất. Hơn nữa cũng không thích làm bộ cao giá. Nếu là những người khác, hơn phân nửa là không có khả năng sẽ cùng một người vãn bối như Phan Bảo Tấn đi làm những cái trò như vậy.
- Buổi tối tôi đã chuẩn bị đón gió tẩy trần cho Hoàng lão. David tiên sinh cùng với tiểu thư Thôi Ân Hi cũng muốn nhân cơ hội này được chính thức gặp mặt Hoàng lão một chút.
Tăng Nghị nói.
Hoàng Xán chỉ hơi gật đầu:
- Được, đến lúc đó cậu hãy tới đón lão.
Tăng Nghị cũng không tiếp tục làm phiền Hoàng lão nữa, dù sao thì Hoàng Xán cũng mới đường xá xa xôi tới đây, người cũng có tuổi rồi, phải để cho ông ấy nghỉ ngơi một chút:
- Vậy tôi sẽ đi thông báo tin tức tốt này cho David tiên sinh cùng với tiểu thư Thôi Ân Hi, để cho bọn họ trước vui vẻ một chút.
Hoàng Xán cười cười, vẫy vẫy tay, ý bảo Tăng Ngị có thể đi làm việc của mình rồi.
Truyện khác cùng thể loại
187 chương
67 chương
137 chương
224 chương
97 chương
60 chương
175 chương