Thủ Tịch Ngự Y

Chương 352 : Lãnh đạo Tăng

Buổi chiều, Tăng Nghị từ thang máy đi ra, nhân viên công tác của Sở Y Tế đang chuẩn bị thu dọn bàn để tan làm. - Phó Chủ nhiệm Tăng! Người đó nhìn thấy Tăng Nghị liền bước nhanh tới phía trước, nói: - Nửa tiếng trước hai bạn học của anh đã đi ra ngoài rồi! Tăng Nghị gật đầu, cười nói: - Cảm ơn! Người đó liền nói: - Cũng là Phó chủ nhiệm Tăng anh tốt tính, đổi lại là tôi cũng không thể chịu đựng nổi cái loại bạn học này. Tăng Nghị xua tay, nói: -Thế giới lớn như vậy, người nào cũng có. Nếu như ngày nào cũng vì những người đó mà tức giận, thì sớm muộn gì cũng sinh bệnh, ha ha ha ha. Đi thôi, chúng ta đều hết giờ làm rồi! Hai người đi ra ngoài, vừa mới ra tới đại sảnh của khách sạn, liền nhìn thấy chiếc xe Volvo của Cố Hiến Khôn trờ tới. - Tăng Nghị, đừng đi vội, đúng lúc tôi đang tìm cậu! Cố Hiến Khôn đẩy cửa xuống xe, nhanh chóng đi tới. Chậm thêm một phút nữa, Tăng Nghị sợ là đã rời khỏi khách sạn Thanh Giang. Nhân viên công tác của Sở Y Tế thấy Tăng Nghị có việc liền cáo từ đi trước một bước. - Có việc gì nói một tiếng trong điện thoại là được rồi! Lại còn phải đích thân đi một chuyến tới đây sao? Tăng Nghị cười ha hả: - Cố tổng mỗi ngày trăm công nghìn việc, thời gian đúng là rất quý giá. Cố Hiến Khôn xua tay, nói: - Đừng có chế giễu tôi, vào bên trong vừa ăn vừa nói. Tôi có việc phải nhờ cậu giúp đỡ. - Buổi tối tôi có hẹn vài người bạn cũ cùng ăn cơm. Nếu việc không vội thì để ngày mai nói sau. Tăng Nghị nói. Cố Hiến Khôn cân nhắc rồi nói: - Không được! Việc này có chút cấp bách. - Vậy nói ngắn ngọn đi. Tăng Nghị không không còn cách nào khác đành cùng với Cố Hiến Khôn đi vào đại sảnh khách sạn, tìm một chỗ ngồi xuống, nói: - Chuyện gì mà anh phải đích thân ra mặt vậy? - Lợi dụng lúc mở hội nghị nghiên cứu và thảo luận, sẽ có rất nhiều danh y tới đây. Thái Thành Lễ muốn giúp con mình nên đã sắp xếp một lần hội chẩn chuyên môn, cụ thể là bệnh gì cũng chưa nói. Anh ta tìm đến mẹ tôi, mẹ tôi lại bàn giao việc này cho tôi. Cố Hiến Khôn nhìn Tăng Nghị: - Nghĩ tới nghĩ lui, việc này còn phải nhờ cậu ra mặt. Cậu cùng với các danh y tương đối quen thuộc, cậu tới sắp xếp lời nói sẽ tốt hơn một chút. Tăng Nghị chỉ biết là đã xảy ra chuyện gì. Thái Thành Lễ có thể là sợ làm các danh y bất mãn, nên muốn tìm một người quen biết các danh y quen để sắp xếp hội chẩn. Như vậy danh y cũng sẽ tận tâm tận lực một chút. Trên thực tế Thái Thành Lễ chính là muốn chạy con đường khác, sợ là cũng rất khó sắp xếp. Hoàng lão, Thủy lão thì không cần phải nói. Hai vị này đều là chuyên gia của Ủy ban bảo vệ sức khỏe Trung Ương, cấp bậc cao trong nghề. Tỉnh Giang Nam căn bản không ai có thể huy động. Tăng Nghị đến nay nhớ rất rõ cảnh tượng ngày đầu tiên mình đến Vinh Thành, Lý Chính Khôn đến là vì Phùng Ngọc Cầm làm hội chẩn. Phương Nam Quốc thân là số một tỉnh Giang Nam cũng không dám chậm trễ, đích thân đến bệnh viện Nhân dân tỉnh để tiếp đón. Thái Thành Lễ muốn sử dụng sức mạnh hành chính mời Hoàng lão, Thủy lão. Vậy chỉ có thể tìm đến lãnh đạo chính quyền Trung Ương. Cũng là vì con trai mình nên chuyện này có chút chuyện bé xé ra to! Thể diện của Thái Thành Lễ cũng không lớn đến mức này. Về phần Lưu Phong Kiệt, Trương Thanh, những thần y dân gian này thì căn bẳn là không chịu lực ảnh hưởng của chính quyền hành chính. Có nể mặt anh không thì toàn bộ phải dựa vào tâm trạng. - Tôi sẽ cố gắng hết sức sắp xếp. Tăng Nghị im lặng suy nghĩ một chút. Trung y vì sự bất đồng về quan niệm giữa các trường phái, rất ít khi có việc hội chẩn như thế này. Anh làm cho bác sĩ của phái Hỏa thần, phái Ôn bệnh, phái dưỡng âm cùng lúc hội chẩn cho một người bệnh. Kết quả cuối cùng rất có thể sẽ không có được một kết luận thống nhất. Tất cả bác sĩ cũng sẽ đập bàn bỏ đi. Nhưng việc này cũng không phải là không thể. Tất cả các danh y đều thích nghiên cứu các nghi nan tạp chứng một chút. Nếu như dùng cái cớ này có thể sẽ tập hợp được bon họ lại cùng một chỗ. - Chắc là không có vấn đề gì. Sau khi sắp xếp xong, tôi sẽ thông báo cho anh biết. Tăng Nghị nói: Cố Hiến Khôn cười: - Vậy tất cả xin nhờ cậu! - Khách khí như vậy làm gì chứ! Tăng Nghị đứng lên, nói: - Việc nói xong rồi, tôi cũng vội phải đi đây! Cố Hiến Khôn ở phía sau, nói: - Đừng vội đi, còn việc của Hồ Tinh Tinh nữa mà. Rốt cục thì anh dự định khi nào bắt đầu chính thức triển khai hoạt động? Bên này tôi cũng đã sớm tính toán rồi! - Sau khi hội nghị nghiên cứu và thảo luận chấm dứt, tôi phải đi lên thành thố một chuyến làm một chuyên đề báo cáo. Tăng Nghị nói. Cố Hiến Khôn gượng cười: - Chưa từng thấy cậu như vậy, chuyện này đổi lại là người khác, làm nhanh làm chóng vẫn chỉ sợ là quá chậm ấy chứ. Cậu thì ngược lại, Lã Vọng buông cần (bình tĩnh không vội vàng lo lắng chút gì cả). - Thật ra anh cũng hiểu rõ, việc này càng kéo dài, chờ xem triển vọng của khu công nghệ cao rõ ràng mới động thủ, phiêu lưu sẽ càng nhỏ. Tăng Nghị cười: - Yên tâm, giai đoạn trước chúng ta làm việc vô cùng chu đáo, trong thành phố nhất định sẽ dốc sức ủng hộ. - Vậy thì tôi bắt đầu chuẩn bị. Cố Hiến Khôn nói xong. Tăng Nghị gật đầu, nói: - Chuẩn bị nhiều tiền hơn một chút. Cố Hiến Khôn cười ha ha: - Được rồi! Vậy tôi đi về trước đã. Vốn dĩ muốn cùng cậu ăn một bữa cơm, xem ra chỉ có thể để lần sau. Sau khi hai người tạm biệt rồi, Tăng Nghị liền đi tới chỗ của Vương Bưu, Lỗ Ngọc Long. Nơi này lúc trước Tăng Nghị cùng Trần Long cũng đã đến vài lần, kêu Lý Ngư Phủ làm một ít cá nướng đặc sắc và thỏ nướng. Ở Vinh Thành được coi là một khách sạn tương đối có phong vị. Đi vào gian phòng bên trong đã có năm người ngồi rồi, Tăng Nghị chắp tay, cười nói: - Thật xin lỗi! Thật xin lỗi, đã tới muộn rồi, làm mọi người phải chờ lâu. Lỗ Ngọc Long đứng lên, trong miệng ngậm một điếu thuốc, nói: - Phạm Vạn Cần sẽ không cần giới thiệu, tôi giới thiệu qua cho anh một chút hai vị phu nhân này. Đây là vợ tôi, anh cứ gọi chị dâu là được, vị này chính là bạn gái của Phạm Vạn Cần, tên là Tiểu Như. Tăng Nghị tiến lên chào hỏi, nói: - Vạn Cần đến Vinh Thành khi nào vậy? Phạm Vạn Cần vóc người đen đen, gầy gầy, đeo một đôi kính mắt dày, cười rộ lên ngại ngùng nói: - Mới đến thôi, mới đến thôi! Không nghĩ là có thể gặp Tăng Nghị anh ở đây, thật sự là rất vui. Nhóm bạn học cũ của chúng ta, sau khi tốt nghiệp chưa từng gặp nhau. - Mọi người ngồi xuống đã. Vương Bưu giơ tay bảo mọi người ngồi xuống. Chờ sau khi mọi người đều ngồi xuống hết cả rồi, cười ha hả nói với Tăng Nghị: - Tăng Nghị anh thế này là không đúng rồi, sao không mang theo bạn gái cùng tới chứ, để cho mọi người chiêm ngưỡng. - Đúng thế! Lỗ Ngọc Long gật đầu: - Cô gái buổi trưa anh tiếp có phải là bạn gái của anh không? Tăng Nghị xua tay, nói: - Đó chỉ bạn đồng nghiệp cùng hợp tác thôi! Thật sự là chưa có. Nếu có nhất định sẽ mang đến đây cho mọi người biết. Vương Bưu và Lỗ Ngọc Long liếc nhìn nhau, trong lòng thư thái hơn rất nhiều, nghĩ cũng làm gì có chuyện đó. Làm sao mà tất cả các chuyện tốt tên tiểu tử cậu đều chiếm hết được chứ. Vương Bưu liền nói: - Tôi thấy cô gái đó rất tốt, Tăng Nghị anh phải nắm chắc đấy. Anh xem Phạm Vạn Cần năm đó ở trong lớp là một người hiền lành, cùng bạn gái nói chuyện cũng không dám, bây giờ người ta cũng có một nửa cho mình rồi. Phạm Vạn Cần lại ngại ngùng cười, nhìn bạn gái mình một chút cũng ngại. Tăng Nghị cười rồi chuyển đề tài, nói: - Vạn Cần là một người con trai tốt, cô Tiểu Như thật là tinh mắt. Tôi chúc hai người từ nay về sau sẽ hạnh phúc. Phạm Vạn Cần càng ngại, nói; - Còn sớm mà, bây giờ nói cái này còn sớm… Nói chưa xong liền nhìn thấy vẻ mặt thống khổ của Phạm Vạn Cần, không cần phải đoán đều biết rằng ở bên dưới bàn bị bạn gái véo một cái rồi. Tăng Nghị cười hai tiếng ha hả. Khi còn ở trường học quan hệ của hắn và Phạm Van Cần tốt hơn một chút so với Vương Bưu, Lỗ Ngọc Long. Bởi vì hắn và Phạm Vạn Cần đều là hai người lập dị, cũng từ trong núi đi ra. Chỉ cần vừa đến kì nghỉ là hai người này biến mất. Học phí đại học và phí sinh hoạt của Phạm Vạn Cần đều là ngày nghỉ cuối tuần đi làm gia sư kiếm ra. Còn lại Tăng Nghị thường hay dành thời gian đi thăm hỏi y thuật của các cao nhân dân gian. Tăng Nghị nhớ rất rõ lúc đó Phạm Vạn Cần rất bận, nhưng vẫn đến nhà mình giới thiệu cho mình đi dạy thêm. Cậu ta là một người rất nhiệt tình, rất chất phác. Người đã đến đầy đủ, liền bắt đầu mang thức ăn và rượu lên. Trong bữa tiệc Phạm Vạn Cần có nói đến mục đích đến Vinh Thành lần này của mình. Sau khi tốt nghiệp đại học, Phạm Vạn Cần thi lên làm nghiên cứu sinh Trung y. Bạn gái Tiểu Như bây giờ của anh ta cũng là một giáo viên. Lần này hai người cùng nhau đến Vinh Thành là nghe nói trường đại học Y Vân Nam muốn tuyển giảng viên Trung y, nên tới đây thử vận may xem sao. Gia đình Phạm Vạn Cần ở vùng núi, tương đối nghèo khó, quan hệ của hai người cũng không được tán thành, cho nên Phạm Vạn Cần đối với lời mời làm giáo viên này rất để tâm. Nếu có thể vào làm giảng viên đại học, coi như cũng là một công việc ổn định rất vẻ vang. Trong nhà Tiểu Như phản đối cũng sẽ ít hơn một chút. Phạm Vạn Cần hăng hái đưa chén rượu ra hướng tới mọi người, nói: - Lớp trưởng Vương bây giờ là trợ lý đắc lực của giáo sư Phan, lời nói trong giới Trung y cũng có phần trọng lượng. Ngọc Long và Tăng Nghị ở Vinh Thành cũng tương đối quen thuộc. Về chuyện này còn phải nhờ các anh giúp đỡ, tôi xin kính mọi người một ly, cảm ơn trước. Nói xong, Phạm Vạn Cần ngửa cổ uống một hơi hết sạch ly rượu trắng, lập tức mặt và cổ đều nghẹn đỏ, xem ra là không biết uống rượu. Tăng Nghị giơ tiếp một chén rượu lên, nói: - Đều là bạn học cả, nói những lời này đều là thừa rồi. Cho dù anh không mở lời, chúng tôi cũng sẽ tận tâm tận lực giúp người bạn cũ, cố gắng giúp anh làm tốt việc này. Vương Bưu và Lỗ Ngọc Long có chút mất hứng. Hai người chúng tôi ngồi ở trong này còn chưa trả lời, tên tiểu tử cậu đã nói ra trước những lời màu mè. Cậu cho là việc này dễ dàng xử lý thế à? Trước khi nói không nghĩ xem có bao nhiêu người muốn vào trường đại học Y làm giảng viên. Bây giờ trường đại học Y Vân Nam cũng chưa chính thức thành lập, cho dù hắn có muốn tìm người quan hệ cũng không biết nên đi tìm ai!? Bản thân tên tiểu tử cậu đem tình cảm riêng ra làm, nhưng cuối cùng chân chạy việc còn không phải là nhờ hai người chúng ta sao?