Thủ Tịch Ngự Y
Chương 349 : Ôm một cái
Tất cả mọi người đều biết Vi Hướng Nam không hiểu y thuật, lại càng không biết gì về phong thủy. Cho nê, cho dù Vi Hướng Nam có nói chính mình đối với bệnh của Thái Trí Trung không có biện pháp thì cũng là tình lý bên trong. Nếu Vi Hướng Nam nguyện ý hỗ trợ, việc này liền biến thành chuyện của Tăng Nghị. Nếu tất cả được giải quyết ổn thỏa, hình tượng cao tăng của Minh Không được đẩy lên rất cao.
Tăng Nghị thậm chí vẫn còn hoài nghi, Minh Không khi giới thiệu Thái phu nhân đến tìm Vi Hướng Nam, khả năng sẽ nghĩ tới việc mình sẽ giúp Vi Hướng Nam trả đũa. Không trị cũng phải trị. Minh Không sợ là không chỉ có thói quen giả thần giả thánh mà đạo lý đối nhân xử thế cũng đã nắm chắc đến trình độ lão luyện.
Vi Hướng Nam còn có một nghi vấn cuối cùng:
- Thái gia mời không ít bác sĩ, như thế nào lại nhìn không ra bệnh của Thái Trí Trung?
Tăng Nghị cười, thầm nghĩ Vi Hướng Nam đúng thật là hồ đồ. Năm ngoái, Dĩnh Tâm và Hạo Lân bị bệnh, cũng có thầy thuốc nhìn không ra nguyên nhân trong đó. Hắn nói:
- Bác sĩ nổi tiếng, nghiệp vụ bình thường đều rất bận rộn. Thái gia mời bọn họ đến, tuy rằng cũng sẽ tận tâm khám và chữa bệnh, nhưng nhất định sẽ là tới rất vội vàng. Chẩn đoán bệnh nhi mà vội vàng thì rất khó phát hiện nguyên nhân gây bệnh. Nếu không phải hôm nay đi theo Thái Trí Trung cả ngày, em cũng không nhìn ra nó bị bệnh.
Vi Hướng Nam lúc này tỉnh ngộ, nhớ lại Tăng Nghị năm ngoái đã từng nói qua, xem bệnh cho trẻ nhỏ giống như là xem bệnh cho người câm. Đó không chỉ cần đến y thuật mà còn là sự kiên nhẫn và cẩn thận. Tuy nhiên, sợ là cũng chỉ có Tăng Nghị mới có thể cẩn thận quan sát và cân nhắc mối liên quan giữa các sự việc. Nếu đổi là bác sĩ khác, cho dù nhìn thấy việc Thái Trí Trung được người khác ôm vào lòng thì cũng xem như không thấy.
Sau khi nói ra nguyên nhân gây bệnh cùng với phương pháp chữa trị, Tăng Nghị biết rằng Vi Hướng Nam sẽ xử lý tốt hết thảy. Lập tức hắn nhấn số tầng trệt, cười nói:
- Thái phu nhân khó có được cơ hội đến Nam Giang một chuyến, chúng ta nhất định phải thịnh tình khoãn đãi mới được. Em đi đốc thúc nhà bếp, bảo đầu bếp xuất ra trình độ tốt nhất của mình. Haha….
Vi Hướng Nam trở lại phòng, thấy Tăng Nghị không có ở đó thì liền nhíu mày.
Thái phu nhân lên tiếng:
- Em của em ra ngoài giục đồ ăn rồi.
Vi Hướng Nam mày giãn ra, cười nói:
- Vậy thì mặc kệ cậu ấy đi. Cậu ấy quan hệ với Cố Hiến Khôn rất tốt, là khách quen ở đây. Đại khái là muốn đến nhà bếp giám sát chút ấy mà.
Quả nhiên, lát nữa nhân viên phục vụ liền mang đồ ăn lên, cùng với một số món ăn mà Vi Hướng Nam không có gọi:
- Những món ăn này là Tăng tiên sinh bảo nhà bếp làm. Khi dùng đều là nguyên liệu tươi sống vừa mới nhập về ngày hôm nay.
Thái phu nhân nghe xong trong lòng rất thoải mái. Còn có người thay mình đến nhà bếp giám sát. Rất không sai.
Chỉ có điều, Vi Hướng Nam sau khi trở về lại tránh nói đến chuyện của Thái Trí Trung khiến cho Thái phu nhân rất khó đem đề tài này quay lại. Điều này khiến cho cô cảm thấy rất sốt ruột.
Trương tổng hai tay chống nạnh, đứng ở đầu bếp chỉ huy hiện trường. Một mâm thức ăn được bưng ra. Trương tổng liền đem ra ngoài, nhưng không bảo nhân viên phục vụ mang đi, mà là tự mình đem tới một gian phòng bên ngoài. Nơi đó có một cái bàn nhỏ, bình thường là dùng cho bếp trưởng ngồi. Giờ phút này là dành cho Tăng Nghị ngồi ăn cơm.
Trương tổng bưng đồ ăn lên bàn, xoa tay nói:
- Phó chủ nhiệm Tăng, cậu xem có đủ chưa. Có cần thêm nữa không?
Tăng Nghị liền cười nói:
- Đủ rồi, đủ rổi. Tôi một người làm sao mà ăn hết chứ. Trương tổng dùng cơm chưa? Nếu chưa thì cùng nhau ăn nhé.
Trương tổng cười ha hả, cũng không khách khí, thuận thế ngồi trước mặt Tăng Nghị, bảo người ta mang đến một cái chén, đôi đũa, vừa ăn vừa nói chuyện:
- Phó chủ nhiệm Tăng tự mình xuống bếp thúc giục đồ ăn. Như vậy vị khách trên lầu hôm nay nhất định rất quan trọng.
Tăng Nghị cười:
- Ông có biết Thái Thành Lễ không?
Trương tổng lập tức biến sắc nói. Điều này làm sao mà không biết chứ. Quả thực là biết rất rõ là khác.
- Thái tiên sinh đến đây sao?
- Là vợ của Thái Thành Lễ và con trai.
Tăng Nghị nói.
Trương tổng liền ồ một tiếng, thầm nghĩ Vi Hướng Nam mặt mũi thật lớn, không ngờ có thể mời vợ của Thái Thành Lễ đến dùng cơm. Thái gia tự cho mình rất cao, bình thường lui tới đều là phu nhân của Chủ tịch tỉnh. Chỉ có điều Trương tổng cảm thấy có chút khó hiểu. Ông ta biết rất rõ khi Phương Nam Quốc ăn cơm, Tăng Nghị cũng nhất định sẽ ở lại tiếp khách. Tuyệt sẽ không lui tới gian bếp để thúc giục đồ ăn. Xem ra Phó chủ nhiệm Tăng không thích ăn cơm với Thái phu nhân.
Ông lại bảo nhà bếp làm thêm một món canh, hai người ngồi trong phòng, thuận tiện kiểm tra lại công việc sắp tới.
Ăn được một lát, Trương tổng nghe điện thoại, sau đó cuống quýt đứng lên, nói:
- Thái tiên sinh đã tới dưới lầu. Tôi phải đi nghênh đón một chút.
Tăng Nghị chỉ lên trên nói:
- Hiện tại xuống lầu cũng chậm rồi. Ông hãy khẩn trương lên lầu thông báo một tiếng.
Trương tổng vỗ trán, vội vàng đi vào phòng bếp đi bằng thang máy vận chuyển đồ ăn chuyên dụng, thẳng lên trên lầu.
Gõ cửa vào thông báo một tiếng, thì ngoài hành lang đã vang lên tiếng cười của Thái Thành Lễ, sau đó liền thấy Thái Thành Lễ cất bước tới, sảng khoái cười nói:
- Vi tổng mở tiệc khoản đãi, tôi lại tới chậm. Thật sự là không nên.
Vi Hướng Nam đứng dậy chào hỏi rồi mời Thái Thành Lễ vào bàn ngồi.
Thái phu nhân đi tìm Vi Hướng Nam hỏi chuyện của đứa nhỏ, kết quả thành hay không cả một ngày đều không có hồi âm. Thái Thành Lễ cảm thấy không yên lòng, lúc này mới tự mình đến.
Vi Hướng Nam hướng Trương tổng duỗi tay ra, nói:
- Mau dọn bàn này, bày bàn khác đi.
Thái Thành Lễ liền nâng tay chặn lại:
- Mới vừa dùng bữa với người bạn làm kinh doanh nên cũng đã ăn qua cơm. Vi tổng không cần khách khí như vậy. Bảo người pha cho tôi một ly trà nóng là được rồi. Tướng Quân Trà đi.
Khi nói chuyện, Thái Thành Lễ lặng lẽ nhìn vợ của mình liếc mắt một cái, thấy vợ mình nhẹ nhàng lắc đầu, nhân tiện nói:
- Kỳ thật bữa cơm này hẳn là vợ chồng chúng tôi mời Vi tổng mới đúng.
Một bên Trương tổng muốn nôn mửa. Không thể nào? Vợ chồng Thái Thành Lễ phải mời Vi Hướng Nam dùng cơm sao? Bởi vì sao vậy? Tuy nhiên ông ta cũng không tiện hỏi thăm, mau khẩn trương đi ra ngoài bảo người pha trà.
Vi Hướng Nam nói:
- Thái tiên sinh thật biết nói đùa. Ngài đến Nam Giang là khách, tôi là chủ, nên chiêu đãi Thái tiên sinh mới đúng.
Thái Thành Lễ khoát tay chặn lại, cười nói:
- Cô chỉ có điều không biết, kỳ thật vợ chồng chúng tôi còn có một việc, muốn nhờ Vi tổng hỗ trợ.
Vi Hướng Nam trong lòng cảm thấy sảng khoái vô cùng. Thái gia cuối cùng cũng đã có bộ dạng thành khẩn. Cô nói:
- Không biết có chuyện gì, có thể giúp đỡ được Thái tiên sinh.
Thái Thành Lễ cũng không che giấu, nhìn thoáng qua con mình rồi nói:
- Chính là chuyện của Trí Trung. Sáng nay ở Linh Giác Tự, Minh Không pháp sư đã nhắc tới Vi tổng ở Nam Giang quen biết rất nhiều kỳ nhân dị sĩ. Khả năng sẽ có biện pháp. Cho nên việc này còn muốn nhờ cô nhiều hơn. Nếu được thì Thái mỗ tôi cảm kích vô cùng.
Vi Hướng Nam cũng không muốn làm chậm trễ một đứa bé, chỉ có điều cô tức giận phong cách làm việc hư tình giả ý này của Thái gia. Còn có ý muốn áp chế đối phương. Hiện tại thấy Thái Thành Lễ nói như vậy, cô liền lên tiếng:
- Chuyện này vừa rôi cũng nghe Thái phu nhân nói qua, tôi cũng đã có lưu ý.
Thái Thành Lễ cười nói:
- Vậy làm phiền Vi tổng.
Vi Hướng Nam ngẫm nghĩ một chút rồi lộ ra thần sắc khó xử, nói:
- Kỳ thật, tôi vừa rồi do dự nói hay không nói chuyện này. Do có tình huống tương tự với Trí Trung nhưng không xác định có thể trợ giúp được hay không?
Vợ chồng Thái Thành Lễ liếc mắt nhìn nhau, thầm nghĩ Minh Không pháp sư quả thật như thần. Vi Hướng Nam quả nhiên là có biện pháp. Ông ta vội vàng nói:
- Vi tổng cứ nói đừng ngại.
- Hạo Lân nhà của tôi trước kia cũng có tình huống tương tự với Thái Trí Trung. Không muốn ăn, lại hay khóc. Lúc ấy ba mẹ tôi đã hỏi thăm một phương thuốc cổ truyền. Sau khi uống mấy thang thì liền khỏi hẳn.
Vi Hướng Nam nói.
Cô cũng không đề cập đến Tăng Nghị. Thái Thành Lễ đến đây, Tăng Nghị ngay cả mặt mũi cũng không lộ diện, chứng tỏ Tăng Nghị không muốn kết giao với Thái gia. Vi Hướng Nam tất nhiên cũng sẽ không đề cập đến Tăng Nghị. Bởi vì cô cũng thấy phản cảm với đối phương. Chính mình nói nhiều, ngược lại sẽ còn khiến cho Thái gia nghĩ mình đang đặt ra điều kiện.
- Không biết là phương thuốc cổ truyền gì?
Thái Thành Lễ liền hỏi.
- Trần bích thổ tiên thang.
Vi Hướng Nam nói.
Vợ chồng Thái Thành Lễ nhìn nhau. Cứ tưởng là phương thuốc gì, không ngờ chỉ có một loại thuốc, liền hỏi:
- Trần bích thổ tiên thang là thuốc gì vậy? Trị bệnh được sao?
- Trần bích thổ là đất từ trên vách tường có niên đại rất lâu. Có thể trị được tính khí bất hòa.
Vi Hướng Nam cũng không giấu diếm, nói một cách cụ thể.
Thái phu nhân trong lòng có chút tức giận. Đây là đạo lý gì vậy? Chẳng lẽ tính khí bất hòa thì phải ăn đất sao?
Thái Thành Lễ nhíu mày, hỏi:
- Biện pháp trị liệu này có cách nào giải thích không?
Vi Hướng Nam liền nói:
- Tôi không hiểu rõ y thuật, chỉ nhớ rõ là bởi vì đứa nhỏ bị người ta ôm ẵm quá nhiều, nội nhiệt khó phát, sẽ sinh bệnh. Đối với bệnh trạng nhẹ một chút, chỉ cần cho chơi đùa với những đứa bé khác, kiên trì nửa tháng thì sẽ có hiệu quả. Còn bệnh nặng thì phải dùng kèm với thuốc uống.
Thái phu nhân sắc mặt bình thường nhưng trong lòng đã rất khó chịu. Đó là uống thuốc sao? Rõ ràng chính là ăn đất. Cô xem Trí Trung nhà tôi giống như hạng người nào? Sao có thể cùng với bé con nhà khác chơi đùa trên mặt đất. Thật sự là buồn cười.
Vi Hướng Nam đem nguyên nhân gây bệnh và biện pháp điều trị giảng giải ra ngoài, rồi cũng không nói gì thêm. Chính mình đã hết lòng giảng giải cho biết. Trị hay không tị thì xem Thái gia quyết định như thế nào. Thái gia nếu không trị, Tăng Nghị đến đây cũng chỉ là bó tay không biện pháp.
- Đây là phương thuốc cổ truyền, hiệu quả quá mức ly kỳ. Cho nên tôi vừa rồi mới do dự có nên nói hay không.
Thái Thành Lễ nhẹ nhàng khoát tay chặn lại:
- Tôi phải cảm ơn Vi tổng đã biết mà nói ra. Nói không chừng, phương thuốc cổ truyền này còn có thể sử dụng được đấy.
Thái phu nhân bên cạnh nhẹ nhàng đặt đũa xuống, cầm lấy khăn lau tay. Cô thật sự mất hứng đến ăn không vô nữa. Dù sao cô cũng không đồng ý cho con mình ăn cái gì là đất trên tường.
Vi Hướng Nam đột nhiên nhớ tới một sự kiện, lại nói:
- Còn có một việc, ngay tại khách sạn Thanh Giang này cuối tuần sẽ cử hành một hội nghị thảo luận và nghiên cứu trung y. Rất nhiều thầy thuốc nổi tiếng trong và ngoài nước đều đến tham dự. Thái tiên sinh nếu không vội thì có thể ở lại tham dự buổi nghiên cứu và thảo luận.
Thái Thành Lễ mày giãn ra. Tin tức này chính mình thật ra cũng không biết. Chẳng lẽ điều mà Minh Không pháp sư nói chính là buổi thảo luận và nghiên cứu này sao?
Truyện khác cùng thể loại
150 chương
350 chương
572 chương