Thủ Tịch Ngự Y

Chương 345 : Minh Không đại pháp sư

Người thiếu phụ xinh đẹp lắc đầu, nhìn Minh Không nói: - Có đổi phong thủy cũng vô ích. Có người lại nói là bởi vì trong nhà có đồ không sạch sẽ, khi đổi phong thủy đã chọc giận những thứ này. Cho nên Trí Trung mới càng lúc bệnh càng nghiêm trọng. Nghe nói Linh Giác tự pháp sư phật hiệu tinh thâm. Lần này Thành Lễ cùng tôi tự mình đến đây, chính là muốn khẩn cầu hai vị pháp sư có thể trợ giúp làm chuyện này. Minh Không vừa nghe, thiếu chút nữa là muốn đứng nhỏm dậy. Nên biết điều một chút chứ. Lão nạp! À không, là bần tăng. Bần tăng không biết làm phép gì cả. Lại không hiểu cái gì là hàng yêu trừ ma. Ai giúp chỉ cho tôi với. Phương trượng thì trong lòng cũng một trận kêu khổ. Thái Thành Lễ thân phận không giống như bình thường. Nếu mở miệng, anh không đi nhất định là không được. Nhưng khi đi thì lại càng không được. Huống chi, người ta còn cúng một số lượng tiền nhang đèn lớn. Lấy tiền của người ta rồi thì phải vì người ta mà trừ họa chứ. Thái Thành Lễ lúc này nói: - Hai vị pháp sư cứ buông tay mà thử. Thành cũng được, không thành cũng không sao. Thái Thành Lễ lần này tới đây, cũng chỉ là thử một lần. Về vấn đề cúng bái hành lễ, ông ta cũng làm không ít. Hòa thượng đạo sĩ ai cũng mời đến, tiền nhang đèn cúng không biết bao nhiêu. Nhưng bệnh của con trai vẫn cứ như cũ. Nhưng Thái Thành Lễ đối với Minh Không vẫn còn có chút mong đợi. Ông ta nếu không có mấy phần bản lĩnh thì làm cho có thể khiến cho Thôi Tể Xương của tập đoàn Bình Hải, Hàn Quốc sắp chết đến nơi mà vẫn có thể khỏi lại. Phải biết rằng Thôi Tể Xương là người khá bảo thủ. Phương trượng đang suy nghĩ phải làm sao để từ chối. Chuyện này bất luận thế nào cũng không thể đi. - Thái…. - Thái thí chủ quá lo lắng rồi! Minh Không lúc này ánh mắt mở to, tinh quang bắn ra: - Bần tăng vừa rồi cẩn thận quan sát Thái tiểu thí chủ, chính là quý khí vô cùng. Một quý nhân như thế, tà vật làm sao dám quấy rầy. Phương trượng cảm thấy kinh ngạc, thầm nghĩ Minh Không biết nhìn tướng từ khi nào. Minh Không nói những lời này chẳng khác nào là nịnh bợ Thái Thành Lễ. Ai mà chẳng thích người khác nói con mình tốt chứ. Nhưng Thái Thành Lễ lại hỏi: - Thế thì Minh Không pháp sư xem Trí Trung…. - Quý nhân tự có trời trợ giúp. Minh Không bộ dạng bí hiểm, bấm tay tính toán nói: - Hôm nay hai người có thể đến Linh Giác tự, chính là phúc duyên của Thái tiểu thí chủ. Vợ chồng Thái Thành Lễ vô cùng vui mừng, nhìn bộ dạng của Minh Không đại sư thì tựa hồ là đã có biện pháp. Lúc này hai người đứng dậy, nói: - Xin pháp sư chỉ điểm. Minh Không rũ hai hàng lông mày xuống: - Bần tăng xin tiến cử một người, có thể giúp cho Thái tiểu thí chủ chưa đến mười ngày là có thể bước đi như bay. Vợ chồng Thái Thành Lễ lại càng vui mừng nói: - Làm phiền pháp sư tiến cử. Trước mặt Phật tổ chúng tôi chắc chắn có…. Minh Không khoát tay, nói: - Định số, đây chính là phúc duyên của Thái tiểu thí chủ. Người mà tôi muốn tiến cử, Thái thí chủ chắc chắn biết. Thái Thành Lễ trong lòng thắc mắc, mình cũng biết sao? Mình nếu như biết sớm có người kỳ tài này thì cũng không để cho con mình chịu khổ lâu như vậy. Phương trượng vội vàng nhìn Minh Không nháy mắt ra hiệu, thầm nghĩ ông đừng có nói hươu nói vượn. Đến lúc đó, nếu không thể khiến cho con của Thái Thành Lễ đứng xuống đi được, thì chúng ta không gánh nổi trách nhiệm đâu. - Pháp sư, ngài nói người kia là ai? Người thiếu phụ xinh đẹp vội vàng hỏi. Minh Không nói: - Xa cuối chân trời, gần ngay trước mắt. Chính là vị Vi thí chủ Vi Hướng Nam vừa mới đi khỏi. Vợ chồng Thái Thành Lễ giật mình. Vi Hướng Nam? Chính là người phụ nữ trẻ tuổi vẻ mặt anh khí kia sao? Cô ta không phải là kinh doanh trà à? Minh Không lúc này đứng lên, trong tay di chuyển phật châu, nói: - A Di Đà Phật, nếu như Vi thí chủ chịu ra tay thì chuyện này có thể giải quyết dễ dàng. Phương trượng bên cạnh gấp đến độ muốn che miệng Minh Không lại. Ông chính là có muốn lừa dối thì cũng không thể lừa dối bằng chuyện này. Vinh Thành người nào mà không biết Vi Hướng Nam. Có ai nghe nói Vi Hướng Nam biết cách chữa bệnh biết đi đâu? Nếu không chữa được thì đến lúc đó hai bên cùng đắc tội. Thái Thành Lễ cau mày, nói: - Vi tổng biết chữa bệnh à? - Không! Minh Không trả lời rất dứt khoát. - Thế thì Vi tổng biết phong thủy huyền thuật? Thái Thành Lễ lại hỏi. - Cũng không? Minh Không nét mặt thản nhiên. - Thế thì Vi tổng…. Người thiếu phụ xinh đẹp bị Minh Không làm cho mơ hồ. Người này cái gì cũng không biết, vậy thì làm sao mà chữa khỏi cho con mình đây. Minh Không khẽ mỉm cười, vẻ mặt cao thâm nói: - Phúc duyên của Thái tiểu thí chủ, chỉ ứng với trên người Vi thí chủ mà thôi. Với địa vị của Thái Thành Lễ, người nào mà ông ta chưa từng thấy qua. Nhưng chưa từng thấy Minh Không như vậy. Những câu nói mang theo huyền cơ, giống như là thần côn hoặc bí hiểm, khiến cho người ta một chút cũng không sờ tới giới hạn. Căn bản là mây mù dày đặc. Hai người còn muốn hỏi, nhưng Minh Không cũng không nói thêm một lời nào, bước vào phòng trong, nhắm mắt tham thiền. Hai vợ chồng Thái Thành Lễ không thể làm gì khác hơn là cáo từ. Phương trượng tự mình đưa bọn họ ra khỏi Linh Giác tự, nhìn bọn họ lên xe rời khỏi. Phương trượng cũng không hiểu ra sao, thầm nghĩ Minh Không hòa thượng phật hiệu chẳng lẽ cao thâm đến trình độ như vậy sao? Mình hẳn là nửa điểm cũng không hiểu ra huyền cơ trong đó. Không phải, không phải. Mọi người cùng học một quyền kinh thư giống nhau mà. Vi Hướng Nam trở về nhà, thấy Tăng Nghị đang ngồi trong phòng khách xem báo, trên mặt nhất thời vui mừng nói: - Tiểu Nghị, hôm nay không cần đi làm à? Tăng Nghị cười nói: - Em bây giờ cũng là lãnh đạo, không ai kiểm tra giờ làm của em. - Chỉ mới làm lãnh đạo có mấy ngày, mà lên giọng hoàng đế quá. Vi Hướng Nam bất đắc dĩ lắc đầu, cười nói: - Phó chủ nhiệm Tăng, hôm nay có cái gì an bài không, tôi cho người đi chuẩn bị. - Em mới cùng với Cố Hiến Khôn thương lượng xong, muốn nghỉ ngơi ở nhà thật tốt. Tăng Nghị cười, giải thích một câu. Vi Hướng Nam cảm thấy khó hiểu, nói: - Chị mới vừa chia tay Cố Hiến Khôn. Em và cậu ta thương lượng lúc nào vậy? Tăng Nghị lại hỏi: - Chị cũng đến Linh Giác tự? - Ừ! Vi Hướng Nam ngồi xuống ghế salong, thầm nghĩ Tăng Nghị tiểu tử làm sao biết được chuyện này? - Em ở Tố Thiện Phường ăn sáng với Cố Hiến Khôn. Tăng Nghị cũng không nghĩ tới Vi Hướng Nam cũng chạy tới gặp Thái Thành Lễ: - Thái Thành Lễ tại sao lại tới Linh Giác tự, trước kia nghe nói ông ta không tin Phật mà? Vi Hướng Nam cũng lắc đầu, nói: - Cũng không rõ lắm. Nhưng căn cứ vào quan sát của chị, hẳn là vì Minh Không mà tới. Tăng Nghị cười. Minh Không lão hòa thượng này đã tựu thành pháp sư, địa vị thăng tiến. Hắn nói: - Minh Không bây giờ là người rất có danh tiếng, chạm tay có thể bỏng đấy. - Chị chỉ nghe ông ta nói có một đoạn, nhưng rất hay. Nhìn ra được ông ta hẳn là một vị cao tăng đắc đạo. Vi Hướng Nam nói. Tăng Nghị cảm thấy tức cười. Minh Không mấy tháng trước cũng vì người khác mà chữa vô sinh, chỉ là không phát ra quảng cáo thôi: - Như thế nào, hôm nay Linh Giác tự có thu hoạch gì không? Không đề cập đến chuyện này thì thôi, nhưng nhắc tới thì Vi Hướng Nam lại cảm thấy tức giận. - Chị chỉ tùy tiện đi xem một chút. Tăng Nghị chỉ biết Vi Hướng Nam trước mặt Thái Thành Lễ chắc ăn phải quả đắng nên tức giận. Hắn liền nói sang chuyện khác: - Chị, chị giúp em tham mưu với. Cố Hiến Khôn muốn ở khu công nghệ cao làm ra một hạng mục bất động sản rất lớn. Nhưng em thì có chút không chắc chắn. Chị nghĩ như thế nào? Vi Hướng Nam hỏi thăm hạng mục một cách cặn kẽ, suy tư trong chốc lát rồi nói: - Chị cảm thấy hạng mục này em cần phải làm. Hạng mục này là một hạng mục rất tốt. Điều này không thể nghi ngờ. Nếu em không làm thì có người khác sẽ làm đấy. Nếu như tự mình đi làm, còn có thể nắm trong tay quyền điều hành, không đến nỗi khiến nó bị lệch khỏi quỹ đạo, ảnh hưởng đến bố cục của khu công nghệ cao. Tăng Nghị gật đầu nói: - Em cũng nghĩ như vậy. Em tính toán để cho Ban quản lý cùng với một công ty bất động sản hợp tác với nhau, cùng làm hạng mục này với Cố Hiến Khôn. Vi Hướng Nam gật đầu nói: - Phương thức như thế rất tốt, không đến nổi để cho ích lợi bị nhà tư sản lấy đi. Ban quản lý lúc ấy cũng có tiền, mà em thì cũng có chiến tích. Thao tác cụ thể, có cái gì không hiểu thì chị có thể giúp… Lời nói còn chưa dứt thì điện thoại vang lên. Vi Hướng Nam cầm lấy điện thoại di động, phát hiện là một số lạ, liền tiếp ngay: - Xin chào, xin hỏi là ai vậy? Trong điện thoại truyền đến một giọng nữ, nhưng sau đó chỉ thấy Vi Hướng Nam biến sắc, rồi cầm điện thoại lên phòng khách, gương mặt tươi cười, trong giọng nói tất cả đều là hỉ khí, nói chuyện vớ người trong điện thoại rất khách khí. - Có chuyện gì tốt vậy? Thấy Vi Hướng Nam cúp điện thoại, Tăng Nghị hỏi. Vi Hướng Nam cũng không vội công bố đáp án, nói: - Đoán xem là điện thoại của ai? Tăng Nghị hơi chút suy nghĩ rồi nghi ngờ hỏi: - Chẳng lẽ là Thái Thành…? Vi Hướng Nam mỉm cười, nói: - Là vợ của ông ta muốn chị dẫn cô ấy đi tham quan Vinh Thành một chuyến. Chị đã đồng ý rồi. - Không có cuộc hẹn nào, bữa tiệc nào là tốt cả. Tăng Nghị nhắc nhở.