Thủ Tịch Ngự Y
Chương 277 : Nếu là bệnh chết người thì thầy thuốc cũng khó cứu
Sau khi tan tầm, Tăng Nghị cùng với đám người Tiếu Đăng trở về Vinh Thành. Hắn thấy không ai báo cáo với mình về sự việc của đoàn khảo sát đầu tư thì biết rằng Gia Cát Mưu không thu hoạch được gì. Cho nên cũng không đi tìm Gia Cát Mưu. Sự tình này chỉ có thể tranh thủ hết sức. Mặc kệ là ai đi, cũng không thể chắc trăm phần trăm nắm chắc được hạng mục nào.
Cố Hiến Khôn vòng vo ở khu công nghệ cao hôm nay, cũng muốn tìm một khu đất, xây dựng một khách sạn năm sao. Địa điểm được ấn định tại khu trung tâm của khu công nghệ cao. Tuy rằng nơi đó chỉ là một mảnh đất hoang, nhưng Cố Hiến Khôn vẫn rất xem trọng triển vọng của nó. Nó nằm gần Vinh Thành, giá đất lại hợp lý. Nếu gặp điều kiện may mắn thì phát triển chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Lão Tả cũng nhìn trúng một chỗ. Gần khu công nghệ cao có cái hồ Tinh Tinh, là một vùng đất ẩm. Bên trong khắp nơi đều là hồ nước nhỏ, giống như bầu trời đầy sao. Cho nên gọi là hồ Tinh Tinh. Lão Tả muốn đem địa điểm này làm thành một biệt thự thư giãn bên hồ. Nhưng thực lực của ông ta có hạn, lại không có kinh nghiệm làm bất động sản, nên muốn khuyến khích Cố Hiến Khôn cùng làm.
Tuy nhiên, Cố Hiến Khôn cũng có chút cẩn thận. Y có suy nghĩ của mình, nhất là khu đất đó không nằm trong khu công nghệ cao. Có thể phát triển được hay không thì còn rất khó nói. Ngoài ra, tập đoàn Danh Sĩ cũng không kinh doanh bất động sản. Tập đoàn Danh Sĩ trước kia làm một số hạng mục bất động sản, đều là buôn bán. Nếu muốn nói xây dựng khách sạn, hay nhà hàng thì Cố Hiến Khôn kinh nghiệm rất phong phú, cũng có phi thường nắm chắc. Nhưng muốn nói làm bất động sản cố định, Cố Hiến Khôn vẫn muốn thận trọng suy xét một chút.
Mọi người trực tiếp đến khách sạn Thanh Giang. Thứ nhất là ăn cơm, thứ hai là Tăng Nghị muốn đi khám bệnh cho ông nội của Thôi Ân Hi, một công đôi việc, đỡ tốn thời gian.
Thôi Ân Hi đã chờ sẵn ngoài cửa khách sạn. Cô đứng đó đã gần hai giờ, đặc biệt chờ Tăng Nghị đến.
Trương tổng thì đứng sẵn trong đại sảnh khách sạn, bước đi thong thả, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Thôi Ân Hi ngoài cửa, sau đó cảm thán một tiếng, rồi lại bước đi tiếp. Ông ta có chút không dám lộ mặt ra, sợ Tăng Nghị sẽ đến tìm ông gây phiền toái. Ông ta do bị Thôi Ân Hi năn nỉ quá nên thật sự không còn cách từ chối, mới nói chuyện của Tăng Nghị, cũng không phải là cố ý nói cho Thôi Ân Hi biết.
Xe của đám người Tăng Nghị vừa mới đến cửa khách sạn, Trương tổng đã vội chạy ra ngoài, nhìn thấy Tăng Nghị, câu đầu tiên là:
- Phó chủ nhiệm Tăng.
- Không có việc gì, tôi biết rồi.
Tăng Nghị phất tay. Chính mình khi nhắc nhở Trương tổng thì cũng đã nghĩ đến khả năng này, cũng không thể oán giận đối phương.
Tảng đá trong lòng Trương tổng rơi xuống, cảm động nhìn Tăng Nghị, rồi lại mở cửa xe cho đám người Cố Hiến Khôn.
Thôi Ân Hi lúc này tiến lên, còn có thể nhìn thấy dấu vết của việc khóc nức nở qua ánh mắt, hướng Tăng Nghị mỉm cười rồi hạ thấp người chào hỏi:
- Cảm ơn anh đã đến.
Tăng Nghị mỉm cười gật đầu, sau đó nói với đám người Cố Hiến Khôn:
- Mọi người không cần chờ tôi, trước cứ dùng cơm trước. Tôi đi một chút sẽ quay lại.
Mọi người dưới sự dẫn dắt của Trương tổng đã đi vào khách sạn, chỉ để lại Quách Bằng Huy.
Thôi Ân Hi liền dẫn Tăng Nghị vào phòng Tổng thống số ba. Cô gõ cửa trước, sau đó mới đẩy cửa bước vào.
Trong phòng có mùi hương của cây cỏ bị đốt. Tăng Nghị vừa ngửi liền đoán được. Châm cứu trong Trung y kỳ thật có hai sự kiện. Thứ nhất là châm pháp, bình thường dùng ngân châm đâm vào vị trí trị liệu. Còn cứu pháp chính là dùng ngải cứu đặt trên bộ vị cần trị liệu rồi tiến hành hun đốt.
Hương vị của cây cỏ từ bên trong phòng ngủ bay ra. Thôi Ân Hi mời Tăng Nghị ngồi trong phòng khách, rót nước rồi mới đi vào phòng ngủ.
Cửa phỏng ngủ đẩy ra, Tăng Nghị thấy Lý Đông Nghị đang tiến hành châm cứu cho ông cụ.
Quách Bằng Huy không quên dặn dò Tăng Nghị:
- Lát nữa, cho dù nhìn ra cái gì, thì cũng không nên gấp gáp nói. Trước thương lượng với tôi, sau đó sẽ quyết định.
Tăng Nghị gật đầu, cầm ly nước trước mặt uống một hớp.
Qua hơn hai mươi phút, Thôi Ân Hi đi ra, áy náy nói:
- Thật ngại quá, khiến Phó chủ nhiệm Tăng phải đợi lâu. Vừa rồi bác sĩ Lý đang tiến hành châm cứu nên không thể bỏ dỡ giữa chừng.
Tăng Nghị gật đầu, tỏ vẻ thông cảm.
- Ông nội của tôi sẽ ra ngay. Xin Phó chủ nhiệm Tăng khám và chữa bệnh một phen.
Thôi Ân Hi lại cúi người. Cô sợ Tăng Nghị hôm nay đến đây chỉ qua loa cho xong. Cũng không đồng ý xuất ra thủ đoạn chân chính.
Thôi Ân Hi nói xong, Lý Đông Nghị cầm theo cái hòm y của mình từ bên trong đi ra. Nhìn thấy Tăng Nghị, sắc mặt của y biến đổi, theo sau thần sắc trở lại như bình thường, cầm lấy thùng y sau lưng.
Tăng Nghị cười. Hắn đã nhìn thấy cái thùng trong tay Lý Đông Nghị. Chính là cái thùng bị rớt mấy ngày hôm trước. Kiểu dáng so với cái hòm y của mình không ngờ cùng loại.
Lý Đông Nghị thấy Tăng Nghị cười thì càng thêm xấu hổ. Y lần trước đến chữa bệnh cho Nữ hoàng Anh quốc, cũng mang theo một cái hòm y bằng gỗ. Tuy nhiên, khi so với bảo bối của Tăng Nghị thì cái hòm y của y chẳng đáng là gì. Sau khi trở về, Lý Đông Nghị càng cân nhắc, lại càng cảm thấy cái hòm y kia của Tăng Nghị rất có khí thế, cầm trong tay rất có phong phạm của một đại ý. Vì thế cho người tìm loại gỗ hoàng lê tốt nhất làm một cái hòm y cho mình.
Y không nghĩ đời này có thể gặp lại được Tăng Nghị. Hiện tại Lý Quỳ giả gặp phải Lý Quỳ thật thì đương nhiên có chút chột dạ. Y không thể rống cổ lên mà nói rằng cái hòm này là Hàn y phát minh.
Định thần lại, Lý Đông Nghị liền đại khái biết được Tăng Nghị đến đây là gì. Y trong lòng có chút tức giận. Tiểu Thôi không ngờ lại tìm Tăng Nghị mà không nói trước cho mình biết.
Lý Đông Nghị cũng không sốt ruột ra về, mà đem cái thùng thả xuống mặt đất, chuẩn bị nhìn xem lát nữa Tăng Nghị trị bệnh cho Thôi lão như thế nào. Nói thật, lần trước Tăng Nghị chỉ dùng một tách trà xanh chữa khỏi bệnh cho Nữ hoàng Anh quốc, Lý Đông Nghị sau khi trở về, đã nghiên cứu tất cả các loại sách thuốc, mới biết được bí quyết trong đó là gì, thu hoạch không nhỏ.
Tuy nhiên, y không tin Tăng Nghị có thể chữa khỏi bệnh cho Thôi lão. Bởi vì bệnh của Thôi lão là bệnh nan y. Trung Tây y đều không có liệu pháp để chữa. Đương nhiên, nếu Tăng Nghị có thể chữa khỏi thì chính mình cũng có thể học lỏm, phát triển y thuật.
Thôi lão từ trong phòng ngủ đi ra, nhìn thấy Tăng Nghị và Quách Bằng Huy rồi bước đến chiếc ghế sofa đối diện.
Quách Bằng Huy bị ánh mắt của Thôi lão làm cho kinh sợ, lập tức cổ chút co rút lại. Ánh mắt của Thôi lão hoàn toàn là cao cao tại thượng, rất uy nghiêm, giống như ánh mắt ngạo nghễ thiên hạ của Phùng Ngọc Cầm. Nhưng dường như bên trong còn lộ ra một sự ngạo mạn.
Tăng Nghị chỉ thản nhiên cười, uống nước của mình, thầm nghĩ ông cụ này thật sự không có lịch sự gì cả. Nhìn thấy khách đến mà cũng coi như không.
Thôi Ân Hi lên tiếng:
- Ông nội, cháu xin giới thiệu cho ông một chút. Vị này là Phó chủ nhiệm Tăng, là thầy thuốc Trung y rất lợi hại.
Thôi lão cũng không có bất luận một tỏ vẻ nào, ngược lại đảo qua Thôi Ân Hi, ánh mắt có vẻ trách cứ vấn tội.
Thôi Ân Hi dường như có chút sợ hãi nhìn ông nội của mình, nhưng rồi lại lấy hết dũng khí nói:
- Phó chủ nhiệm Tăng y thuật rất lợi hại, Là cháu mời anh ấy đến đây khám bệnh cho ông.
Thôi lão liền nhắm mắt lại, ngồi ở chỗ kia, từ chối cho ý kiến.
Quách Bằng Huy dùng khuỷa tay huých nhẹ Tăng Nghị, ra hiệu Tăng Nghị đứng dậy chạy lấy người. Ông ta trong lòng rất tức giận. Chưa bao giờ thấy qua người bệnh cao giá như vậy. Ông phải biết cho rõ ràng, là ông mời Tăng Nghị đến đây xem bệnh, chứ không phải là Tăng Nghị tự đến. Hiện tại, người đã tới mà còn làm ra bộ dạng xa cách. Đây là làm cho ai xem vậy.
Thôi Ân Hi có chút lo lắng, ánh mắt cầu khẩn nhìn Tăng Nghị, muốn Tăng Nghị thông cảm một chút, sau đó lại nói với ông nội của mình:
- Cháu mời Phó chủ nhiệm Tăng đến đây. Ông nội cho anh ta khám qua một chút đi.
Thôi lão lúc này mới mở mắt ra, ánh mắt sắc bén nhìn Tăng Nghị, thầm nghĩ không phải là một chàng thanh niên mặt búng ra sữa sao? Còn có y thuật lợi hại như thế nào? Thôi Ân Hi thật sự là càn quấy. Người của Thôi gia khi nào lại kích động như vậy. Ông ta sẽ giáo huấn cháu mình sau.
Tuy nhiên, ông ta đột nhiên phát hiện Tăng Nghị thần sắc bình thản đến cực điểm. Chính mình nhìn Tăng Nghị mà đối phương cũng nhìn lại mình. Thôi lão hơi bị sự bình tĩnh của Tăng Nghị làm cho thu hút, thu hồi lại lời nói răn dạy của mình, hừ lạnh một tiếng:
- Vậy thì xem đi.
Thôi Ân Hi bước đến bên cạnh Tăng Nghị, dùng ánh mắt cầu khẩn, ý tứ là kính nhờ anh. Đợi lát nữa sự việc kết thúc, tôi sẽ hướng anh xin lỗi. Thôi Ân Hi làm một thủ thế mời, sau đó đưa đến một cái ghế, đặt bên cạnh ông nội.
Tăng Nghị buông ly nước trong tay, đứng lên. Lúc này không chút hoang mang, không nóng vội từ từ đi tới ngồi xuống ghế.
Truyện khác cùng thể loại
8 chương
26 chương
45 chương
29 chương
42 chương