Thủ Tịch Ngự Y
Chương 267 : Cẩu Đầu Mưu
Chánh văn phòng Ban quản lý khu công nghệ cao thành phố Bạch Dương Lý Vĩ Tài sau khi nhận được thông báo của Ban tổ chức cán bộ thành phố đã đến tìm Chủ nhiệm ban quản lý Gia Cát Mưu.
- Chủ nhiệm, cán bộ Ban tổ chức đến thông báo, nói là Phó chủ nhiệm Tăng hôm nay sẽ đến nhậm chức. Ngài xem nên an bài nghi thức hoan nghênh như thế nào?
Lý Vĩ Tài cung kính đứng trước mặt Gia Cát Mưu, xin ý kiến.
Loại nghênh đón, tiễn đưa, theo cấp bậc gì thì có quy cách của nó. Lý Vĩ Tài là quản gia của khu công nghiệp, chỉ cần dựa theo lệ thường tổ chức an bài theo quy cách cao là được. Nhưng ở khu công nghệ cao thành phố Bạch Dương thì không thể thực hiện được, phải đi xin chỉ thị của Gia Cát Mưu, tránh sau này bị Gia Cát Mưu nói đến.
Gia Cát Mưu đang ngồi trên chiếc ghế sofa rộng, xem qua một phần tư liệu đơn giản về Tăng Nghị. Dường như nhìn xem có chút xuất thần, hơn nửa ngày cũng không đáp lời.
Lý Vĩ Tài trong lòng thầm mắng một câu. Gia Cát Mưu tám phần là muốn làm ra điều gì xấu.
Người của khu công nghệt cao đều gọi Gia Cát Mưu là “Cẩu đầu mưu”. Bởi vì Gia Cát Mưu tổng thích ở một số sự việc làm ra những điểm biến hóa nhỏ, để biểu hiện rằng mình không giống như bình thường, có tâm tư độc đáo. Nhưng trong mắt mọi người thì đấy đều tự cho là thông minh. Trong rất nhiều thời điểm là tự đem tảng đá đập vào chân của mình.
Thời gian trước, cũng không biết là từ nơi nào nghe được, ở tỉnh muốn xây dựng một trường đại học, nhưng tuyên chỉ vẫn còn chưa xác định. Gia Cát Mưu lập tức triệu tập những lãnh đạo của khu công nghệ thương thảo, sau đó xuất ra một tài liệu báo danh ở tỉnh.
Nếu người nào không biết thì có lẽ sẽ thực sự cho rằng Gia Cát Mưu muốn tranh thủ việc xây dựng trường đại học Y ở địa phương mình, nhưng Lý Vĩ Tài thì rất rõ ràng, Gia Cát Mưu làm như vậy là để lại cái tên của mình trong mắt của lãnh đạo tỉnh. Thuận tiện nhắc nhở lãnh đạo là có một khu công nghệ cao như vậy tồn tại.
Điều này cũng không trách được Gia Cát Mưu. Khu công nghệ cao thật sự giống như một miếng thịt ăn chẳng có mùi vị gì cả, vứt bỏ thì lại tiếc. Nếu chính mình không chủ động xuất kích thì sợ là sẽ bị lãnh đạo lãng quên mất.
Tuy nhiên, Gia Cát Mưu “Trí giả thiên lự, dã hữu nhất thất” (Người trí giả có ngàn lo tất sẽ có một mất). Ở tỉnh mấy ngày hôm trước đã quyết định đem trường đại học Y xây dựng tại khu công nghệ cao thành phố Bạch Dương. Sau khi nhận được thông báo, Lý Vĩ Tài chú ý quan sát, Gia Cát Mưu lúc ấy là sắc mặt trắng bệch. Mấy ngày hôm nay rầu rĩ, không vui, hết đường xoay xở.
Có thể không sầu sao?
Lúc ấy Gia Cát Mưu nghĩ rằng trường đại học Y như thế nào cũng không rơi xuống khu công nghệ cao. Cho nên liền nói với tỉnh rằng, đất dành cho xây dựng trường không bị ràng buộc. Ngoài ra khu công nghệ cao còn gánh một phần ba chi phí xây dựng.
Gia Cát Mưu làm như vậy là bởi vì biết được phu nhân của Bí thư Phương là Phùng Ngọc Cầm rất chú ý hạng mục này. Ông ta muốn trước mặt lãnh đạo tỉnh biểu hiện một chút, nên ra sức ủng hộ tuyệt đối đối với hạng mục ở tỉnh. Ai ngờ lãnh đạo tỉnh lại thỏa mãn tâm nguyện của ông ta, đem trường đại học xây dựng ở khu công nghệ cao.
Hơn một ngàn mẫu đất thì chẳng có gì đáng nói. Khu công nghệ đất trống bỏ hoang rất nhiều. Bất quá là không thu được tiền phí nhượng lại đất. Nhưng khu công nghệ gánh vác một phần ba phí dụng thì làm cho Gia Cát Mưu thật sầu đến chết. Hiện tại, một xí nghiệp lớn trong khu công nghệ không có, xí nghiệp nhỏ thì số lượng không nhiều lắm, còn nửa chết nửa sống. Căn bản chẳng thu được bao nhiêu tiền. Ngay cả tiền lương của công nhân viên chức Ban quản lý khu cũng còn phải hướng thành phố mà lấy.
Tiền lương đã ít, phúc lợi cũng ít, mọi người thắt chặt lưng quần thì cũng có thể qua được. Nhưng Gia Cát Mưu lần này không một chút do dự, hướng tỉnh hứa hẹn bốn năm trăm triệu, khiến cho Ban quản lý trong lòng sợ hãi, sợ Gia Cát Mưu sẽ đem chuyện của trường đại học đặt lên đầu mình. Nếu có thì mọi người cũng đành cởi thắt lưng quần của mình mà thắt cổ thôi.
- Trước kia an bài như thế nào thì bây giờ cứ như thế đấy.
Gia Cát Mưu thản nhiên nói một tiếng. Ông ta đã xem qua lý lịch của Tăng Nghị. Nói thật, trong lý lịch cũng chẳng có gì. Cái làm cho người ta hâm mộ cũng chỉ là tuổi tác. Hai mươi bốn tuổi đã là cấp cục phó.
- Dựa theo lệ thường, Phó chủ nhiệm nhậm chức, có thể ở nhà cán bộ công nhân viên chức mở một cuộc họp chào đón, cũng có thể mời thành viên đảng công ủy dự họp.
Lý Vĩ Tài nói xong, liền im lặng đứng một bên, chờ Gia Cát Mưu quyết định.
Gia Cát Mưu buông lý lịch của Tăng Nghị xuống, gật đầu suy nghĩ rồi nói:
- Đồng chí Tăng Nghị ở huyện Nam Vân làm ra công tác thu hút đầu tư, thành tích rất không tầm thường, là một người có khả năng rất khó có được. Tổ chức phái cậu ấy đến khu công nghệ cao của chúng ta chính là làm phong phú bộ máy lãnh đạo, nâng cao sức chiến đấu. Nghi thức hoan nghênh phải làm long trọng một chút. Anh hãy đi thông báo xuống dưới, bảo các cán bộ cấp phó phòng của khu công nghệ đều phải tới tham dự nghi thức hoan nghênh.
- Vâng, tôi sẽ đi an bài ngay.
Lý Vĩ Tài lên tiếng, rồi lui ra ngoài, thầm nghĩ Cẩu Đầu Mưu này hiện tại sợ là không được yên ổn, tám phần là muốn Phó chủ nhiệm Tăng chưa biết mặt này đến, đối với tình huống chưa quen thuộc lắm, đem sự việc của trường đại học đè lên vai hắn. Giống trống khua chiêng hoan nghênh một nhân vật số hai, đâu phải là coi trọng. Nói không dễ nghe là trước đem anh lên cao, sau đó anh nếu muốn từ chối cũng không thể từ chối.
Xem lý lịch, vị Phó chủ nhiệm Tăng này sợ là có chút bối cảnh. Nhưng đáng tiếc là tuổi còn trẻ, sợ không phải là đối thủ của loại cáo gì như Gia Cát Mưu.
Trong lòng thở dài, Lý Vĩ Tài đi thông báo cho các đơn vị.
Tăng Nghị lúc này vừa mới tiến vào địa bàn của khu công nghệ cao. Nơi này cách Vinh Thành quả thật khá gần. Tuy rằng trên đường hơi kẹt xe, còn có đèn đỏ, nhưng Tăng Nghị là từ trong nhà đi ra, tiến vào địa bàn khu công nghệ cao cũng chỉ hơn nửa tiếng một chút.
Rời khỏi thành phố, công trình xây dựng hai bên đường ít hơn rất nhiều. Có thể nhìn thấy được một tấm bảng thật lớn, ở trên có viết hai hàng chữ to “Gây dựng sự nghiệp. Khu công nghiệp khoa học kỹ thuật hiện tại tiên tiến Bạch Dương hoan nghênh quý khách”.
Nhìn tấm biển quảng cáo rất xa hoa, nhưng khi đi vào bên trong thì tình cảnh khiến cho người ta trong lòng phải cảm thán.
Đường thật ra được tu bổ rất tốt. Hai làn đường xe chạy, cứ cách năm mươi mét lại có một ngọn đèn nê ông thật lớn. Nhưng đáng tiếc con đường xa lộ này không có mấy chiếc xe chạy. Hơn nữa trên mặt đường còn có một đống lúa mạch và gạo đang phơi.
Tăng Nghị lưu ý nhìn một chút, đi ngang qua xe của mình có tám cái. Trong đó có năm cái là xe tập lái. Mọi người đã xem con đường này giống như là nơi tập xe cho mình.
Hai bên đường trồng đủ loại hoa màu, cũng có không ít những khu vườn trồng rau quả. Ngẫu nhiên lắm mới nhìn thấy được hai nhà máy. Tuy nhiên cánh cổng đều đã cũ kỹ. Xuyên qua hàng rào loang lổ, có thể nhìn thấy được cỏ hoang mọc đầy bên trong nhà máy. Xem ra thì xí nghiệp đã sớm rời đi rồi.
Đi ngang qua tòa nhà làm việc của Ban quản lý, Tăng Nghị nhìn thấy một số nhân viên công tác đang đứng chờ ngoài cổng, hẳn là làm công tác hoan nghênh. Tòa nhà làm việc của Ban quản lý trông rất sang trọng, rực rỡ dưới ánh nắng mặt trời.
Tăng Nghị cũng không dừng lại, mà đi ngang qua Ban quản lý khu. Hắn trước phải đến Ban tổ chức cán bộ Thành ủy Bạch Dương báo danh. Rồi Ban tổ chức sẽ cử người dẫn hắn đến nhậm chức. Đây mới được xem là chính thức nhậm chức.
Khu công nghệ cao thành phố Bạch Dương thì gần Vinh Thành hơn một chút. Tăng Nghị từ khu công nghệ cao, qua hơn mười phút mới tiến nhập vào nội thành thành phố Bạch Dương. Hắn đã tiến nhập vào thể chế được hơn một năm, đối với quy trình báo danh đã rất quen thuộc. Sau khi hỏi rõ đường, hắn trực tiếp đến Ban tổ chức cán bộ Thành ủy Bạch Dương.
Sau khi báo danh xong, Tăng Nghị tìm đến người mà hôm nay sẽ đưa hắn đi nhậm chức, Phó trưởng phòng cán bộ Lưu Phượng Minh.
Lưu Phượng Minh thoạt nhìn là người khá hay nói. Sau khi cùng Tăng Nghị bước lên xe thì đã lên tiếng:
- Chủ nhiệm Tăng tuổi còn trẻ đã được tổ chức trọng dụng. Tiền đồ là bất khả lượng.
Tăng Nghị cười:
- Trưởng phòng Lưu, đây là tổ chức quá tín nhiệm tôi, tôi bây giờ vẫn còn chút sợ hãi.
Lưu Phượng Minh tuy nói lăn lộn đã lâu, có chút không được như ý, nhưng làm việc ở Ban tổ chức cán bộ cũng một thời gian dài, luyện được mắt lửa ngươi vàng. Vừa thấy lý lịch của Tăng Nghị thì y đã biết xuống dưới mạ vàng, cố ý chỉ điểm nói:
- Lúc trước, khi thành lập khu công nghệ cao này, ở thành phố là muốn lợi dụng ưu thế ở gần Vinh Thành để xúc tiến nền kinh tế Bạch Dương phát triển. Hiện tại Chủ nhiệm Tăng đến đây, tôi khẳng định khu công nghệ cao của chúng ta sẽ đón một làn giớ mới.
Việc này, Tăng Nghị đã từ Đường Hạo Nhiên biết được. Tuy nhiên, hắn vẫn nói một lời cảm ơn. Dù sao cũng là lần đầu tiên gặp mặt, cũng chẳng biết ai với ai, Lưu Phượng Minh có thể nói với anh những điều này đã là rất khó có được. Đây là sợ hắn sau khi nhậm chức sẽ đốt lên ba đống lửa, không biết tình hình bên trong thì sẽ làm ra điều không hay.
Lưu Phượng Minh thấy Tăng Nghị ghi nhận ân tình của y thì cũng không khỏi ánh mắt sáng ngời, thầm nghĩ vị Chủ nhiệm Tăng này tuy rằng còn trẻ tuổi, nhưng rất có đạo hạnh. Không chỉ là mạ vàng thôi không. Y cười nói:
- Về sau đều là cán bộ thành phố Bạch Dương, cậu và tôi cũng được tính là động nghiệp. Còn cần phải đi lại nhiều hơn.
Tăng Nghị lên tiếng:
- Về sau còn phải nhờ Trưởng phòng Lưu đến khu công nghệ cao để kiểm tra chỉ đạo.
Lưu Phượng Minh bật cười, nhìn ra ngoài cửa sổ. Y đã nhìn thấy ngoài cổng Ban quản lý đã đứng chờ một đám người.
- Trưởng phòng Lưu, anh lâu rồi không có tới khu công nghệ cao của chúng tôi đấy.
Gia Cát Mưu tiến lên vài bước, chủ động bắt tay Lưu Phượng Minh:
- Các đồng chí ai cũng nhớ anh.
Lưu Phượng Minh cười nói:
- Chủ nhiệm Mưu nếu đề xuất phê bình, tôi đây về sau nhất định sẽ tới.
Lưu Phượng Minh có vẻ rất nhiệt tình. Tuy nói Gia Cát Mưu là người không có đại tài gì, quản lý khu công nghệ cao này thành ra kém cỏi như vậy. Nhưng dù sao Gia Cát Mưu cũng là tâm phúc của Chủ tịch thành phố. Y cũng không dám tự cao tự đại với Gia Cát Mưu.
- Vị này chính là đồng chí Tăng Nghị?
Gia Cát Mưu bắt chặt tay Tăng Nghị cười ha hả nói:
- Quả nhiên là tuổi trẻ đầy hứa hẹn. Khu công nghệ cao của chúng ta là khu mới, đáy mỏng, bước chân còn yếu., giống như người thiếu sức sống, rất cần những người có nhiệt tình, dám đấu tranh như cậu Tăng Nghị đây.
- Chủ nhiệm Mưu là đầu tàu của khu công nghệ cao. Có anh ở phía trước dẫn đường, chúng tôi chỉ cần đi đằng sau, xuất lực dùng sức là được rồi.
Tăng Nghị liếc mắt một cái, phát hiện bó hoa đằng trước là vì hoan nghênh mình mà mang đến. Cảnh tượng này khác một trời một vực với huyện Nam Vân lúc trước. Người ta một khi đã nhiệt tình thì Tăng Nghị cũng nên nói lời khách sáo, tâng bốc Gia Cát Mưu.
Gia Cát Mưu quả nhiên là cao hứng, thầm nghĩ người thanh niên này thật đúng là biết cách ăn nói. Đầu tàu, thật sự không tồi. Ông ta khoát tay, bảo Tăng Nghị và Lưu Phượng Minh bước vào Ban quản lý.
Bước vào phòng họp lớn ở lầu ba, nhìn bên trong ngồi hơn một trăm người, Lưu Phượng Minh cũng có chút bất ngờ. Chẳng qua là nghênh đón một nhân vật số hai đến nhậm chức, khu công nghệ cao không ngờ lại làm ra một đại trận như vậy. Cho dù Gia Cát Mưu có tâm nịnh bợ một công tử ca mạ vàng đi xuống thì cũng không đến mức phải lộ liễu như vậy chứ.
Lưu Phượng Minh được Gia Cát Mưu mời ngồi ở vị trí trung ương của đài Chủ tịch. Y chỉ nói khách khí một vài câu rồi ngồi xuống. Dù sao y cũng là đại diện Ban tổ chức cán bộ đến, ngồi ở đây là nên thế.
Sau khi mọi người ngồi xuống vị trí của mình xong, Lưu Phượng Minh liền tuyên bố quyết định bổ nhiệm Tăng Nghị. Sau đó dựa theo cách nói của Ban tổ chức cán bộ, tiến hành tán dương Tăng Nghị một phen:
- Đồng chí Tăng Nghị là một cán bộ ưu tú được tổ chức bồi dưỡng. Chính trị đã vượt qua thử thách, tác phong tốt đẹp. Hơn nữa lại hiểu biết về kinh tế, trọng dân sinh. Hy vọng anh ấy ở cương vị mới sẽ tiếp tục duy trì, dũng cảm khai thác, làm ra thành tích mới.
Gia Cát Mưu đi đầu vỗ tay, rồi mời Tăng Nghị phát biểu vài câu.
Tăng Nghị từ trước đến nay ít khi nào nói lời khách sáo, hắn chỉ nói gọn gàng dứt khoát:
- Khu công nghệ cao là khu mới, điều này cần chúng ta phải cố gắng làm việc nhiều hơn. Ở đây tôi chỉ nói một câu, sau này tôi nhất định sẽ làm gương tốt cho mọi người, hy vọng chúng ta sẽ cùng nỗ lực.
Gia Cát Mưu còn chưa phản ứng lại thì Tăng Nghị đã nói xong, chỉ đành đứng lên vỗ tay nói:
- Phó chủ nhiệm Tăng nói thật là hay.
Sau khi tan họp. Gia Cát Mưu tiễn Lưu Phượng Minh xuống dưới lầu. Lúc lên xe, Lưu Phượng Minh nói:
- Lần này ở tỉnh có thể đặt trường đại học ở khu công nghệ cao của chúng ta là một sự kiện rất tốt. Lúc trước, Trưởng ban Duyệt đã tìm tôi nói chuyện, nói là Phó chủ nhiệm là cán bộ từ sở Y tế đi ra, về phương diện này kinh nghiệm rất phong phú. Mạng lưới quan hệ cũng rất rộng.
Đi ở đằng sau, Lý Vĩ Tài nghe được câu nói như thế thì sắc mặt rất kỳ quái. Y muốn cười, nhưng không thể cười được. Gia Cát Mưu hôm nay hao tổn tâm tư, hạ giá mình xuống, chính là muốn đem sự việc của trường đại học Y đổ lên trên vai của vị Phó chủ nhiệm Tăng mới đến này. Không nghĩ tới là người ta là căn bản vì hạng mục này mà xuống dưới.
Sự việc âm kém dương sai này, Gia Cát Mưu cũng đã gặp không biết bao nhiêu lần. Quá nhiều lần như vậy khiến cho người ta không phục không được.
Chuyện của trường đại học Y chỉ có lãnh đạo tỉnh mới có quyền quyết định. Tâm tư của Lý Vĩ Tài liền hoạt động. Xem ra vị Phó chủ nhiệm Tăng này lai lịch không nhỏ, đây là siêu cấp định hướng mạ vàng. Ở trên chỉ định hắn xuống phụ trách chuyện này, khẳng định là muốn hắn được nhận một chiến tích thật to. Trường đại học Y lúc xây dựng xong sợ là vị Phó chủ nhiệm Tăng cũng sẽ lên chức luôn.
Tiễn bước Lưu Phượng Minh, Lý Vĩ Tài thấy sắc mặt của Gia Cát Mưu thật không tốt.
Ngoài cửa gặp được một số cán bộ của Cục Kinh tế Phát triển, cán bộ của cục liền hướng Gia Cát Mưu chào hỏi. Gia Cát Mưu nét mặt nghiêm nghị nói:
- Còn đứng ở chỗ này làm gì? Bộ không làm việc à?
Đám tiểu cán bộ lập tức sợ đến mức giải tán ngay.
Truyện khác cùng thể loại
8 chương
26 chương
45 chương
29 chương
42 chương