Thủ Tịch Ngự Y
Chương 262 : Đao phủ bổ chém
Người bị thương rất nhanh được đưa tới. Có người được đưa lên bằng thang máy, có người được cảnh sát có vũ trang đưa trực tiếp từ cầu thang bộ. Người nằm trên cáng toàn thân đều là máu. Sinh mạng đang bị đe dọa, phải truyền máu đi theo.
Tăng Nghị sắc mặt thâm trầm. Cảnh tượng như thế này, sau khi hắn rời khỏi Nam Vân thì mới gặp qua lần đầu. Trong lòng của hắn cảm thấy đau nhói. Khi nào thì mới có thể chấm dứt được tình trạng bạo lực như vậy?
Từ trong túi lấy ra một bao châm, Tăng Nghị tiến vào phòng cấp cứu. David nhìn thấy nhiều người bị thương như vậy, cũng không dám hỏi đông hỏi tây, sợ quấy rầy công tác cấp cứu. Y đi theo đằng sau Tăng Nghị vào phòng cấp cứu, đứng lặng yên một chỗ mà nhìn.
- Mau, mau!
Theo sự chỉ huy của Viện trưởng, một cáng cứu thương được đẩy vào.
Nhìn thấy đằng sau còn hai nhóm người bị thương chưa lên tới, Thiệu Hải Ba liền cau mày. Nhiều người bị thương nghiêm trọng như vậy, như thế nào toàn bộ lại đưa tới bệnh viện Nhân dân tỉnh. Hẳn là nên tách ra đưa tới các bệnh viện khác trong tỉnh mới đúng. Người của bệnh viện tỉnh có kinh nghiệm cấp cứu ngoại thương cũng chỉ có mười mấy người. Nhưng những người này đều là bị trọng thương. Đến lúc đó phải nhờ đến máy trợ tim, máy thở oxy. Bệnh viện tỉnh không có khả năng dùng cho mỗi người một máy được. Mà kho máu của bệnh viện cũng không đủ.
- Viện trưởng, người bị thương không thể toàn bộ chở đến bệnh viện của chúng ta. Bằng không thì xảy ra đại sự mất.
Thiệu Hải Ba nói với Viện trưởng.
Viện trưởng cũng thầm nhủ không ổn. Ông ta nhận được thông báo, nói là người bị thương đã được phân tán đưa đến các bệnh viện khác. Chỉ có người bị thương nghiêm trọng mới đưa đến chỗ này. Ai biết được lại có nhiều người bị thương nghiêm trọng như thế. Ông ta lau mồ hôi trên trán rồi nói:
- Cậu cứ ở đây phụ trách cấp cứu, tôi đi báo cáo chuyện này.
Nhóm thứ hai, thứ ba người bị thương được đưa lên. Quả nhiên là đã xảy ra chuyện. Phòng cấp cứu căn bản không có nhiều giường, bác sĩ cũng không đủ người. Khi đưa cáng lên thì đành phải đặt ngoài hành lang phòng cấp cứu. Một số bác sĩ và y tá có chút kinh nghiệm về cấp cứu thì tiến hành sơ cứu trước.
Thiệu Hải Ba ngay tại cửa hô lên:
- Tăng Nghị, Tăng Nghị.
Tăng Nghị lúc này đang cấp cứu cho một người động mạch chủ vỡ tan, máu chảy ra không ngừng. Chỉ thấy hắn xuất ra một cây kim châm, rất nhanh đâm xuống bốn phía của vết thương. Tốc độ máu chảy ra lập tức chậm lại, rồi dừng hẳn.
- Khâu lại đi!
Tăng Nghị hô một tiếng, rồi cầm lấy túi châm ra bên ngoài.
David nhìn thấy rất rõ ràng, ánh mắt mở to. Tốc độ châm cứu cầm máu không ngờ lại nhanh đến thế. Đây quả thật là điều không ngờ. Châm cứu tại nước Mỹ khá phổ biến. Hơn phân nửa người Mỹ đều nhận qua châm cứu trị liệu. Trong quỹ tài trợ của gia tộc David ở Mỹ cũng có tài trợ cho một trường học viện châm cứu. David ở đó đã từng thấy qua kỹ thuật châm cứu gây tê thần kỳ. Mấy châm đâm xuống, thân thể của người bệnh liền không còn cảm giác đau nữa. Nhưng so với tốc độ ra tay của Tăng Nghị thì chẳng đáng là gì.
Các bác sĩ tham gia cấp cứu bên kia đã bắt đầu khâu lại mạch máu và vết thương. David bước qua nhìn, xác nhận là máu đã ngừng chảy thì mới vội vàng chạy ra cửa phòng cấp cứu.
Tăng Nghị nhìn thấy bên ngoài bày năm sáu cái cáng cứu thương, chỉ biết là đã xảy ra sự cố, lập tức hô:
- Gọi bác sĩ khoa Trung y tới, bảo tìm cho tôi năm cái túi kim châm.
Nói xong, từ trong túi lấy ra hai ngân châm, tiến lên thăm dò thương tích.
David luôn ở bên cạnh mà xem, khiến y không thể tin nổi chính là Tăng Nghị gần như nhìn thấu rõ toàn bộ cơ quan trong cơ thể. Chỉ cần quan sát một lần, ngay lập tức hắn biết được người bệnh nào cần cấp cứu nhất. Người nào là ngoại thương, người nào là nội thương. Chính mình vừa cấp cứu, vừa chỉ huy những bác sĩ không có kinh nghiệm tiến hành xử lý thỏa đáng ban đầu.
Những người bị thương bên ngoài, nghiêm trọng nhất chính là một người bị đánh vào đầu, tổn thương não. Lúc này đồng tử đã giãn, tim đập chỉ còn 40, hô hấp chậm lại.
David tuy rằng không có học qua ngành y, nhưng đối với những chuyện trong ngành y cơ bản cũng hiểu biết. Y chỉ biết người bị thương này cơ bản không cứu được. Não bị thương chính là đòn chí tử. Tình trạng của người bị thương trước mắt chứng tỏ não của anh ta đã bị xuất huyết nghiêm trọng ở bên trong. Nếu đúng lúc cứu chữa thì xác suất còn sống đại khái chỉ được ba mươi phần trăm.
Nhưng lúc này, bên trong phòng cấp cứu đã nằm đầy những người bị thương nghiêm trọng. không có thiết bị hỗ trợ, người bị thương này sợ là rất khó sống.
David liền thở dài, trong lòng bi ai cầu nguyện cho người đó.
Tăng Nghị lúc này rút ra tất cả ngân châm còn lại. Chỉ còn có ba cái. Hắn nhanh chóng đâm xuống não và cổ, sau đó hô lên:
- Ngân châm, tôi muốn ngân châm.
Hô hai tiếng cũng không có người đáp lại. Tất cả mọi người đều bận rộn cấp cứu. Còn y tá khoa Trung y nhận được thông báo thì vẫn chưa trở về.
David lúc này tiến lên, từ đâu lấy ra một túi ngân châm. Sau đó đổ ra, bên trong toàn là những dụng cụ châm cứu tiêu chuẩn. Gần đây hắn đã nghiên cứu vị thầy thuốc thần kỳ Tăng Nghị, cho nên cũng mua một bộ dụng cụ châm cứu để thưởng thức. Bình thường hay bỏ trong túi, không nghĩ tới lúc này lại cần đến nó.
Tăng Nghị cũng không nhìn là ai đưa qua, rất nhanh rút ra mấy cái, tiếp tục châm xuống. Sau khi châm xong, chỉ thấy Tăng Nghị từ ngón tay của mình rút ra cây kim châm ít khi dùng đến, sau đó châm vào xoang mũi của người bị thương.
Kim châm vừa đâm vào, chỉ trong chớp mắt chỉ chừa lại bên ngoài không quá hai tấc. David kinh ngạc vô cùng. Đâm một khoảng cách dài như vậy, chẳng phải nói là xuyên qua não của người bệnh sao?
Trong lúc đang kinh ngạc, David liền nhìn thấy một dòng máu đen theo kim châm chảy xuống, rơi xuống mặt đất.
Lúc này khoa Trung y cũng có vài bác sĩ chạy đến cửa phòng cấp cứu. Trên đường đi, bọn họ trong lòng rất không yên. Bệnh viện Nhân dân tỉnh từ trước đến nay chưa bao giờ có tiền lệ Trung y tham gia vào cấp cứu.
Tây y trong vấn đề cấp cứu thì có máy thở oxy, máy trợ tim, máy sốc tim…Còn Trung y thì có cái gì?
Cho nên, bác sĩ Trung y bình thường không tham gia vào cấp cứu. Bệnh viện cũng không bảo bác sĩ Trung y tham dự vào. Quan trọng là người bệnh cũng sẽ không đem mạng của mình giao cho bác sĩ Trung y.
- Anh hãy lưu ý một chút.
Tăng Nghị chỉ vào một bác sĩ Trung y gần đó, sau đó hướng qua người bị thương khác.
Gã thầy thuốc kia ngây người ra, rồi khẩn trương lấy bản ghi chép, chuẩn bị làm tốt công tác ghi chép lại.
Tăng Nghị ở một bên tiến hành cấp cứu người bị thương, vừa nói tình trạng bệnh tình. Sau khi nói xong, hắn bảo gã thầy thuốc kia lập lại một lần, xác nhận là không có lầm, rồi mới lên tiếng:
- Trước mau dùng thuốc trợ sức cho người bị thương kia uống vào đi.
- Vâng, vâng!
Gã thầy thuốc kia gật đầu một cái, rồi quay đầu chạy. Hiện trường thật sự là tanh mùi máu. Đối với một thầy thuốc trung y như y mà nói, thì là một sự tấn công thần kinh một cách quá mạnh mẽ. Y đã cố gắng áp chế tình trạng nôn mửa của mình.
David đứng trước giường người bị não thương, cẩn thận quan sát. Y phát hiện có sự không đúng. Sau khi những giọt máu đen nhỏ xuống, tình trạng nguy hiểm của người bệnh cũng từ từ biến mất. Nhịp tim và hô hấp cũng bình ổn trở lại. Điều này chứng minh áp lực sọ não đã được khống chế. Tăng áp lực lên sọ là một bệnh trạng trí mạng. Nếu không nhanh chóng ổn định trở lại, sức mạnh càng lúc càng đè xuống não thì sẽ tạo thành não bị sốc.
Nhìn trên mặt đất đầy máu, David ánh mắt có chút đăm chiêu. Chẳng lẽ dùng kim châm có thể khiến máu từ trong não chảy ra ngoài?
Chờ khi y hồi phục lại tinh thần, Tăng Nghị đã xử lý xong người bị thương cuối cùng, là người thương tích nhẹ nhất. Máu đã ngừng, chỉ còn lại chiếc chân gãy là chưa được xử lý. Chỗ bị gãy tạo thành một độ cong rất lớn, đoạn xương bên trong bất cứ lúc nào cũng có thể đâm ra. Những y tá và bác sĩ trẻ tuổi có mặt tại hiện trường lại không có cách khiến cho chân trở về vị trí cũ. Cho nên không dám vọng động.
Tăng Nghị giơ tay sờ soạng, sau đó bắt đầu vặn vẹo trái phải. Đại khái sau bảy tám lần, xương cốt sai vị trí đã trở lại vị trí cũ. Hắn nói:
- Đi lấy cái thanh nẹp đến đây.
Y tá chạy vào phòng cấp cứu, lát nữa đi ra nói:
- Thanh nẹp đã được dùng hết rồi.
Tăng Nghị nhìn thoáng qua, thấy một cây lau nhà sạch sẽ cạnh một góc hành lang thì nói:
- Lấy cây lau đó.
Y tá khẩn trương mang cây lau lại, Tăng Nghị dùng tay chặt đứt ra làm hai, rồi chặt bỏ đầu cây lau. Cây lau hình trụ, vốn căn bản không thể dùng để cố định. Cho nên Tăng Nghị đã chặt nó ra làm hai, sau đó dùng ngón tay chẻ một nửa cây lau ra, lộ ra bên trong một mặt phẳng bóng loáng.
David hít một hơi lạnh. Một cây lau bằng gỗ, Tăng Nghị không ngờ không cần dùng bất cứ một công cụ nào, cũng có thể giống như đao phủ chém xuống bình thường.
Xương gãy vừa mới được cố định xong, bên trong cũng có những người bị thương được làm xong công tác cấp cứu, được đẩy vào phòng chăm sóc. Những người bên ngoài được đẩy tiếp vào bên trong.
David lúc này tiến lên hai bước nói:
- Bác sĩ Tăng, tôi có…
- Có chuyện gì thì về sau hãy nói.
Tăng Nghị cau mày, cảm thấy bất mãn, sau đó bước vào phòng cấp cứu.
David nhún vai, bất đắc dĩ đứng bên ngoài. Hôm nay Tăng Nghị bày ra y thuật cấp cứu khiến cho y trong lòng rất khiếp sợ. Bên trong có hơn mười bác sĩ, nhưng hiệu suất không ngờ còn không bằng một mình Tăng Nghị. Phải biết rằng loại cấp cứu này, mỗi một giây đều có liên quan đến sinh mạng của con người. Thời gian chính là sinh mạng.
Truyện khác cùng thể loại
8 chương
26 chương
45 chương
29 chương
42 chương