Thủ Tịch Ngự Y

Chương 232 : Hoàng Thần Thủ

Tăng Nghị tiến lên nhìn kỹ lại, rồi duỗi tay ra đè xuống đùi David, nhìn phản ứng của đối phương, cuối cùng thẳng thân mình dậy, nói: - Hoạt động vẫn không sao chứ? David gật đầu: - Hoạt động bình thường, cũng không thấy đau hay ngứa. Chỉ là màu sắc của chân quá đen. David sốt ruột mời Tăng Nghị đến đây chính là vì việc này. Tại nước Mỹ, tài phiệt mới được xem là thượng tầng chân chính trong xã hội. David là con trai của một nhân vật nổi tiếng trong xã hội nước Mỹ. David chính là đại diện cho cả một gia tộc. Nếu cái chân này trở thành chân âm dương thì chẳng phải là kỳ quặc, quái gở sao? Bình thường mặc tây trang, mang giày thì còn được. Nếu chẳng may ra biển hoặc bể bơi thì hai cái đùi một trắng một đen không phải lập tức khiến toàn bộ người Mỹ cười đến rụng răng sao? Y cũng không phải là người có tính khôi hài. - Không có việc gì đâu? Chỉ là trạng thái bình thường của thời kỳ dưỡng bệnh. Tăng Nghị đi đến một bên, ngồi xuống sofa, nâng tách trà nóng uống một ngụm nói: - Cần phải mấy tháng mới khôi phục được. David liền từ trên giường leo xuống hỏi: - Không có biện pháp nào khôi phục lại nhanh chóng sao? Tăng Nghị lắc đầu: - Đây là di chứng của việc nọc rắn thấm sâu vào tận xương, không có biện pháp nào khôi phục một cách nhanh chóng được, chỉ có thể khôi phục một cách từ từ. David ngồi trên sofa, xuất ra một nửa điếu xì gà, hướng Tiếu Đăng nháy mắt ra hiệu. Tiếu Đăng lập tức cười nói: - Tăng tiên sinh, cậu là thần y của Trung Quốc. Vấn đề này hẳn là không làm khó được cậu. Cậu hãy mau nghĩ biện pháp giúp đỡ giùm. Tiếu Đăng cho rằng đây là Tăng Nghị chuẩn bị đường lui cho mình. Tuy nhiên điều này cũng không kỳ lạ. Lần trước ở Kính Sơn người ta có lòng hảo tâm cứu mạng anh, anh chẳng những không cảm kích mà ngược lại còn cắn ngược người ta một cái. Có bài học này trước mắt ai mà không đề phòng chứ. Tăng Nghị vẫn lắc đầu: - Quả thật không có biện pháp mà. - Tăng tiên sinh rất khiêm tốn. Bất kể thế nào cũng xin cậu hãy thử một lần. Tiếu Đăng cười nói. Tăng Nghị thở dài: - Tôi có thể khôi phục lại được cái chân này như bình thường, nhưng cái giá phải trả cho nó là một cái chân tối đen như mực khác. Có muốn thử không? David và Tiếu Đăng liền mở to hai mắt nhìn. Còn có sự việc thần kỳ như vậy sao, là Càn khôn đại nã di à? Tiếu Đăng thật ra cũng muốn chứng kiến một chút nhưng David thì lại không muốn thử. Một chân cũng đã đủ y phiền lòng rồi. Nếu chẳng may thất bại, cả hai cái chân đều biến thành đen thì chính mình không còn là chân âm dương nữa, mà là người lưỡng tính. Nửa người trên thì trắng, nửa người dưới thì đen. - Tình trạng này thật sự không cần lo lắng. Chỉ cần hai tháng thì đại khái có thể khôi phục lại như bình thường. Tăng Nghị trấn an David một câu. David ngẫm nghĩ một chút. Hai tháng thì mình vẫn có thể chịu đựng được. Thôi thì cứ như vậy đi, cùng lắm thì nằm ở bệnh viện thêm hai tháng nữa. - Cảm ơn Tăng tiên sinh! Tiếu Đăng lúc này nóí: - Lần trước thuốc mỡ mà Tăng tiên sinh điều chế, hiệu quả trị liệu rất thần kỳ. David tiên sinh rất có hứng thú. Không biết Tăng tiên sinh có muốn mở rộng loại thuốc này hay không? David lập tức nhớ tới vết thương của mình lúc đó. Chân của mình đã thối rửa thành bộ dạng, có nói “sâu nhìn tận thấu xương” một chút cũng không khoa trương. Nhưng chỉ cần thoa cái loại thuốc mỡ này của Tăng Nghị một lần. Trong ba ngày, chẳng những đã ngừng thối rửa mà còn chuyển biến rất tốt đẹp. Chỉ bằng hiệu quả trị liệu này thì không một loại thuốc tây nào có thể sánh bằng. Nếu có thể đem nó đi phân tích, nói không chừng có thể nghiên cứu ra được một loại thuốc đặc trị chuyên trị các loại thối rữa. Sau này, David đã cho người đi tìm loại thuốc đó. Nhưng như thế nào cũng không tìm lại được. Có người thấy lão chuyên gia kia đã mang đi. David thậm chí đã cho người tìm Du Nhiên Cư. Nhưng thất vọng chính là Du Nhiên Cư không phải là hiệu thuốc trung y mà là một quán trà. Phỏng chừng là sau khi Tăng Nghị bào chế loại thuốc này ra thì tiện tay bỏ vào trong hộp trà. Tăng Nghị buông tách trà nói: - Khả năng sẽ khiến cho David tiên sinh phải thất vọng. Cái loại thuốc mỡ đó rất khó sản xuất. Hơn nữa chỉ có thể trị liệu vết thương đã bị thối rữa khi rắn cắn. Lại còn phải phối hợp với uống thuốc. Nên thị trường này rất nhỏ. Hiện tại, người bị rắn cắn không nhiều. Nếu đúng lúc cứu trị thì bình thường cũng sẽ không có gì nghiêm trọng. David hơi lắc đầu. Y cũng không biết Tăng Nghị nói thật hay là giả: - Nếu vậy thì thật sự đáng tiếc. Tiếu Đăng không nghĩ tới Tăng Nghị lại trực tiếp cự tuyệt như vậy. David tiên sinh sở dĩ đề cập đến chuyện này, thứ nhất là có hứng thú với loại thuốc mỡ kia. Thứ hai, là nương theo cơ hội hợp tác, cấp cho Tăng Nghị một khoản phí, xem như là thù lao chữa bệnh. - Còn có một việc, tôi muốn hướng David tiên sinh xác minh một chút. Sở Y tế tỉnh Nam Giang đã xác định, việc xây dựng trường đại học Y sẽ do tôi phụ trách giai đoạn xây dựng ban đầu, không biết bên David tiên sinh là do ai phụ trách? Tôi hy vọng có thể phái tới một đại diện am hiểu sự vụ Trung Quốc. Như vậy thì mới có lợi cho đôi bên kết nối. Tăng Nghị nói. David ngẫm nghĩ một chút rồi nói: - Bởi vì chuyện bị thương ở chân, tôi muốn ở lại Nam Giang một thời gian. Chuyện này sẽ do tôi phụ trách. - Vậy thì không còn gì tốt hơn. Tăng Nghị cười: - Hy vọng chúng ta sẽ hợp tác một cách vui vẻ. - Nhất định, nhất định. David cười khách khí: - Đây là sự kiện đôi bên cùng có lợi. Tôi tin tưởng chúng ta sẽ hợp tác rất vui vẻ. Tăng Nghị lại cùng với David nói vài câu, sau đó đứng dậy cáo từ, nói là khi nào triển khai công tác xây dựng trường thì lại đến gặp David. Tiếu Đăng đưa Tăng Nghị đến thang máy rồi quay trở lại phòng bệnh. David lại hỏi: - Ông cảm thấy lời nói của vị Tăng tiên sinh này là thật hay giả? - Tôi đã có điều tra, vị Tăng tiên sinh này trong vấn đề chữa bệnh dường như chưa bao giờ nói giả. Tiếu Đăng nói. Ông ta quả thật đã điều tra, hỏi thăm nhiều người ở bệnh viện Nhân dân tỉnh. Nhưng khẳng định có một người mà ông ta chưa có điều tra đến, đó chính là Viên Văn Kiệt. David nghe xong thì thở dài một tiếng. Xem ra phải cắn răng chịu đựng hai tháng rồi. Y càng nhìn cái chân của mình càng không thích. Căn bản chẳng giống cái chân của mình, hoàn toàn giống như gắn chân của một người da đen nào vào. Thiệu Hải Ba sau cuộc họp liền trở lại văn phòng. Bước vào phòng đã thấy Tăng Nghị ngồi một chỗ xem tạp chí y học. Y nói: - Vậy thì tốt rồi. Về sau hai sư huynh đệ chúng ta có thể hỗ trợ cho nhau. - Ở sở đã tính toán cho em phụ trách việc chuẩn bị xây dựng trường đại học Y. Phỏng chừng em sẽ ở lại Vinh Thành một thời gian. Tăng Nghị nói. Thiệu Hải Ba ngồi trên sofa, ngẫm nghĩ một chút rồi nói: - Phần cứng thì dễ giải quyết hơn, đơn giản chỉ là mua thiết bị. Còn phần mềm thì giải quyết hơi khó, phải tìm cho được nhân tài để chiêu dụ. - Em đang muốn bàn với anh về việc này. Tăng Nghị cười; - Anh đối với tình huống y học trong nước khá quen thuộc. Anh có người nào thích hợp thì cứ đề cử với em. - Chọn người thì thật ra có rất nhiều. Chỉ sợ là người ta không chịu đến. Thiệu Hải Ba không phải là không có lo lắng. Trình độ y học của tỉnh Nam Giang so với cả nước là thuộc vào loại lạc hậu. Những người có chút danh tiếng không ai muốn đến Nam Giang. - Sự là do con người làm ra. Anh cứ để cử trước, còn việc mời người đến Nam Giang thì em sẽ nghĩ biện pháp. Tăng Nghị nói. Thiệu Hải Ba ngẫm nghĩ một chút rồi nói: - Em đừng nói, lúc này thật ra anh có một lựa chọn rất thích hợp. - Là ai? Tăng Nghị hỏi. - Người này tên là Hoàng Thiên Dã, là bạn học của anh lúc còn nghiên cứu sinh. Sau khi tốt nghiệp thì đã đến Nhật Bản. Hiện tại đã là chuyên gia não khoa nổi tiếng thế giới. Anh ta còn lấy một cái tên Nhật Bản là Trực Mộc Thiên Dã. Thiệu Hải Ba nói. Tăng Nghị gật đầu: - Anh nói đến cái tên Trực Mộc Thiên Dã em cũng có nghe nói qua. Quả thật là rất có danh tiếng. Trong giới não khoa thế giới còn có ngoại hiệu là Thần Thủ. - Người này em cũng biết? Thiệu Hải Ba cảm thấy bất ngờ. Tăng Nghị học Trung y, như thế nào lại quen thuộc với nhân vật Tây y chứ. - Em cũng có nghiên cứu qua Tây y mà. Tăng Nghị cười ha hả: - Em học song song Trung – Tây y. Thiệu Hải Ba lúc này mới nghĩ tới, Tăng Nghị lúc còn học đại học, quả thật có cầm thêm một cái bằng về chuẩn đoán bệnh học Tây y. Tiểu tử này thật sự là quái thai. Chính mình năm đó vì cuộc sống bức bách, bỏ Trung y chuyển sang học Tây y. Tiểu tử này trình độ Trung y dĩ nhiên là có thể đuổi kịp lão sư phụ, không biết hắn học Tây y làm gì. - Tuy rằng anh lăn lộn không được bằng Hoàng Thiên Dã, nhưng mấy năm nay vẫn có liên lạc. Anh ta gần đây phải về nước một chuyến. Nếu có thể mời anh ta về giảng dạy về chuyên môn não khoa thì về lĩnh vực này, chúng ta tuyệt đối là xếp số một trong cả nước. Thiệu Hải Ba nói. Tăng Nghị mượn một tờ giấy ghi chép: - Anh có cách nào liên lạc với anh ta không? Còn nữa, anh ta về nước làm gì? - Có! Thiệu Hải Ba đem cách thức liên lạc với Hoàng Thiên Dã nói cho Tăng Nghị biết, rồi nói tiếp: - Anh ta là người Đông Giang, lần này trở về là dẫn bạn gái về gặp cha mẹ. Bạn gái của anh ta, khẳng định em cũng biết, là An Bạch. Tăng Nghị vẻ mặt mơ hồ nói: - Cũng là bác sĩ sao? Thiệu Hải Ba liền mỉm cười. Tăng Nghị đối với nhân vật Tây y rất quen thuộc, nhưng lại nói không biết An Bạch là ai? Y trả lời: - Không phải, An Bạch không phải là bác sĩ, mà là một ca sĩ rất nổi tiếng ở Hongkong. Tăng Nghị cười, ồ một tiếng: - Cũng khá ấn tượng đấy, khi nào thì anh ta về nước? - Thời gian cụ thể thì không biết, nhưng bạn gái của anh ta ở Đông Giang sẽ có buổi biểu diễn. Em khi nào trở về sẽ biết. Thiệu Hải Ba nói. Tăng Nghị ghi hết vào trong một tờ giấy, sau đó bỏ vào trong hòm thuốc của mình rồi nói: - Được, em sẽ đến Đông Giang một chút, thăm người bạn học cũ này của anh. - Bệnh viện gần đây nhiều việc quá, sợ là đi không được. Em đi giùm anh nhé. Thiệu Hải Ba nói. Y thật ra không muốn gặp Hoàng Thiên Dã. Đồng dạng là bạn học, người ta hiện nay là thầy thuốc nổi tiếng toàn thế giới, còn mình thì dựa vào mối quan hệ với Tăng Nghị mới lăn lộn lên được vị trí Phó viện trưởng. Trong lĩnh vực tiêu hóa, danh tiếng của y chỉ phủ ở Nam Giang, ngoài ra thì không ai biết. Thiệu Hải Ba sau khi thu dọn một số đồ đạc thì chuẩn bị ra về. Y muốn dẫn Tăng Nghị về nhà đón gió. Khi xuống lầu, Thiệu Hải Ba lại nói: - Cái chân David rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Tăng Nghị cười nói: - Nửa này nửa nọ. Còn có chuyện của trường đại học Y. Vẫn chưa có quyết định. Thiệu Hải Ba liền bấc đắc dĩ lắc đầu. Thật xui xẻo cho cái tên David kia, gặp phải Tăng Nghị cũng không biết là phúc hay họa. Cái chân âm dương kia giống như phim khoa học viễn tưởng, cũng chẳng dùng hóa trang hay đặc hiệu gì cả.