Thủ Tịch Ngự Y
Chương 222 : Dùng binh khí đánh nhau
Buổi sáng ngày hôm sau, Tăng Nghị đi leo núi để luyện tập buổi sáng. Trên đỉnh núi Trường Ninh Sơn thì gặp phải Địch Hạo Huy.
- Chào buổi sáng!
Tăng Nghị chào hỏi, cười nói:
- Tôi còn tưởng rằng mình là người sớm nhất. Không nghĩ tới anh lại là người sớm hơn tôi.
Địch Hạo Huy đang ghé tay vào một tảng đá tập chống đẩy, nhìn thấy Tăng Nghị thì liền đứng lên, nói:
- Bác sĩ Tăng cũng sớm quá nhỉ?
Tăng Nghị vừa vận động vừa nói:
- Thời cổ thì có Tổ Địch nghe thấy tiếng gà liền nổi mưa, nay có đỉnh núi để khổ luyện. Từ cổ chí kim, tôi thấy những người có chí đền nợ nước thì hành vi không sai biệt lắm.
Địch Hạo Huy cười nói:
- Tôi so ra còn kém hơn Tổ Địch Đại tướng quân. Tôi chỉ là sinh ra trong một gia đình quân nhân mà thôi, nên đã quen với phong cách quân nhân.
- Có thể kiên trì luyện tập như thế này thì cũng đã rất giỏi rồi.
Tăng Nghị khen một câu rồi bắt đầu hoạt động gân cốt.
Địch Hạo Huy cũng không nói, tiếp tục rèn luyện của mình.
Chưa đến hai mươi phút, hai người thể dục buổi sáng đã kết thúc, rồi cùng nhau xuống núi.
- Bác sĩ Tăng…
Địch Hạo Huy đột nhiên lên tiếng.
- Cứ gọi tôi là Tăng Nghị.
Tăng Nghị cười:
- Hai chúng ta cơ bản cùng tuổi với nhau.
Địch Hạo Huy cười. Tăng Nghị nói cơ bản là cùng tuổi, là bởi vì hai người sinh ra hai năm cơ bản hơi khác nhau một chút. Tăng Nghị lớn hơn một năm, nhưng theo như ngày tháng chính xác thì cũng chưa tới một năm:
- Được, về sau tôi sẽ gọi anh là Tăng Nghị.
Địch Hạo Huy ngừng lại một chút rồi nói:
- Cám ơn anh, Tăng Nghị. Nếu không có anh thì tôi hiện tại cũng không thể tập thể dục mỗi buổi sáng như trước kia nữa.
Tăng Nghị khoát tay nói:
- Anh cũng là người tham gia quân ngũ, hẳn là có hào sảng đại khí. Như thế nào lại nói lên những lời khách khí đó.
Địch Hạo Huy cười nói:
- Không nghĩ tới anh cũng có tính cách của một người lính.
Hai người hướng xuống chân núi đi tới. Địch Hạo Huy nói:
- Tôi nghe nói hôm trước ngày tôi tỉnh táo, anh đã đọc một đoạn nào đó.
- Thuận miệng đọc thôi.
Tăng Nghị lên tiếng.
Địch Hạo Huy lắc đầu, nhìn Tăng Nghị hỏi:
- Anh có phải đã đoán được nguyên nhân tôi bởi vì sao lại mắc bệnh cuồng chứng?
Tăng Nghị cười, chỉ nói:
- Mọi người trong cuộc sống của mình cũng có những năm u mê.
Địch Hạo Huy chỉ biết hơn phân nửa là Tăng Nghị đoán được. Bởi vì Tăng Nghị không phải nói là còn trẻ hết sức lông bông, mà là nói còn trẻ si cuồng. Chỉ có điều Địch Hạo Huy cảm thấy khó hiểu. Chuyện này người nào cũng không biết, vì sao Tăng Nghị lại có thể đoán được. Chẳng lẽ hắn bắt mạch mà cũng có thể đoán được ra chuyện này?
- Chuyện này cho tới bây giờ tôi chưa bao giờ nói qua với anh.
Địch Hạo Huy trên mặt lộ ra một tia cười khổ, nói tiếp:
- Từ lúc sinh ra cho tới bây giờ, tôi đã đi theo ông nội. Ông nội của tôi là một người rất nghiêm túc.
Địch lão đã xem Địch Hạo Huy là người để bồi dưỡng cho Địch gia. Đối với y yêu cầu rất nghiêm khắc. Hơn nữa, sau khi Địch lão về hưu, nên càng có nhiều thời gian để giám sát Địch Hạo Huy. Cho nên, Địch Hạo Huy từ nhỏ đã khác với cái đám con ông cháu cha khác. Y không có những tật xấu của bọn con ông cháu cha, đối nhân xử thế rất khiêm tốn. Khiêm tốn đến nỗi người xung quanh không biết đến bối cảnh và lai lịch của y.
Cho đến khi gia nhập vào trường quân đội, Địch Hạo Huy xem như là ly khai khỏi sự giám hộ của Địch lão. Trong trường quân đội, Địch Hạo Huy quen được một cô nữ sinh. Y xem cô nữ sinh đó như một nàng tiên, vì thế mà rất mê muội. Y còn quen biết một người bạn mà y cho rằng đó là một người huynh đệ sinh tử chi giao.
Nhưng sau khi Địch Hạo Huy gia nhập vào trường quân đội ở nước ngoài, chỉ trong một tháng thời gian, cô gái kia và người bạn thân của y đã đến với nhau.
Địch Hạo Huy từ nhỏ cái gì cũng đều thuận lợi, cũng không ai phản bội y, cho nên y chưa từng trải qua cái cảm giác chỉ trong vòng một ngày đồng thời đánh mất tình yêu và tình anh em. Hơn nữa y cũng không nghĩ ra, chính mình điểm nào cũng đều cao hơn so với người bạn kia. Vì sao cô gái lại lựa chọn bạn y chứ không phải là y.
Vì thế Địch Hạo Huy liền có cử chỉ điên rồ, phát điên cuồng, loạn đập loạn đánh. Khi đưa đến bệnh viện thì lại bị thầy thuốc trị hỏng.
- Vì sao lại nói cho tôi biết điều đó?
Tăng Nghị hỏi.
Địch Hạo Huy thở phào một cái, giống như đã trút được một gánh nặng nói:
- Nói ra, trong lòng mới cảm giác được chuyện này đã trôi qua. Tôi không muốn ông nội biết chuyện này, sợ rằng ông sẽ cho rằng tôi không có tiền đồ, cũng không muốn bị người khác chế nhạo. Nghĩ tới nghĩ lui thì việc này cũng nên nói cho anh nghe. Anh là bác sĩ, hành động cơ bản của một bác sĩ thường ngày vẫn phải có?
Tăng Nghị cười:
- Điều này cũng không chắc. Tôi hiện tại không phải là thầy thuốc.
Địch Hạo Huy vỗ vai Tăng Nghị, nói:
- Anh là một thầy thuốc tốt, đã cứu Địch Hạo Huy tôi một mạng. Cho dù anh có nói với người ngoài thì tôi cũng không trách anh.
Tăng Nghị lắc đầu cười khổ:
- Anh đây là thử thách tôi đấy.
Địch Hạo Huy cười ha hả, vừa đi xuống núi vừa nói:
- Được mất thì cũng trở về bụi đất. Cần chi lưu luyến si mê. Haha….
Tăng Nghị cười đi theo đằng sau, thầm nghĩ Địch Hạo Huy cuối cùng cũng có thể cởi bỏ được khối u trong lòng. Lấy thân phận của y, có thể đem bí mật này nói cho người ngoài biết, thì chứng tỏ rằng y đã hoàn toàn buông xuống.
Đi được hai bước, Tăng Nghị lại vì cặp nam nữ phản bội Địch Hạo Huy kia thở dài.
Xuống núi, dùng xong điểm tâm, Tăng Nghị liền đi đến thị trấn. Hôm nay hắn muốn tới tất cả các công trường để tự mình kiểm tra, phòng ngừa những tai họa ngầm. Ngày hôm qua ở huyện đã thành lập tổ kiểm tra an toàn xây dựng, Tăng Nghị được điểm danh làm phó tổ trưởng. Bởi vì trước mắt những công trình to nhỏ ở huyện đều do hắn kéo về.
Đồng hành còn có những lãnh đạo của bộ môn có liên quan. Hôm nay tất cả các công trường đều ngừng hoạt động. Khi mọi người đến công trường thì cơ bản chỉ nhìn thấy giàn dáo, hàng rào bảo hộ mà thôi.
Tổ kiểm tra an toàn xây dựng tiến hành kiểm tra và nghiệm thu từng công trường một. Cũng không có phát hiện vấn đề gì quá lớn, không ảnh hưởng đến an toàn trong xây dựng.
Kỳ thật thì công tác an toàn của các công trường huyện Nam Vân làm rất tốt. Nguyên nhân là ở chỗ Tăng Nghị cứ cách vài ngày là lại đến công trường. Các nhà đầu tư hạng mục đều quen biết với Tăng Nghị, cho nên những người làm ở dưới đều không dám chọc giận hắn. Thật muốn chọc giận hắn, tiền phí công trình không lấy được thì không tính, mà còn bị đuổi ra khỏi huyện Nam Vân. Cho nên, công tác an toàn đều được làm đúng chỗ.
Một ưu điểm của một địa phương nhỏ là dễ dàng quản lý. Tất cả các tình huống an toàn trong công trường cơ bản Tăng Nghị đã nắm trong tay.
Ba giờ chiều, tổ kiểm tra đã tiến hành nghiệm thu hạng mục quảng trường Nam Vân, chuẩn bị chạy tới công trường kế tiếp.
Khi tới công trường, liền thấy xe của Dương Phúc Tinh cũng ở đó. Dương Phúc Tinh không đợi xe dừng lại, đã từ trên xe nhảy xuống dưới, vừa chạy vừa hô:
- Trưởng phòng Tăng, không tốt rồi. Đã xảy ra chuyện, chuyện lớn.
Tổ kiểm tra trong lòng đánh bộp một tiếng. Quỷ thần ơi, cũng đừng gây ra nhiễu loạn gì lớn.
- Hoảng cái gì vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tăng Nghị hỏi,
Dương Phúc Tinh thở hổn hển, chỉ vào phía đông, nói:
- Đánh nhau! Người của Trương tổng, Trần tổng đánh nhau.
- Ở đâu?
Tăng Nghị liền túm lấy cánh tay Dương Phúc Tinh:
- Vì sao lại đánh?
- Hạng mục của Trương tổng hiện tại cần phải đổ bê tông nền. Anh ấy bảo tôi ra bên ngoài điều đến một chiếc xe trộn bê tông. Kết quả khi xe vừa tới ranh giới của huyện thì lại bị Trần tổng cướp đi. Nói là tòa lầu của anh ta cũng muốn đổ bê tông. Hai bên liền đánh nhau ở ven đường.
Dương Phúc Tinh lau mồ hôi trên mặt nói tiếp:
- Trưởng phòng Tăng, cậu mau tới đó đi. Chậm thì sẽ không kịp đâu.
Tăng Nghị thầm nghĩ “Hỏng rồi”, sau đó không nói lời nào trực tiếp nhảy lên xe của mình, quay đầu xe đến thành đông.
Tổ kiểm tra cũng một phen bùng nổ, một đám giống như kiến bò trên chảo nóng, liên tục nói:
- Hỏng rồi, hỏng rồi. Lần này là tai nạn chết người đấy.
Dương Phúc Tinh liền phản ứng lại. Ông ta hô to:
- Mau gọi điện thoại cho phòng công an, bảo Trưởng phòng Vương phái người đến.
Một trưởng phòng của tổ kiểm tra liền gọi điện thoại đến phòng Công an huyện:
- Trưởng phòng Vương, thành đông đang xảy ra vụ dùng binh khí đánh nhau. Mau phái người đến đó? Hả, cái gì? Có bao nhiêu người?
Dương Phúc Tinh lập tức đáp ngay:
- Bảy tám mươi người, đều mang theo gậy gộc. Còn có xe nâng và máy ủi đất.
Trưởng phòng Vương bên kia vừa nghe thì lông tơ đều dựng thẳng lên, trực tiếp cúp điện thoại, sau đó thông báo cho đội cảnh sát có vũ trang của huyện xuất động. Huyện Nam Vân gần mười năm nay chưa từng phát sinh qua sự kiện đánh nhau lớn đến như vậy.
Truyện khác cùng thể loại
8 chương
26 chương
45 chương
29 chương
42 chương