Thủ Tịch Ngự Y
Chương 216 : Không thấy không biết
- Sự việc gì mà sốt ruột như vậy?
Trần Quốc Khánh cười ha hả, buông công văn đang xử lý trong tay, cầm lấy văn kiện của Diêu Tuấn Minh đưa tới:
- Ngồi đi, Tuấn Minh.
Diêu Tuấn Minh lấy ra một gói thuốc, châm một điếu, ngồi một bên chờ thái độ của Trần Quốc Khánh.
Trần Quốc Khánh chỉ nhìn thoáng qua cái tiêu đề báo cáo, trên tay liền thoáng dùng sức, trực tiếp gạt hẳn báo cáo công tác kia sang một bên, nhìn lại thêm một lần nữa. sau đó ném bản báo cáo xuống bàn, đứng dậy, lấy tay chỉ vào bản báo cáo nói:
- Khang Đức Lai là có chuyện gì xảy ra vậy? Một chuyện lớn như vậy mà sao không báo cáo trước cho thành phố chứ?
Diêu Tuấn Minh cũng có đồng cảm nhận như vậy. Một việc lớn như thế, ở thành phố không ngờ sau khi huyện Nam Vân ký hiệp nghị với người ta mới biết. Đối tượng mà Khang Đức Lai giữ bí mật trong công việc khi nào lại biến thành thành phố? Diêu Tuấn Minh mỉm cười nói:
- Bí thư Trần, đây chính là sự kiện tốt nhất đối với thành phố Long Sơn chúng ta.
Trần Quốc Khánh đương nhiên biết đây là chuyện tốt, nhưng vì sao gia tộc của David lại muốn xây dựng một trường đại học Y ở huyện Nam Vân. Nơi đó ngay cả một đường cao tốc cũng không có. Luận phần cứng, phần mềm thì cũng không phải là sự lựa chọn tốt nhất. Ở thành phố có nhiều người như vậy, không ngờ trước đó một chút động tĩnh cũng đều không có. Tôi không tin, sự tình lớn đến như vậy, cũng không phải ngày một ngày hai là có thể đàm phán được, Trần Quốc Khánh nói:
- Nguyên nhân chính là vì chuyện tốt nên càng cần thận trọng đối đãi hơn nữa, cẩn thận quyết sách. Có như vậy thì mới không biến chuyện tốt thành chuyện xấu.
- Xuất phát điểm tại huyện Nam Vân là tốt. Đối với việc lý giải và chấp hành chính sách là vô cùng chính xác.
Diêu Tuấn Minh mỉm cười nói:
- Chỉ có điều, bước chân lớn này cũng có thể hiểu được, ít nhất chứng minh đồng chí ở huyện Nam Vân trong phương diện phát huy tính năng và chủ động vẫn là có tính sáng tạo.
Trần Quốc Khánh từ sau bàn làm việc bước ra, thầm nghĩ Diêu Tuấn Minh cậu vội vã đến đây tìm tôi chẳng lẽ là vì muốn cho Khang Đức Lai tranh công mời thưởng sao? Ông ta nói:
- Đồng chí Tuấn Minh nói rất đúng. Huyện Nam Vân quả thật chính là tấm gương điển hình cho tất cả mọi người chúng ta.
Diêu Tuấn Minh thông qua hai câu nói liền thăm dò ra được thái độ của Trần Quốc Khánh:
- Không bột đố gột nên hồ. Có đôi khi tính năng động không thì cũng không đủ. Còn phải tôn trọng sự thật khách quan. Huyện Nam Vân có thể đem chuyện tốt này tranh thủ xuống dưới đúng là không tồi. Nhưng điều kiện huyện Nam Vân là có giới hạn. Giao thông không tiện, lại là chỗ hẻo lánh. Toàn bộ huyện chỉ có một trường trung học và một bệnh viện. Với điều kiện như vậy thì thật sự là rất khó để xây dựng một trường đại học y chuyên nghiệp.
Trần Quốc Khánh xem như đã rõ ý đồ của Diêu Tuấn Minh đến đây, làm bộ một phen trầm tư rồi thận trọng nói:
- Tuấn Minh lo lắng cũng không phải là không có đạo lý. Như vậy đi, triệu tập một số Ủy viên thường vụ, chúng ta cùng nhau thảo luận lại một chút về vấn đề này.
Diêu Tuấn Minh mỉm cười đứng lên:
- Để tôi đi thông báo.
Đối với năng lượng của gia tộc David, Diêu Tuấn Minh cũng không phải rõ ràng lắm. Chỉ có điều sau khi huyện Nam Vân đem chuyện này báo cáo lên, Yến Trị Đạo vừa lúc cũng ở trong phòng làm việc của ông. Vị Phó chủ tịch thành phố Yến này đối với một số sự việc của nước ngoài có chút am hiểu, lập tức đem sự lợi hại trong đó nói cho Diêu Tuấn Minh biết.
Diêu Tuấn Minh lập tức ý thức được, đây là sự kiện chính trị cực kỳ trọng đại. Nếu tranh thủ gia tộc David đem việc xây dựng trường đại học y ở thành phố Long Sơn, vậy thì thành phố Long Sơn sẽ rất có khả năng trở thành trung tâm chữa bệnh của toàn bộ tỉnh Nam Giang. Từ đó trở thành một thành phố cấp địa có tính ảnh hưởng thật lớn.
Đương nhiên, Diêu Tuấn Minh cho rằng huyện Nam Vân căn bản không thích hợp xây dựng một ngôi trường đại học có quy mô lớn như vậy được. Mặc kệ là phần cứng hay là phần mềm, thành phố Long Sơn so với huyện Nam Vân thì điều kiện phù hợp hơn. Đầu tiên thành phố Long Sơn có tuyến đường sắt, có đường cao tốc, giao thông thuận tiện. Tiếp theo, thành phố Long Sơn có hai trường cao đẳng: Trường Cao đẳng Long Sơn và trường sư phạm Long Sơn. Cũng có độ nổi tiếng nhất định. Tương lai không lo vấn đề học sinh. Trong nội thành có ba bệnh viện, thiết bị tiên tiến, phòng bệnh đầy đủ. Nếu trường đại học y được xây dựng ở đây thì các thầy thuốc của bệnh viện có thể ngay tại chỗ chuyển thành giáo viên của trường.
Ưu thế này huyện Nam Vân hoàn toàn không có. Nếu ở huyện Nam Vân xây dựng trường, khả năng cuối cùng sẽ lực bất tòng tâm, xây dựng trường đại học chẳng ra làm sao.
Thành phố Long Sơn khẩn cấp mời dự họp Hội nghị thường vụ. Các Ủy viên thường vụ đều nhận thức trường đại học hẳn là nên xây dựng ở thành phố Long Sơn mà không phải là huyện Nam Vân. Lý do đều không sai biệt lắm.
Trần Quốc Khánh lúc này đánh nhịp quyết định, thành phố lập tức chuẩn bị văn bản, hướng các bộ môn các cấp trình bày nguyện vọng xin được xây dựng trường ở thành phố Long Sơn, muốn cướp công của huyện Nam Vân.
Tiếp theo, phái Phó chủ tịch thành phố Yến Trị Đạo đến huyện Nam Vân làm công tác tư tưởng, khiến người đại diện của gia tộc David và huyện Nam Vân thay đổi tư tưởng, đồng ý đem trường đại học này đến xây dựng ở thành phố Long Sơn.
Yến Trị Đạo năm nay bốn mươi tám tuổi, là một người đàn ông trung niên trắng trẻo. Khi làm hành động nào cũng là một cỗ khí chất nho nhã. Ông ta là điển hình của cán bộ có học. Trước kia là giáo viên trường Cao đẳng Long Sơn, sau này nghiên cứu về kinh tế, được tổ chức phái đến phụ trách doanh nghiệp nhà nước thay đổi chế độ xã hội. Bởi vì thành tích công tác rất tốt, nên hai năm trước được đề bạt lên làm Phó chủ tịch thành phố.
Sau khi tiếp nhận mệnh lệnh, Yến Trị Đạo ngựa không dừng vó chạy tới huyện Nam Vân. Sau khi tiến vào ranh giới huyện Nam Vân, rất nhanh liền nhìn thấy được đám người Khang Đức Lai đang đứng chờ.
Khang Đức Lai đợi sau khi Yến Trị Đạo xuống xe, ngay lập tức tiến lên hai bước, nét mặt đồng thời tươi cười nói:
- Phó chủ tịch thành phố Yến, đồng chí huyện Nam Vân chúng tôi vẫn luôn trông ngóng ngài có thể đến chỉ đạo công tác. Hôm nay đúng là được thỏa mãn mong ước.
Yến Trị Đạo cười nói:
- Tôi chỉ là một Phó chủ tịch thành phố, thứ nhất không có tiền, thứ hai không mang đến hạng mục nào, hai tay trống trơn đến đây, sợ là làm cho các đồng chí phải thất vọng.
- Phó chủ tịch thành phố Yến là một chuyên gia về kinh tế. Chỉ cần ngài mở miệng thì tùy tiện cũng có thể đưa ra một ý tưởng tạo phúc nhất phương.
Khang Đức Lai chủ động vươn tay hướng Yến Trị Đạo:
- Phó chủ tịch thành phố Yến hôm nay đến huyện Nam Vân chúng tôi, kinh tế của huyện đã đến thời khắc phát triển.
- Đồng chí Đức Lai, những lời này hơi quá rồi.
Yến Trị Đạo ngoài miệng thì nói như vậy nhưng trên mặt mỉm cười rất vui vẻ. Ông ta thích người khác gọi mình là chuyên gia về kinh tế, thậm chí còn hơn gọi ông ta là Phó chủ tịch thành phố. Vì xưng hô như vậy, có thể chứng minh ông ta là một Phó chủ tịch thành phố hiểu biết về kinh tế nhất. Hiện tại trong nước có rất nhiều Phó chủ tịch thành phố, nhưng có quyền uy về kinh tế thì có được mấy người.
Khang Đức Lai giới thiệu với Yến Trị Đạo những người đến nghênh đón. Song phương bắt tay hàn huyên xong thì lên xe về lại chính quyền huyện Nam Vân.
Trong phòng họp, Yến Trị Đạo phát biểu một bài nói chuyện thật nhiệt tình, khen ngợi công tác của huyện Nam Vân, khẳng định huyện Nam Vân đã trong một thời gian ngắn nhất làm ra thành tích. Đồng thời chuyển đạt lời ca ngợi của lãnh đạo chủ chốt thành phố, cố gắng động viên mọi người làm ra thành tích nhiều hơn.
Khang Đức Lai và Tương Trung Nhạc vỗ tay đầu tiên. Nhưng cả hai người đều cảm thấy sự tình hôm nay không có chút thích hợp. Yến Trị Đạo như thế nào lại không mang theo chỉ thị và tinh thần của thượng cấp. Lấy đạo hạnh của hai người, không ngờ cũng chưa lĩnh hội được bài nói chuyện của Yến Trị Đạo.
Sau cuộc họp, Yến Trị Đạo chưa nói phải về thành phố nhưng cũng không nói là thị sát cái gì. Lãnh đạo huyện Nam Vân đành phải đưa ông ta đến Huyện ủy để nghỉ ngơi.
Sau khi trong phòng chỉ còn lại Khang Đức Lai và Tương Trung Nhạc, Yến Trị Đạo lúc này mới nói:
- Tôi nghe nói huyện Nam Vân hôm nay đã ký kết một bản hiệp nghị, muốn ở huyện xây dựng một trường đại học Y chuyên nghiệp.
Khang Đức Lai bắt đầu có chút hiểu ra nói:
- Hiệp nghị đã ký, nhưng cuối cùng có thể được thực hiện hay không thì vẫn chưa biết.
Khang Đức Lai quả thật không có lừa Yến Trị Đạo. Sự thật quả là như thế. Tăng Nghị có thể chữa khỏi cho David hay không thì trước mắt vẫn còn chưa biết.
Yến Trị Đạo nâng tách trà lên, nhẹ nhàng gạt bớt bọt rồi nói:
- Đồng chí Đức Lai có thể giải thích qua điều khoản hiệp nghị một chút hay không.
Khang Đức Lai liền chọn ra những điều khoản quan trọng nhất, giải thích xong rồi nói:
- Trước mắt thì những điều khoản này vẫn chưa biết có thành được bao nhiêu.
Yến Trị Đạo sau khi nghe xong các điều khoản thì trong lòng thất kinh. Vốn tưởng rằng chỉ có chính mình mới hiểu rõ được ưu thế tài nguyên của gia tộc David, không nghĩ tới đồng chí ở huyện Nam Vân còn hiểu rõ hơn mình. Điều khoản này là nhằm vào ưu thế tài nguyên của gia tộc David mà định, cũng không biết huyện Nam Vân như thế nào mà đàm phán được.
Sau khi nhấp một ngụm trà, Yến Trị Đạo buông tách trà xuống nói:
- Điều khoản thì không có bất cứ một vấn đề nào, phù hợp với các hạng mục chính sách cho thành phố quy định. Tuy nhiên, theo như lời đồng chí Đức Lai đã nói. Nếu như không có phần cứng phần mềm phối hợp, không có hậu thuẫn hùng mạnh thì chuyện này muốn làm được thì cũng không dám chắc bao nhiêu.
Ủng hộ của hậu thuẫn hùng mạnh không phải là chỉ ủng hộ của thành phố sao? Khang Đức Lai trong lòng nghi hoặc. Chẳng lẽ thành phố không ủng hộ chuyện này? Ông ta nói:
- Điều kiện ở huyện Nam Vân có hạn, muốn đem chuyện này làm tốt thì còn cần thành phố mạnh mẽ ủng hộ.
- Tôi trước kia là giáo viên giảng dạy ở trường cao đẳng. Về phương diện này thì tôi nghĩ tôi còn có quyền phát ngôn nhất định.
Yến Trị Đạo nhìn Khang Đức Lai nói:
- Muốn xây dựng một ngôi trường chuyên nghiệp, không phải là chuyện dễ dàng. Đầu tiên là phải giải quyết ba vấn đề: giao thông tiện lợi, ổn định tài nguyên học sinh, chất lượng và phương tiện dạy học đáng tin cậy. Theo tôi được biết, trước mắt thì huyện Nam Vân không có được những điều kiện này. Đương nhiên, thành phố vẫn ủng hộ các người. Chỉ là chuyện này đề cập đến nhiều mặt, ở thành phố có thể trợ giúp giải quyết cũng là có hạn.
Truyện khác cùng thể loại
187 chương
67 chương
137 chương
224 chương
97 chương
60 chương
175 chương