Thủ Tịch Ngự Y

Chương 136 : Thay đổi bất ngờ

Sau việc ngồi xe đạp điện có lái xe, Vương Kim Đường trở thành đề tài chê cười cho cả huyện Nam Vân. Hơn nữa, nhiệm vụ thu hút đầu tư đã bị Tăng Nghị vượt mặt khiến cho danh vọng của Vương Kim Đường ở Phòng Y tế tuột dốc không phanh. Trong một thời gian dài ông ta vẫn duy trì khiêm tốn. Thậm chí hành tung cũng trở nên mơ hồ không chừng. Trong mắt của người ở phòng Y tế huyện, vị Trưởng phòng Vương này đột nhiên trở nên thần bí. Sáng sớm hôm nay, Vương Kim Đường mang theo túi xách, đứng trước cửa phòng Bí thư Huyện ủy Nho Tử Ngưu. Tám giờ ba mươi, lúc Nho Tử Ngưu đi đến hành lang, Vương Kim Đường lập tức chạy lên tiếp đón, cười nịnh nói: - Chào buổi sáng Bí thư Nho, tôi xin báo cáo công tác với ngài. Nho Tử Ngưu nhướng mày nhìn Vương Kim Đường rồi đẩy cửa bước vào. Vương Kim Đường là cán bộ do Nho Tử Ngưu đề bạt, nhưng biểu hiện gần đây của Vương Kim Đường khiến cho Nho Tử Ngưu khó có thể hài lòng. Đặc biệt cái vụ ngồi xe đạp điện mà phải có tài xế, mấy ngày hôm trước, khi đi họp ở thành phố, các lãnh đạo huyện khác trong bữa tiệc đã đem ra trêu chọc, khiến cho Nho Tử Ngưu sa sầm nét mặt, chật vật đến cực điểm. Nho Tử Ngưu ngồi xuống bàn làm việc, rồi mở ra tờ báo Nhật báo Long Sơn ngày hôm nay, bắt đầu nghiên cứu động thái chính trị mới nhất của thành phố. Đây là nghiên cứu mỗi ngày Nho Tử Ngưu phải làm. Đáng tiếc nghiên cứu đã mười năm, nhưng ông vẫn chỉ là Bí thư Huyện ủy huyện Nam Vân, mà không thể tiến vào trung tâm bộ máy chính trị ở thành phố. Vương Kim Đường rất nhanh nhẹn pha trà cho Nho Tử Ngưu, lúc này mới nói: - Bí thư Nho, tôi muốn hướng ngài thừa nhận sai lầm. Nho Tử Ngưu cau mày, trong bụng thầm nghĩ bộ xem mình như cái sọt sao, một chút tin tức cũng không biết. - Đoàn thương mại của huyện tham gia hội chợ triển lãm lần này tại nước Anh, phòng Y tế chúng tôi cũng có một cán bộ trẻ tuổi tham dự. Trước khi xuất phát, tôi đã ngàn vạn lần dặn dò cậu ấy nhớ giữ vững kỷ luật. nhưng không nghĩ rằng sau khi tới nước Anh, không ngờ lại không tuân thủ quy định của đoàn thương mại tỉnh, ra ngoài không xin phép, tự tiện rời khỏi đơn vị, qua đêm không về. Nho Tử Ngưu biết Vương Kim Đường nói chính là ai, chính là người đã phát triển dự án Tướng Quân Trà Tăng Nghị. Nho Tử Ngưu cũng không sốt ruột, chờ câu tiếp theo của Vương Kim Đường. - Đồng chỉ trẻ tuổi thật sự là một chút cũng không chú ý đến ảnh hưởng. Cậu ấy cùng với một nữ đồng chí ở huyện qua đêm với nhau không về. Chuyện này đang lan tràn trong cả đoàn thương mại, ngay cả Phó chủ tịch tỉnh Niếp cũng biết. Vương Kim Đường lại bồi thêm một câu. - Khốn kiếp hoang đường! Nho Tử Ngưu nghe xong vỗ bàn. Một nam một nữ ra ngoài không về, đây còn là chuyện gì nữa? Thấy Nho Tử Ngưu phát hỏa, Vương Kim Đường trong lòng âm thầm đắc ý. Là nhân vật số một của phòng Y tế, mắt thấy chính mình sắp mất đi quyền lực, ông ta như thế nào lại không nôn nóng. Chỉ có điều ông ta hiểu được rằng, nếu đánh rắn thì phải là một kích trí mạng. Cho nên luôn kiên nhẫn chờ đợi. Và cơ hội mà ông ta luôn chờ đợi đã đến. Tăng Nghị dù sao cũng là một Phó trưởng phòng còn trẻ tuổi, vẫn còn có điểm non nớt, không ngờ trong lúc xuất ngoại lại làm ra cái việc bê bối như thế. Nếu ông ta lúc này không hung hăng giẫm lên Tăng Nghị một cước thì ông cảm thấy sẽ có lỗi với cái mũ cánh chuồn của mình. - Bí thư Nho, xin ngài cứ xử phạt tôi. Vương Kim Đường mèo khóc chuột: - Là tôi không có làm tốt công tác xây dựng tác phong cho cán bộ trẻ tuổi, nên mới phát sinh ra chuyện làm cho người ta đau lòng như vậy. - Thật là buồn cười, khiến huyện Nam Vân của chúng ta phải mất mặt ở nước ngoài. Nho Tử Ngưu rất tức giận. Ông ta tức giận bởi vì sự kiện này không ngờ Phó chủ tịch tỉnh Niếp đã biết. Trong quan trường, chuyện tình cảm giữa nam nữ cán bộ rất mẫn cảm. Tăng Nghị lần này không ngờ còn gây ra việc bê bối ở nước Anh. Ngoại giao không phải là việc nhỏ. Nếu chuyện này là thật, ở tỉnh khẳng định sẽ xử phạt Tăng Nghị. Lúc này, nếu mình không giành xử lý Tăng Nghị trước, đợi cho tỉnh truy cứu xuống dưới thì chính mình sẽ rất bị động. Vương Kim Đường trong lòng cảm thấy cao hứng, nhưng trên mặt một chút cũng nhìn không ra. Ông ta thở dài một tiếng nói: - Cán bộ trẻ mấy năm nay các phương diện tố chất đều rất ưu tú, nhưng lại không học được cách giữ mình trong sạch. Tôi sau khi biết được chuyện này cảm thấy rất đau lòng mà cũng thấy tiếc hận. - Vương Kim Đường, đừng có ở trong này tránh nặng tìm nhẹ. Nho Tử Ngưu cầm lấy tách trà dằn mạnh xuống bàn, thừa dịp quát: - Ông bình thường làm việc như thế nào. Vì sao lại để xảy ra chuyện như vậy? Tôi thấy cái chức Trưởng phòng Y tế của ông nên dành cho người khác đi. Vương Kim Đường vội vàng thành khẩn nhận sai: - Bí thư Nho, là tôi không làm tốt công tác của mình nên mới khiến huyện mất mặt như vậy. Ngài muốn xử phạt tôi như thế nào tôi đều không một câu oán hận. Vương Kim Đường đối với quan trường rất hiểu biết. Nếu phạm phải sai lầm, lãnh đạo ngoài miệng hung hăng phê bình anh, kỳ thật chính là giữ gìn cho anh. Nếu muốn xử lý anh thì sẽ không nhiều lời như vậy. Một câu như vậy đối với cán bộ Đảng thì phê bình giáo dục là chính. Nho Tử Ngưu tức giận không thể át, hung hăng mắng Vương Kim Đường một phen, cuối cùng nói: - Chuyện này, Phòng Y tế các người phải hướng Huyện ủy có một báo cáo rõ ràng. Vương Kim Đường lên tiếng: - Bí thư Nho, ngài cứ yên tâm. Sau khi trở về, tôi nhất định sẽ tiếp thu giáo huấn, khắc sâu kiểm điểm. Nho Tử Ngưu trừng mắt nhìn Vương Kim Đường: - Mau gọi Trưởng ban Ủy ban Kỷ luật đi theo. Vương Kim Đường vừa nghe thì như mở cờ trong bụng. Gọi Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật đến thì khẳng định không phải là chuyện tốt. Đây chính là muốn thương lượng xử phạt Tăng Nghị. Ông ta cẩn thận nói: - Bí thư, tôi xin phép về trước. Nho Tử Ngưu không có ý gì hòa nhã, cũng không để ý Vương Kim Đường. Vương Kim Đường liền ngượng ngùng cười, nhẹ nhàng rời khỏi văn phòng Nho Tử Ngưu. Rời khỏi cửa, Vương Kim Đường sống lưng thẳng tắp, thong thả bước xuống lầu. Tăng Nghị ơi Tăng Nghị, đấu với tôi thì cậu cũng chỉ có kết cục này mà thôi. Nho Tử Ngưu ngồi ở bàn làm việc, nghĩ như thế nào để xử lý chuyện của Tăng Nghị. Ông ta đối với Tăng Nghị quả thật là có chút bất mãn. Lần trước khi Đổng Lực Dương đến Nam Vân, vốn là muốn cấp cho Nam Vân một con đường, nhưng lại để cho Tăng Nghị làm thất bại. Vậy mà tập đoàn Cửu Thái lại tìm Tương Trung Nhạc, song phương trực tiếp ký kết hợp đồng cung ứng lao động, hoàn toàn đem nhân vật số một của huyện Nam Vân là ông bỏ qua một bên. Công lao của một hạng mục lớn đến như vậy toàn bộ thuộc về Tương Trung Nhạc, chính mình một chút cũng không có. Nho Tử Ngưu lúc ấy trong lòng hận chết Tăng Nghị. Huyện Nam Vân quá nghèo. Có thể làm ra chiến tích thì thật sự là quá ít. Nhưng Tăng Nghị lại có thể làm. Nhưng nếu ông ta không khống chế được Tăng Nghị thì đó sẽ là một uy hiếp rất lớn. Hiện tại, Tương Trung Nhạc đang bắt tay vào hạng mục cung ứng lao động. Tướng Quân Trà cũng đang diễn ra một cách sôi nổi, ở huyện Nam Vân càng ngày càng nổi bật. Nho Tử Ngưu cảm thấy thời đại của mình đã muốn chấm dứt. Hiện tại, Tăng Nghị phạm phải một sai lầm nghiêm trọng như vậy, thật sự là đem nhược điểm vào trong tay ông ta. Đây cũng chính là thời cơ tốt để đả kích Tương Trung Nhạc. Nho Tử Ngưu muốn cho mọi người biết bầu trời ở Nam Vân vẫn chưa thay đổi. Chiếc điện thoại màu đỏ trên bàn lúc này đổ chuông, Nho Tử Ngưu nhanh chóng cầm máy. - Tôi là Trần Quốc Khánh. Trong điện thoại truyền đến giọng nói uy nghiêm. Nho Tử Ngưu lập tức thẳng lưng, nghiêng người tới phía trước, chào lớn: - Bí thư Trần, chào ngài! Trần Quốc Khánh là Bí thư Thành ủy thành phố Long Sơn. Nho Tử Ngưu làm Bí thư Huyện ủy đã mười năm, nhưng số lần nhận được điện thoại của Bí thư Thành ủy Trần Quốc Khánh chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. - Tử Ngưu, huyện Nam Vân các người lúc này vang danh ở nước ngoài rồi đấy. Trong giọng nói của Trần Quốc Khánh không nghe ra có bất luận một cái gì không hài lòng. Nho Tử Ngưu trên lưng cũng đổ mồ hôi lạnh, đứng ở nơi đó hai chân phát run. Thượng ý thật khó dò! Không sợ lãnh đạo nghiêm khắc phê bình, sợ nhất là lãnh đạo dùng vẻ mặt ôn hòa nói chuyện với anh, nhưng anh hoàn toàn không biết là lãnh đạo khích lệ hay là phản phúng. - Bí thư Trần, tôi xin hướng ngài làm kiểm điểm. Là tôi không làm tốt công tác…. Nho Tử Ngưu không hỏi nguyên do, trước cứ thừa nhận sai lầm. Ông ta trong lòng đại khái đoán được nguyên nhân Trần Quốc Khánh gọi điện thoại đến. Khẳng định là bởi vì Tăng Nghị cùng với nữ đồng chí qua đêm không về và thành phố đã biết được. Ông ta cũng nghĩ không ra có chuyện gì có thể khiến Bí thư Trần nói ra lời trào phúng như vậy. Thường thường là thịnh nộ đến cực điểm thì mới có biểu hiện như thế. Trần Quốc Khánh ở đầu dây bên kia cau mày. Ông không thích Nho Tử Ngưu tỏ ra là một kẻ lõi đời như vậy. Sự việc còn chưa nói, trước đã vội vàng xin lỗi. Trần Quốc Khánh liền hỏi: - Huyện Nam Vân các người có phải có một vị cán bộ trẻ tuổi tên là Tăng Nghị? Nho Tử Ngưu trong lòng đánh bộp, nghĩ thầm quả nhiên là việc này. Bí thư Trần chính là khởi binh hỏi tội. Ông ta lập tức nói: - Vâng, Bí thư Trần, huyện chúng tôi có một cán bộ như vậy. Chuyện của cậu ấy chúng tôi cũng đã biết. Tôi đang muốn nghiên cứu…. - Vậy thì tốt! Trần Quốc Khánh cười to trong điện thoại: - Vị cán bộ này của huyện Nam Vân các người thật là khó lường. Lần này cậu ấy đã làm rạng danh thành phố Long Sơn, thậm chí là tỉnh Nam Giang chúng ta. Nho Tử Ngưu liền khẩn trương thu lời nói vào trong. Sao lại thế này? Nghe không giống như lời hỏi tội. Nhưng ông ta cũng không dám xác định có phải hay không, lập tức nói: - Thật không ngờ chuyện này đã làm kinh động Bí thư Trần. Trần Quốc Khánh liền trầm giọng nói: - Đồng chí Tử Ngưu, một cán bộ điển hình của huyện Nam Vân như vậy vì sao không báo cáo lên thành phố? Nếu không phải đồng chí Yến Trị Đạo đọc được tin tức trong tờ Nhật báo Trung Quốc thì ông có phải hay không tính toán không cho thành phố chúng tôi hay biết gì? Nho Tử Ngưu trong lòng hoàn toàn rối loạn. Ông ta căn bản không rõ ràng lắm chuyện gì đã xảy ra. Chỉ có thể nương theo lời của Trần Quốc Khánh: - Chúng tôi đang nghiên cứu muốn đem chuyện này báo cáo lên thành phố. Không nghĩ tới Bí thư Trần lại biết trước như vậy. - Ông lập tức chuẩn bị một tài liệu, phải xông ra trọng điểm, sau đó nộp lại cho thành phố. Trần Quốc Khánh truyền đạt mệnh lệnh. - Vâng, tôi lập tức làm ngay. Nho Tử Ngưu không ngừng đáp lời. Cúp điện thoại, Nho Tử Ngưu trong bụng thầm nói ông bảo tôi chuẩn bị như thế nào. Ngay cả chuyện gì xảy ra tôi cũng không biết. Ông ta khẩn trương gọi thư ký vào: - Có tờ Nhật báo Trung Quốc ngày hôm nay không, lập tức mang đến cho tôi một tờ. Thư ký có chút bất ngờ: - Hiện nay tôi không có. Để tôi tới văn phòng xem. Nhật báo Trung Quốc là tờ báo tiếng Anh, mục đích phát hành chủ yếu là giới thiệu Trung Quốc với nước ngoài, khiến quốc tế hiểu biết thêm về Trung Quốc. Bình thường trong cơ cấu đảng nội trong nước rất ít khi phát tờ báo này. Phó chủ tịch Yến Trị Đạo của thành phố Long sơn là một vị Phó chủ tịch khá tân tiến. Mỗi ngày đều kiên trì đọc báo tiếng Anh, để hiểu biết sự kiện trong và ngoài nước. Thư ký chạy đến Huyện ủy và UBDN huyện, cũng không tìm được tờ Nhật báo Trung Quốc. Cuối cùng phải mượn của một trường trung học Nam Vân. Trường học này có đặt tờ báo chí tiếng Anh dùng để nâng cao trình độ đọc viết Anh ngữ của học sinh. - Tìm cho tôi xem có đưa tin gì về Nam Vân hay không? Đặc biệt là đồng chí Tăng Nghị của đoàn thương mại. Nho Tử Ngưu chỉ có thể mở to mắt nhìn tờ báo này. Đối mặt với tiếng Anh, ông ta có chút quáng mắt. Thư ký lật qua lật lại tờ báo, rồi hô lên: - Có, có, đúng là có. Y cầm tờ báo chỉ cho Nho Tử Ngưu xem: - Ông chủ, ngay trang hai này. Nho Tử Ngưu trừng mắt: - Đọc đi! - “Thần y Trung Quốc hiển thần y” Viên thư ký đọc lên tiêu đề, dừng một chút, rồi đọc tiếp: - Những ngày vừa qua, dân chúng Châu Âu chỉ bàn tán một đề tài duy nhất, đó chính là một vị thần y đến từ Trung Quốc. Vị thần y này đã dùng hai muỗng Tướng Quân Trà để chữa khỏi cơn bệnh nặng cho Nữ hoàng. Thái tử Charles đã đích thân đến trung tâm triển lãm Olympic để tặng lễ vật cho huyện Nam Vân, đồng thời truyền đạt mệnh lệnh đặt hàng Tướng Quân Trà với huyện Nam Vân. Chẳng những chứng minh sức hấp dẫn của Trung y mà còn xúc tiến mối quan hệ giữa hai nước Trung Anh. Nho Tử Ngưu có chút trợn mắt há hốc mồm. Chuyện mà Vương Kim Đường phản ánh với mình với chuyện này hoàn toàn khác nhau. Cũng may là vừa rồi mình tùy cơ ứng biến. Nếu thật muốn đem Tăng Nghị ra xử lý thì sợ là mình sẽ là người thứ nhất bị Bí thư Trần xử lý. Nho Tử Ngưu nhớ tới việc này, sau lưng vẫn cảm thấy lạnh cả người. Nghĩ tới mà sợ! Ông ta lửa giận ngập trời.. Vương Kim Đường ơi Vương Kim Đường, ông thật là khốn kiếp. Bố thiếu chút nữa là bị ông hại chết rồi. - Đối mặt với vấn đề tác phong của một số cán bộ, từ trong nguyên nhân có thể thấy được, đó chính là ở phương diện tu dưỡng có vấn đề xảy ra. Vương Kim Đường ngồi trong phòng họp của phòng Y tế, mặt mày hớn hở: - Tính giai cấp thuần khiết thì tác phong đoan chính. Tính giai cấp không thuần khiết thì tác phong bất chính. Tác phong cán bộ lãnh đạo bị phá hư chính là kiểm nghiệm từ thế giới quan, nhân sinh quan, giới trị quan, quyền lực quan, ích lợi quan…. - Nắm được vấn đề tu dưỡng tính giai cấp thì liền nắm được căn bản và mấu chốt trong việc xây dựng tác phong lãnh đạo. Cán bộ lãnh đạo nếu muốn trải qua khảo nghiệm thì nhất định phải tăng cường làm tốt tính tự giác tu dưỡng tính giai cấp… Vương Kim Đường nhìn mấy chục người đang ngồi phía dưới, sắc mặt nghiêm túc: - Chúng ta có một số cán bộ chính là không làm tốt vấn đề tu dưỡng giai cấp. Cho nên mới để xảy ra sự việc như vậy, đặc biệt là vấn đề tác phong. Gần đây có một vị lãnh đạo, ở nước ngoài tham gia thương mại đã xảy ra vấn đề tác phong, vấn đề kỷ luật, biến nó trở thành trò cười cho thiên hạ, bôi đen hình tượng của chúng ta, ảnh hưởng cực kỳ ác liệt. Ở dưới có một chút rối loạn. Mọi người vốn cảm thấy kỳ lạ khi hôm nay Vương Kim Đường đột nhiên tổ chức hội nghị. Nghe ông ta nói như vậy thì liền hiểu ra. Người trong phòng tham gia đoàn thương mại chính là Phó trưởng Phòng Tăng. Ý tứ lời này của Vương Kim Đường chẳng lẽ là nói Phó trưởng Phòng Tăng đã phạm phải sai lầm nào sao? - Một con sâu làm rầu nồi canh, tất nhiên sẽ bị kỷ luật Đảng nghiêm trị. Vương Kim Đường nói những lời này, khí thế mười phần. Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Trương ra mặt thì Tăng Nghị còn trốn được sao? - Hy vọng mọi người coi đây là một bài học, khi làm gì cũng phải cân nhắc đàng hoàng, không cần bởi vì nhất thời kích động mà chôn vùi tiền đồ của mình. Mọi người rùng minh trong lòng. Vương Kim Đường lời này sợ rằng không chỉ có bấy nhiêu. Vương Kim Đường quan sát vẻ mặt của những người ngồi ở dưới. Nhìn thấy Cổ Học Công sắc mặt xanh mét, ông ta trong lòng liền cảm thấy rất vui. Lời này của ông ta chính là dành cho những người nhận thức không rõ tình thế, đứng sai đội. Ví dụ như Cổ Học Công. Ông ta muốn tất cả mọi người đều biết, hễ là người nào nghịch lại Vương Kim Đường ông thì đều không có kết quả tốt. - Hy vọng mọi người sau này có thể chân chính tập trung tư tưởng và tinh lực vào trong công tác. Cố gắng sáng tạo những thành tích tốt hơn. Vương Kim Đường mục đích đã đạt được, liền kết thúc bài nói chuyện của mình. Sau đó cầm tách trà, chờ ở dưới vang lên tiếng vỗ tay như sấm. Rầm! Cánh cửa phòng họp được đẩy ra, khiến sự việc không có theo như những gì mà Vương Kim Đường dự đoán. Ông ta còn chưa nhận được tiếng vỗ tay của mọi người. Bước vào là Phó trưởng ban Tổ chức cán bộ Huyện ủy Vương Kiến Tường, theo sau là hai nhân viên công tác của Ban tổ chức cán bộ. Vương Kim Đường trong lòng vui vẻ. Ở huyện đã nhanh chóng xuất ra phương án xử lý sao? Phó trưởng ban Tổ chức cán bộ Vương đã xuất hiện, khẳng định là muốn miễn chức Tăng Nghị. Ông ta khẩn trương tiếp đón, nhiệt tình dào dạt nói: - Phó trưởng ban Vương đại giá quang lâm, chưa chuẩn bị tiếp đón, xin thứ lỗi cho chúng tôi. - Đồng chí Vương Kim Đường, tôi lần này đến là dựa theo chỉ thị mới nhất của Huyện ủy. Vương Kim Đường nghiêm nét mặt. Vương Kim Đường trong bụng thầm nhủ ông đến đây mà không mang theo chỉ thị mới chính là kỳ quái. Ông ta duỗi tay, mời Vương Kiến Tường vào vị trí chủ trì hội nghị và dẫn đầu vỗ tay: - Các đồng chí, sau đây xin mời Phó trưởng ban Vương hướng mọi người truyền đạt chỉ thị mới nhất của Huyện ủy. - Huyện ủy quyết định, miễn đi chức vị Bí thư Đảng ủy phòng Y tế huyện Nam Vân của đồng chí Vương Kim Đường, chức Trưởng phòng phòng Y tế, điều nhiệm đến làm Chánh văn phòng tạp chí địa phương huyện Nam Vân (cấp trưởng phòng). Vương kiến Tường mở ra một phần văn kiện, mặt không chút thay đổi. - Đồng chí Tăng Nghị sẽ đảm nhiệm chức Trưởng phòng, chủ trì công tác của phòng Y tế. Toàn bộ người của phòng Y tế đều trợn tròn mắt. Đây là có chuyện gì? Vương Kim Đường vừa rồi còn hiên ngang lẫm liệt khiển trách Tăng Nghị. Tất cả mọi người đều cảm giác Tăng Nghị lần này sẽ gặp xui xẻo. Ai ngờ chỉ trong chớp mắt. Vương Kim Đường bị điều đến chỗ khác, còn Tăng Nghị thì lại trở thành Trưởng phòng. - Phó….phó trưởng ban Vương… Vương Kim Đường nói không ra tiếng: - Sẽ không phải là sai lầm chứ? Điều này sao có thể? Phó trưởng ban Vương không phải đến miễn chức Tăng Nghị sao, như thế nào lại miễn chức mình? Vương Kiến Tường đặt văn kiện bổ nhiệm trước mặt Vương Kim Đường: - Đồng chí Vương Kim Đường, lãnh đạo nghiên cứu quyết định, ngày hôm nay ngài sẽ đến văn phòng địa phương để nhậm chức. Cùng đi với ngài là Phó trưởng phòng cán bộ đồng chí Dương Tiểu Kiều. Nói xong câu đó, Vương Kiến Tường cũng lười nói tiếp. Ông ta giao lại hiện trường cho Dương Tiểu Kiều: - Mọi người tiếp tục họp. Sau đó cất bước ra khỏi phòng họp phòng Y tế. Dương Tiểu Kiều bước đến trước mặt Vương Kim Đường, cách xưng hô liền thay đổi: - Chánh văn phòng Vương, ngài xem có phải hay không nên đi nhậm chức? Xe đang chờ dưới lầu. - Tôi…. Vương Kim Đường cảm thấy một làn hơi bốc lên trán. Một câu không nói, trước mắt liền tối sầm, ngã bịch xuống đất. Dương Tiểu Kiều cũng không nghĩ tới Vương Kim Đường không chịu nổi đả kích như vậy. Thấy Vương Kim Đường nằm bất tỉnh dưới đất thì khẩn trương cho người gọi xe cứu thương. Hội nghị của phòng Y tế cũng liền như vậy mà tan. Mọi người ba chân bốn cẳng khiêng Vương Kim Đường xuống. Một chiếc máy bay chở mọi người chậm rãi đáp xuống sân bay quốc tế Vinh Thành. Tỉnh Nam Giang đã tổ chức nghi thức hoan nghênh long trọng, nghênh đón đoàn thương mại chiến thắng từ Anh quốc trở về. Bước ra khỏi máy bay, nhìn thấy biễu ngữ cờ màu ở dưới, cùng với tiếng hoan hô nhiệt liệt, Khang Đức Lai giọng điệu thư thái: - Đã trở lại, không khí khiến người ta cảm thấy thoải mái vô cùng. Tăng Nghị cười không nói. Cán bộ trong nước hoàn toàn quen với việc nghênh đón như thế này. Thậm chí bọn quan lại dành một phần thời gian và tinh lực cho việc này. Nghênh đón cũng không biết là một tập tục hay là một loại biểu hiện lễ nghi?