Thủ Tịch Ngự Y

Chương 117 : Ứng nghiệm

Khi gần đến xã Lão Hùng, ở xa đã nhìn thấy một đoàn người hoan nghênh, mang theo biểu ngữ có dòng chữ “Nhiệt liệt hoan nghênh khách quý đến xã Lão Hùng điều tra khảo sát”. Ngưu Vượng Sâm cười ha hả: - Bà con biết có Long tiểu thư đến liền tự phát đến hoan nghênh. Tuyệt đối là tự phát. Xe tiến vào trong sân chính quyền xã. Nhân viên công tác của xã Lão Hùng liền vỗ tay hoan nghênh. Ngày lành ai không nghĩ tới. Tất cả mọi người đều mong ngóng lần đầu tư này có thể chứng thực xuống dưới. Tăng Nghị không nhìn thấy Triệu Thành Trụ trong đám người, trong lòng hơi có chút tức giận. Triệu Thành Trụ này thật sự là kỳ cục. Khách đến đây, xuất phát từ lịch sự, ông cũng nên tỏ vẻ tôn trọng và hoan nghênh một chút. Bỏ ra cả mấy ngày, vì xã Lão Hùng chạy hạng mục, kéo đầu tư, ông là Bí thư xã, cả ngày ngồi trong phòng làm dáng. Khách đến, ông cũng không ra mặt. Chẳng lẽ chờ người đi mời ba lần sao? Ngưu Vượng Sâm vội vàng mời Long Mỹ Tâm và lão Tả vào trong phòng họp của chính quyền xã. Sau đó sai người đi mời Triệu Thành Trụ đến. Một lát sau Triệu Thành Trụ mới đến. Bộ dạng hôm nay của ông hơi kỳ quái. Tóc vuốt nước hay là cái gì cũng không biết mà bóng nhẩy. Trên người mặc một chiếc áo somi mới tinh. Nhưng đáng tiếc là không được thẳng, còn có vài nếp gấp. Đứng trước mặt Long Mỹ Tâm, Triệu Thành Trụ nói: - Long nữ sĩ, tôi xin đại diện cho tám chục ngàn nhân khẩu xã Lão Hùng hoan nghênh cô đến xã Lão Hùng chúng tôi khảo sát đầu tư. Tăng Nghị trong bụng thầm nghĩ, dân chúng xã Lão Hùng đã hoan nghênh từ lâu. Ông lúc này chỉ đại diện cho ông thôi. Khách và chủ sau khi ngồi xuống, Triệu Thành Trụ giống như bình thường, bước lên đài chủ tịch thao thao bất tuyệt. - Sau khi cải cách mở ra, dưới sự quan tâm của các cấp chính phủ, kinh tế của xã Lão Hùng chúng ta tiến bộ nhảy vọt. Hy vọng bằng hữu đến xã Lão Hùng đầu tư có thể nắm chắc kỳ ngộ, quyết đoán quyết sách, thực hiện giấc mộng làm giàu. Cũng hy vọng nhà đầu tư có thể xem mình là một phần tử của xã Lão Hùng, mau chóng hòa mình vào bên trong. Đồng thời cũng hy vọng nhà đầu tư sẽ đem quan niệm tiên tiến đến xã Lão Hùng, trợ giúp quần chúng xã Lão Hùng thay đổi quan niệm. Ban đầu thì Long Mỹ Tâm vẫn nở nụ cười, nhưng sau mày liền nhíu lại. Cô càng nghe càng cảm thấy không đúng. Đây đều là nói cái gì đâu. Tôi còn chưa đến đầu tư mà. Có một số việc rõ ràng chính phủ nên làm, như thế nào lại tính trên người nhà đầu tư chứ. Tăng Nghị cũng hiểu được, Triệu Thành Trụ có chút hơi thái quá. Ông thích nói những lời khách sáo, khoe khoang trình độ chính sách của mình, nhưng cũng phải phân biệt đối tượng và trường hợp chứ. Tăng Nghị liền đẩy đẩy Ngưu Vượng Sâm bên cạnh. Ngưu Vượng Sâm liền hiểu được có ý tứ gì, hướng một vị cán sự văn phòng nháy mắt. Vị cán sự liền đi ra ngoài, sau đó đến bên cạnh Triệu Thành Trụ nói nhỏ hai câu. Triệu Thành Trụ biến sắc: - Cuối cùng, chúng ta hãy vỗ tay nhiệt liệt hoan nghênh Long Mỹ Tâm nữ sĩ đến đây. Nói xong liền vội vàng vỗ tay hai cái, rồi bước ra khỏi phòng họp. Trở lại văn phòng, Triệu Thành Trụ cầm lấy điện thoại trên bàn. Nghe thấy thanh âm đô đô trong điện thoại, thì liền gọi điện thoại xuống văn phòng dưới lầu: - Tiểu Vương, vừa rồi là Phó chủ tịch huyện Lý gọi đến? - Vâng, là Phó chủ tịch huyện Lý gọi ngài nghe điện thoại nên tôi liền khẩn trương thông báo cho ngài. - Phó chủ tịch huyện Lý trong điện thoại còn nói cái gì nữa không? - Không nói gì, chỉ bảo ngài nghe điện thoại. - Về sau có điện thoại ở huyện, nhất định phải thông báo cho tôi biết trước tiên. Triệu Thành Trụ cúp điện thoại, ngồi một chỗ. Ông ta nghĩ không ra Phó chủ tịch huyện Lý gọi điện thoại cho mình có chuyện gì. Ngoại trừ truyền đạt mệnh lệnh đi họp thì ông ta đã lâu rồi không có nhận được điện thoại của lãnh đạo huyện. Xã Lão Hùng trong mắt lãnh đạo huyện hoàn toàn là một nơi lưu đày. Cuộc họp rất nhanh tan. Kế tiếp chính là mời Long Mỹ Tâm dùng cơm. Ngưu Vượng Sâm đến mời Triệu Thành Trụ tiếp khách, Triệu Thành Trụ lại sợ bỏ lỡ điện thoại của lãnh đạo huyện nên không đáp ứng. Ông bảo Ngưu Vượng Sâm đại diện cho xã tiếp đãi Long Mỹ Tâm cho thật tốt. Ra khỏi phòng họp, Long Mỹ Tâm liền hỏi Tăng Nghị: - Vị Bí thư Triệu của các người xảy ra chuyện gì vậy? Tăng Nghị lúc này trong lòng cũng có chút tức giận, nói: - Không cần để ý đến ông ta. Đầu óc ông ta có vấn đề. Long Mỹ Tâm cười ha hả: - Anh nói như vậy không sợ tôi nói lại với Bí thư Triệu sao? - Đi thôi, Bí thư Triệu vừa nãy đã nói cho cô biết thế nào là đoàn kết đồng chí. Tăng Nghị cười, trong bụng thầm nghĩ Triệu Thành Trụ ngồi xổm ở xã Lão Hùng này tuyệt đối là được việc không đủ nhưng bại sự có thừa. Chính mình có nên hay không đi tìm Tương Trung Nhạc nhắc tới chuyện này. Bởi vì có đại mỹ nữ Long Mỹ Tâm, nên tất cả các cán bộ đều tỏ ra thành thật. Rượu trên bàn cũng không dám uống, khi ăn miệng cũng không dám há to. Sợ lại văng ra những lời thô tục, đến lúc đó nhà đầu tư bị dọa chạy mất, biết tính ai? Tan tiệc, Ngưu Vượng Sâm chạy đến tìm Tăng Nghị thương lượng: - Tối nay an bài cho Long tiểu thư thế nào? Điều kiện ở xã chúng ta chỉ có như thế. Nhà khách cũng không có một gian. Tăng Nghị ngẫm nghĩ một chút: - Còn văn phòng nào hay không? Thu dọn lại một gian đi. - Còn, nhưng sợ ủy khuất Long tiểu thư. Ngưu Vượng Sâm trên mặt có chút xấu hổ, trong lòng như muốn khóc. Xã Lão Hùng nghèo quá, chính y là một Chủ tịch xã, không ngờ nhà đầu tư tới cũng không thể an trí. - Việc này để tôi nói với cô ấy cho, anh cứ đi thu dọn phòng đi. Nghe được câu nói của Tăng Nghị, Ngưu Vượng Sâm lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, khẩn trương đi thu dọn phòng. Y còn cố ý gọi hai nữ đồng chí thu dọn. Y sợ đàn ông mà dọn phòng thì Long Mỹ Tâm sẽ có chỗ không vừa ý. Long Mỹ Tâm phòng ngay bên cạnh Tăng Nghị, cũng thật sự là làm khó Chủ tịch xã Ngưu. Trong phòng dán đầy giấy trắng, thoạt nhìn sáng sủa hơn rất nhiều. Bố cục bài trí cơ bản giống phòng Tăng Nghị, nhưng đồ vật là hoàn toàn mới. Long Mỹ Tâm dưới sự hướng dẫn của Tăng Nghị, ở xã đi dạo qua một vòng, rồi trở lại chính quyền xã. Nhìn thấy cái nơi mà mình phải ngủ lại qua đêm, cô liền trợn tròn mắt. Cô hoàn toàn không thể nào tưởng tượng được lại có địa phương đơn sơ đến thế. Ngay cả cái nơi tắm rửa cũng đều không có. Nhà vệ sinh muốn dùng cũng phải đến một nơi rất xa. - Kỳ thật thì không sao đâu. Phòng này của cô so với tôi còn đáng giá năm sao rồi. Tăng Nghị cười: - Thật sự không quen thì cũng không sao. Tôi bây giờ sẽ đưa cô về lại Nam Vân. Long Mỹ Tâm oán hận cắn răng. Trách không được tiểu tử này nghe mình tới mà không thèm hoan nghênh. Hóa ra là hắn đoán được mình không thể ở lại địa phương này. Dự án còn chưa thực hiện, Long Mỹ Tâm đã không biết xấu hổ ngay lập tức nói trở về sao? Chỉ phải kiên trì thôi. - Không cần. Khi tôi còn học nghĩa vụ quân sự, còn từng ngủ qua giường chung đấy. Cái này thì tính là gì. Long Mỹ Tâm liền ôm túi xách của mình vào phòng, ngồi lên trên giường. Mặt của cô liền nhăn lại. Cô có tật khó ngủ, cho nên đối với hoàn cảnh ngủ không tốt, thì làm sao mà ngủ được. Khăn trải giường, vỏ chăn, tất cả đều là vải thô làm thành. Sờ lên cảm giác rất cứng. Nếu mình ngủ cả đêm, chắc sợ là phải mài da lưng rồi. Chăn và đệm này cũng không biết có phải mới hay không. Còn cái gối thì cứng như đá, bao bên ngoài là một cái vỏ gối rất khó coi. Vừa thấy thì người buồn ngủ cũng hết buồn ngủ. Tăng Nghị lúc này lại gõ cửa, trong tay ôm một cái hòm. - Anh đến là để chê cười tôi? Long Mỹ Tâm tức giận nhìn Tăng Nghị chằm chằm. - Cô là nhà đại đầu tư, tôi nào dám xem thường cô. Tăng Nghị cười ha hả, mở cái hòm ra. - Tôi ở Vinh Thành đã mua giúp cho cô một thiết bị. Cô nhìn xem có dùng được hay không? Long Mỹ Tâm bước tới, muốn xem Tăng Nghị mua cái gì. Khi cái thùng được mở ra, Long Mỹ Tâm ánh mắt sáng ngời sau đó kêu lên: - A, là túi ngủ. Thật là tốt quá. - Cô dùng được là được rồi. Tăng Nghị đem túi ngủ đặt lên trên giường: - Ban đêm khá lạnh, nên cái tôi mua có thể điều hòa nhiệt độ bên trong. Long Mỹ Tâm sờ sờ, phát hiện chất liệu của túi ngủ rất mềm mại. Ngủ cả đêm hẳn là không có vấn đề gì. Tuy nhiên cô sẽ không bởi vì vậy mà cảm kích Tăng Nghị. Tiểu tử này thật sự là rất đáng giận. Biết rõ tình huống như vậy mà không báo trước cho mình biết, căn bản là muốn trêu chọc mình. Tăng Nghị không biết từ nơi nào tìm được một cái thùng, đặt trong phòng Tăng Nghị nói: - Buổi tối muốn đi tiểu cũng không cần đi xa như vậy. Cái thùng này dùng cho cô. Long Mỹ Tâm biết được tác dụng của cái thùng thì lập tức đỏ mặt lên: - Biến! Thấy Long Mỹ Tâm có dấu hiệu trở mặt, Tăng Nghị khẩn trương chạy đi: - Tôi và lão Tả ở phòng bên cạnh. Có chuyện gì thì cô cứ gọi một tiếng là được. Long Mỹ Tâm đóng rầm cửa một cái, trên mặt vẫn còn giận dữ. Tăng Nghị anh cứ chờ đấy. Dám giễu cợt bản cô nương, tuyệt đối sẽ không có ngày lành đâu. Ngồi lại trên giường, Long Mỹ Tâm oán hận cả nửa ngày, đang chuẩn bị ngủ thì lại phát hiện Tăng Nghị không biết từ khi nào đã đốt cho mình hai cây đàn hương trên kệ giường. Cô lập tức trong lòng cảm thấy ấm áp. Tiểu tử này tuy xấu, nhưng không phải là rất xấu. Ngày hôm sau rời giường, cô bước ra nhìn thấy Tăng Nghị và lão Tả song song ngồi xổm đánh răng. Ánh mắt va vào nhau, Long Mỹ Tâm trong lòng đánh bộp. Tăng Nghị sẽ không hỏi đến chuyện cái thùng kia chứ? - Sao rồi, ngủ có ngon không? Tăng Nghị cười: - Tôi đã giúp cô nấu nước nóng, mau đánh răng rửa mặt đi. Chúng ta cùng nhau đi ăn sáng. Long Mỹ Tâm lúc này mới lên tiếng, nhưng trong lòng cũng thầm suy nghĩ. Cây đàn hương của Tăng Nghị đốt hai lần trước đã khiến cho sự khó ngủ của mình biến mất. Sau khi ăn xong điểm tâm, Tăng Nghị chuẩn bị dẫn lão Tả lên núi, đi thị sát tình huống của nơi trồng trà. Khi đang thương lượng nên đi nơi nào trước tiên thì điện thoại vang lên. - Tăng Nghị, cậu con mẹ nó nói thật là quá chuẩn. Trong điện thoại truyền đến giọng cười không chút kiêng nể của Cố Địch. Tăng Nghị có chút buồn bực: - Có cái gì chuẩn? - Điều lệnh của ông cụ nhà tôi đã có, quyền Chủ tịch tỉnh. Cố Địch mừng như điên, trước tiên nói cho Tăng Nghị biết. Tăng Nghị ồ lên một tiếng, trong bụng thầm nhủ mình đoán đúng rồi. Cố Minh Phu vui sướng khó ức chính là được thăng quan. Hắn nói: - Xin chúc mừng, anh rốt cuộc cũng được hãnh diện rồi. Chờ tôi quay trở lại Vinh Thành, anh nhất định phải khao nhiều đấy. Về sau phát tài cũng đừng quên tụi này. - Không cần chờ cậu về lại Vinh Thành, tôi sẽ đến Nam Vân tìm cậu. Cố Địch cười ha hả: - Nói cho cậu biết, không phải quyền Chủ tịch tỉnh Nam Giang, mà là Đông Giang. Nếu về sau cậu muốn tìm tôi thì phải đến Đông Giang. Tăng Nghị có chút không ngờ. Mặc kệ là địa vị kinh tế hay là địa vị chính trị, Nam Giang không thể so sánh với Đông Giang. Cố Minh Phu đến Đông Giang đảm nhiệm Quyền Chủ tịch tỉnh, tuyệt đối là thăng chức. Khó trách được ông ta là một người lòng dạ rất sâu, nhưng cũng không kìm hãm được sự vui mừng.