Thử Sinh Vi Quân Lưu
Chương 52
“Cứ như vậy, ta ngủ tại thiên đình một năm. Tỉnh lại liền lập tức hạ phàm, Bất quá lúc này trên nhân giới cũng đã trôi qua mười năm. Ta cho rằng nếu chính mình đã sống lại thì nên thực hiện lời thề trước đây. Cho nên ta tới Quân phủ làm một sài phu. Lão quản gia rất tốt bụng, không nỡ để ta chịu nhiều vất vả, cho nên cũng không phân nhiều công tác. Rồi sau đó…”
Ai oán lườm người nào đó, người nào đó vô tội sờ sờ mũi: “Tên tiểu tử thối này lại đột nhiên trở về, không chỉ bắt ta quỳ xuống, còn hại ta suýt nữa sợ tới vỡ mật!”
Hôn nhẹ lên khuôn mặt Vị Ương, Quân Mặc Ngôn tâm tình tốt nở nụ cười: “Mặc kệ nói như thế nào, ngươi đều đã trở về! Trở lại bên cạnh ta! Ta mặc kệ ngươi là thần, là ma, là quỷ. Ta chỉ biết, đời này, kiếp sau, kiếp sau nữa, ngươi vĩnh viễn chỉ có thể ở bên ta!”
Vị Ương cười đến vô cùng hạnh phúc tựa đầu lên vai hắn: “Tam Nhi ngốc, ngươi ta chết đi xong là sẽ lên thiên đình làm ngọc đế. Ai cho phép chúng ta đi luân hồi chuyển thế a? Hoàng huynh tuyệt đối sẽ không chịu đợi thêm một nghìn năm nữa!”
“Không sao cả, cho dù lên thiên đình, ta cũng muốn ở bên cạnh ngươi.”
“Đứa ngốc!” Đột nhiên cau mày lại, y giống như nhớ tới chuyện gì: “Tam Nhi.”
“Sau này, ta vẫn nên lấy thân phận thư đồng ở lại chỗ này đi!”
“Không được! Điều này sao có thể?!” Hoàn toàn không hiểu tâm tư của Vị Ương, Quân Mặc Ngôn kéo ngắn lại khoảng cách giữa hai người, nhìn chằm chằm vào y.
Thở dài yếu ớt, y cúi thấp đầu đùa giỡn ngón tay của chính mình: “Tam Nhi, ta nói rồi ta không có gì có thể cho ngươi nữa. Ta…”
“Lẽ nào tại trong mắt ngươi, ta chỉ là một người như vậy thôi sao? Tiên sinh! Thỉnh ngươi nhớ kĩ, ta yêu ngươi! Quân Mặc Ngôn yêu tiên sinh! Yêu chính là con người của ngươi! Không phải vì ngươi có thể mang đến cho ta lợi ích! Sự tồn tại của ngươi có thể sánh với tất cả những gì của ta!” Trong cặp mắt như trong trẻo như hàn tinh kia bao hàm tình ý nồng đậm, niềm tin kiên định và tình yêu chí tử bất biến!
Ngẩng đầu, cảm động im lặng nhìn hắn, cuối cùng rưng rưng mỉm cười: “Vậy ngươi có biết trước kia ta vì ai mà lưu lại không?”
Quân Mặc Ngôn vươn tay lau đi giọt nước ở khóe mắt Vị Ương. Hai người nhìn nhau cười, tình, ở đáy lòng đang cuồn cuộn nảy sinh.
“Tử tiểu quỷ! Mấy tuổi, mà đã điềm ngôn mật ngữ(nói lời đường mật) như vậy?”
“Tiên sinh là hai mươi bốn đi? Ta thế nhưng đã hai mươi sáu a! Ta lớn hơn tiên sinh!”
“Hừ! Vậy còn những ngày ta là quỷ hồn thì sao?”
“Đó không tính, tuổi a! Tất nhiên là phải tính những ngày còn sống!”
Hai người giống như quay lại mười năm trước cùng nhau đàm tiếu, không có một chút xa lạ, không có một chút khoảng cách. Quãng thời gian mười năm dài đằng đẵng cũng không tạo nên bất cứ vết rách nào giữa bọn họ.
“Được rồi! Tiên sinh. Sao mặt của ngươi lại trở nên như vậy?” Đột nhiên nhớ tới một vấn đề rất trọng yếu, Quân Mặc Ngôn vội vã hỏi.
Ngón tay thon dài không chút lưu tình đâm lên cái trán nhẵn nhụi của đối phương: “Tam Nhi ngốc, lẽ nào thủ hạ của ngươi chưa từng nói cho ngươi, có một loại bản lĩnh tên là thuật dịch dung đến từ võ lâm sao?”
Chớp chớp mắt, Quân Mặc Ngôn bừng tỉnh đại ngộ: “Ta nhớ ra rồi, Mặc Tâm từng nói qua. Nhưng bởi vì đã thất truyền, cho nên ta cũng không quá chú ý! Vậy trên mặt ngươi chính là đang mang nhân bì diện cụ(mặt nạ da người)sao?”
“Ân!” Vị Ương nói xong liền vươn tay cẩn thận xoa lên thái dương, từ từ đẩy ra tầng mặt nạ mỏng. Lộ ra khuôn mặt mà Quân Mặc Ngôn vẫn tưởng niệm ngày đêm.
Có lẽ bởi vì thân thể không khỏe, sắc mặt y cũng không quá hồng nhuận, thậm chí còn có chút tái nhợt.
Quân Mặc Ngôn đau lòng xoa lên gương mặt Vị Ương, mỗi một nơi, mỗi một chỗ.
“Tiên sinh, ngươi còn nhớ rõ trước đây ngươi từng hỏi ta, nguyện vọng sinh nhật của ta là gì không?”
“Nhớ kỹ, ngươi nói ngươi muốn mọi người đều hạnh phúc, còn khiến ta cười to không ngừng.” Nhớ tới kỷ niệm trước đây, Vị Ương không khỏi nhẹ giọng cười khẽ.
“Thế nhưng a! Đó là ta gạt ngươi. Nguyện vọng thật sự của ta là…” Học theo sư phụ khơi dậy sự tò mò của ai đó.
Quả nhiên ai đó liền lập tức mắc câu: “Cái gì? Ngươi gạt ta? Vậy nguyện vọng của ngươi là gì?”
Gương mặt tuấn mỹ dần dần hạ xuống: “Nguyện vọng của ta chính là được ôm ngươi!” Mấy chữ cuối cùng tiêu thất tại giây phút đôi môi hai người kề sát với nhau.
Sau đó, Quân Mặc Ngôn gọi Mặc Tâm tới. Khi nàng nhìn thấy nụ cười mà mười năm nay mới thấy của chủ tử, nàng thực sự bị chấn động không nhỏ. Rồi nàng lại nhìn về người nam nhân được chủ tử ôm chặt trong lòng ngực kia, lúc này nàng mới có thể nở nụ cười tựa như trút được gánh nặng.
Nàng mới mặc kệ ái nhân của chủ tử là nam hay nữ, dù sao chuyện của Mặc Hối và Vương Kì Tư đã khiến nàng chết lặng. Hơn nữa, người có thể khiến chủ tử lộ ra nụ cười hạnh phúc lại có chút ngu ngốc như thế, nàng thích còn không kịp, sao còn dám có ý kiến gì?
“Mặc Tâm, đừng cười nữa, miệng đều sắp nứt đến hai bên tai.”
“Gia, Mặc Tâm không phải là đang mừng cho Gia sao! Gia rốt cục cũng thoát khỏi những ngày chỉ có thể nhìn vào bức họa.”
“Bức họa? Bức họa gì?” Vị Ương nghi hoặc hỏi.
“Khụ, vấn đề này chúng ta bàn lại sau.” Quân Mặc Ngôn có chút buồn bực, trước kia sao hắn không phát hiện Mặc Tâm cũng xấu xa như thế a?
Vẻ mặt thật sự rất nhân tính a! Cuối cùng cũng không còn là nụ cười ôn nhu mà xa cách trước kia!
“Mặc Tâm, sau này hắn sẽ ở lại Quân phủ. Lấy danh nghĩa là tiên sinh của ta.”
“Vâng, Mặc Tâm đã biết.”
“Đợi khi hết kị kì của Vương nương, ta muốn tổ chức một hôn khánh(lễ thành hôn) nhỏ. Người nhà tới là được, nhớ kỹ phải thông tri cho Khang Ngạn.”
“Hôn khánh? Hôn khánh gì? Ngươi lại có ý định gì?” Nhạy bén cảm giác được, lời nói của Quân mặc Ngôn có liên quan tới y. Vị Ương nhịn không được nhéo mặt hắn, mang theo ý tứ ‘ngươi dám không nói, thì tự mình lo liệu!’
Cười khổ vài tiếng, Quân Mặc Ngôn tự nhiên không dám cầm lấy tay Vị ương, mà chỉ tùy ý y hành hạ khuôn mặt của mình.
“Mặc Tâm, lui xuống thu xếp đi!”
“Vâng! Mặc tâm cáo từ.” Mặc Tâm cười trộm chậm rãi rời khỏi thư phòng, khi cánh cửa còn một chút khoảng cách nữa là đóng lại. Nàng đột nhiên nói rằng: “Gia! Bình An công chúa hôm nay lại đưa đồ tới, đều đã đặt ở trong phòng ngài.”
Nói xong, liền lập tức đóng cửa lại. Như nguyện, nàng nghe thấy được một thanh âm mang theo giọng điệu nghi vấn hỏi: “Tam Nhi, ngươi và Mộ Dung Chân còn qua lại sao?! Nói! Rốt cuộc là chuyện gì?”
“Tiên sinh, ngài hiểu lầm rồi, ta không có a!”
“Còn nói không có? Mặc Tâm đâu phải là người biết nói dối?!”
“Ôi, tiên sinh cẩn thận một chút, vặn tai ta không sao cả, nhưng làm tay ngươi bị thương thì không được a!”
“Hừ!”
Mang theo nụ cười tinh quái, tự đáy lòng nàng dâng lên lời chúc phúc chân thành tha thiết nhất.
Nghe được tiếng bước chân rời đi của Mặc Tâm, bàn tay to của Quân Mặc Ngôn bao bọc lấy bàn tay nhỏ hơn một chút của Vị Ương: “Không tức giận?”
Bán sân bán nộ(tức giận) mỉa mai: “Ta là loại người như vậy sao? Mặc Tâm nói chuyện đó không phải là muốn nghe những lời này sao?”
“Tiên sinh quả nhiên là tiên sinh, luôn thông minh như vậy!”
“Đừng vuốt mông ngựa!”
“Tiên sinh.”
“Ân?”
“Bây giờ có thể nói tên của ngươi cho ta biết được sao? Không phải vì ly biệt, mà là tư thủ(bên nhau) sau này!”
“Ân! Tư thủ, vĩnh viễn tư thủ! Nhớ kỹ a, tên của ta là Vị Ương, Vị Ương chỉ lưu lại vì ngươi!”
Truyện khác cùng thể loại
36 chương
203 chương
1991 chương
98 chương
1421 chương
3 chương