Thử Sinh Vi Quân Lưu
Chương 49
“Cái gì?! Ngươi lặp lại lần nữa?” Nụ cười trên mặt Quân Mặc Ngôn bị sự kinh ngạc và khó tin thay thế.
Hắn chăm chú nhìn Mặc Tâm, hắn không thể tin lời mà nàng vừa mới nói.
Tuy rằng Mặc Tâm biết chuyện này sẽ tạo thành sự đả kích rất lớn đối với Quân Mặc Ngôn, nhưng sự thật là như vậy, nàng làm sao có thể dấu diếm.”
“Vương Tuyết đã qua đời.” Thân thể vô lực ngã xuống, nặng nề ngồi phịch lên ghế. Vẻ mặt Quân Mặc Ngôn mê man, bối rối, tựa như không biết nên làm thế nào.
Vương nương qua đời? Vương nương vẫn đối tốt với hắn qua đời?
Thế nhưng nàng năm nay mới hơn bốn mươi tuổi a! Sao có thể đã qua đời?
Người thay thế sự tồn tại của mẫu thân hắn, lại biến mất nhanh như sao băng đến vậy sao?
Quân Mặc Ngôn không thể tin được, cũng không muốn tin.
“Vương nương.” Hắn vụt đứng lên, loạng choạng bước đi vài bước.
Tư Quân đứng bên lập tức tiến đến đỡ lấy cánh tay hắn.
“Đi! Đi! Tới Xuân Phong viện!” Quân Mặc Ngôn tựa như đã tỉnh táo lại, nhún người bay ra ngoài.
Lưu lại Tư Quân không có võ công chỉ có thể chậm rãi đi qua đó. Thở dài cảm thán, y cũng bị tin tức này làm chấn động.
Nữ nhân ôn nhu như nước kia liền chết đi như thế sao? Quả nhiên, sinh mệnh con người là yếu đuối như vậy.
Chờ tới lúc Tư Quân đi tới bên ngoài Xuân Phong viện, liền nghe được tiếng khóc bi thương từ bên trong.
Tư Quân nhận ra thanh âm này, là thanh âm của Quân Vô Song.
Nha đầu trước kia giờ đã là mẫu thân của hai hài tử. Trượng phu của nàng là người nàng mua về từ bốn năm trước, theo thời gian trôi qua, bọn họ từ từ nảy sinh tình cảm.
Nhưng nam phương(bên nam) luôn nghĩ chính mình không xứng với Vô Song, trải qua một hồi trắc trở sau mới từ tình nhân thành người nhà! Nam phương tự nhiên cũng ở rể Quân gia. Cho nên Quân Vô Song cũng không phải xuất giá sang nhà khác. Bây giờ khóc vang nhất cũng chỉ có nàng.
Tư Quân do dự một lúc rồi quyết định không nên vào, dù sao y chỉ là một hạ nhân. Nơi đó từ lâu đã không còn vị trí của y, không phải nói rằng vị trí của y cho tới bây giờ cũng chưa từng tồn tại.
Lễ tang của Vương Tuyết được tổ chức vô cùng lớn, thế nhân đều biết Quân gia gia chủ hiếu kính trắc thê(vợ thứ) của phụ thân như mẫu thân của, hôm nay Vương Tuyết qua đời. Quân gia gia chủ tất nhiên sẽ vô cùng đau đớn.
Lễ tang tổ chức ba ngày liên tục. Phồn tỏa(rườm rà) y như trước kia tổ chức tang sự cho Quân Thiệu Thiên. Chỉ là lần này, Quân Mặc Ngôn là thật sự đau lòng, thương tâm, âm thầm rơi lệ.
Người được hắn coi như mẫu thân liền qua đời như thế, tuy rằng là chết già, nhưng hắn vẫn không thể tin người phụ nhân(phụ nữ có chồng) luôn nở nụ cười hiền lành kia đã vĩnh viễn nhắm mắt lại, ngủ say trong đất bùn băng lãnh.
Quân Mặc Ngôn tựa lưng vào ghế ngồi, nhắm chặt mắt, nhíu mày, mân miệng, không nói một lời.
Hắn đang ở trong thư phòng, không cho bất luận kẻ nào tiến đến. Cho dù là Mặc Tâm. Nhưng hắn lại giữ lại Tư Quân.
Gần đây hắn thực sự mệt mỏi. Chuyện sinh ý, chuyện trong nhà đều đồng thời đả kích hắn, khiến hắn lần đầu tiên nếm thử được tư vị mệt mỏi.
Đột nhiên, một đôi tay hơi lạnh vươn ra từ sau gáy Quân Mặc Ngôn, đặt lên thái dương của hắn. Lực đạo vừa phải nhẹ nhàng xoa ấn.
Quân Mặc Ngôn nao nao, rồi sau đó toàn thân tâm(thể xác và tinh thần) đều thả lỏng tùy ý người duy nhất ở đây thư giải phiền não giúp hắn.
Trái tim trầm tĩnh xuống, tất cả đều trở lại như trước kia.
Hắn là Quân mặc Ngôn, hắn là Quân gia gia chủ, hắn lại là Thanh Phong các các chủ, cho nên hắn không thể ngã xuống! Không thể!
Tư Quân chậm rãi nhu ấn huyệt vị của Quân Mặc Ngôn, trong lòng âm thầm thương tiếc.
Hài tử đáng thương a! Bị đả kích lớn như vậy cũng không thể nói, không thể khóc cũng không thể tỏ thái độ.
Vì sự uy nghiêm của Quân gia gia chủ sao?
Nếu y còn giống như trước kia, có lẽ Quân Mặc Ngôn còn có người để trút hết nỗi lòng. Nhưng y không còn là y trước kia, thế nên Quân Mặc Ngôn phải một mình chịu đựng đau khổ sao?
Ngón tay xoa bóp như có như không, còn tâm tư cũng đã không biết bay tới nơi nào.
Cho đến tận khi bàn tay chính mình được một bàn tay lớn hơn, ấm hơn nắm lấy, mới giật mình tỉnh lại.
Cúi đầu nhìn xuống, nam nhân vốn lộ vẻ mệt mỏi đã khôi phục lại sự bình tĩnh thong dong trước đây, khóe miệng còn mang theo một nụ cười nhàn nhạt.
“Cảm tạ.”
Thu lại bàn tay chính mình, y không muốn khiến chính mình lưu luyến độ ấm của đối phương: “Đây là điều ta phải làm. Gia, thỉnh ngài về phòng nghỉ tạm đi!”
Bởi vì sự qua đời của Vương Tuyết, Quân Mặc Ngôn ra lệnh tất cả những cửa hàng của Quân gia đều phải treo mành trắng, còn những nơi như thanh lâu, đổ phường, thì ngừng kinh doanh bảy ngày để tôn kính đạo hiếu.
Cho nên gần đây những sổ sách mà Quân Mặc Ngôn phải xem càng ngày càng ít.
Quân Mặc Ngôn sửng sốt, cười khẽ: “A! Từ bao giờ ngươi cũng trở nên giống Mặc Tâm thích quan tâm như thế?”
“Tư Quân không dám, Tư Quân chỉ là cho rằng Gia không cần tiếp tục thương tâm. Đời người chính là phải chết đi, có gì cần phải thương tâm? Chỉ bất quá là bởi vì một số tình cảm gần như trăm năm, mới có thể bi thống như vậy. Thân tình, ái tình, tình yêu tất cả những điều này đều đã được định trước. Người đã chết đi, người sống không nên vướng mắc. Sau khi bi thương, người sống cũng sẽ không chết đi vì người đã khuất. Hắn sẽ vẫn sống trên thế gian này, cho nên thay vì đau buồn vì người đã khuất, không bằng nghĩ đến thực tế cuộc sống còn tốt hơn.”
Quân Mặc Ngôn mỉm cười, nghĩ thầm suy nghĩ của Tư Quân quả nhiên không giống người thường a!
“Ngươi nhìn thấu sinh tử như thế, chẳng lẽ ngươi đã từng chết một lần?”
“Tất nhiên, Tư Quân đích xác….”Tư Quân lập tức im miệng vì nhớ tới thân phận của mình.
Vừa tức giận chính mình, vừa nghĩ chính mình mỗi khi đối mặt với Quân Mặc Ngôn tựa hồ chưa từng có ý định dấu diếm.
“Đích xác cái gì? Nói hết.”
“Không có gì, chỉ là nhìn thấy tử vong nhiều mà thôi. Nếu thực sự đã chết một lần, vậy Tư Quân bây giờ không phải đã biến thành quỷ sao? Nằm trên giường mười năm, cũng giống như đã từng chết đi, cho nên mới có chút cảm xúc.”
Tâm tình của Quân Mặc Ngôn lúc này còn chưa hoàn toàn bằng phẳng lại, cho nên những chi tiết mà ngày thường hắn sẽ phát hiện, thì hôm nay lại không lưu ý nhiều.
“Ngươi nói ta đi nghỉ ngơi, nhưng ngươi cũng đâu từng nghỉ ngơi? Ở bên ta ba ngày chưa ngủ đi?”
Hơi hơi ngửa đầu, trên mặt mang theo nụ cười tựa tiếu phi tiếu, bên trong ôn nhu mang theo chút tà khí khiến trái tim Tư Quân giật thót!
“Chủ tử chưa ngủ, hạ nhân…….”
“Hạ nhân sao dám ngủ trước, phải không? Ngươi a.”
Buông xuống mắt, Tư Quân hé miệng không nói.
Quân Mặc Ngôn lắc đầu, chỉ cửa sổ bên giường: “Đi ngủ một hồi đi!”
“Không, Tư Quân không…”
“Đừng nói không mệt mỏi, vành mắt thâm quầng của ngươi ai cũng thấy được. Huống chi là ta? Ta cũng không muốn bị người khác đặt cho cái danh hiệu ngược đãi hạ nhân. Đi ngủ! Đây là mệnh lệnh!”
Hỏa diễm nho nhỏ lóe ra từ trong con ngươi, hít thở vài lần, Tư Quân mới bước từng bước đầy căm giận bất bình chậm rãi đi tới bên giường.
Giống như chưa từ bỏ ý định, Tư Quân quay đầu lại, nhưng ánh vào mắt chính là vẻ mặt cường ngạnh của Quân Mặc Ngôn.
Bất đắc dĩ thở dài, y thận theo nằm xuống. Vừa mới chạm vào chiếc giường lạnh lẽo, cơn buồn ngủ cuồn cuồn lập tức nảy lên trong đầu. Hầu như chỉ hô hấp mấy lần, Tư Quân liền chìm sâu vào giấc ngủ.
Cho đến tận khi cảm nhận được tiếng hít thở bình ổn của Tư Quân, Quân Mặc Ngôn mới đứng lên mở ra một ám các(cái giá ngầm) trên giá sách. Bên trong cũng không có thư tín bí mật gì, cũng không có vàng thỏi. Chỉ có những quyển trục đã dán lại.
Hắn lấy ra một quyển trục. Cẩn cẩn dực dực mở ra đạt tại án thư.
Dáng người quen thuộc lập tức ánh vào đáy mắt, người trong bức tranh nhắm mắt mang theo nụ cười an tường, nghiêng tai lắng nghe tiếng mưa ngoài cửa sổ.
Này không phải chính là bức tranh mỹ nhân thính vũ hàm thụy đồ của mười năm trước sao?
Mang theo tình yêu và sự tưởng niệm nồng đậm, một lúc lâu sau Quân Mặc Ngôn mới lưu luyến không rời mà hợp lại quyển trục thả vào ám cách.
Ngẩng đầu nhìn lại, Tư Quân tựa hồ run rẩy một chút. Bây giờ đã là cuối hạ đầu thu, gần tới hoàng hôn thời tiết cũng có chút lạnh.
Cởi ra áo khoác của chính mình, hắn cẩn thận đắp lên cho Tư Quân. Rồi sau đó ngồi lại án thư lấy ra một cuốn sách còn chưa xem xong im lặng đọc tiếp.
Cho tới khi chính mình cũng cảm thấy mệt mỏi, Quân mặc Ngôn liền cứ thế nằm gục lên án thư đi vào giấc ngủ.
Bởi vậy, hắn cũng bỏ lỡ một câu nói mớ của người đã chìm vào giấc ngủ từ lâu kia: “Đừng quá thương tâm, Tam Nhi….”
Truyện khác cùng thể loại
51 chương
80 chương
173 chương
7 chương
93 chương