Trở lại sài phòng, y ngồi lên gốc cây, cười khổ không ngừng. “Rốt cuộc là đang làm gì a! Ta rõ ràng chỉ muốn ở tại nơi này làm sài phu. Cho dù đốn củi khiến ta vô cùng mệt nhọc, nhưng ít nhất ta cũng có thể sống thư thả. Nhưng sau này tới thư phòng làm thư đồng, nếu ta nhất thời không cẩn thận lộ ra sơ hở thì nên làm thế nào? Chỉ bằng ánh mắt của Tam Nhi, ta tuyệt đối không tin hắn lại không nhìn ra một số chi tiết mà ta chưa phát giác. Bất quá có thể ở bên người hắn cũng tốt, ít nhất có thể đứng gần nhìn xem hắn, có thể chiếu cố hắn khởi cư(những sinh hoạt hằng ngày). Trải qua mười năm, năng lực xử lý của hắn hẳn đã tăng lên rất nhiều đi? Tất cả chuyện này đều do tử lão đầu kia! Xú lão đầu! Hừ! Nếu còn để ta thấy hắn, nhất định sẽ lột da hắn.” Căm giận ngửa đầu uống hết nước trong chén, y lại thở dài có chút thương cảm. “Ta tại thế gian kia đã sống hai mươi tư năm, đứng trên đỉnh cao của thương nghiệp, ta vẫn đều tự cao tự đại. Không có bất cứ việc gì có thể khiến ta chú ý, ngoài trừ sinh ý chỉ có sinh ý. Biệt thự rỗng tuếch được dựng thành từ hàng tỉ gia sản kia, không thể coi là nhà, nhà của ta ngoại trừ cô nhi viện, cũng chỉ có nơi đây. Tính tới bây giờ, ta đã làm quỷ hồn hơn năm mươi năm, làm bạn bên Tam Nhi mười năm. Kết quả lại tựa hồ cái gì cũng không nhận được, quả nhiên là một cuộc buôn bán lỗ vốn a!” Nói xong liền vươn vai thật mạnh, ngáp liên tục, y dụi mắt chuẩn bị đi vào giấc ngủ. “Từ ngày mai sẽ tới thư phòng. Hừ! Thư đồng! Ta làm sài phu đều đã là chuyện vô cùng ngạc nhiên, nếu để Tiểu Hoa biết ta làm thư đồng của chính đồ đệ mình, ách, sẽ bị cười nhạo đi?” Đóng cửa, tắt nến. Tư Quân nhắm mắt chìm vào giấc ngủ. Tối nay, Quân Mặc Ngôn đột nhiên gặp được sư phụ đã biến mất mười năm của hắn. “Sư phụ, mười năm không gặp. Ngài vẫn tốt chứ?” Rót một chén trà Vân Vụ thượng đẳng đặt lên trên bàn, Quân Mặc Ngôn lộ ra nụ cười có chút chân thành. Lão giả đấm đấm vai, nhăn mày lại bắt đầu kể khổ: “Không tốt! Một chút cũng không tốt! Tên tiểu tử thối kia! Ta tốt xấu đã chiếu cố hắn lâu như vậy, tốn thời gian, tốn sức còn tốn tâm. Hắn thế nhưng, tỉnh lại liền lập tức rời đi bỏ ta lại. Hừ! Vốn đã chuẩn bị đan dược cho hắn kiện thân(khỏe lên), hừ hừ! Bây giờ thì mặc kệ cho hắn thống khổ luôn!” Quân Mặc Ngôn mang chút nghi hoặc nhìn về phía lão giả, trong trí nhớ sư phụ chưa từng có vẻ mặt như vậy. Có chút cảm khái, có chút tức giận, lại có chút yêu thương và thấu hiểu. “Sư phụ gặp được đệ tử mới sao?” Lão giả mới đem nước trà uống vào miệng liền lập tức phun ra, cũng may Quân Mặc Ngôn né nhanh, nếu không bộ y phục thượng đẳng của hắn liền bị làm bẩn. “Tiểu tử, cơm có thể ăn bậy, nói lại không thể nói bậy. Hắn nếu là đệ tử của ta, ta liền đi tự sát! Ách.” Lão giả nhìn xung quanh kiểm tra một lần. Tốt! Không ai! Nếu không chắc chắn sẽ bị hắn đánh cho một trận! Ô rốt cuộc ai lớn hơn ai a! “Người đó là đồng môn sư đệ của ta, đương nhiên, ta cũng là thân ca ca của hắn! Ngộ tính(khả năng nhận thức) và bản lĩnh của hắn đều cao hơn ta. Chỉ là do hắn tính tình lãnh khốc, không muốn xử lý công vụ cho nên sư phó mới truyền chức vị các chủ cho ta! Hừ! Nếu phải không hắn sử dụng loại thủ đoạn, sao ta lại ngồi lên cái vị trí vừa khổ cực vừa nhàm chán này? Mỗi ngày đều phải bày ra dáng vẻ nghiêm túc, mệt đến sắp chết! Hắn thì tốt, chung quanh du ngoạn mặc kệ mọi chuyện, khiến ta tức giận đến nghiến răng!” Lão giả nói tới chuyện cũ không nhịn được lại nghiến răng, tựa hồ đối với người vừa là đệ đệ vừa là đồng môn kia vô cùng căm giận! Quân Mặc Ngôn âm thầm nhướn mày, hắn đương nhiên nhìn ra sư phụ vô cùng coi trọng bào đệ của mình, nếu không dựa vào tính tình của sư phụ, ngài sẽ không tiếp nhận vị trí các chủ. Chỉ là, hắn không rõ vì sao sư phụ lại nói chuyện này với hắn. Sư phụ cũng là một lão hồ ly đã thành tinh từ lâu, sẽ không làm chuyện gì vô ích. Rốt cuộc lần này mục đích của sư phụ là gì…. Lão giả đem nước trà toàn bộ uống hết, không hề có ý định phẩm trà. Nếu để người yêu trà nhìn thấy, nhất định sẽ phi thường đau đớn a! Hắn buông chén trà, dùng đôi mắt tựa như hắc ám nhìn thẳng vào Quân Mặc Ngôn, nụ cười bí hiểm nơi khóe miệng dần dần khiến Quân Mặc Ngôn cảm thấy sợ hãi. “Tiểu tử, ta cũng biết. Mười năm nay ngươi căn bản sống như cái xác không hồn. Ái nhân của ngươi bỏ đi, ngươi lại phải si ngốc chờ đợi ở chỗ này. Ai, ngươi cùng sư đệ ta giống nhau, đều là người si tình a. Tình nhân của hắn vì hắn mà chết, sư đệ ta liền liều lĩnh tự sát thân vong, cùng tình nhân tiến vào vòng luân hồi. Tình nguyện trải qua bách thế luân hồi để tìm lại ái nhân. Ngươi cũng kém không nhiều lắm.” Ái nhân…. Chủ đề này đã bị Quân gia coi như cấm kị, căn bản không ai dám bàn luận về ái nhân đã rời đi của Quân Mặc Ngôn. Cũng chỉ có Vương Kì Tư và lão giả mới dám vạch ra vết thương của hắn như thế! Buông xuống mí mắt, Quân Mặc Ngôn giúp sư phụ châm trà. Im lặng không nói. Lão giả lắc đầu, “Tiểu tử, ta hỏi ngươi, hắn ly khai ngươi mười năm, không hề tin tức. Ngươi có từng hận không?” Thân thể Quân Mặc Ngôn đột nhiên run lên, hé miệng, tiếng nói tinh tế như dòng nước ngưng tụ những cảm xúc không rõ: “Đã từng, Mặc Ngôn tất nhiên đã hận. Hận hắn không giữ lời hứa, liền như vậy bỏ lại Mặc Ngôn. Nhưng, Mặc Ngôn càng hận chính mình vì sao không thể giữ hắn lại, ngay tại khi Mặc Ngôn nghĩ rằng đã có hy vọng, Mặc Ngôn lại mất đi hắn. Mặc Ngôn oán hắn nhưng lại càng hận chính mình. Thế nhưng, sau này Mặc Ngôn phát hiện Mặc Ngôn cũng không thể hận. Trong đầu đều là thân ảnh của hắn, nụ cười của hắn, gương mặt lo âu của hắn, sự phẫn nộ và nước mắt của hắn. Mặc Ngôn hận hắn, thế nhưng không có hận lại làm sao có thể yêu? Cho nên Mặc Ngôn biết, Mặc Ngôn đã thương hắn, yêu hắn đến cực điểm!” Lão giả giống như nghe được câu trả lời thỏa mãn, vỗ vỗ vai Quân Mặc Ngôn. Thần bí hề hề nói rằng: “Tiểu tử, nói cho ngươi một bài thơ tự cổ truyền lại, nghe rõ! Đông phong dạ phóng hoa thiên thụ, Cánh xuy lạc, tinh như vũ. Bảo mã điêu xa hương mãn lộ. Phụng tiêu thanh động, Ngọc hồ quang chuyển, Nhất dạ ngư long vũ. Nga nhi tuyết liễu hoàng kim lũ, Tiếu ngữ doanh doanh ám hương khứ. Chúng lý tầm tha thiên bách độ, Mạch nhiên hồi thủ, Na nhân khước tại, Đăng hoả lan san xứ (Đêm xuân gió thổi ngàn hoa nở, Rụng như mưa, sao rực rỡ. Ngựa quý, hương đưa, xe trạm trổ. Phụng tiêu uyển chuyển, Ánh trăng lay động, Suốt đêm rồng cá rộn. Ngài tằm, liễu tuyết, tơ vàng rủ, Phảng phất hương bay, cười nói rộ. Giữa đám tìm người trăm ngàn độ, Bỗng quay đầu lại, Người ngay trước mắt, Dưới lửa tàn đứng đó. -Đây là bài Thanh Ngọc Án – Nguyên Tịch của Tân Khí Tật) Quân mặc Ngôn nhăn lại mày kiếm, nheo lại đôi mắt hắc diệu thạch thâm trầm, ngón tay nhẹ nhàng sờ lên ngón út bên tay trái. Hắn tất nhiên đã từng nghe qua bài thơ kia, lần đầu tiên là tiên sinh nói cho hắn. Nói là một trong ba cảnh giới nếu muốn thành đại nghiệp. Bài thơ này chính là cảnh giới thứ ba. Hắn đã trải qua mười năm tang thương, tự nhiên minh bạch tiên sinh nói đại nghiệp khó thành là có ý gì. Nhưng hôm nay sư phụ nói bài thơ này lại ám chỉ điều gì? Bài thơ này tả về hình ảnh ngày hội mời bằng hữu ra ngoài du ngoạn, người đến người đi cũng không ai thân thuộc, mà người muốn chờ… Mà người muốn chờ?! Quân Mặc Ngôn bỗng nhiên ngẩng đầu, phát hiện sư phụ của hắn đang đứng cách hắn ba bước cười đến vô cùng vui vẻ, sư phụ còn nghịch ngợm nháy mắt mấy cái, sau đó liền dồn chân khí, bay khỏi thư phòng. Trong không khí chỉ còn lại thanh âm độc hữu của sư phụ: “Hảo hảo ngẫm lại những gì ta nói a! Thứ đơn giản như thế cũng không hiểu, ta sẽ cười phá bụng mất!” Đuổi theo hai bước, Quân Măc Ngôn liền dừng lại. Hắn tự biết không lợi hại bằng sư phụ, nếu sư phụ muốn đi, chính mình tất nhiên không thể đuổi kịp. Thế nhưng những lời nói của sư phụ giống như ánh đèn le lói trong bóng đêm! Nói cho hắn, kỳ thực hy vọng vẫn còn, vấn đề chỉ là hắn phải tự mình tìm đến. Điều này đối với một người trái tim đã chết mười năm mà nói quả thực chính là một sự kinh hỉ đầy mê hoặc. Hắn sao có thể không kích động? “Giữa đám tìm người trăm ngàn độ, bỗng quay đầu lại, người ngay trước mắt, dưới lửa tàn đứng đó. Này không phải là nói tiên sinh đang ở ngay bên cạnh ta?” Miễn cưỡng đè lại cảm xúc đang sôi trào, hắn cố gắng bình tĩnh suy ngẫm. Hắn nghĩ lại những người ở bên người hắn mười năm nay. Từ một đầy tớ đến đoản công(làm ngắn hạn), thậm chí cả nha hoàn và tỳ nữ cũng suy xét qua, nhưng tựa hồ không có người nào tương tự. Đột nhiên, hắn nhớ tới sài phu mà tối nay hắn đã gặp. Thân thể tương tự, tiếng nói tương tự. Thế nhưng….” Quân Mặc Ngôn lắc đầu: “Hẳn là không phải, tiên sinh nhìn thấy chính mình vì sao không tương nhận? Huống chi sài phu kia còn quỳ xuống trước mặt chính mình, nếu là tiên sinh. Chẳng phải sẽ chọc chọc cái trán ta mắng ta không quy củ sao?” “Không phải, cũng không phải hắn vậy rốt cuộc là ai?” Mang theo sự nghi vấn nồng đậm, Quân Mặc Ngôn cũng đã về tới gian phòng, chậm rãi tắt nến, chuẩn bị đi ngủ, dự định ngày mai suy nghĩ tiếp. Nguyên nhân không phải do hắn, mà là thời gian đã quá muộn, hắn cũng không muốn Mặc Tâm chạy tới lải nhải.